Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1000 - Chương 1007: Binh Lâm Thành Hại

Chương 1007: Binh lâm thành hại Chương 1007: Binh lâm thành hạiChương 1007: Binh lâm thành hại

Cung nghênh Đằng Thần!

Giọng hô vang như chuông chiều, truyền thẳng vào linh hồn.

Toàn trường kinh hãi!

Đôi mắt mọi người đều nhìn chằm chằm lên bầu trời. Máu tươi bắn tung, thân thể tam đại đô thống cường đại của Bảo Ly vương thành nhanh chóng rơi xuống. Giữa không trung, mặc bộ áo trắng chói mắt, còn hơn cả mặt trời ban trưa, tay cầm trường kiếm, lộ sự sắc bén vô cùng.

Đằng Thần!

Linh hôn mà cả Đằng quân thề đi theo. Hôm nay Lãnh Diện Chiến Thần nói ra tin tức Đằng Thần thân chinh, tinh thân đám quân sĩ đều hưng phấn, hận không thể bỏ ra thực lực mạnh mẽ nhất đánh chết kẻ địch, càng hận không thể lập tức nhìn thấy vị thân linh mình tôn thờ - Đằng Thần!

- Hắn... Hắn... Hắn chính là... Đằng... Đằng... Đằng Thân?

Đôi mắt Ba Ba Đốn mở to sắp lồi ra, toàn thân sững lại như bị sét đánh. Nếu không phải lúc này Bảo Ly Thần Giáp Binh đã thua tới sớm chật vật bỏ chạy, trạng thái của Ba Ba Đốn như vậy trên chiến trường, chỉ một phút đồng hồ là sẽ bị chặt thành tám khúc.

Trên bầu trời có một luồng kiếm quang tươi đẹp lướt qua, từng bông tuyết rơi xuống theo kiếm ý.

- Tiến thẳng thu lấy thành Bảo Ly!

Đây là thời cơ tốt nhất để thu đại thắng cho trận đánh này!

Tiêu Dương cất cao giọng nói vang.

Trong tích tắc này, đầu óc hai người ngẩn ra, thậm nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ.

- Chỉ có Tuyết Thần taI

Đôi mắt Tiểu Tát cũng lộ vẻ khó tin tới cực độ, đôi môi run rẩy:

- Vùng đất di vong, chỉ có Tuyết Thần taI

Đây là thời khắc sĩ khí Đằng quân tăng vọt nhất.

- Đằng ... Đăng... Đằng Thần lại... Không ngờ lại từng mượn ngựa của chúng ta.

- Vùng đất di vong, chỉ có Tuyết Thần ta.

Tất cả tạo thành một bức tranh chiến trường khổng lồ.

Vùi

Trận chiến này, Đằng quân đột kích, thu được thắng lợi trước nay chưa từng có.

- Chỉ có Tuyết Thần ta!

Tiếng hô vang dội, tiếng vó ngựa, tiếng vung đao, tiếng máu tươi bắn tung...

Sông lớn sóng sau đè sóng trước, mỗi thời đại lại có người tài giỏi xuất hiện!

Điều này có thể nói rõ, quân đội do Đằng Thần vĩ đại xây dựng nên cũng không phải quả hông mềm. Bọn họ là một đạo quân mạnh mẽ có tư cách lên tới đỉnh cao nhất!

Giữa không trung, sắc mặt Tiêu Dương bình thản, tiếp nhận vạn người bái lạy. Đây vốn là nguyên nhân hắn chinh chiến trên thảo nguyên băng tuyết, là muốn đạt được tín ngưỡng lực tại Vùng đất di vong. Lại tìm được Thần Thánh Chi Tâm, trở thành thân của bọn họ, để cho thần quang phủ xuống Vùng đất di vong lần nữa, hắn sẽ lại đón chư thân bao phủ bâu trời.

Tổng cộng lại là năm vạn Bảo Ly Thần Giáp Binh. Không ngờ một nửa binh lực của thành Bảo Ly lại bị ba vạn binh lực Đằng quân giết cho không còn mảnh giáp!

Mà Đẳng quân lại càng lớn mạnh!

Đầu tiên là một vạn tinh binh dưới trướng Vu Bạch, ngay sau đó là hai vạn Thần Giáp Binh do Lăng Nội thống lĩnh. Hào Phong và Ngõa Thành mỗi người dẫn một vạn Bảo Ly Thần Giáp Binh tới trợ giúp cũng thất bại.

Tiến công thành Bảo Ly.

Đằng quân tiến về phía Bắc!

Đối lập như vậy, Tiêu Dương phất tay một cái, hạ lệnh...

Đương nhiên chẳng qua Đằng quân mới chỉ được gọi là ba vạn đại quân, trên thực tế còn nhờ có tác dụng mạnh mẽ của gân vạn mãnh thú Ly Lực và cả nghìn đại quân mãnh thú nữa. Chúng không kém hơn mấy vạn tinh binh chút nào. Có kế hoạch đánh kẻ không chuẩn bị, Đằng quân một đường đều chiếm lợi thế, giờ lại có Đằng Thần đích thân tới, trận đại thắng này mặc dù chấn kinh toàn bộ Vùng đất di vong nhưng cũng có thể hiểu được.

Một trận đại thắng.

Thương binh tàn tướng của Bảo Ly Thần Giáp Binh cuối cùng chật vật đào tẩu chỉ có mấy ngàn người. Tổng hợp lại, trận chiến này Bảo Ly Thần Giáp Binh tổn thất tới hơn bốn vạn, cộng với chiến dịch trên sườn núi Trường Thanh, trong chưa tới một tháng giao chiến với Đằng quân, thực lực thành Bảo Ly đã nhanh chóng bị tước đoạt mất một nửa!

Thần Giáp Binh hôm nay còn lại trong thành Bảo Ly đã không tới năm vạn!

Tới vị trí còn cách thành Bảo Ly hơn bảy mươi dặm, Đằng quân gây nên một hồi huyết án! Đối tượng lại là Bảo Ly Thần Giáp Binh như mặt trời đang trưa.

Đây là lực lượng tín ngưỡng ngưng tụi

Khi chiến thắng đã định, Bảo Ly Thần Giáp Binh hoàn toàn nằm ở thế thất bại, mỗi tướng sĩ Đằng quân đi theo Lãnh Diện Chiến Thần, quỳ lạy Đằng Thần ở giữa không trung, ánh mắt nóng bỏng sùng kính, dòng máu sôi trào hô vang tên Đằng Thần.

- Bái kiến Đằng Thần!

Điều này có nghĩa là hắn muốn quyết chiến một trận cuối cùng với thành Bảo Ly.

Ban đêm, tại doanh trại của ba vạn Đằng quân, đống lửa bốc cháy, chiếu lên những khuôn mặt hưng phấn. Tất cả mọi người còn đắm chìm trong sự vui sướng của trận đại thắng ban ngày. Đồng thời bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tới, không ngờ có một ngày mình lại đi theo Đằng quân tấn công vào thành Bảo Ly. Đây quả thực giống như là sống trong mơ vậy.

- Nơi này còn cách Bảo Ly vương thành không tới năm mươi dặm. Đằng, chúng ta cũng chuẩn bị cho tốt thôi, lúc nào cũng có thể đánh một trận!

Giọng điệu của Tuyết Thần mơ hồ hơi kích động.

Trước đống lửa, Tiêu Dương gật đầu. Điều hắn kiêng ky duy nhất là cường giả trong thành Bảo Ly! Ví dụ như thần sứ Bảo Ly cường đại, và...

Thần tiễn thủ kinh khủng, Dực! Mặc dù lực lượng của một người trong trận chiến mấy vạn người luôn không quan trọng nhưng phe cánh đối phương có cường giả tuyệt thế tọa trấn, tính nguy hiểm của tướng lĩnh đối phương sẽ tăng lên rất nhiều.

Một khi quyết chiến nổ ra, nhất định phải chú ý thật chặt cường giả trong thành Bảo Ly, ứng phó với sự tiến công của bọn họ.

Tiêu Dương hít sâu một hơi, ánh mắt lâm liệt. Nhiệm vụ lần này, trong dư chỉ có mình và tứ đại hung thú mới có thể ứng phó được!

Đợi Tuyết Thần rời đi rồi, Tiêu Dương đột nhiên quay mặt về một hướng. Ở một vùng cỏ xa xa, Tiêu Dương cảm nhận thấy có mấy ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mình.

- Nghỉ sớm một chút, ngày mai có thể sẽ có một hồi đại chiến.

Tiêu Dương hiểu tâm tình của Tuyết Thần lúc này, gật đầu:

- Đằng, ta muốn đi đốc thúc kiểm tra một chút, xem có gì cần phải chú ý không.

Tuyết Thần đứng vọt lên:

Xoạt!

Sáu năm qua, cả ngày gã đều mang khôi giáp, không xuất hiện với mặt thật trước mặt người khác, chính là sợ bị kẻ địch nhận ra, càng không có dũng khí trở vê tộc Tuyết Man, sợ khiến kẻ địch chú ý, khiến tộc Tuyết Man bị tai nạn.

Sáu năm, rốt cục gã cũng dò hỏi được rõ ràng.

Dẫn đại quân gót sát tắm máu tộc Băng Hoa khi ấy chính là một trong năm đại đô thống của thành Bảo Ly, Ngô Thiêm! Hôm nay Vu Bạch mà Tuyết Thần tự tay giết chết trên chiến trường chính là thủ hạ của Ngô Thiêm trong trận đánh đêm đó.

Còn Na và mười mấy thiếu nữ Băng Hoa tộc thì vẫn bị nhốt trong Thân Sơn của thành Bảo Ly.

Ngô Thiêm chuẩn bị một ngàn thánh nữ tại thân đàn cho Bảo Ly thần trong bảy năm! Sáu năm qua đi, chỉ còn một năm cuối, gã sẽ hiến tế các "thánh nữ" mà gã chuẩn bị cho Bảo Ly thần.

Hôm nay trong bao tù tại Thần sơn của thành Bảo Ly, sợ rằng đều là những thiếu nữ phải chịu trăm ngàn đau khổ, đang chờ đợi vận mệnh của mình.

Tiêu Dương lựa chọn mục tiêu tiến công đầu tiên là thành Bảo Ly, nguyên nhân lớn nhất cũng bởi chuyện này.

Hành động này của thành Bảo Ly quả thực là trời giận người oán, tội ác cực điểm!

Tâm tình Tuyết Thân không nén nổi kích động, toàn thân run rẩy, nắm chặt bàn tay. Sáu năm! Sáu năm đã qua đi! Vốn gã tưởng rằng cả đời này không còn hy vọng cứu người phụ nữ mình yêu mến trở về nữa. May mắn trời cao lại mang cho tộ Tuyết Man một Đằng Thần! Thần linh vĩ đại rốt cục đã nghiêng cán cân vận mệnh về phía những con người thiện lương rồi.

Mặt mang vết sẹo, dựa vào nghị lực hơn người, Tuyết Thần lẩn vào trong Thần Giáp Binh của thành Bảo Ly thành công, hơn nữa ở tận tới sáu năm.

Dũng sĩ đệ nhất tộc Tuyết Man sáu năm trước, thiên phú không tồi, một người một ngựa một trường đao, lịch lãm trên thảo nguyên băng tuyết. Nhờ cơ duyên may mắn, gặp được một cô gái tên Na của tộc Băng Hoa. Hai người vừa gặp đã thương, nhưng không biết trời giáng vận rủi, trong một đêm bị đồ đao phủ xuống! Cả tộc Băng Hoa lọt vào tai kiếp, kể cả thiếu nữ Na được Tuyết Thần yêu mến và mười mấy vị thiếu nữ Băng Hoa tộc đều bị bắt vào thành Bảo Ly. Mà vết sẹo trên mặt Tuyết Thần là do một trận chiến liều mạng đêm đó để lại. Nếu không phải đối phương tưởng rằng gã đã chết thì chỉ sợ Tuyết Thân cũng không có cơ hội lẻn vào thành Bảo Ly.

Ba tháng trước Tiêu Dương đã hỏi rõ ràng chuyện của Tuyết Thần rồi.

- Thần Hồ Uy, ta ứa với Hồ Uy, nhất định sẽ chém đầu Ngô Thiêm, để Hồ Uy dẫm nát dưới chân.

Tiêu Dương nghiêm mặt nhìn Tuyết Thần:

- Ngày mai, dẫn quân tới dưới thành Bảo Ly!

- Là ngươi?

Khi Tiêu Dương lắc mình đi qua, lập tức ánh mắt liên lộ vẻ hơi ngạc nhiên. Quả thật hắn không ngờ lại gặp vị dũng sĩ đệ nhất tộc Cáp Sát Sát này lần thứ ba.

Giờ phút này toàn thân Ba Ba Đốn chấn động, quỳ phịch một cái xuống.

- Ba Ba Đốn rời khỏi vị trí, xin Đằng Thần trách phạt, không liên quan tới bọn họ.

Bên cạnh Ba Ba Đốn là mấy vị thanh niên trốn từ Cáp Sát Sát tộc và Tiểu Tát, giờ phút này nghe vậy đều kinh hãi quỳ xuống:

- Xin Đằng Thân trách phạt!

Tiêu Dương nhìn mấy người, nửa ngày sau mới lắc đầu:

- Đêm khuya các ngươi ẩn núp ở chỗ này, chẳng lẽ là muốn để ta trách phạt các ngươi?

Ba Ba Đốn cắn chặt môi, nhìn Tiểu Tát. Đột nhiên, Ba Ba Đốn dập đầu thật mạnh, giọng nói đau thương:

- Ba Ba Đốn cả gan khẩn cầu Đằng Thần xuất binh thành Ám Dại

Gió đêm gào thét, mang theo ý lạnh như băng. Chuyện tộc Cáp Sát Sát bị diệt tộc được mấy thanh niên kể cho Tiêu Dương rất nhanh.

Tiêu Dương nhìn mấy người cầu khẩn dưới ánh trăng, mắt người nào cũng đẫm lệ, cũng không thiếu vẻ kiên định, trong lòng không nén nổi thở dài.

Thời loạn thế, kim qua thiết mã.

Một số bộ lạc nhỏ trên thảo nguyên bị tiêu diệt, quả thực giống như một cơn cuồng phong thổi qua, lập tức cắn nuốt bọn họ không còn một mảnh. Đám người Ba Ba Đốn có thể trốn ra đã là cực kỳ may mắn rồi!

Mình không phải thần linh chính thức, không phải chúa cứu thế, càng không thể cứu tất cả các bộ lạc nhỏ. Chẳng qua những người trước mắt này không giống người khác. Tiêu Dương đã từng nói, nhất định sẽ báo ơn cho mượn ngựa của Ba Ba Đốn!

Quân tử nhất ngôn tựa thiên kiml

- Ta hứa với các ngươi.

Tiêu Dương nhấn từng chữ một.

- Sau khi diệt thành Bảo Ly, thành Ám Dạ chính là mục tiêu kế tiếp của Đằng quân chúng ta.

Tiếng nói như sấm bên tai, âm ầm giáng xuống!

Trong chốc lát, đầu Ba Ba Đốn hoàn toàn ngây ngẩn. Gã căn bản không có hy vọng gì xa vời cả! Chuyện tối nay, đám người mình không bị Đằng Thần trách phạt đã là vô cùng may mắn rồi. Làm sao... Làm sao lại có thể vì mấy tiểu binh như mình mà quyết định quan trọng, tiến công thành Ám Dạ chứ! Chuyện... Chuyện này...

Chẳng lẽ thật sự chỉ vì báo đáp ơn cho mượn ngựa của mình sao? Đằng Thần cũng không bởi vì ở tít trên cao mà không thèm quan tâm tới chúng ta! Đằng Thần, Đằng Thần vĩ đại

- Đa tạ! Đa tạ Đằng Thần!

Mấy người kích động vái lạy.

Tiêu Dương vận lực nâng bọn họ lên, lắc đầu:

- Không cần phải nói lời tạ ơn. Cho dù các ngươi không cầu khẩn thì sớm muộn ta cũng sẽ tấn công thành Am Dạ.

Mấy người do Ba Ba Đốn cầm đầu, nước mắt vòng quanh kích động, ngược lại bởi một câu nói này của Tiêu Dương mà càng kiên định quyết tâm đi theo Đằng quân! Kẻ sĩ có thể vì tri kỷ mà chếtt

- Mấy người các ngươi đều trở về nghỉ tạm đi.

Tiêu Dương xua tay, xoay người đi vài bước rồi ngừng lại:

- Còn nữa, ngày mai tới báo tên tại thân binh doanh của ta đi.

Gió đêm đảo qua, bóng dáng Tiêu Dương đã biến mất. Mấy thanh niên và Ba Ba Đốn nhìn nhau, nửa ngày sau vẻ mặt vô cùng kích động, thân thể run rẩy.

- Ta... Ta không nghe sai chứ? Đằng Thần để ta... Đi báo tên tại Thân binh doanh?

- Ta sắp thành Thân binh của Đằng Thần rồi.

- Ta đang nằm mơ sao?

Cho dù đây có phải là một giấc mộng đẹp hay không, một đêm cũng trôi qua. Sáng sớm hôm sau, tiếng kèn lệnh vang lên...

Toàn quân tiến tới, sau mấy canh giờ, thành Bảo Ly chói mắt đã hiện ra.

Đẳng kỳ tung bay, mấy vạn Đằng quân đã tới trước thành!

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment