Chương 1006: Cung nghênh Đăng Thần!
Chương 1006: Cung nghênh Đăng Thần!Chương 1006: Cung nghênh Đăng Thần!
Không thấy đâu nữa?
Mắt thấy mấy nghìn nhe nanh múa vuốt rơi nhanh xuống, hơi thở quỷ dị chưa từng có bao phủ lên người Bảo Ly Thần Giáp Binh, hầu như toàn quân chấn động theo tiềm thức.
Vừa rồi vất vả lắm mới có được thế cục hòa, cán cân thắng lợi trong phút chốc lại nghiêng vê một bên rồi!
Quân đội cực mạnh, trong thời gian rất ngắn đã bộc phát ra lực sát thương vô cùng.
Rống!
Mãnh thú thượng cổ Hống xông lên đầu tiên. Với một tiếng rống ra lệnh của thỏ tinh, mấy trăm mãnh thú thượng cổ Hống nhảy vọt tới, đồng thời phun ra một một trận "mưa to'1
Ào ào ào...
Nước tiểu mang theo tính ăn mòn cực mạnh tràn ngập thảo nguyên băng tuyết trong chớp mắt, bắn thẳng vào sâu trong Bảo Ly Thần Giáp Binh. Trong tích tắc, một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên. Mặc dù đại bộ phận mãnh thú thượng cổ Hống đều không đủ uy lực ăn mòn thần giáp trên người bọn họ nhưng nước tiểu chui dọc theo khe hở của thần giáp vào trong, ăn mòn thẳng vào người, trong khoảnh khắc khiến bọn họ ngã quy một mảng lớn.
Tướng sĩ Đằng quân phấn chấn tinh thân, vung trường đao trong tay lên, chém về phía kẻ địch phía trước. Đám người nà cũng phát huy ra tới hơn trăm phần trăm thực lực. Bọn họ vô cùng phấn chấn vì có thể may mắn sóng vai tác chiến với thần thú mạnh mẽ. Đây là cơ hội mà không phải ai cũng có.
Dưới đất, một vạn mãnh thú Ly Lực đã tập hợp rồi!
Không cần sợ hãi!
Chim Cù Như giương cánh, tạo ra từng cơn lốc xoáy, hình thành những lưỡi đao gió có thể thấy được, cắt tới như đao sắc, uy lực kinh người. Mà tốc độ của nó như điện chớp, một giây trước còn ở trên trời cao, một khắc sau đã thả xuống sát người. Móng vuốt sắc bén kia lúc nào cũng có thể bóp nát đầu lâu của binh lính bên dưới!
Đây là quân đội mạnh nhất của Đằng Thần!
Trên trời dưới đất!
Con hổ lớn rực rỡ rít gào rung trời. Rống to một tiếng, hổ lao vào đám người, chân tát đuôi quật, triển khai công kích vô cùng ác liệt.
Chúng phát huy ra lực lượng thậm chí còn hơn xa cả một vạn tướng sĩ.
Đây là đồng đội của mình!
Hai đại quân mãnh thú gia nhập một chút liên quấy rối thế cục cả chiến trường. Ngay từ đầu có một số Đằng quân còn sợ hãi không yên, sợ đại quân mãnh thú này không phân biệt nổi địch ta. Nhưng từ từ, không ít tướng sĩ Đằng quân được mãnh thú "thân mật" cứu mạng xong, tất cả mọi người đều yên tâm hẳn.
Trừ hai cánh quân ra,'không quân" cũng trở thành cơn ác mộng của Bảo Ly Thần Giáp BinhI
Một cảm giác khủng hoảng tràn ngập cả chiến trường. Quân tâm của mấy vạn Bảo Ly Thần Giáp Binh đã tan nát, liên tiếp bại lui. Một tới một canh giờ, thế cục thất bại đã định!
- Giết! - Giết đi
Khả năng khống chế đất xuất quỷ nhập thần, quỷ dị khó lường, ngưng tụ ra từng cây mâu đất, đâm thẳng vào bên dưới Bảo Ly Thần Giáp Binh.
Chẳng lẽ Đằng Thần là thần linh thật sự? Quân đội của hắn không gì cản nổi saol
- Hiện nay chỉ còn hai con đường.
Đô thống Ngõa Hoàng lo lắng. Giờ phút này tam đại đô thống đã tụ tập, vội vàng thương lượng đối sách.
Hào Phong đô thống vội vàng hỏi. Gã đã nếm thử một hồi thất bại với Đằng quân. Nếu để gã lại lui binh lần nữa, không chừng gã sẽ tức giận tới hộc máu mất.
Bảo Ly Thần Giáp Binh đã không thể hình thành đội ngũ nữa.
- Phương pháp hay lắm.
Trường đao trong tay Ba Ba Đốn đã hơn cùn, phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt tràn ngập vẻ thù hận. Nhất định phải lập công, nhất định phải giết địch! Tiếng kêu gần như hí rống, nhặt một thanh đao sắc bén trên mặt đất, sau đó gã lại đạp bước vọt mạnh tới.
- Hào Phong!
- Để ta đi lấy tính mạng yl
Đô thống Hào Phong nắm chặt trọng phủ trong tay, đôi mắt bùng lên sát khí.
- Làm sao bây giời
- Giết chủ soái địchI
Lăng Nội đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như điện nhìn về phía xa xa, gằn từng chữ một:
- Hôm nay khí thế Đằng quân như cầu vồng, nhưng nếu Lãnh Diện Chiến Thân chủ soái của bọn họ bị đánh chết, chẳng những có thể lập công chuộc tội mà có lẽ chúng ta còn có cơ hội thay đổi cả cục diện, khiến Bảo Ly Thần Giáp Binh lại có thể duy uy!
Đại quân mãnh thú xuất hiện đã làm rối loạn toàn bộ bố cục, hoàn toàn thay đổi tình thế trên chiến trường.
- Con đường thứ hai là gì?
- Thứ nhất, lập tức thu binh. Như vậy thì Bảo Ly Thần Giáp Binh ở đây của chúng ta còn có thể giữ nổi một nửa thực lực. Chẳng qua chỉ sợ rằng ba người chúng ta sẽ gặp phải lửa giận ngập trời của thần sứ đại nhân!
Lăng Nội nghiến răng nghiến lợi, nói to:
Lăng Nội vội nói to:
- Ngươi mau chóng dẫn năm trăm tinh nhuệ mở một đường máu, tiến thẳng tới chủ soái quân địch! Chẳng qua Đằng quân rất giảo hoạt, ngươi đi còn chưa chắc chắn. Ngõa Thành, ngươi cũng đi cùng!
Lăng Nội hít sâu một hơi, nói:
- Với thực lực của các ngươi, cho dù không thể giết chết Lãnh Diện Chiến Thần giữa thiên quân vạn mã nhưng cũng có thể toàn thân trở raI
- Lĩnh mệnh!
Hai đại cường giả Tâm Lôi Bát Kiếp lập tức nhảy lên tuyết mã. Đô thống Hào Phong nhanh chóng chọn năm trăm người, vung trọng phủ trong tay lên, cất tiếng hét lớn: - Theo ta... Giết!
- GiếtI
Trên chiến trường không có thiện ác, chỉ có sinh tử!
Va chạm kịch liệt, một luông sức mạnh đập tới, đẩy đô thống Hào Phong lui lại mấy thước, sắc mặt tái nhợt!
Vù - Kengl!!
Kiếm quang không gì cản nổi xé tan không gian đánh tới. Kiếm quang sắc bén chiếu thẳng tới Hào Phong, giống như một tia sét đánh thẳng từ trên chín tầng trời.
Một kiếm ngàn dặm, ngàn dặm một kiếm!
- Thiên lý bất lưu hành!
Lúc này đột nhiên phía chân trời truyên tới một tiếng xé gió chói tail
- Nhưng mà, thống lĩnh...
Có người lo lắng tới không biết phải nói gì.
- Thằng khốn Lãnh Diện! Nạp mạng đi!
Đô thống Hào Phong như căn bản không cho Tuyết Thần bất cứ cơ hội bỏ chạy nào, hét lớn một tiếng, bất ngờ vận một hơi nội khí, thân thể vọt lên như hạc, bay vút đi trên không, trong tích tắc đã tới sát Tuyết Thần một trăm thước.
VùiI
Trọng phủ vung lên đánh bay một đám tên dày đặc bắn tới.
- Giết
Trọng phủ nặng nề, sắc bén vô cùng, khí thế kinh người.
Đánh thẳng tới Tuyết Thần!
- Hai quân giao chiến, nếu ta là chủ tướng lại lui trước, chẳng phải sẽ mất hết quân tâm sao?
Đôi mắt Tuyết Thần nhìn chằm chằm hai người đang từ từ tới gần, chậm rãi xua tay:
- Thống lĩnh, tướng định mạnh mẽ, người hãy lánh đi trước!
Tướng quân bên cạnh Tuyết Thần nhạy cảm thấy cảnh này, vội vàng la lên:
- Không ổn!
Hai đại đô thống Hào Phong, Ngõa Thành hình thành mũi nhọn phá vòng vây tiến đến, thế như chẻ tre, tiến thẳng về hướng Lãnh Diện Chiến Thần Tuyết Thần...
- Ha ha...
Một tiếng cười vô cùng quen thuộc mà đám người Hào Phong, Lăng Nội ngày đêm hận không thể lột da gặm xương vang lên.
Ở chân trời, Cù Như giương cánh, vọt qua vài dặm, trong nháy mắt đã giáng xuống!
Thân thể cao ráo, hai mắt trầm tĩnh quan sát mặt đất. Áo trắng tung bay như tuyết, chắp tay đứng trên lưng chim Cù Như. Hơi thở liếc nhìn chúng sinh thiên hạ tràn ngập, tỏa ra bao phủ cả chiến trường.
- Là ngươi?
Trong tích tắc này, đôi mắt tam đại đô thống gồm Hào Phong, Lăng Nội và Ngõa Thành đều lóe lên vẻ giận dữ vô cùng, sát khí trong nháy mắt đã tràn ngập thiên địa!
Bọn họ vĩnh viễn không thể quên đêm đó, đêm sỉ nhục của thành Bảo Ly! Đó cũng là một đêm mà năm đại đô thống bọn họ coi là nhục nhã suốt đời! Mỗi lần nhớ lại một đêm đó, tiếng cười tiêu dao của kẻ đáng chết khinh nhờn thân linh khi rời đi, lại vang lên chói tai trong đầu bọn họi
- Chính là ta.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu.
- Phiên các người nhớ nhung rồi.
Ông đây nhớ cái mặt khốn nạn của mày ấy! Hào Phong đô thống không nén nổi giận dữ, quát lớn:
- Kẻ khinh nhờn thần linh đáng chết kia, hôm nay là tử kỳ của ngươi!
Vù! Vùi Vùi
Tam đại đô thống cùng phóng lên trời!
Bọn họ cũng không làm việc lỗ mãng. Nếu thế cục thất bại hôm nay đã khó có thể cứu vãn, như vậy giết chết kẻ khinh nhờn thần linh này, đoạt lại lệnh bài tổ địa cũng coi như lấy công chuộc tội!
- Miên Miên Ly Thần Ấn!
Trong tích tắc, lực lượng phong ấn mạnh mẽ đã bao trùm về phía Tiêu Dương...
- Lại cái trò này?
Tiêu Dương giơ một ngón tay lên, đôi mắt lộ vẻ tự tin mãnh liệt:
- Xem ra qua ba tháng, các ngươi cũng chẳng có tiến bộ gì.
- Cũng đủ để giết ngươi rồi!
Lăng Nội cười nanh ác.
Đáng tiếc là gã không biết, ba tháng cũng đủ để thực lực một yêu nghiệt tiến lên một bậc thang mới rồi!
Mặc dù Tiêu Dương vẫn chưa lựa chọn độ Tiểu Tiên Kiếp như trước nhưng lực Họa Đạo đã tăng vọt, cũng đến Kinh Tiên cảnh như lực Kiếm Đạo rồi. Thực lực bản thân hắn cũng tiến thêm một bước. Giờ khắc này Tiêu Dương cảm thấy phong ấn mà tam đại cường giả Tâm Lôi Bát Kiếp đánh tới... Cũng không có áp lực lớn lắm!
- Bất Diệt Viêm Quyền!
Bóng dáng Tiêu Dương hóa thân thành Xi Vừu đứng sừng sững trong thiên địa, quyền phong mạnh mẽ quét ngang tám hướng ầm ầm rung động lực lượng phong ấn kia.
Sắc mặt tam đại đô thống đồng loạt biến đổi, đôi mắt lóe lên vẻ kiêng ky mãnh liệt. Ba tháng trước, năm đại đô thống hợp sức thử dò xét thực lực người này, quả thật không kém. Nhưng ba người cũng tự tin nếu ra tay nhất định có thể bắt được hắn. Không ngờ Tiêu Dương mới ra một chiêu, bọn họ liền cảm thấy sự áp bách rồi.
Thực lực người này đột nhiên tăng vọt rồi!
- Giết!
Đô thống Lăng Nội vung trường đao, xông lên đầu tiên.
Tam đại đô thống đều sử dụng những chiêu công kích mạnh mẽ nhất!
Lúc này, chiến trường phía dưới đã tới tình trạng nóng bỏng rồi. Đằng quân mạnh mẽ liên hợp với đại quân mãnh thú có thể nói là mạnh nhất Vùng đất di vong quét ngang, Bảo Ly Thần Giáp Binh thất bại liên tục, giờ chỉ còn nước bị đánh như chó rơi xuống nước thôi!
- Giết chết đám khốn kiếp các ngươi!
Toàn thân Ba Ba Đốn đầy vết máu, không phân biệt nổi là máu kẻ địch hay của mình, cuồng sát một đường, không lùi nửa bước. Thậm chí gã không biết mình đã đổi mấy thanh đao, giết bao nhiêu kẻ địch rồi.
- Ba Ba Đốn! Ba Ba Đốn!
Lúc này, một vị tướng sĩ Đằng quân thân đầy máu tươi vọt tới cạnh gã, túm mạnh lấy vai Ba Ba Đốn.
- Ngươi xem, ngươi xem người đó là ai?
Tiếng Tiểu Tát hơi kích động, chỉ vào bầu trời.
Nghe vậy, Ba Ba Đốn ngừng công kích theo tiềm thức, ngẩng đầu nhìn lại, đồng tử đột nhiên mở lớn tới cực điểm!
Rốt cục bóng dáng quen thuộc kia cũng xuất hiện rồi!
- Quả nhiên hắn là người của Đằng quân!
- Thần ơi! Không ngờ hắn có thể dùng thực lực một mình đối kháng với tam đại thống lĩnh Bảo Ly Thần Giáp Binh!
Tiểu Tát kích động vô cùng:
- Quá mạnh mẽ rồi!
Thân thể Ba Ba Đốn vô cùng cứng rắn, ngẩng đầu nhìn, sâu trong nội tâm dâng lên khát vọng mãnh liệt, hy vọng...
Nếu như, nếu như ... Hắn đồng ý giúp mình...
Chưa chắc mối thù diệt tộc của mình đã không thể báo.
Nhưng dựa vào cái gì mà hắn phải giúp mình chứ?
- Ta đã từng nói...
Trên bầu trời, Tiêu Dương phá hủy phong ấn của ba người, tay vung một thanh Thiên Hoàng Kiếm lên.
- Vùng đất di vong chỉ có Tuyết Thần tai
Kiếm quang như tuyết.
Tam đại đô thống cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ.
- Các ngươi không xứng là đối thủ của ta.
Cổ tay Tiêu Dương rung động, trong tích tắc kiếm quang liền mở rộng vô số lần.
- Bình Bộ Thanh Thiên!
Kiếm quang tuôn rơi bao phủ xuống...
Kiếm ý hoa mỹ, ánh sáng như ngọc bao phủ. Tam đại đô thống cảm thấy như hô hấp cũng khó khăn, ra sức thi triển đòn phòng ngự mạnh nhất.
Đợt thứ nhất!
Đợt thứ hai!
Hào Phong hộc máu...
Đợt thứ bai xkkkk
Đợi tới sau đợt giam cầm của Bình Bước Thanh Thiên ập tới, tam đại đô thống hầu như đã chảy máu như điên. Xoạt, trong tích tắc, cổ bọn họ bị kiếm quang xẹt qua, máu tươi phun ra khắp khoảng không...
Tuyết Thần vẫn nhìn chăm chú vào trận chiến trận không, giờ khắc này máu tươi toàn thân không kìm nổi sôi trào, phi thân xuống ngựa, cung kính quỳ xuống với thân hình đang giơ kiếm trên không trung, đôi mắt không dấu nổ vẻ sùng bái cực độ.
- Tuyết Thần cung nghênh Đằng Thần!