Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 995 - Chương 1002: Chiến Dịch Núi Trường Thanh!

Chương 1002: Chiến dịch núi Trường Thanh! Chương 1002: Chiến dịch núi Trường Thanh!Chương 1002: Chiến dịch núi Trường Thanh!

Khi cửa thành từ từ mở ra, tường thành Bảo Ly vốn ảm đảm giờ lại bùng lên ánh sáng như ngọc.

Thành Bảo Ly đóng cửa suốt ba tháng rốt cục lại mởiI

Ánh sáng cao tới trăm thước tỏa ra, trong tích tắc bỗng đột phá khoảng cách năm dặm ngày xưa có thể thấy thành Bảo Ly, truyên khắp phạm vi trăm dặm. Hầu như tất cả các thế lực lớn đều nhận được tin tức này. Dù sao một tháng vừa qua chư hùng nổi dậy, chỉ có thành Bảo Ly duy trì yên lặng. Con sư tử ngủ say này nắm giữ cường binh, tuyệt đối là nhân tố khó có thể đo lường trong thế cục chiến tranh của Vùng đất di vong.

Không ít tâm mắt đã tập trung lại đây rồi.

Bởi vì thành Bảo Ly mở cửa, một khi bão nổi, Đằng quân mới gần đầy nổi dậy, khí thế như cầu vồng nhất định sẽ phải đứng mũi chịu sào.

Một bên là Vương thành cổ xưa hùng cứ một phương, nắm giữ mười vạn Thần Giáp Binh.

Một bên là Đằng quân nổi lên trong chiến loạn, được xưng là có bảy vạn cường binh dưới trướng.

Xem xét từ góc độ chỉ tiết, thành Bảo Ly tuyệt đối chiếm ưu thế. Nhưng Đằng quân ba tháng đạt chiến tích bất bại, Lãnh Diện Chiến Thần dụng binh như thần, chiến thắng liên tiếp, lúc này đối mặt với thành Bảo Ly, ai nấy đều vô cùng chờ mong kết quả.

- Hào Phong!

Ngựa nhanh phóng đi, cấp báo một tiếng!

- Đằng ... Quân!

Thảo nguyên mênh mông tràn ngập tuyết mã. Lều vải hạ trại, nhìn từ xa xa đầy cờ xí màu trắng như tuyết, bên trên có chữ Đằng màu vàng chói mắt. Trong trái tim Đằng quân, đây là tượng trưng cho sự bất bại.

Tuyết Man tộc mà gã thấy chỉ sờ một cái là tan xương nát thịt không ngờ đã hóa thân thành Đằng quân, đánh đâu thắng đó, quân đến sát thành Bảo Ly trăm dặm.

Nếu là ba tháng trước, bọn họ nghe tên Thần Giáp Binh của thành Bảo Ly đã sợ run rẩy, hai chân mềm nhũn. Nhưng trải qua ngọn lửa chiến tranh gột rửa, hôm nay đứng cạnh chiến kỳ Đằng quân đều là những người thân kinh bách chiến, hơn nữa đều là dũng sĩ đánh đâu thắng đó.

Trên thần sơn Bảo Ly, lửa giận tận trời!

- Thần Giáp Binh của thành Bảo Ly chỉ còn cách năm mươi dặm!

Đó tuyệt đối thuộc về lãnh thổ của mình, không ngờ đã bị người âm thâm chiếm lấy!

Thần sứ Bảo Ly quả không thể nén nổi lửa giận. Gã ngàn vạn lần không ngờ nổi, chẳng qua mới đóng cửa ngắn ngủi một trăm ngày, bên ngoài đã xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất như vậy! Đêm hôm qua gã hào khí vạn trượng, chỉ điểm giang sơn, một đánh cho các thế lực lớn tại Vùng đất di vong một đòn chớp giật. Nào ngờ vừa mở cửa thành ra thì đầu đã bị đập một gậy!

Nửa giờ sau, một trong năm đại đô thống, Hào Phong đã dẫn theo hai vạn Thần Giáp Binh làm tiên phong, trong ngày đầu tiên, xông thẳng về phía Đằng quân đóng quân cách đó trăm dặm!

- Rốt cục cũng tới rồi! Dũng sĩ Đằng quân đâu sợ một trận đánh!

Thần sứ Bảo Ly nghiến răng nghiến lợi, vung tay lên, tức giận nói: - Thân sứ Thánh Vũ có thể khiến vương thành Vạn Châu đổi chủ trong một đêm. Điều này đã nói rõ, tam đại vương thành chưa chắc không thể chiến thắng!

Tin tức truyền khắp doanh địa như mọc cánh. Từng binh tướng Đằng quân võ trang hạng nặng, thân thể cao ngất nắm chặt trường đao trong tay theo tiêm thức, đôi mắt lóe lên ánh sáng khát máu.

Đánh một trận với Thần Giáp Binh Bảo Ly cũng nằm trong dự liệu của bọn họ.

Hai mắt Ba Ba Đốn bùng lên ánh sáng màu đỏ nhạt:

Ngay lúc này, đôi mắt Ba Ba Đốn cũng tràn ngập chiến ý, nắm chặt tay, giọng nói trâm thấp:

Kẻ địch là một nhóm quân tình báo của thành Ám Dại Nguyên nhân diệt tộc là bởi tộc Cát Sát Sát đã uyển chuyển từ chối yêu cầu vô lý muốn mang phụ nữ của bọn họ đi phục vụ quân đội chúng. Ba Ba Đốn vĩnh viễn không quên được cảnh mỗi tộc nhân của mình bị đám ác nhân Ám Dạ kia cười nanh ác, giơ đao chém mạnh xuống...

Nói về tinh thần, hiện tại có thể nói Đằng quân có tinh thân cao chưa từng có.

Miệng Tiểu Tát ngậm một ngọn cỏ, đôi mắt cũng vô cùng kiên định, nắm chặt nắm tay:

- Chúng ta có Lãnh Diện Chiến Thần, đánh đâu thắng đó!

Ba Ba Đốn hiểu rõ chuyện đó khó như lên trời. Lúc yên tĩnh, gã đã từng nhớ đến cái tên thực lực mạnh mẽ từng 'mượn" ngựa của mình kia, tự xưng đến từ Tuyết Man tộc, tổng bộ của Đằng quân. Giờ đang ở Tuyết Man tộc, mình... Có nên đi tìm hắn không?

Một lý tưởng không thực tế của một binh lính quèn!

- Một ngày nào đó, chúng ta nhất định sẽ giết vào thành Ám DạiI

Trong Đằng quân, hai vị binh lính bình thường, một thân mặc áo giáp, tay nắm chặt trường đao. Một trong hai người bất ngờ lại chính là Ba Ba Đốn, dũng sĩ đệ nhất của Cáp Sát Sát tộc mà ngày đó Tiêu Dương mượn ngựa hai lần.

Mấy phen lang bạt kỳ hồ, Ba Ba Đốn mang theo những dũng sĩ trẻ tuổi gia nhập Đằng quân. Lúc này Ba Ba Đốn và người thanh niên Tiểu Tát ở dưới sự chỉ huy của Lãnh Diện Chiến Thần!

Gã thề nhất định phải lập quân công, tương lai có cơ hội điều binh tới thành Ám Dạ.

Nhưng mặc dù Ba Ba Đốn được xưng là dũng sĩ đệ nhất của tộc Cáp Sát Sát, thực lực vẫn luôn quá yếu. Có hằng hà sa số người trong Đằng quân có thực lực hơn gã, gã muốn lập công thăng chức quá khó khăn.

- Tiểu Tát, ta nhất định phải lập công trong trận đánh với Bảo Ly Thần Giáp BinhI

Điều may mắn duy nhất là một nhóm dũng sĩ trẻ tuổi do Ba Ba Đốn này cầm đầu, khoảng năm mươi người cuối cùng cũng tránh được bàn tay ma quỷ của kẻ địch.

Chiến tranh liên miên, tộc Cáp Sát Sát chỉ là một bộc tộc nhỏ, không tránh khỏi gặp nạn, lọt vào cảnh một đêm diệt tộc.

- ta nhất định phải báo thù cho tộc nhân!

Chẳng qua Ba Ba Đốn nghĩ rồi lại thở dài lắc đầu.

Đây chỉ là chuyện để nói mà thôi. Mình thật sự đã rơi vào đường cùng rồi. Hơn nữa cho dù gặp được đối phương, hắn là một tướng lĩnh thật thì cũng làm sao giúp mình để Đằng quân chinh chiến thành Ám Dạ được!

Hết thảy đều dựa vào bản thân đi!

Ba Ba Đốn nắm chặt trường đao lạnh như băng trong tay. Gã nhất định phải báo thùi - Bảo Ly Thần Giáp Binh do đại đô thống Hào Phong dẫn đầu, tổng cộng có hai vạn người, đã còn cách không tới năm mươi dặm rồi.

Trong quân doanh, vẻ mặt mỗi vị tướng lĩnh đều rất nghiêm túc, ánh mắt đều nhìn về một phía. Nơi đó là một người đàn ông đeo mặt nạ lạnh như băng.

Lãnh Diện Chiến Thần, linh hồn của Đằng quân hôm nay!

- Thống lĩnh, nhân số Đằng quân chúng ta ở đây chẳng qua mới có chưa tới vạn người, không bằng nửa kẻ địch. Có phải là nên... Xin chi viện hay không?

Một gã tướng quân thử hỏi.

Đôi mắt Tuyết Thần lộ vẻ sùng bái nóng bỏng:

- Tôn Tử binh pháp mà Đằng đưa ta sửa sang lại quả thực là thân binh sắc bén trên chiến trường!

Ba tháng vừa qua, Tuyết Thần dùng binh như thần, đánh đâu thắng đó, vận dụng chiến thuật đến cực hạn.

Tuyết Thần đứng lắng lặng một mình, trong đầu lóe lên tư liệu về Hào Phong.

- Hào Phong là người tự đại, bảo thủ cố chấp.

Thời cơ quý giá, hơi chậm là mất, bọn họ nhanh chóng lĩnh lệnh ra ngoài!

Ánh mắt Tuyết Thần đảo qua, lạnh nhạt nói:

- Phi tướng quân, ngươi lập tức dẫn ba nghìn khoái ky, chạy tới sườn núi Trường Thanh cách đây hai mươi dặm.

Vị Phi tướng quân kia là một đại hán thô lỗ, nghe thế sửng sốt:

- Không phải thống lĩnh vừa hẹn giao chiến trên sườn núi Hạc Hồ cách đây mười dặm...

- Đương nhiên rồi... Chẳng qua điều kiện tiên quyết là bọn chúng còn có thể đi tới sườn núi Hạc Hồ.

Trong mặt nạ lạnh như băng truyền ra tiếng nói thâm sâu. Ánh mắt của Tuyết Thần tràn ngập chờ mong:

- Bảo Ly Thần Giáp Binh, ta chờ các người đã thật lâu rồi. Sườn núi Trường Thanh chính là nơi bắt đầu thất bại của vương thành các người!

Lập tức, Tuyết Thần nhanh chóng hạ lệnh liên tục.

Vẻ mặt đông đảo các vị tướng quân đầu tiên là hoài nghi khó hiểu, sau đó là thư thái, cuối cùng là vui mừng ngạc nhiên, không thể chờ đợi được.

Trong quân doanh, không ít ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn Lãnh Diện Chiến Thần.

Một bóng người vội vã rời khỏi quân doanh, cưỡi ngựa phóng như điên.

Trong Đằng quân, lời nói của Lãnh Diện Chiến Thần là mệnh lệnh tuyệt đối.

- Mau chóng truyền lệnh, phát chiến thiếp với Bảo Ly Thần Giáp Binh, hẹn chiến đấu trên sườn núi Hạc Hồ cách đây mười dặm!

Trong mặt nạ lạnh như băng truyền ra giọng nói lạnh lẽo:

- Không cần.

- Biết người biết ta, binh bất yếm trá! Hào Phong, ngươi thua chắc rồi!

Nói cho cùng, bản thân Tuyết Thần mới là một kỳ tài quân sự chính cống. Ba tháng này, cho dù để Tiêu Dương dẫn quân cũng chưa chắc đã đạt hiệu quả như Tuyết Thần. Chẳng qua Tiêu Dương chỉ viết các loại đường lối binh gia mà mình nhớ kỹ ra giao cho Tuyết Thần, không ngờ Tuyết Thần lại vận dụng chúng tới mức lô hỏa thuần thanh như vậy, ngay cả Tiêu Dương cũng cảm thấy không bằng...

- Na, ngươi nhất định phải ta.

Ánh mắt Tuyết Thần liếc về phía thành Bảo Ly, đôi mắt không dấu nộ hận thù nồng đậm.

Âm ầm!

Bảo Ly Thần Giáp Binh giống như một chiếc máy ủi khổng lồ, âm ầm di chuyển về phía trước trên thảo nguyên băng tuyết.

- Báo! Còn cách nơi đóng quân của Đằng quân không tới bốn mươi dặm.

- Báo! Đằng quân phát chiến thư, tuyên bố quyết chiến với Bảo Ly Thần Giáp Binh trên sườn núi Hạc Hồi

Hào Phong cầm trọng phủ trong tay, đôi mắt lóe lên vẻ khinh thường dày đặc.

- Không ngờ Đằng quân lại không chạy trốn. Bọn chúng tự chịu diệt vong rồi!

- Tiến quân với tốc độ cao nhất, mục tiêu là sườn núi Hạc Hồ!

Hào Phong đô thống đã nhận được tin tức sớm, Đằng quân phía trước chẳng qua chỉ có vạn người. Thực lực như vậy căn bản chẳng đủ để gây sợ hãi.

Tất cả đều đúng như dự liệu của Tuyết Thần.

Mặt trận mạnh mẽ của Bảo Ly Thần Giáp Binh nhanh chóng tiến tới...

Ba mươi dặm!

Hai mươi lăm dặm!

Âm!

Bông tuyết bị cuốn cuồn cuộn lên tận trời xanh.

Sườn núi Trường Thanh đã gần trong gang tấc!

Hào Phong đô thống giục ngựa chạy nhanh, đột nhiên cảm thấy không ổn. Tuyết mã dưới hông đám Bảo Ly Thần Giáp Binh không ngờ bỗng hí vang, âm ầm rơi vào trong bãy rập!

- Không ổn, có mai phục!

Tiếng hô thất thanh vang lên.

- Có gan mai phục Bảo Ly Thần Giáp Binh của ta, quả là muốn chết mài

Đôi mắt Hào Phong đô thống bùng lên lửa giận. Sườn núi Trường Thanh là một vùng đất bằng phẳng rộng rãi, gã căn bản không sợ bất cứ sự mai phục nào!

Nhưng mà mấy giây tiếp theo, Hào Phong đã rơi vào điên cuồng hoàn toàn!

Âm!

Âm ầm!

Hố sâu kinh khủng bất ngờ hiện ra!

Rõ ràng vừa rồi còn là đồng cỏ đầy băng tuyết chắc chắn, vậy mà đột nhiên lại biến thành bùn đất như ao đầm. Hai vạn Thần Giáp Binh giống như rơi thẳng vào hố sâu.

Tuyết mã hí vang điên cuồng, trong tích tắc đã hỗn loạn cả mảng lớn.

Có thể tạo thành cảnh tượng kinh người như vậy, chỉ có thể là vũ khí bí mật mà Tiêu Dương ban cho Tuyết Thần... Mãnh thú Ly Lực! Hai trăm con mãnh thú Ly Lực, dựa vào thủ đoạn khống thổ xuất thân nhập hóa liền đủ để bố trí cạm bẫy như vậy rồi!

Lúc này, một cơn gió nổi lên, từ hướng xa xa có một làn sương khói nhẹ thổi tới. Lập tức một gã Thần Giáp Binh liền cảm thấy đầu váng mắt hoa...

- Là khói độc!

Đô thống Hào Phong không nén nổi tức giận, toàn thân phát run, cất tiếng hô lớn:

- Đừng hít khói độc! Chuẩn bị chiến đấu! Chuẩn bị chiến đấu!

Đồng thời đô thống Hào Phong cũng hung hăng nhìn về phía trước, hai mắt trừng lớn đỏ bừng:

- Đằng quân ti tiện vô cùng!

Âm! Ầm! Âm ầm!

Tiếng trống trận vang lên như tiếng núi lớn nặng nề đánh xuống, trầm thấp công kích thẳng vào lòng người.

Vù vù vù vùi

Lúc này, mưa tên đầy trời vù một tiếng liền bay thẳng về hướng Bảo Ly Thần Giáp Binh.

Tất cả thủ đoạn làm suy yếu kẻ địch, không có gì không tận dụng!

Nhất là dưới đất còn ẩn chứa hai trăm sát thủ kinh khủng, di chuyển không tăm tích.

Đám mãnh thú Ly Lực mang theo gai nhọn, xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng lại đâm về phía trên một cái. Mỗi nhát đâm đều trúng đích, đều đau đớn...
Bình Luận (0)
Comment