Chương 1008: Đằng quân bị dọa choáng váng rồi à?
Chương 1008: Đằng quân bị dọa choáng váng rồi à?Chương 1008: Đằng quân bị dọa choáng váng rồi à?
Mặc dù đã qua mùa đông nhưng thỉnh thoảng trên thảo nguyên băng tuyết vẫn có tuyết rơi, tranh điểm cho vùng băng tuyết xinh đẹp này. Hôm nay tiêu điểm của cả Vùng đất di vong đều tập trung tại Bảo Ly vương thành. Ngay lúc này, thành trì lại đóng chặt cửa. Mà ở cách vương thành vài dặm, Đằng kỳ kim quang chói mắt tung bay theo gió. Đằng Thân nắm giữ cường binh đã dẫn binh tới dưới thành.
Âm! Âm! Âm!
Tiếng trống mạnh mẽ, nặng nề truyền xa vài dặm. Đây là tín hiệu khiêu chiến của Đằng quân!
Khiêu khích thành Bảo Ly!
Tiêu Dương chắp tay đứng trên chỗ cao, nhìn ngôi thành Bảo Ly mấy tháng trước suýt làm mình chết này. Ngay lúc này, lòng hắn dâng lên chiến ý vô hạn. Tất cả đều đã bố trí xong, hắn chỉ chờ một khắc khi cửa thành Bảo Ly mở ra.
Tiêu Dương chưa bao giờ nghĩ tới chuyện công thành chiến. Thành trì này cao tới trăm thước, nhìn qua đã khiến kẻ khác sợ hãi, không có khả năng công phá mạnh mẽ.
Thần sứ Bảo Ly cũng không có khả năng chọn trốn mãi ở bên trong thành Bảo Ly.
Cả Vùng đất di vong đều biết, với ngạo khí của Bảo Ly Thần Sơn, tin rằng không tới vài ngày sẽ thiếu kiên nhẫn mà quyết chiến với Đằng quân.
- Y lại dám từ chối? Chẳng lẽ y đã quên mất thành Bảo Ly là địa phương thuộc về Bảo Ly Thần rồi saol
Thần sứ Bảo Ly nắm chặt nắm tay. Nếu không phải đại quân đã tới sát cửa, chỉ sợ y đã không nén nổi sinh ra lòng đối phó với Dực rồi. Y tuyệt đối không cho phép trong thành Bảo Ly có một ai dám kháng lệnh mình.
- Bẩm báo Thần Sứ, Dực... Từ chối xuất chiến.
Không ngờ mình đã phái Ngô Thiêm ba lần tới lêu tranh, vậy mà lần nào cũng bị đóng cửa không tiếp.
Trên đỉnh Thân Sơn, trong cung điện, một người đàn ông áo xám bước tới, chính là người mạnh nhất trong năm đại đô thống, kẻ thù của Tuyết Thần, Ngô Thiêm!
Thần sứ Bảo Ly nén lửa giận trong lòng, chậm rãi hỏi một câu.
Tiêu Dương chờ đợi được.
Việc cấp bách ngày nay là Đằng quân khí thế như cầu vồng ở bên ngoài thành kial
Lúc này sắc mặt Ngô Thiêm âm trầm khó nói, cất bước tiến tới vài bước, khom người nói:
Bên trong Bảo Ly Thần Sơn, mây đen bao phủ bầu trời. Không khí trâm thấp, lạnh lẽo tới cực điểm. Liên tiếp thua hai ba trận, quân địch giờ còn xông tới tận chân thành. Chuyện này đối với tướng sĩ bởi ở trong tam đại vương thành mà kiêu ngạo đúng là một sự đả kích mạnh mẽ. Hôm nay mặc dù Bảo Ly Thần Sơn vẫn có binh mã đông đảo nhưng tinh thần lại lạnh lo tới giới hạn thấp nhất rồi.
Thần sứ Bảo Ly nắm chặt nắm tay, tức giận tới run rẩy toàn thân. Thần tiễn thủ truyền kỳ danh chấn Vùng đất di vong Dực, mặc dù gần trăm năm ẩn cư tại thành Bảo Ly rất ít khi ra tay, nhưng một trận đánh trong đêm khi đuổi giết kẻ mạo phạm thần linh, y đã thể hiện ra lực lượng mạnh mẽ kinh khủng. Tài bắn cung sắc bén vô cùng kia, trong khi hai quân giao chiến tuyệt đối có thể bắn thủng đầu thống soái quân địch!
- Ba vạn tinh binh của đối phương đã xuất hiện cách cửa Nam năm dặm, từ sáng sớm đã không ngừng gõ trống trận, khiêu khích thành Bảo Ly chúng ta. Mà tên thống soái Đằng quân chính là kẻ mạo phạm thần, ba tháng trước cướp đi lệnh bài tổ địa. Hắn được xưng là Đằng Thần!
Nghe vậy, đôi mắt thần sứ Bảo Ly đang ngồi lóe lên vẻ giận dữ, vỗ bàn đứng dậy, tức giận bùng lên:
- Một kẻ mạo phạm thần linh cũng dám xưng là Thần?
- Đan Mục, tình thế bên ngoài thế nào rồi?
Đan Mục là người cuối cùng trong năm đại đô thống, nghe vậy liền chắp tay nói:
- Khiêu khích ngoài cửa thành đối với Thân Sơn chúng ta là miệt thị trần trụi!
Ra quân chưa nên công cán đã toi mạng. Dựa theo chỉ thị của Bảo Ly thần, ban cho thần đăng Bảo Ly Chi Nộ chính là để thành Bảo Ly xuất binh chinh chiến, chiếm lĩnh cả Vùng đất di vong. Vốn với thực lực của thành Bảo Ly, một lần phát động chiến tranh, nhất định là đại sát tứ phương. Không ngờ hôm nay bọn họ lại thua thảm ngay trước cửa nhà mình, còn chưa chinh chiến đã mất một nửa binh lực rồi.
Đan Mục vội vàng chắp tay, cất tiếng nói to:
- Đan Mục, Ngô Thiêm, các ngươi cho rằng hiện tại nên làm gì?
- Trong tổ địa có cường giả có thể khống chế một ít ác thú, chỉ huy tác chiến nhưng chưa từng nghe nói lại có thể hình thành quân đội cả ngàn vạn ác thú.
Thần sứ Bảo Ly lạnh lùng nhìn lại:
- Chẳng lẽ thành Bảo Ly chúng ta phải chịu khuất nhúc, lui ở trong thành, để người cả thảo nguyên băng tuyết nhạo báng sao?
Trong ba tháng ngắn ngủi, Đằng quân nổi dậy cũng là một thần thoại chính cống rồi.
Vẻ mặt Đan Mục nghiêm trọng hẳn. Quân đội ác thú xuất hiện, ở Vùng đất di vong này sẽ là một thần tích sống rồi! Chuyện này không thể không khiến người ta liên tưởng theo tiêm thức rằng Đằng đứng đầu Đẳng quân là thần linh hạ phàm thật?
Hôm nay năm đại đô thống chỉ còn lại hai người. Chuyện này tương đương với việc chặt đứt một cánh tay của thần sứ Bảo Ly rồi!
- Hôm nay khí thế Đằng quân đang mạnh, công nghiên khiêu khích giao chiến, tất có chỗ dựa! Đừng quên mặc dù bề ngoài bọn họ chỉ có ba vạn đại quân nhưng trong trận đánh ngày hôm qua lại có quân đoàn ác thú xuất hiện và biến mất quỷ dị!
Đề cập tới quân đoàn ác thú, vẻ mặt của thần sứ Bảo Ly cũng hơi thay đổi, cau mày, có vẻ vô cùng khó hiểu:
- Ngoài tổ địa ra, làm sao đột nhiên lại xuất hiện đông đảo ác thú như vậy? Hơn nữa còn bị tên mạo phạm thần linh kia khống chế.
Nếu như có thể, thân sứ Bảo Ly hận không thể lập tức cho Đằng Thân đứng đầu Đằng quân tan thành tro bụi.
- Không ổn.
- Đối phương chỉ có ba vạn đại quân, cũng không có hậu viện. Mà Thần Sơn ta có năm vạn cường binh thân giáp, tuyệt đối không kém gì bọn họ. Ta đề nghị đánh cho chúng một đòn đau đớn, giương cao quân uy của chúng tai
Ngô Thiêm trâm giọng nói.
Ngô Thiêm không cam lòng nói.
Trán thần sứ Bảo Ly cũng lộ vẻ lạnh lão. Y tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra. Trâm ngâm hồi lâu, y chậm rãi nói:
- Sau bảy ngày sẽ nghênh chiến.
Đan Mục cả kinh, vừa định mở miệng thì thân sứ Bảo Ly đã giơ tay chặn lại, trâm giọng nói:
- Đằng quân cũng không thể luôn luôn duy trình tinh thần mạnh mẽ được! Bảy ngày đủ để khiến tinh thân lên cao của Đằng quân bình tĩnh lại, hơn nữa quân tâm càng thêm cao ngạo. Đến lúc đó sẽ là lúc Thần Sơn Bảo Ly chúng ta phản kích! Lấy năm vạn binh lực nuốt lấy Đằng quân! Về phần đại quân ác thú lên tới ngàn vạn của bọn chúng...
Đôi mắt thần sứ Bảo Ly hiện lên vẻ tàn nhẫn:
- Nếu bọn chúng không hiện thân thì thôi, một khi hiện thân, bổn thần sứ sẽ không tiếc vận dụng một lần lực lượng của Thần Đăng, một lần diệt sạch bọn chúng!
Thần Đăng Bảo Ly Chi Nộ có ba lần sử dụng, vô cùng quý giá. Thần sứ Bảo Ly không tiếc vận dụng Thần Đăng để đối phó với đại quân ác thú cũng có thể nói rõ, sự nhẫn nại của y đã bị Đằng quân bức tới bờ vực rồi!
- Thời gian bảy ngày chưa tới, không cần để ý tới bất cứ khiêu khích gì của Đằng quân.
Ban đêm, trong doanh trại Đằng quân, đống lửa bùng cháy.
- Vâng!
- Truyên lệnh, tăng tốc độ hành quân.
Giọng nói lạnh nhạt truyền ra.
- Mười ngày... Quá chậm rồi.
- Thần sứ đại nhân, dựa theo tốc độ hành quân hiện tại thì trong vòng mười ngày nhất định sẽ chạy tới thành Bảo Ly.
Quân đội thành Thánh VũI
Quân uy như hồng thủy, gót sắt chỉnh tề, tuyệt đối là quân tinh nhuệ chủ lực.
Thành Thánh Vũ chiếm phía nam Vùng đất di vong, không ngờ lại không ngại ngàn dặm xa xôi, huy động năm vạn đại quân, tiến thẳng tới thành Bảo Ly, cả đường hành quân xuất quỷ nhập thần, không mấy người hay biết.
- Ha ha...
Trong tiếng vó ngựa, một người đàn ông đầu trọc lốc cất giọng cười to, toàn thân tỏa ra lực lượng mạnh mẽ. Tuyết rơi không thể tới gần phạm vi mười thước quanh thân thể gã. Đôi mắt gã nhìn chăm chú về phía chân trời:
- Thần sứ đại nhân thần cơ diệu toán, dụng binh như thần! Đằng quân cao ngạo kia và thành Bảo Ly vạn lần không thể ngờ được sẽ có một đội ngũ mạnh mẽ, trực tiếp xâm nhập vào giữa thảo nguyên, xuất hiện như từ trên trời giáng xuống! Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi! Khi hai quân bọn chúng đánh tới lưỡng bại câu thương chính là lúc quân đoàn Thánh Vũ vĩ đại chúng ta thu được thắng lợi!
- Một lần hạ hai đại bá chủ phương bắc, sợ rằng sắp sửa khiến toàn bộ Vùng đất di vong khiếp sợ rồi!
Một người khác cũng cười ha hả.
Trong đội ngũ, có một đoàn ngựa kéo theo một cỗ kiệu tuyệt đẹp, vừa rộng vừa dài. Rèm cửa bằng lụa mỏng, bên trong có một bóng người xinh đẹp ngồi tĩnh tọa thưởng trà, tóc bạc buông xuống vai. Lúc này một người phụ nữ ở bên cạnh nói nhỏ: Chừng năm vạn đại quân, cờ xí chói mặt vung bay trong tuyết lớn, bên trong có một chữ lớn... VũI
Dưới sự yểm hộ của tuyết lớn, di chuyển ở một khu vực cực kỳ ít người xuất hiện, tiến thẳng về một hướng... Thành Bảo Ly!
Nhìn từ trên bầu trời xuống, cảnh này giống như đang có một con trường long uốn lượn trong thiên địa.
Thảo nguyên băng tuyết mờ mịt, mấy vạn thiết ky phi nhanh, khiến bụi tuyết nổi lên cuồn cuộn.
Âm!
Trên thảo nguyên băng tuyết có một trận mưa tuyết lớn!
- Chú ý đề phòng, đừng cho Bảo Ly Thần Giáp Binh có cơ hội đánh lén.
Tuyết Thần ra lệnh, sau đó đi theo bên cạnh Tiêu Dương.
- Đằng, đã bảy ngày rồi, thành Bảo Ly không có bất cứ động tĩnh gì. Có phải là... Sợ không dám đánh hay không?
Tiêu Dương lắc đầu, uống một ngụm rượu.
- Bọn chúng nhất định sẽ nghênh chiến, hơn nữa hẳn là trong vòng một hai ngày tới. Nếu tiếp tục kéo dài thì thành Bảo Ly sẽ bị cả Vùng đất di vong nhạo báng. Với ngạo khí của thần sứ Bảo Ly thì y không chịu mất mặt như vậy đâu.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn cánh cửa thành Bảo Ly lóe sáng phía xa xa, trán cũng hơi nhíu lại. Ngôi thành trì này giống như một cái mai rùa chắc chắn, trừ phi đối phương xuất chiến, nếu không căn bản không có bất cứ biện pháp nào. Tiêu Dương từng thử để mãnh thú Ly Lực lẻn vào dưới nền thành Bảo Ly nhưng kết quả là phía dưới đất cũng có một lực lượng nguyên rủa quỷ dị, ngăn cản chúng di chuyển ngầm.
Một khi khai chiến, nhất định sẽ là một trận chém giết người sống ta chết.
Đôi mắt Tiêu Dương chậm rãi ngưng kết ý lạnh, hy vọng sự chuẩn bị của mình có thể hạ được Bảo Ly vương thành!
Hôm sau, tiếng trống trận lại vang lên!
Âm!
Khi Đằng quân định tiếp tục khiêu khích mạnh hơn thì lại kinh ngạc phát hiện, cửa thành yên lặng hồi lâu không ngờ chậm rãi mở ra...
- Chuẩn bị chiến đấu!
- Chuẩn bị chiến đấu!
- Chuẩn bị chiến đấu!
Tiếng kèn hiệu thổi vang, Lãnh Diện Chiến Thân ra lệnh một tiếng, Đằng quân vung trường đao lạnh như băng lên.
Tiếng vó ngựa chỉnh tê vang vọng!
Giờ khắc này, dưới sự điều khiển của hai đại đô thống, cửa thành Bảo Ly mở rộng. Bảo Ly Thần Giáp Binh nín nhịn mấy ngày giờ vung đao rít gào, dưới tiếng trống trận, máu huyết sôi trào, chạy như điên tới...
Bình nguyên rộng rãi tạo thành một chiến tuyến!
Dưới sự công kích của mấy vạn người, thảo nguyên rộng lớn khôn cùng giờ có vẻ như chật chội vô cùng.
Đường hẹp gặp mặt kẻ gan dạ thắng!
Hai bên đã tụ đủ lực lượng, căn bản không cần bất cứ ngôn ngữ gì trước chiến đấu, trực tiếp xông lên, máu tươi vài dặm!
- Giết! Để Đằng quân ngụy thần thấy được quân đội chính thức của thần linhI
Ngô Thiêm rút đao hô to.
Nhất thời khí thế của Bảo Ly Thần Giáp Binh tăng lên tận trời!
Sát ý trong đôi mắt Tuyết Thần bùng lên, chẳng qua cũng không hành động vội vã, giơ cao chiến kỳ chỉ huy lên, bỗng khóe miệng lóe lên một nụ cười lạnh quỷ dị:
- Chiến trận Sơn Hài
Vù! Vùi! Vùi
Giờ khắc này, đột nhiên phía sau Đằng quân bất ngờ có tiếng cung nỏ bật dây, chẳng qua bay ra không phải là mũi tên mà là hòn đái
Đá tảng rơi xuống râm rầm vào địa phương hai quân giao chiến, tuy nói đập trên người không ít Thần Giáp Binh nhưng lại chỉ như gãi ngứa với thân giáp của bọn họ mà thôi.
- Ngờ bỏ qua cung tên, dùng đá công kích?
Ngô Thiêm tọa trấn trên điểm cao, quan sát cảnh này, không khỏi cười nanh ác:
- Đằng quân bị hù dọa choáng váng rồi à?