Chương 1027: Nam hộ lý!
Chương 1027: Nam hộ lý!Chương 1027: Nam hộ lý!
Tiêu Dương còn chưa kịp phản ứng, Bạch Húc Húc đã nổi giận, bước nhanh tới túm áo thanh niên này, mở to hai mắt:
- Mẹ kiếp! Thằng ranh lừa gạt này, lại dám tới bịp lão đại ta à? Ngươi có biết y thuật của lão đại ta kiệt xuất thiên hạ hay không!
Tiêu Dương là tín ngưỡng trong lòng Bạch Húc Húc, không cho phép người khác khinh nhờn nửa phần!
Thanh niên này dường như trời sinh một bộ mặt tươi cười đôn hậu, cũng không tức giận dù bị Bạch Húc Húc túm áo, mặt không đổi sắc, mỉm cười:
- Xin tiên sinh yên tâm đừng nóng. Bởi trái tim người hành nghề y như phụ mẫu, ta lấy danh nghĩa tập đoàn bệnh viện nhân dân đệ nhất Đại Đường Viêm Hoàng xin đảm bảo, tuyệt đối không chuẩn đoán lung tung người bệnh.
- Phì! Cái gì mà tập đoàn Đại Đường, chưa từng nghe qual
- Đúng rồi, ta còn chưa tự giới thiệu.
Khuôn mặt thanh niên vẫn cười ngây ngô, vươn tay ra:
- Ngươi tới từ Địa Câu?
- Phì! Thằng ranh, tao khuyên mày mau chóng rời đi.
Tiêu Dương và Bạch Húc Húc liếc nhau một cái, trong đầu đồng thời hiện lên hai chữ... Lừa đảo!
- Chẳng lẽ hai vị tiên sinh cũng vậy? Ha ha, thật là tha hương ngộ cố tri, tốt tốt tốt. Ta có thể giảm giá 80%.
- Là hộ lý đứng đầu trong tập đoàn bệnh viện nhân dân đệ nhất Đại Đường Viêm Hoàng thế kỷ hai mươi một, là thanh niên kiệt xuất nhất đời nay có Long Tức, ta sẽ dùng hết sức phục vụ tốt nhất cho các bệnh nhân...
- Ngay cả tập đoàn Đại Đường mà các ngươi cũng chưa từng nghe nói tới?
- Ta tên Vân Tiểu Soái, nam hộ lý đứng đầu tập đoàn bệnh viện nhân dân đệ nhất Đại Đường Viêm Hoàng. Đây là danh thiếp của ta, có nghi nan tạp chứng gì cũng có thể tới tìm ta.
Bạch Húc Húc không vui nói:
- Stopl
Mặt Vân Tiểu Soái lộ nụ cười tự tin:
Vân Tiểu Soái ngẩn ra, đôi mắt đột nhiên sáng ngời:
- Trừ phi các ngươi không phải người Địa Cầul
Bạch Húc Húc cười lạnh:
xkkkk
- Cái gì mà tập đoàn Đại Đường, cái gì mà Long Tức, căn bản chưa từng nghe qua.
Vân Tiểu Soái nghi hoặc.
Hơn nữa không ngờ bọn họ lại phát hiện ra, trong ba nghìn thế giới còn có một vị diện gọi là Địa Cầu. Lập tức đôi mắt của Bạch Húc Húc có thêm thiện cảm với vị nam hộ lý cao cấp nhất này: Ba nghìn thế giới, vô số vị diện, có hai không gian giống nhau cũng không có gì lạ.
Bạch Húc Húc lập tức tò mò hỏi han một hồi.
Nói chuyện một hồi, cuối cùng hai bên cũng coi như hiểu nhau.
- Không rõ nữa.
xe
Vân Tiểu Soái không dám nói chuyện phiếm với Bạch Húc Húc, ánh mắt lại nhìn về phía Tiêu Dương.
Bạch Húc Húc thân mật đỡ Vân Tiểu Soái dậy. Khuôn mặt đôn hậu của Vân Tiểu Soái co quắp không ngừng, một chốc lát mới hoàn hồn.
- Bệnh viện các ngươi có chặt chém không? Các ngươi có ăn dầu mỡ không? Các ngươi có công việc partime không? Các ngươi có bị mất tích máy bay 370 không? Đúng rồi, sư thầy chỗ các ngươi có lấy vợ không... Ngươi... Sao ngươi lại lăn ra đất thế?
Địa Cầu trong miệng hai người không sai, chẳng qua lại thuộc về không gian bất đồng.
- Lá trà của các ngươi giá bao nhiêu tiền?
- Một tệ rưỡi.
- Tốt quá... Ôi, nữ diễn viên JAV Đảo Quốc của các ngươi đã kết hôn chưa?
Bọn họ biết lai lịch của Vân Tiểu Soái rồi.
- Đúng vậy.
Vân Tiểu Soái cười ngây ngô:
- Không ngờ thật. Cuộc sống ở Địa Cầu của các ngươi cũng không khác chỗ chúng ta là mấy.
Lúc này Tiêu Dương gật đầu mỉm cười:
- Ta tên là Tiêu Dương.
Vân Tiểu Soái nhìn Tiêu Dương, muốn nói lại thôi.
- Có việc gì cứ nói thẳng đi.
Tiêu Dương thản nhiên nói.
- Vậy thì... Ta nói đây.
Vân Tiểu Soái vô cùng cẩn thận nhìn thoáng qua Bạch Húc Húc ở bên cạnh, lập tức nhìn Tiêu Dương rất chăm chú, nói:
- Ngươi thật sự có bệnh.
- Ngươi...
- Lão đại, sao ngươi lại...
- Ngươi khẳng định có gặp chứng mất trí nhớ sao?
Trong chớp mắt này, Vân Tiểu Soái đột nhiên ra tay như gió, nhanh chóng điểm lên người Tiêu Dương vài cái. Một luông lực lượng như cam tuyền dũng mãnh tràn vào trái tim Tiêu Dương. Rất nhanh, vẻ mặt Tiêu Dương bình tĩnh lại, nhưng lúc này hắn phát hiện ra sau lưng mình đã ướt đẫm. Thở nhẹ vài hơi, chậm rãi xua tay ngăn Bạch Húc Húc đang muốn khởi binh hỏi tội, Tiêu Dương nhìn Vân Tiểu Soái:
- Không phải là thằng ranh, càng không nói bậy.
Mặt Vân Tiểu Soái đây vẻ đôn hậu thành thật trả lời. - Ta là Tiểu Soái.
Lời nói như sấm bên tai, chén trà trong tay Tiêu Dương run lên, nước bắn tung tóe ra bàn, đồng tử đột nhiên co rụt lại. Trong chốc lát này, Tiêu Dương nghĩ tới cảm giác mất mát mãnh liệt khi mình vừa bước vào cánh cửa thần linh tại Thân Linh Đệ Tam Cảnh ...
Rốt cục ta mất đi thứ gì!
Chẳng lẽ ta thật sự quên mất?
Mất trí nhớ?
Một câu nói của Vân Tiểu Soái tựa như đâm thẳng vào linh hồn Tiêu Dương. Sâu trong nội tâm hắn nổi lên một cảm giác quặn đau không rõ nguyên nhân.
Loảng xoảng!
Chén trà trong tay Tiêu Dương trượt đi, rơi xuống trên mặt bàn. Nước trà bắn tung tóe, chậm rãi chảy xuống, dính lên quần áo nhưng hắn lại không hề phát hiện ra.
- Thằng ranh, ngươi nói bậy bạ gì đó hải!
Bạch Húc Húc quát lớn một tiếng.
Bệnh mất trí nhới
- Người làm nghề thuốc cũng không thể tự chữa bệnh. Y thuật của tiên sinh có cao tới đâu cũng chưa chắc đã nhận ra bệnh tật trên người mình. Theo ta thấy... Tiêu tiên sinh, dường như ngươi gặp bệnh mất trí nhớ.
Đề cập tới y thuật, dường như Vân Tiểu Soái bị gãi đúng chỗ ngứa, khuôn mặt đôn hậu toát ra vẻ tự tin, nói:
- Ngươi cứ việc nói đi. Chẳng qua cũng đừng nói là ta không nhắc nhở ngươi. Ta đúng là có nghiên cứu y thuật đấy.
Tiêu Dương xua tay ngăn Bạch Húc Húc lại, cười dài nhìn Vân Tiểu Soái, hơn nữa còn rót cho gã một chén trà:
Hai mắt Bạch Húc Húc không nén nổi lại trợn trừng lên. Thằng ranh này cứ nhai đi nhai lại.
Bạch Húc Húc sửng sốt, dường như cũng nhận ra điều gì, ánh mắt lập tức nghi hoặc nhìn vị nam hộ lý tới từ tập đoàn Đại Đường này.
- Bằng vào cảm giác của người hành nghề y.
Vân Tiểu Soái nói:
- Tiêu tiên sinh, ngươi có thể để ta kiểm tra một lân không?
Tiêu Dương trâm ngâm một lúc, từ từ gật đâu. Mặc dù hắn không thể xác định mình có gặp chứng mất trí nhớ như Vân Tiểu Soái nói hay không nhưng loại cảm giác mất mát này luôn ngẫu nhiên trở nên mãnh liệt, sau đó lại biến mất trong chớp mắt. Tiêu Dương mơ hồ cảm thấy thân thể mình quả thật có lẽ xảy ra một biến cố gì đó mà mình không biết.
- Về phòng rồi nói.
Vân Tiểu Soái mang hòm thuốc của mình theo. Ba người về tới trong phòng, Tiêu Dương ra hiệu, Bạch Húc Húc đứng ở cửa phòng. Tiêu Dương thì ngồi trên giường tĩnh tọa.
- Ngươi buông lỏng toàn thân đi. Vân Tiểu Soái tự tin mỉm cười.
- Một thân y thuật của ta là học từ Tháp Tư Bá Ba Na, đã dẫn đầu thế giới mấy trăm năm rồi! Đúng rồi, ngươi có biết Tháp Tư Bá Ba Na là ai không? Người là người nắm giữa những kỹ thuật khoa học tiên tiến nhất đấy! Chủ tịch tập đoàn Đại Đường!
Tiêu Dương nhắm mắt lại.
Vân Tiểu Soái nhẹ nhàng mở hòm thuốc vẫn mang theo người ra, không ngờ lại là một loại rương trữ vật, thoạt nhìn không lón nhưng bên trong có động thiên khác, thậm chí còn có một phòng giải phẫu nhỏ. Y thuật của Vân Tiểu Soái dựa trên kỹ thuật công nghệ cao, lấy các dạng thiết bị ra, kiểm tra chỉ tiết cho Tiêu Dương một hồi...
Ước chừng nửa giờ sau.
Tiêu Dương từ từ mở mắt, thấy Vân Tiểu Soái đang cau mày ngồi trước bàn, bật cười:
- Thế nào?
Lúc này Bạch Húc Húc cũng vội đi tới. Lúc đầu gã còn tưởng tên Vân Tiểu Soái này chỉ nói hươu nói vượn, không ngờ nhìn vẻ mặt của lão đại thì dường như những gì gã nói gì phải giả...
Hiển nhiên Bạch Húc Húc phi thường quan tâm tới Tiêu Dương.
- Kỳ quái, thật sự rất kỳ quái. Ta chưa bao giờ gặp phải bệnh tình kỳ quái như vậy.
Vân Tiểu Soái nhấp một ngụm trà, đứng lên đi lại thong thả, suy nghĩ rất đăm chiêu, thỉnh thoảng mắt lại mở ra, sau đó lắc đầu. Hai người Tiêu Dương không quấy rầy gã. Một lát sau, Vân Tiểu Soái nói:
- Đúng như ta đoán, hiện tại ta có thể khẳng định, Tiêu tiên sinh quả thật mắc chứng mất trí nhới
- Thật sao?
Bạch Húc Húc há to miệng.
- Là nam hộ lý kiệt xuất đứng đầu tập đoàn Đại Đường, tuyệt đối không thể có chuyện chuẩn đoán nhầm.
Vân Tiểu Soái tự tin.
Lúc này lông mà Tiêu Dương khóa chặt, trong đầu cố gắng lục lại trí nhớ của mình...
Chứng mất trí nhớ?
Rốt cục mình đã quên đi điều gì?
Là cái gì? Là cái gì? Là cái gì?
Bỗng nhiên Tiêu Dương cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung vậy, truyền tới từng đợt đau đớn. Gầm khẽ một tiếng, bước chân Tiêu Dương lảo đảo, hai tay ôm đầu, vẻ mặt đau đớn...
- Lão đạiI
Bạch Húc Húc kinh hãi, vội vàng dìu Tiêu Dương.
Vân Tiểu Soái vội vàng lấy ra một viên thuốc màu xanh biếc từ hòm thuốc, cho vào miệng Tiêu Dương. Cảm giác ấm áp thoải mái từ từ tràn khắp người hắn. Ánh mắt Tiêu Dương cũng từ từ khôi phục bình tĩnh.
- Uống An Thần Hoàn xong hẳn là cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.
Vân Tiểu Soái ra hiệu cho Tiêu Dương ngồi xuống, nói:
- Đại não của con người là bộ phận thần bí nhất trên thân thể. Nghiên cứu về trí nhớ càng giống như một đề tài vĩnh viễn không có đáp án. Tiêu tiên sinh, ngươi không cần cố gắng nhớ lại làm gì. Chứng mất trí nhớ của ngươi nếu có thể phục hồi được bằng phương pháp này thì còn cần tới thầy thuốc chúng ta làm gì. - Ôi, Tiểu Soái, đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói về tình hình của lão đại ta đi.
Bạch Húc Húc lo lắng thúc giục.
- Chứng mất trí nhớ của Tiêu tiên sinh vô cùng kỳ lạ, là một ví dụ đặc thù nhất mà ta từng chứng kiến.
Vân Tiểu Soái cau mày, từ tốn nói:
- Không phải ngươi hoàn toàn mất trí nhớ, cũng không phải là mất trí nhớ theo giai đoạn, mà là... Mất trí nhớ có lựa chọn!
- Mất trí nhớ có lựa chọn?
- Đúng, cách đánh giá đơn giản nhất, nếu trí nhớ của Tiêu tiên sinh là một vườn hoa trăm hoa đua nở, như vậy trí nhớ mà hắn mất đi là một đóa hoa trong vườn hoa đó. Nhưng mọi chuyện có quan hệ trực tiếp tới đóa hoa này, Tiêu tiên sinh đều quên hết. Cũng có thể nói là trong trí nhớ của Tiêu tiên sinh không còn tồn tại đóa hoa này nữa.
- Ý của ngươi là... Ta đã quên một sự kiện, một người nào đó?
Tâm thần Tiêu Dương dâng lên một cảm giác mất mát vô cớ.
- Đúng là như vậy.
Vân Tiểu Soái ngồi xuống, nghiêm mặt nói:
- Về nguyên nhân mất trí nhớ thì có rất nhiều loại, trong thời gian ngắn ta không thể phán đoán ra được. Hoặc Tiêu tiêu sinh gặp phải đả kích quá nặng nề, hoặc trí nhớ bị xóa đi... Thành thật mà nói, phần trí nhớ này thiếu đi sẽ không ảnh hưởng chút nào tới cuộc sống sau này của Tiêu tiên sinh, chỉ giống như một giấc mộng Nam Kha, tỉnh mông chưa chắc nhớ kỹ trong mộng nữa...
- Nhưng ta lại muốn nhớ lại giấc mộng này.
Vẻ mặt Tiêu Dương trịnh trọng chưa từng có.