Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 996 - Chương 1003: Đằng Thần Thân Chinh!

Chương 1003: Đằng Thần thân chinh! Chương 1003: Đằng Thần thân chinh!Chương 1003: Đằng Thần thân chinh!

Tiếng kêu đau đớn vang lên khắp nơi!

Phía trên là mưa tên ngập trời, mỗi mũi tên đều có kịch độc, đoạt tính mạng người khác. Mà phía dưới nên đất càng khiến cho hai vạn Bảo Ly Thần Giáp Binh này mất mật. Đao nhọn xuất quỷ nhập thần kia không ngờ trực tiếp xuyên thẳng vào "Tiểu cúc hoa" trắng trắng mịn mịn của mình, rút ra là máu tươi bắn tung.

Trong đại chiến dịch này, lực lượng của một người đôi khi lại cực kỳ nhỏ bé.

Ví dụ như đô thống Hào Phong này, mặc dù gã có thực lực mạnh mẽ, có thể lấy đầu tướng địch trong ngàn quân đối phương, đáng tiếc hôm nay trốn trận nổ vang, mũi tên như mưa bắn tới từ bốn phương tám hướng, thậm chí chủ tướng của đối phương ở đâu cũng không biết đã hao tổn một lượng lớn Bảo Ly Thần Giáp Binh rồi. Đô thống Hào Phong điên cuồng nổi giận, mũi tên trong vòng một trăm mét đều bị gã đánh nát bấy. Nhưng như thế thì sao. Bên tai vẫn truyền tới tiếng kêu rên đau đớn như cũ.

Mất đi thời cơ, cuối cùng chỉ là đợi bị đánh bại thôi!

- Rút luil

Đô thống Hào Phong mở to mắt như chuông đồng. Đôi mắt đỏ như máu, không cam lòng ra lệnh. Đông đảo Bảo Ly Thần Giáp Binh giống như được tha mạng, vội vàng ra sức bò khỏi hố sâu, rút lui vê phía sau. Đôi mắt đô thống Hào Phong tràn ngập hận thù nhìn về một hướng, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên giận dữ gầm thét vang trời:

- Ông đây không báo thù này, thề không làm người!

- SátIII

Nói tới cùng, trong ba tháng thành Bảo Ly đóng cửa, hoàn toàn không biết tin tức của thế giới bên ngoài. Nếu thần sứ Bảo Ly biết, kẻ địch gã sắp phải đối mặt là Lãnh Diện Chiến Thần thống soái Đằng quân chinh chiến ba tháng không bại thì sợ rằng sẽ không phái Hào Phong tính cách bất cẩn đi.

Âm ầm ầm!

Trận chiến vốn phải là Bảo Ly Thần Giáp Binh chiếm ưu thế tuyệt đối, hôm nay tình huống đúng là nghiêng hẳn về một bên, chẳng qua bên đó lại không phải là Bảo Ly Thần Giáp BinhI

Đô thống Hào Phong cảm thấy người đây mồ hôi lạnh. Đằng quân thần bí rốt cục còn bao nhiêu thủ đoạn tầng tầng lớp lớp nữa.

Tin vui báo về sở thống lĩnh Đằng quân, nhất thời làm vang lên từng đợt tiếng hô gào hưng phấn.

Trong phút chốc, đô thống Hào Phong cảm thấy dưới thân như có một luồng hàn khí lạnh lẽo sắc bén ập tới, đồng tử mở to. Phụt một tiếng, mũi nhọn sắc bén xuyên thấu qua lưng ngựa. Chỗ Hào Phong vừa ngồi bất ngờ xuất hiện một mũi nhọn sắc bén nhuốm máu.

Nhưng chiến tranh không có nếu như. Bày mưu tính kế, thắng bại thường thường chỉ bởi một ý niệm.

Chật vật rút luil

Quỷ dị!

Đẳng quân ẩn nấp ở bốn phương tám hướng giết tới, giục ngựa chạy như điên, hình thành một đội hình sắc bén, đẩy tới như mũi kiếm, triển khai truy kích điên cuồng.

Dùng một vạn Đằng quân nghênh đón hai vạn Bảo Ly Thần Giáp Binh, cuối cùng còn tiêu diệt tám ngàn quân đối phương, bắt hơn ba ngàn tù binh, chật vật trốn được về tới thành Bảo Ly không tới chín ngàn quân. Chiến tích khó tin như thế, chỉ trong thời gian ngắn đã chấn động cả Vùng đất di vong!

Trống trận vang lên, tiếng reo hò công kích dậy đất!

Đây là một trận chiến đã hoàn toàn chứng minh thực lực của Đằng quân!

Đại thắng trên sườn núi Trường Thanh!

Cho dù là dân chúng bộc lạc bình thường hay thành viên trong quân của Đằng quân cũng đều phấn chấn vô cùng! Tuy nói ba tháng vừa rồi bọn họ chiến thắng liên tiếp, Đằng quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi nhưng lúc này kẻ địch mà bọn họ phải đối mặt lại bất đồng. Kẻ địch là thành Bảo Ly, một trong ba Đại vương thành mạnh mẽt

- Đằng, Đằng!

Nhưng tất cả mọi người đều không tin Tuyết Thần hạ phàm thật. Bởi vì Tuyết Thân đã biến mất từ vô số năm tháng trước rồi.

- Đằng!

Thế lực khắp nơi đều chấn kinh, càng coi trọng Đằng quân vốn không đáng chớp mắt kia! Đồng thời bọn họ cũng âm thầm điều tra, sau lưng Đằng quân rốt cục là có thần linh phương nào trợ giúp.

- Hì hì, quả nhiên bất cứ việc gì cũng không gạt được ngươi.

Lá cờ chữ Đằng bay lên trên thảo nguyên.

Bởi cô vẫn kiên trì tin tưởng, không bao lâu nữa, nhất định Đằng nhất định sẽ chinh phục Vùng đất di vong, khiến cho thân quang quay trở lại thảo nguyên băng tuyết.

Cánh tay thiếu nữ Tuyết Kiêu kéo mạnh hơn, đầu nhẹ nhàng tựa lên vai Đằng. Cô thâm nghĩ phải quý trọng từng chút thời gian cuối cùng được ở chung.

Thiếu nữ Tuyết Kiều đi tới khoác vai Tiêu Dương, mặt lộ nụ cười ngọt ngào. Đồng thời sâu trong mắt cô cũng không nén nổi lóe lên một tia buôn bã. Cô vô cùng ái mộ từ sâu trong nội tâm Đằng trước mặt này, nhưng những ngày qua thiếu nữ Tuyết Kiêu cũng biết một bí mật. Đằng đã nói cho mình biết, hắn không phải là người của thế giới này. Lúc thân quang bao trùm thảo nguyên băng tuyết, hắn sẽ trở về, hơn nữa... Có khả năng cả đời không quay lại nữa.

Đẳng là tôn xưng của Tuyết Thần trên thảo nguyên!

Khi Tiêu Dương đi qua, thiếu nữ Tuyết Kiều hưng phấn nói:

- Đại thắng trên sườn núi Trường Thanh! Ca ca lại vừa đại thắng rồi. Hơn nữa đối thủ lần này là Bảo Ly Thần Giáp Binh đó! Ồ? Ngươi đã biết rồi?

Từ vẻ mặt của Tiêu Dương, thiếu nữ Tuyết Kiều đã nhận ra. Tiêu Dương mỉm cười. Có tốc độ của chim Cù Như, nói về tin tức trên thảo nguyên băng tuyết, Tiêu Dương còn nhanh hơn cả tuyết mã truyền tin hỏa tốc nhiều.

Dưới chân Tuyết Sơn, Tiêu Dương chậm rãi đi về hướng doanh trại của Tuyết Man tộc, khóe miệng lộ nụ cười lạnh nhạt. Mình không nhìn lầm tên Tuyết Thần kia! Quả thực đó là một nhà quân sự trời sinh mài

Ba tháng, thực lực của Tiêu Dương đã có tiến triển không nhỏ rồi!

Tiêu Dương nhẹ nhàng lắc đầu. Mỗi lần mình tiến vào Tuyết Sơn rồi đi xuống, thiếu nữ Tuyết Kiều đều chờ đợi ở bờ sông, dường như đã trở thành một thói quen rồi. Nhưng mà... Tiêu trạng nguyên lại không quen cảnh này lắm. Hiện tại mình khó có thể dính dáng tới mỹ nhân mà. Thời gian ba tháng vẫn chơi chậm chạp, phải mau chóng đẩy nhanh bước chân chinh chiến, thống trị thảo nguyên băng tuyết! Bên bờ sông, thiếu nữ Tuyết Kiều nở nụ cười má lúm đồng tiền, liên tục vẫy Tiêu Dương.

Nước sông lẳng lặng trôi đi, cảnh dưới chân Tuyết Sơn đẹp như thơ.

Đại chiến khởi động!

Sau chiến dịch trên sườn núi Trường Thanh, toàn bộ Vùng đất di vong đã bị ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt, ánh lửa bốc lên tận trời cao.

Mỹ nữ tóc bạc, sứ giả Vũ Thần tại thành Thánh Vũ dẫn theo lực lượng xâm lược kinh khủng, đẩy mạnh tấn công, lãnh thổ được khuếch trương nhanh chóng.

Ngược lại thành Ám Dạ lại gặp phải sự tấn công của một thế lực thần bí, rơi vào cục diện bế tắc.

Lúc này, Nguyệt Minh vốn bình tĩnh hồi lâu cũng bắt đầu không yên phận, phái quân đội bắt đầu chinh chiến!

Đương nhiên kinh tâm động phách nhất là trận chiến giữa Đằng quân và thành Bảo Ly!

Sau đại bại tại sườn núi Trường Thanh, thành Bảo Ly đã hoàn toàn coi trọng đối thủ Đằng quân này. Hai bên triển khai vô số trận đánh lớn nhỏ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, đều có tổn thương!

- Hừ! Lãnh Diện Chiến Thần chẳng qua chỉ là một con rùa đen rút đầu mà thôi!

- Chiến thần! Chiến thần! Chiến thần!

- AI Lãnh Diện Chiến Thân! Là Lãnh Diện Chiến Thần đã trở vê!

Đang lúc binh lính Đằng quân nghỉ hoặc dò xét, đoán xem vì nguyên nhân gì mà đột nhiên đại quân tập hợp, bên trong quân doanh, một con tuyết mã xuất hiện, trên lưng ngựa là một người đàn ông đi mặt nạ lạnh như băng!

Trong khoảng thời gian này liên tiếp chiến đấu với thành Bảo Ly, đội ngũ các nơi của Đằng quân đều đã kéo tới, hôm nay nhanh chóng tập hợp binh lực đã đạt tới ba vạn!

Tiếng kèn bất ngờ vang lên, là một tín hiệu, khiến Đằng quân nhanh chóng tập hợp!

ÔôôiI

Lửa giận của thần sứ Bảo Ly càng bùng lên, nổi trận lôi đình trên thần điện trên đỉnh Thần Sơn, hơn nữa còn lệnh cho năm đại đô thống trong vòng mười ngày phải mang lại cho gã một trận đại thắng! Nếu không thành Bảo Ly đến ngay cả Đằng quân còn không đối phó được, nhất định sẽ bị cả Vùng đất di vong nhạo báng!

Mấy ngày kế tiếp, hai bên cũng chỉ công kích mang tính dò xét.

Chờ đợi!

Bọn họ đều đang chờ đợi một cơ hội có thể một đòn hạ gục đối phương!

Giờ phút này Lãnh Diện Chiến Thân đang mặc khôi giáp của binh lính bình thường, đầu đội mũ giáp, bỏ mặt nạ xuống. Ai có thể ngờ được một vị binh lính hoàn toàn không bắt mắt bên cạnh lại là Lãnh Diện Chiến Thần uy danh hiển hách!

Đây là thủ đoạn tự bảo vệ của Tuyết Thần.

Gã biết thành Bảo Ly có cao thủ nhiều như mây, hơn nữa nhất định sẽ phái người tới ám sát mình, thế nên liền ngụy trang hoàn toàn đi, hơn nữa còn bày nhiều sát khí trong quân doanh, quả nhiên mấy ngày nay đều có không ít thu hoạch.

Tuyết Thần vẫn đang chờ đợi! Vào một ngày đêm vừa trôi qua, ánh bình minh vừa ló dạng!

- Đám phế vật! Ngay cả một Lãnh Diện Chiến Thần cũng không đối phó được!

Đại quân giao chiến, Lãnh Diện Chiến Thần càng không hiện thân, chỉ đứng sau điều binh khiển tướng, bày mưu tính kế, làm cho Bảo Ly Thần Giáp Binh chịu nhiều đau khổi

Gã đã từng cố gắng phái cường giả lẻn vào doanh trại Đằng quân, ám sát vị Lãnh Diện Chiến Thân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi kia. Nhưng không ngờ còn chưa biết Lãnh Diện Chiến Thần ẩn thân nơi nào, đối phương đã bố trí thiên la địa võng từ trước, khiến cường giả mình cử đi bị tổn thất nặng nề!

Thần sứ Bảo Ly hiểu rất rõ ưu thế của mình ở đâu. Chính là số lượng cường giải!

Hai quân giao chiến!

Trong thành Bảo Ly, đô thống Hào Phong mắng chửi thậm tế. Trận đánh trên sườn núi Trường Thanh là sỉ nhục suốt đời gã! Chính trận chiến ấy đã làm suy yếu không nhỏ lực lượng của thành Bảo Ly, khiến thân sứ Bảo Ly hôm nay không muốn triển khai quyết chiến liều chết với Đằng quân! Bởi vì kẻ địch không chỉ có Đẳng quân. Nếu thành Bảo Ly dùng tất cả lực lượng đối phó với Đằng quân, ba thế lực lớn còn lại nhân cơ hội tiến tới, vậy thì dù thân sứ Bảo Ly có được Bảo Ly Chi Nộ, chỉ sợ cũng khó có thể vãn hồi được thế cục!

Toàn thể tướng sĩ đều sôi trào. Trong thời gian này, Lãnh Diện Chiến Thần "mất tích" thần bí, biến mất trước mặt tướng sĩ Đằng quân, Đằng quân giường như mất đi xương sống và trái tim vậy. Hôm nay Chiến thân trở về, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn! Tất nhiên trong bọn họ có một số tướng lĩnh biết, Lãnh Diện Chiến Thần chưa hê rời đi.

Lãnh Diện Chiến Thần xuất hiện trước mặt ba vạn Đằng quân, toàn trường trong khoảnh khắc liền yên tĩnh không còn chút tiếng động. Ba vạn ánh mắt đều tập trung nhìn Lãnh Diện Chiến Thần, hô hấp cũng như ngừng lại.

Trong lòng bọn họ, Lãnh Diện Chiến Thần là một truyền kỳ chính cống!

Điều này cũng nói lên kỷ luật tuyệt đối của Đằng quân!

- Ta biết mọi người đang chờ đợi điều gì.

Lãnh Diện Chiến Thân mở miệng, tiếng nói vang vọng thiên địa.

- Các ngươi đang chờ đợi đại quân Đằng Thần vĩ đại của chúng ta bước vào trăm dặm bên ngoài thành Bảo Ly! Là tiến thẳng vào trong!

Tuyết Thần vung nắm tay lên, giọng nói vang vọng, hoàn toàn khiến máu huyết ba vạn chiến sĩ sôi trào.

Chỉ chốc lát sau, Tuyết Thần lại phất tay, chậm rãi nói:

- Ta cũng đang chờ.

Ba vạn Đằng quân ngừng thở, đôi mắt nhìn chăm chú vào Lãnh Diện Chiến Thần đang cưỡi ngựa trên cao. Trái tim của bọn họ cũng nổi lên một dự cảm khó có thể kiêm chế nổi. Hôm nay nhất định sẽ có chuyện nằm ngoài dự đoán của bọn họ xảy ral

- Ta đang đợi một người.

Tuyết Thần nói, giọng nói lại lớn hơn vài phần.

- Không, là đợi một vị thần.

Thần!

Tiếng nói vang vọng âm ầm trong đầu mỗi người. Ai nấy đều mở to hai mắt nhìn lại...

Chỉ chốc lát sau, sự xúc động không nén nổi bùng lên trong lòng bọn họ. Chẳng lẽ là...

- Tuyết Thân Đằng!

Giọng Tuyết Thần ẩn chứa sự tôn trọng và nóng bỏng đậm đặc:

- Ta tuyên bố với mọi người, hôm nay trận đánh với thành Bảo Ly... Đằng Thần thân chính!
Bình Luận (0)
Comment