Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 997 - Chương 1004: Một Đường Hát Vang!

Chương 1004: Một đường hát vang! Chương 1004: Một đường hát vang!Chương 1004: Một đường hát vang!

Đằng Thần thân chinh!

Nhấn từng chữ một, giống như sấm rền đánh xuống, xuyên thẳng vào tai ba vạn Đằng quân, ầm ầm chấn động.

Toàn trường yên lặng như tờ.

Chỉ trong chốc lát...

Toàn quân sôi trào!

Những đôi mắt tràn ngập vẻ nóng bỏng, ẩn chứa ánh sáng mãnh liệt.

Đằng Thần!

Mỗi một vị binh lính tiến vào Đằng quân, trước tiên đều được truyền niềm tin, đó là quân đội này thuộc về Đẳng Thần. Đội quân này sinh ra là bởi Đằng Thân, vì Đằng Thần mà chiến!

Giống như thiên tử cổ đại của Viêm Hoàng thân chinh, ủng hộ về tinh thân như vậy tuyệt đối có tác dụng quyết định.

Tiếng hét chấn động trời đất, điếc cả màng nhĩ vang lên.

Mấy ngày qua, gã vẫn luôn chờ đợi một cơ hội này.

- Chiến!

Trừ Tuyết Man tộc ra, tuyệt đại đa số Đằng quân chưa từng gặp mặt Đằng Thần. Trong lòng bọn họ, đó là tượng trưng cường đại, thần bí và cao quý nhất. Giờ khắc này, bọn họ đều không nén nổi kích động, giống như chờ đợi được bái lậy Đằng Thần vậy.

Lãnh tụ Đằng Thần của Đằng quân thân chinh tấn công thành Bảo Ly!

Trong đội ngũ Đằng quân, Lãnh Diện Chiến Thần là thống soái truyền kỳ đánh đâu thắng đó của bọn họ. Mà Đẳng Thần là lãnh tụ tinh thân cao cấp nhất của bọn họ.

Trong đám đông binh lính, Ba Ba Đốn cũng vô cùng kích động. Gã mở to đôi mắt, âm thâm nắm chặt tay. Hai mắt gã tràn đầy kiên định và mong mỏi. Đằng Thần thân chinh, mình nhất định phải nắm chắc cơ hội, biểu hiện thật tốt.

Tuyết Thần đứng từ trên cao nhìn xuống, rất hài lòng với cảnh tượng này.

Người là thần thoại.

- Chiến! Chiến!

- Đằng Thần vĩ đại hôm nay nhất định giáng xuống.

Đằng Thần thân chinh, thừa cơ hội này chấm dứt mấy trận đánh nhỏ với thành Bảo Ly, đánh một trận cho đối phương thảm bại.

- Đằng quân chúng ta cần một trận thắng lợi tuyệt đối để đón tiếp Đằng Thần.

Lãnh Diện Chiến Thần đánh đâu thắng đó đã trở về!

Trong chớp mắt này, tinh thân của Đằng quân đã tăng vọt tới cực điểm.

Đại quân được huy động.

Thành Bảo Ly! - Lại phát động công kích sao?

Xoạt!

- Thống lĩnh, đối phương cử ba nghìn thiết ky tới!

Tuyết Thần mang mặt nạ lạnh như băng, vung mạnh tay lên. Trong khoảnh khắc này, Đằng quân thể hiện ra trận hình đã được huấn luyện rất lâu.

Vu Bạch xua tay, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh, nói:

- Quả nhiên lại chỉ là luyện binh thôi.

Ba gã thám tử vội báo cáo.

Bọn họ nhảy lên tuyết mã, ánh đao tận trời, vung đao bật người, hướng về một hướng...

Vu Bạch là một người đàn ông trung niên, lúc này đứng ở điểm cao, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ trong chố lát liền chậm rãi vung tay:

- Toàn quân đề phòng!

Tuy rằng thời gian này Đằng quân phát động tiến công vô số, Vu Bạch cũng chủ động phản kích vài lần, hai bên chưa chính thức dồn binh lực mạnh mẽ tới nhưng quả thật Vu Bạch dùng binh rất cẩn thận, cho dù biết đối phương chỉ đánh nghi binh dò xét thì vẫn chuẩn bị ở mức cao nhất.

- Xuất phát từ nơi này, thành Bảo Ly chỉ cách một trăm dặm. Hôm nay hãy dùng sự thiết huyết của chúng ta để dựng lên truyền kỳ của Đằng quân!

Thống lĩnh trấn thủ tiên tuyến của thành Bảo Ly tên là Vu Bạch, thực lực không cao nhưng đầy đủ kinh nghiệm dùng binh, cũng cẩn thận phi thường. Thần sứ Bảo Ly cho gã đóng ở phòng tuyến đầu tiên chính là để đề phòng Đằng quân lại giở trò một lần nữa. Phải biết rằng sau trận đánh trên sườn núi Trường Thanh, trong mắt Bảo Ly Thần Giáp Binh, Đằng quân là một đội ngũ hèn hạ vô sỉ.

Mấy ngàn thiết ky tấn công. Ở ngoài hai mươi dặm có một nơi đóng quân của Bảo Ly Thần Giáp Binh. Trong thời gian một tháng nay, hai bên đều có một loạt chiến dịch lớn nhỏ mang tính dò xét, cũng không hề có ý định giao chiến thực sự.

Âm ầm!

- Chẳng qua hôm nay bổn thống lĩnh nhất định phải nuốt chửng ba nghìn thiết ky của các người!

Mình đường đường là một thống lĩnh của một trong ba đại Vương thành, không ngờ lại bị Đằng quân áp chế khó xuất kích được. Cho dù nội tâm Vu Bạch có cẩn thận tới mấy thì cũng không nén nổi dâng lên lửa giận.

Hôm nay đối phương lại phái ba nghìn thiết ky ra khiêu khích, Vu Bạch ngầm hạ quyết tâm, nhất định phải dùng thế tấn công như lôi đình để tiêu diệt bọn họi

Phải biết rằng dù đây là tuyến đầu nhưng gã cũng nắm giữ một vạn Thần Giáp Binh. Phòng tuyến tiếp theo cách nơi này không tới mười dặm, do đại đô thống Lăng Nội tự mình thống soái. Bảo Ly Thần Giáp Binh uy hiếp cả Vùng đất di vong đã bao giờ bị người ta khinh thường?

- Chờ bọn chúng tiến thêm mười dặm nữa.

Trong đôi mắt xem thường của Vu Bạch lóe lên ý lạnh:

- Sương độc, cung thủ chuẩn bị!

Dùng phương pháp của kẻ địch để chống địch!

Vu Bạch cũng muốn cho Đằng quân nếm thử mùi vị bị độc công. Cảm nhận nhẹ nhàng hướng gió hôm nay, khóe miệng Vu Bạch hơi nhếch lên, cũng nổi lên cảm giác chờ mong.

Vu Bạch biến sắc!

- Lãnh Diện Chiến Thần?

- Thống soái của đội Đằng quân kia dường như... Đeo mặt nạ lạnh như băng!

Đôi mắt thám báo nọ tỏa ra vẻ sợ hãi khó có thể che dấu nổi.

- Còn... Còn có...

Vu Bạch không hiểu nổi lý do của Đằng quân.

Gã ra lệnh một tiếng.

Vùi

Khói độc đầy trời lan tràn ra. Sương khói cuồn cuộn cuốn về phía ba nghìn Đằng quân...

- Báo!II

Lúc này một tiếng cấp báo vang lên. Thám tử vội vã chạy như điên tới, thở hồng hộc:

- Bẩm báo thống lĩnh, trong mười lăm dặm, phát hiện nhóm Đằng quân thứ hai, phải quá hai vạn tinh nhuệt

Hai vạn!

Đồng tử Vu Bạch đột nhiên co rụt lại, trái tim đập thịch một tiếng. Chẳng lẽ Đằng quân muốn chọn hôm nay để tiến hành đại quyết chiến?

Tại sao?

- Nếu để bọn chúng đến tùy ý như vậy thì cũng phải để chúng nếm thử mùi vị bị đánh giết mà trở về! Sát!

Vu Bạch cười nanh ác, quan sát phương xa, lạnh lùng vung tay.

- Báo, cung tiễn thủ đã chuẩn bị, khói độc cũng đã chuẩn bị tốt rồi.

- Báo, đã tiến vào phạm vi công kích.

Ở cách vài dặm cũng có thể nghe được tiếng vó ngựa kinh thiên đạp trên thảo nguyên. Mọi bố trí của Vu Bạch đều đang được tiến hành vô cùng ổn thỏa.

Tiếng vó ngựa ầm ầm càng ngày càng tới gần...

Mặc dù vô cùng không muốn thừa nhận sự mạnh mẽ của Lãnh Diện Chiến Thần kia nhưng đối mặt với Lãnh Diện Chiến Thân đánh đâu thắng đó, trong nội tâm gã cũng không tự chủ được, vẫn dâng lên một chút kiêng dè.

Lãnh Diện Chiến Thần biến mất một thời gian đột nhiên xuất hiện, hơn nữa dẫn binh quy mô lớn mà đến, tuyệt đối không thể coi thường.

- Lập tức thông báo khẩn cấp cho đại đô thống Lăng Nội!

Vu Bạch cất tiếng nói:

- Bảo người dẫn Thần Giáp Binh tới trợ giúp!

Vu Bạch nhìn về phía trước, nội tâm thoáng yên ổn. Mình hiện đang nắm một vạn Bảo Ly Thần Giáp Binh tỉnh nhuệ, mà Lãnh Diện Chiến Thần thống soái hai vạn Đằng quân còn đang ở cách đó mười mấy dặm, hoàn toàn có đủ thời gian để mình chờ đô thống Lăng Nội dẫn hai vạn Thần Giáp Binh tới trợ giúp.

- Lãnh Diện Chiến Thân? Ta muốn xem xem ngươi có thật sự đánh đâu thắng đó hay không! Không thể không nói, Vu Bạch tự tin phi thường. Nhưng sự thật luôn rất tàn khốc. Mà hôm nay, thần linh lại đứng về phía Đằng quân!

VùI!

Vào lúc khói độc tràn ngập tới, gió thảo nguyên đột nhiên đổi chiêu. Dường như có hai luông mây đen đột nhiên cuộn lên trên thảo nguyên, đẩy mạnh về phía ngược lại...

- Hướng gió thay đổi!

- ÁI Chạy maul

Trong Bảo Ly Thần Giáp Binh truyền tới một loạt tiếng hô kinh hãi thê lương. Bởi giờ phút này hướng khói độc thổi tới chính là nơi bọn họ đang mai phục. Gần ngàn Bảo Ly Thần Giáp Binh bị khói độc cắn nuốt rồi.

Đồng thời mấy phương hướng khác, cung tiễn thủ trải rộng cũng ngừng thở, ra lệnh một tiếng. Trong phút chốc, mũi tên ngập trời liên phủ xuống.

Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.

Vút vút vút

Trước mặt ba nghìn thiết ky bỗng dưng hiện lên từng bức tường đất, ngăn cản luôn cả bầu trời tên rơi xuống.

- Thần ơi, rốt cục xảy ra chuyện gì vậy?

- Tại sao lại có thể như vậy được?

Khi đám người Bảo Ly Thần Giáp Binh khiếp sợ trợn mắt há mồm, mặt đất bên cạnh bọn họ bỗng thay đổi kịch liệt, âm rầm sụp đổ xuống, người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Quân bài tẩy của Đằng quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Mãnh thú Ly Lực tiến công!

Chúng chính là u linh trong thế giới dưới mặt đất, là vương giả, là sát thủ không gì làm khó được. Nhờ mãnh thú Ly Lực, mặt trận mạnh mẽ của kẻ địch liền bị đánh cho suy sụp!

Phản kích!

Soạt soạt soạtI

Tường đất rút đi, trên mặt đất chất đống tên dày đặc.

- Sát!

Động tác ba nghìn Đằng quân đều nhịp, thúc ngựa, một tay nhặt mũi tên, cung trên lưng cũng vung lên...

Vù vù vù vùi

Mũi tên đầy trời bắn trở lại không hê nương tay, mang theo từng đợt tiếng kêu rên thảm thiết.

Ba nghìn thiết ky công kích của Đằng quân không ngờ đều là cung tiễn binh!

Hai quân giao chiến, cung tiễn binh là lợi khí công kích từ xa, có bao giờ để xung phong lên đầu?

Nhưng dựa vào thủ đoạn khống chế đất của mãnh thú Ly Lực, ba nghìn cung tiễn binh này đã biểu diễn một tràng đồ sát tuyệt đối!

Dùng tên của kẻ địch bắn thủng trái tim của bọn họi

Đây là tuyên ngôn trước khi xuất phát của Lãnh Diện Chiến Thần với ba nghìn cung tiễn thủ.

Ngay lúc này, lần lượt kéo cung bắn tên, không có mũi nào không trúng đích! - Giết!

Bảo Ly Thần Giáp Binh rơi vào nguy cơ ngắn ngủi rốt cục cũng kịp phản ứng, tổ chức phản kích.

Ba nghìn cung tiễn binh nhìn nhau, cất tiếng cười to, đều thúc ngựa chạy nhanh, quay đầu trở về.

Ánh đao tận trời, tiếng vó ngựa ầm ầm rung chuyển mặt đất, chẳng qua rất nhanh liền bị Địa Hạ U Hồn gây ác kịch. Trong quá trình tiến công của đại quân, không ngừng có tuyết mã hụt chân ngã xuống, tạo thành sự hỗn loạn tới mức nào thì mọi người đều tưởng tượng được...

Sau khi Bảo Ly Thần Giáp Binh phẫn nộ truy kích, cảnh tượng khiến bọn họ sợ hãi xảy ra. Ở phía trước, bụi tuyết cuồn cuộn ngập trời bị cuốn lên. Tiếng móng tuyết mã ầm ầm chấn động linh hồn bọn họ.

- Là... Là quân chủ lực của Đằng quân?

- Rút lui! Mau rút lui!

Gặp phải quân chủ lực của Đằng quân, tiếng hò hét sợ hãi vang lên. Đám Bảo Ly Thần Giáp Binh phẫn nộ tiến công này nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng lúc này mãnh thú Ly Lực lại chuẩn bị một bữa tiệc cho bọn họ trên đường trở về...

Người ngã ngựa đổi

Ánh đao chém giết

Trong nửa giờ ngắn ngủi, tin tức bi tráng của chiến tuyến phía trước truyền về, khiến tâm thần Vu Bạch lại rung động một lần nữa. Quân đội liên tiếp bại lui!

Lãnh Diện Chiến Thần giết đến rồi. Đằng quân đánh đâu thắng đó giết đến rồi!

Sắc mặt Vu Bạch trắng bệch, bên tai liên tục nghe tin báo thất bại, nắm chặt bàn tay, nội tâm lo lắng tới cực hạn:

- Tại sao? Tại sao? Rốt cục đã tính sai điều gì?

Lo lắng!

- Thống lĩnh, hai vạn quân chủ lực của Đằng quân, dưới sự thống lĩnh của Lãnh Diện Chiến Thần đã xuất hiện ở ngoài năm dặm rồi.

Khuôn mặt một gã tướng sĩ dính máu tươi, kinh hãi hô to.

- Cái gì?

Trong tích tắc, Vu Bạch kinh ngạc, nhảy vọt lên, trái tim đập thình thịch, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía sau:

- Tại sao... Tại sao lại như vậy! Viện quân của đô thống Lăng Nội sao còn chưa tới! Quá vô lý!

Một nước cờ sai, thua cả bàn cời

Căn bản Vu Bạch không nghĩ ra mình thua ở nơi nào, chỉ nghe một loạt tin tức thua trận truyền tới, cuối cùng bị ép phải cắn răng hạ lệnh rút lui toàn quân.

- Giết!

Cờ Đằng quân tung bay!

Lần này không phải chỉ đánh thắng Lý Bái Thiên Thần Giáp Binh liền rút lui như những lần trước, ngược lại một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, trống trận không ngừng, khí thế như cầu vồng truy kích tàn địch.

Tuyệt mã phi như bay, cả đường hát vang!

†r
Bình Luận (0)
Comment