Chương 1005: Quân đội cực mạnh!
Chương 1005: Quân đội cực mạnh!Chương 1005: Quân đội cực mạnh!
Bụi tuyết nông đậm bốc lên tới tận trời, quấy loạn toàn bộ khu vực phía bắc Vùng đất di vong.
Đẳng quân trong thời gian ngắn nổi lên nhanh chóng ở phía bắc Vương thành Bảo Ly, triển khai một trận đánh khiến cả Vùng đất di vong phải rung động.
Quyết chiến đột ngột xảy raI
Đẳng kỳ bay lên, tung bay theo gió. Hành quân mạnh mẽ nhanh chóng, báo cho người trong thiên hạ một tín hiệu, Đằng quân sắp chuẩn bị đợt tấn công cuối cùng rồi.
Nếu so sánh thì hiển nhiên Bảo Ly Thần Giáp Binh chưa chuẩn bị tốt cho chiến tranh. Vu Bạch dẫn một vạn tinh binh chật vật bỏ chạy xong, dưới sự dẫn dắt của Lãnh Diện Chiến Thần, Đằng quân càng hăng hái tinh thần, khí thế mạnh mẽ hơn.
Về phần vì sao đô thống Lăng Nội không dẫn Thần Giáp Binh đến trợ giúp, nguyên nhân rất đơn giản. Gã căn bản không thu được tín hiệu cầu cứu nào! Ở khu vực mười dặm giữa quân đội của Vu Bạch và đô thống Lăng Nội có ẩn nấp một phòng tuyến khó có thể vượt qua!
Một ngàn mãnh thú Ly Lực!
Từ khi Tiêu Dương phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của mãnh thú Ly Lực trên chiến trường, hắn liền tạm thời từ bỏ việc sáng tạo các mãnh thú còn lại, mấy tháng qua chuyên tập trung vào mãnh thú Ly Lực. Tới hôm nay, số lượng mãnh thú Ly Lực dưới trướng Tiêu Dương đã đạt tới hơn một vạn conl
Tuyết mã dưới hông Vu Bạch hý vang, hiển nhiên cũng đã bị ám hại. Giờ phút này đôi mắt Vu Bạch trợn to, tràn ngập điên cuồng:
- Chẳng lẽ... Lãnh Diện Chiến Thần quả nhiên không gì là không làm được?
Một ngàn mãnh thú Ly Lực sẵn sàng trận địa từ sớm, lẳng lặng chờ đợi đón địch, đợi Vu Bạch dẫn đông đảo Thần Giáp Binh thua trận tới, trong thời gian ngắn ngủi liền biến phạm vi vài dặm trên thảo nguyên thành một vùng ao đầm lớn. Mỗi con tuyết mã đều bị lún xuống, khó lòng phòng bị.
Căn bản trước khi mình rơi vào bây cũng không có bất cứ dấu hiệu nào báo trước.
Chiến tranh trên thảo nguyên, tuyết mã là đồng bọn quan trọng nhất. Nếu mất đi tuyết mã, lực chiến đấu của quân đội cũng sẽ mất đi một nửa.
Máu tươi bắn tung.
Tiêu Dương âm thầm đưa chúng vào chiến trường. Thảo nguyên băng tuyết mênh mông quả thực chính là nơi mãnh thú Ly Lực vùng vẫy!
Vu Bạch cảm thấy quân đội của mình sắp sửa sụp đổ hoàn toàn. Lúc này bên tai gã truyên tới tiếng trống trận, cờ xí Đằng quân bay múa. Đằng quân giết tới rồi!
Một chỉ kỳ binh tuyệt đối!
Cho dù là mãnh thú Ly Lực vừa sáng tạo ra có thực lực không quá mạnh mẽ nhưng nhờ bản tính khống thổ cường đại, chúng đối phó với đám tuyết mã phi trên thảo nguyên quả thực dễ như trở bàn tay. Càng huống chi mãnh thú Ly Lực còn mạnh ở điểm xuất quỷ nhập thần.
- Không có khả năng! Bọn chúng đặt bẫy ở đây từ bao giờ? Mà...
- Lãnh Diện Chiến Thần!
- Sao lại như thế? Sao lại như thế? Vu Bạch nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt lóe lên vẻ điên cuồng, bất ngờ vung trường đao trong tay lên, bóng dáng bay ra. Hướng trường đao vung tới là về phía Lãnh Diện Chiến Thần.
Lại là một hồi giết hại!
Ánh mắt Vu Bạch mang theo vẻ không cam lòng cực độ, chậm rãi quay đầu lại. Giờ phút này Đằng quân chồm tới như hồng thủy ở phía sau. Mà ở vị trí trung tâm nhất rõ ràng là một gã đàn ông đeo mặt nạ lạnh như băng.
Lãnh Diện Chiến Thần ngồi trên lưng ngựa giờ nhảy vọt lên, trường đao rời vỏ, giống như một dòng sông băng từ từ chảy xuôi. Trường đao như sông ngân hà, tỏa ra sát ý tận trời!
Vu Bạch rống giận.
Hình ảnh giống như dừng lại trong tích tắc.
Một mảng lớn mũi tên lạnh lẽo bao phủ tới, đều bị Vu Bạch dùng từng đao đánh bay.
Một tích tắc này, toàn thân Vu Bạch chấn động mãnh liệt, đồng tử trợn tròn xoe:
Vù vù vùi
Trường đao chém mạnh xuống, đầu lâu Vu Bạch bị chém bay thẳng lên trời, mang theo một luồng máu tươi.
Vùi
- Ngươi...
- Lãnh Diện Chiến Thần, có khí phách thì đánh với Vu Bạch ta một trận!
Đôi mắt Tuyết Thần lúc này bùng lên sát khí ngập trời:
- Vụ Bạch, còn nhớ rõ tiếng nói của ta sao?
Tiếng nói lạnh lẽo như u linh truyền thẳng vào tai Vu Bạch.
Vùi
Trường đao của Tuyết Thần chém mạnh xuống. Trong phút chốc, cổ tay Vu Bạch chấn động, trường đao rời tay rơi xuống. Bóng người kia đứng sừng sững giữa không trung. Tuyết Thần bước từng bước về phía trước, trường đao lạnh như băng gác lên cổ Vu Bạch...
Leng keng!
Song phương kịch chiến một hồi, thực lực của Tuyết Thần áp chế Vu Bạch tuyệt đối!
- Giết!
Lãnh Diện Chiến Thân ngửa mặt hét dài, sát khí lãm liệt.
Tinh thần toàn bộ Đằng quân lại được kéo lên kịch liệt!
Đôi mắt Ba Ba Đốn nóng cháy kích động, vung trường đao trong tay, chém mạnh về một gã Bảo Ly Thần Giáp Binh phía trước. Một luồng máu bắn tung tóe vào mặt gã. Ba Ba Đốn chỉ gạt qua một cái, lại vung trường đao lên, triển khai tàn sát.
- Vu Bạch, ngươi nằm mơ cũng không ngờ nổi, một thanh niên trẻ tuổi chẳng đáng chú ý, suýt bị các ngươi bức tử lại nhãn nhục chịu đựng, cả ngày mang theo khôi giáp, sống dưới mắt các ngươi tới sáu năm!
Tuyết Thần cảm thấy sự hận thù đè nặng trong lồng ngực kia giờ phút này rốt cục đã được thổ lộ ra không chút che dấu, nắm chặt trường đao trong tay, không nén nổi tâm tình kích động.
- Các ngươi càng không thể ngờ được, ta lại hóa thân thần Lãnh Diện Chiến Thần, hôm nay thống soái Đẳng quân, giết vê hướng Bảo Ly vương thành của các ngươi!
- Na, chờ ta, ta lập tức sẽ giết tới trong Bảo Ly vương thành rồi! Ta... Nhất định sẽ cứu nàng ral
Đôi mắt Tuyết Thần bùng lên chiến ý chưa từng có, vung tay chỉ huy quân thẳng tiếng:
- Lăng Nội, ta đến giúp ngươi đây!
Đang lúc nội tâm Lăng Nội chấn động tức giận vô cùng, dẫn binh lui về phía sau, đột nhiên phía sau truyền tới tiếng hô to chấn động:
Hơn nữa ba vạn Đằng quân lại đông hơn xa so với hai vạn đại quân Thần Giáp Binh.
Cho dù đô thống Lăng Nội có thể lấy một địch một, lấy một giết trăm, thậm chí giết ngàn nhưng lại không thể thay đổi được thế cục trên chiến trường. Bảo Ly Thần Giáp Binh không hề có sự chuẩn bị, bị Đằng quân xông tới, chém giết cho thất bại cuống quít.
Luống cuống tay chân, không kịp ứng phó!
- Phía trước không phải còn có Vu Bạch trấn thủ sao? Sao lại để cho Đằng quân âm thầm giết tới rồi!
Nhất định có thể đánh cho Bảo Ly Thần Giáp Binh tan tác tới một manh giáp cũng không còn.
Ở ngoài mười dặm, đô thống Lăng Nội của Bảo Ly Thần Giáp Binh lúc này cũng hơi cau mày, thỉnh thoảng nắm trường đao trong tay. Hôm nay gã luôn có cảm giác không yên lòng rất lạ.
Đột nhiên, một loạt tiếng mặt đất chấn động truyền tới, làm cả doanh trại chấn kinh.
Ô-
Tiếng kèn vang lên. Binh sĩ trạm canh rốt cục phát hiện ra đội quân Đằng quân đang vọt tới mạnh mẽ, lúc này thổi kèn hiệu, đồng thời kinh hãi hô to vang vọng...
- Đằng quân giết tới rồi!
- Chuẩn bị chiến đấu! Chuẩn bị chiến đấu!
- Đáng chết!
Đô thống Lăng Nội xông ra ngoài, nhìn doanh trại hỗn loạn, sắc mặt tái mét, đồng thời tức giận.
Càng huống chi hôm nay sĩ khí của Đằng quân đang tăng vọt vô cùng.
Binh quý thần tốc!
Bởi vì mười dặm phía trước còn có quân đội chủ lực của Bảo Ly Thần Giáp Binh đóng. Chủ tướng của bọn họ lại là đô thống Lăng Nội mạnh mẽ, tay cầm hai vạn trọng binh! Chẳng qua căn bản bọn họ không biết Đằng quân đã đột phá phòng tuyến thứ nhất rồi, đang tiến đánh bọn họ thôi!
Đằng quân cả đường hát vang, khí thế như cầu vồng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Không tới gần một tiếng, bọn họ đã diệt sát toàn bộ một vạn Bảo Ly Thần Giáp Binh và thống soái Vu Bạch, kéo quân dồn dập về phía trước.
Âm ầm ầm!
- Giết!
Tiếng của đô thống Hào Phong!
Trong tích tắc này, phía sau có bụi tuyết cuồn cuộn bốc lên. Hiển nhiên có một đại quân đang di chuyển nhanh về phía này!
Tinh thần Lăng Nội phấn chấn hẳn, nhất thời mừng rỡ, vung đại đao lên: - Tới hay! Tới hay lắm!
Đúng là nắng hạn gặp mưa rào!
Viện binh chạy tới kịp thời cũng quét sạch mọi chán chường của Lăng Nội, khiến tinh thân Bảo Ly Thần Giáp Binh tăng lên, nhất thời phản kích, tạo thành không ít thương vong cho Đằng quân!
- Thống lĩnh!
Một gã tướng quân vội vàng tới báo cáo:
- Đến trợ giúp là hai đại đô thống Hào Phong và Ngõa Thành của thành Bảo Ly, thực lực mạnh mẽ, hơn nữa đều là thống soái một vạn đại quân! Chúng ta...
Đôi mắt Tuyết Thần nhìn về phía trước, hiểu rõ ý của vị tướng quân này. Hiện tại binh lực của đối phương đã trên mình, chủ tướng lại vô cùng mạnh mấ, tiếp tục chiến đấu thì Đằng quân tất bại!
Nhưng hôm nay tín hiệu tổng tấn công lại không phải do tự Tuyết Thần quyết định.
Khóe miệng hơi nhếch lên, đột nhiên Tuyết Thần nói:
- Ngươi có biết quân đội mạnh nhất tại Vùng đất di vong là gì không?
Nghe vậy, vẻ mặt mấy vị tướng quân bên cạnh đều sửng sốt.
Vùi
Lúc này một trận cuồng phong nổi lên. Vẻ mặt Tuyết Thần thay đổi hẳn. Đột nhiên, ở phía trước, chân trời có một điểm đen hiện ra...
- Các huynh đệt
Tuyết Thần vận đủ lực lượng, giọng nói rung động vang vọng, truyền khắp cả chiến trường.
- Giơ chiến đao trong tay các ngươi lên, nói cho kẻ địch một tin tức khiến chúng phải sợ phá gan mật... Đằng Thần đã giáng trần rồi!
Xoạt xoạt!
Các tướng lĩnh bên cạnh Tuyết Thần cũng đều nhìn lại, thấy xa xa phía chân trời như có một đám mây đen bay tới...
Cù Như!!!
Tiếng kêu vang vọng trời đất.
Ào! Ào! Àol
Một con chim Cù Như khổng lồ vô cùng giương cánh bay tới, dường như có thể che khuất cả bầu trời trong nháy mắt, lấp cả ánh mặt trời. Thiên địa cả chiến trường liên trở nên âm u trong tích tắc.
Vùi
Mấy trăm con chim Cù Như tạo thành đội hình chỉnh tê. Mà trên lực chim Cù Như lại nằm một con mãnh thú thượng cổ Hống, hai mắt đỏ bừng! Mãnh thú Ly Lực và một con hổ lớn hình thể vô cùng khổng lồi
Đằng Thần giáng trần!
Bốn chữ này giống như thần âm phủ xuống!
Quân đội mạnh nhất tại Vùng đất di vong...
Đó là đại quân đến từ bên cạnh Đằng Thần!
Rống!!! Tiếng rống chấn động mặt đất, rung động cả thảo nguyên. Khí thế hung ác làm cho mọi vật run sợi
Trong tích tắc này, không ít Bảo Ly Thần Giáp Binh đã ngẩn ra, đồng tử trợn to hoảng sợ.
- Thần ơi, đây là ác thú gì chứ?
- Chẳng lẽ là thần linh giáng trần sao?
- Đằng! Đằng! Đằng!
Thấy cảnh tượng thần kỳ này, toàn bộ Đằng quân như được uống thuốc kích thích, vung tay hô to.
- Bắn tên!!!
Lăng Nội cố nén khiếp sợ trong nội tâm, rít gào ra lệnh.
Vù vù vù vù vùi
Mũi tên đầy trời bắn về phía con chim Cù Như khổng lồ kia. Lúc này chim Cù Như giương cánh, trong tích tắc liền tọa ra cơn lốc điên cuồng. Những mũi tên kia căn bản không thể tới gần được thân thể chim Cù Như, đều bị chấn nát bay ngược lại, thậm chí tạo thành thương vong cho Bảo Ly Thần Giáp Binh.
Rống!!!
Trong thiên địa đột nhiên xuất hiện một con mãnh thú thượng cổ Hống rất lớn! Đó chính là vương giả Hống, con thỏ tinh do Tiêu Dương sáng tạo ral
Khi con thỏ tinh rống to, sát chiêu mạnh mẽ nhất của Đằng quân giáng xuống thảo nguyên.
Rống!
Thiên địa chấn động!
Một con mãnh thú Hống trừng to đôi mắt đỏ như máu, nhảy thẳng từ lưng chim Cù Như xuống, há hàm răng sắc bén, đánh về phía Bảo Ly Thần Giáp Binh!
Hơn thế nữa, con hổ lớn rực rỡ cũng lao ra, gâm thét vang vọng.
Hàng loạt hổ lớn nhảy xuống!
Mãnh thú Ly Lực càng không chịu yếu thế. Nói về số lượng, do Tiêu Dương cố tình sáng tạo, bộ đội của mãnh thú Ly Lực là nhiêu nhất! Thảo nguyên băng tuyết chính là chiến trường như cá gặp nước của chúng.
Trong tích tắc mấy ngàn mãnh thú Ly Lực rơi xuống mặt đất, toàn bộ chỉ nhoáng lên một cái liền biến mất không thấy tăm tích!
Quân đội cực mạnh giết tới!
xxx