Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1031 - Chương 1038: Không Ngờ Cậu Lại Là Người Như Vậy!

Chương 1038: Không ngờ cậu lại là người như vậy! Chương 1038: Không ngờ cậu lại là người như vậy!Chương 1038: Không ngờ cậu lại là người như vậy!

Đây là một đêm máu tanh như Địa Ngục.

Kim quang của Kim Thiền Cà Sa tỏa ra trên người hòa thượng Giát Giát kia cũng mơ hồ có màu đỏ của máu tươi. Khuôn mặt gã đầy vết máu, không chút thay đổi nhìn thi thể Cừu Vạn Độc.

Hòa thượng cũng có vảy ngược. Cừu Vạn Độc suýt làm Dịch Quân Nhi mất mạng, cho dù là Phật tổ tới khuyên nhủ, Giát Giát cũng không tha cho y sống sót.

Bốn phía im lặng như băng.

Hòa thượng giận dữ, khắp nơi trên mặt đất là thi thể.

- A di đà phật.

Giát Giát chắp tay. Lúc này Truy Phong Chuy vội vàng phóng tới, hí vang bên người Giát Giát.

Giát Giát xoay người lên người. Lúc này đột nhiên có tiếng chưởng phong ác liệt truyền từ phía sau tới.

Phật Môn Linh Đồng chắp tay lại, trong tay lộ một chuỗi tràng hạt, đôi mắt từ từ nhìn chằm chằm vào Giát Giát.

- Sợ rằng ngươi cũng tới vị Bảo y thôi.

Lần này Giát Giát tiến vào Thần Linh Cảnh Địa, phương trượng sư thúc rất kỳ vọng, hy vọng thông qua lực lượng truyền thừa của Thiên Phật Sơn khiến Giát Giát thức tỉnh huyết mạch, trở thành Phật Môn Linh Đồng. Đến lúc đó, lấy tiềm lực của Giát Giát thì nhất định có thể xếp trong hàng ngũ thiên tài đứng đầu.

Giát Giát cười lạnh:

Trán Giát Giát hơi nhíu lại.

Giát Giát cười nhạo.

Đồng tử chấn động mãnh liệt, Giát Giát bay vọt lên, tránh thoát công kích này, thân thể rơi xuống trên một gốc cây to gần đó. Quay đầu nhìn lại, trước mặt lại là một nam tử thanh niên mặc áo cà sa, trên trán cũng mơ hồ có ánh phật quang.

- Ta không hiểu ý của ngươi. Nhưng phật tổ không thể tha thứ cho hành động của ngươi. Buông áo cà sa trên người ngươi, trở vê nguyên thế giới đi.

Phật môn linh đồng cũng tương đương với con nối dõi của thần linh. Theo truyền thuyết, đó là đại năng giả trong phật môn chuyển thế. Trên thực tế, bản thân Giát Giát cũng là La Hán chuyển thế, chẳng qua còn chưa thức tỉnh huyết mạch, còn chưa thể trở thành Phật Môn Linh Đồng.

- Phật môn linh đồng?

- Phật môn luôn từ bi, không ngờ ngươi lại đại khai sát giới ở đây, thật sự là khinh nhờn Phật tổi

Bóng dáng Phật Môn Linh Đồng nhoáng lên, nhanh chóng tới trước mặt Giát Giát như quỷ my, bàn tay vung lên.

- A Di đà phật.

Giát Giát giơ chưởng phản kích.

- Hừ, hóa ra là coi trọng Kim Thiên Cà Sa của ta.

- Luôn miệng nhắc tới Phật tổ, ngươi cho rằng ngươi là một Phật Môn Linh Đồng thì có thể đại diện cho Phật tổ sao? - Trời cao có đức hiếu sinh. Lưu lại áo cà sa, ngươi trở về đi thôi.

Thân thể gã bị đánh bay, ngã trên mặt đất.

Đôi mắt Phật Môn Linh Đồng lộ vẻ tức giận, chưởng phong nổi lên, mang theo uy thế cường đại.

Chưởng phong ngập trời công kích tới từ mọi hướng. Chớp mắt, hòa thượng Giát Giát cảm thấy một luông uy thế mạnh mẽ.

- Thiên Phật Thủ!

Trong tích tắc, một chưởng phía trước lóe lên quỷ dị, lấy một hóa mười, mười hóa trăm.

- Không sai, ta là Thích Không!

- Ngươi là Phật Môn Linh Đồng của Thiên Phật Sơn?

Giát Giát nhìn chằm chằm vào Phật Môn Linh Đồng.

Rầm!

- Thiên Phật ThủI

Xoạt xoạt xoạtI

Dưới chưởng ảnh ngập trời, Giát Giát không thể phân biệt được chân thân và ảo ảnh, bất ngờ không kịp phòng ngự, lại bị đánh bay hơn mười thước.

Bật người lại như cá chép, vẻ mặt Giát Giát nghiêm túc hẳn, nhìn chằm chằm vào hòa thượng trước mặt này. Không hổ với thân phận Phật Môn Linh Đồng, thực lực của y mạnh mẽ nằm ngoài dự kiến của Giát Giát!

- Vờ vịt gì chứ. Rõ ràng tham bảo bối cà sa của Giát Giát ta, muốn cướp đoạt lại còn lấy cớ đạo mạo trang nghiêm. Phật tổ sao? Phật tổ trong tim ngươi chẳng qua chỉ là cái khiên che chắn mà thôi!

Giát Giát xì một tiếng khinh miệt:

Vẻ mặt Phật Môn Linh Đồng bình thản nói.

Mặt Thích Không hiện lên vẻ hãnh diện nhàn nhạt.

Đứng trong năm người thứ hạng đầu trên Chiến Điểm Bảng!

Đồng tử của Giát Giát hơi co lại:

- Ta cũng muốn tiếp nhận truyền thừa của Thiên Phật Sơn.

- Buồn cười. Ngươi định lấy lý do này để ta bỏ qua cho kẻ phản đồ khinh nhờn Phật tổ như ngươi sao?

Thích Không cười lạnh.

- Đại bộ phận hòa thượng tiến vào Thần Linh Cảnh Địa đều là môn đồ của Thiên Phật Sơn. Không phải ai nắm lệnh bài thần linh của Thiên Phật Sơn đều có thể kế thừa truyên thừa của Thiên Phật Sơn... Ngươi càng không có tư cách.

- Luôn miệng nhắc tới Phật tổ, xem ra phật tổ trong lòng ngươi thật sự rẻ mạt quá.

- Ngươi đúng là không có thuốc nào cứu nổi.

Ánh mắt Thích Không nhìn về phía xa xa.

- Chỉ là một tên phản đồ của Phật môn, căn bản không có tư cách mặc bộ áo cà sa Chí bảo đó.

Đó tuyệt đối là Chí bảo của Phật môn!

Y không phải vì đuổi giết sáu người mà tới. Với thực lực của Thích Không, bảo y do Xích Bất Phàm đưa ra kia còn chưa được y coi trọng. Đêm nay Thích Không đi ngang qua, thoáng thấy Kim Thiên Cà Sa trên người Giát Giát, nhận ra đó mới chính là trân phẩm hiếm cóI

Đôi mắt Thích Không hiện lên một tia không cam lòng.

- Không ngờ lại để tên phản đồ Phật môn kia chạy mất!

Kinh mạch quang của phật tượng bị đánh tan. Lực lượng mạnh mẽ đánh sâu vào ngực Giát Giát. Kim Thiền Cà Sa chống đỡ phần lớn sức mạnh, nhưng vẫn có một phần nhỏ xuyên thấu vào, đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng.

Phụt!

Bóng dáng Giát Giát bị đánh bay về phía sau, máu tươi nhuốm đỏ màn đêm.

Vùi

Tốc độ nhanh như gió, Truy Phong Chuy như có linh tính, trong chốc lát xuất hiện ngay chỗ hòa thượng Giát Giát rơi xuống.

Giát Giát xoay người giãm lên yên ngựa, nén cảm giác đau đớn kịch liệt trong lục phủ ngũ tạng.

- ĐII

Kim quang phía trước còn chưa tiêu tan, bóng dáng hòa thượng Thích Không bay vọt tới như tên bắn, thấy Giát Giát đang ở trên lưng Truy Phong Chuy đã chạy cảm trăm thước, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức thi triển khinh công đuổi theo. Chẳng qua tốc độ của Truy Phong Chuy quả thực quá kinh người, lại đang đêm tối, không bao lâu sau đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt hòa thượng Thích Không.

Hoàn toàn biến mất rồi.

Giát Giát không chút do dự, tượng phật ánh sáng như ngọc bùng lên kim quang từ trên người gã. Hư ảnh phật tượng rất lớn bỗng hiện ra. Lúc này, lực lượng cường đại của Kim Cương chú đã ập tới.

- Phật Tượng Kim Thân!

Công kích mạnh mẽ bao phủ tới.

Vùi

- Kim Cương Chúi

Thích Không lại ra tay, khí thế đột nhiên mạnh hơn một phần. Song chưởng trong tay y hợp lại:

- Xem ra ta nên giúp Phật tổ thanh lý môn hộ rồi.

*xxk*k**

Thiên Lăng Thành.

Trước cửa thành, mặc dù đã tối nhưng cũng không ít người lui tới. Ở cách cửa thành mười dặm, Cao Cáo Chấn và Trữ Cốc giả dạng một cách đơn giản, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía xa xa.

- Giát Giát không sao chứ?

Cao Cáo Chấn vô cùng lo lắng. Mấy tháng cùng nhau vào sinh ra tử, mấy người cũng đã có tình cảm rất sâu sắc, giờ phút này đều lo lắng cho Giát Giát.

Một cơn gió thổi tới, ý lạnh tràn ngập.

Tiếng vó ngựa đột ngột tới gần.

- Là Truy Phong Chuy! Trữ Cốc vui mừng ngạc nhiên ngưng thần nhìn lại, sau đó vẻ mặt hoàn toàn chấn động!

Một cảnh tượng cực kỳ rung động.

Truy Phong Chuy chạy như gió, giống như mất khống chế. Trên lưng ngựa là một bóng người toàn máu, khuôn mặt đầy vết máu mơ hồ không rõ. Không chỉ có thế, khóe miệng gã thỉnh thoảng còn có máu tươi chảy ra.

- Giát GiátI

Trữ Cốc và Cao Cáo Chấn đều tái mặt, nhanh chóng thúc ngựa vọt tới, đôi mắt mang theo lo lắng.

Tâm mắt Giát Giát đã hơi mơ hồ, trong tay nắm chặt thuốc giải. Gã vẫn gắng gượng chống đỡ. Uy lực của đòn công kích của Thích Không không hề yếu, đã đánh thương lục phủ ngũ tạng của Giát Giát.

Nhìn hai khuôn mặt quen thuộc, rốt cục trái tim Giát Giát cũng thả lỏng, giơ tay lên:

- Đây là... Thuốc giải của Quân Nhi...

Sau đó gã liên hôn mê đi.

Một đêm không ngủ.

Bình minh, ánh mặt trời chiếu sáng thành Thiên Lăng.

- Quân Nhi!

Giát Giát bừng tỉnh dậy, ngồi phắt dậy ở trên giường, trán đầy mồ hôi lạnh.

- Sao ta lại ở đây?

Vẻ mặt Giát Giát hơi mơ hồ nhìn căn phòng mình đang ở. Lúc này cửa lớn bị mở ra. Cao Cáo Chấn bưng một chén thuốc đi vào, vui mừng ngạc nhiên nói:

- Giát Giát, cậu đã tỉnh lại nhanh như vậy sao?

Giát Giát chớp mắt:

- Nghe giọng điệu này của anh, dường như ta không nên tỉnh lại sớm.

- Khu khụ, vậy thì không phải.

Cao Cáo Chấn đi tới, khen từ tận đáy lòng:

- Giát Giát, năng lực khôi phục của thân thể này của cậu thật sự là nghịch thiên. Tối hôm qua bản thân bị trọng thương như vậy, sáng nay đã tỉnh như sáo rồi.

Giát Giát đứng lên, vung vẩy tay chân. Gã cũng cảm thấy rất kỳ quái. Từ sau khi tiến vào Thần Linh Cảnh Địa, thực lực của gã tiến triển rất nhanh chóng, nhưng biến hóa rõ ràng nhất là thân thể mình, dường như năng lực kháng đòn tăng lên mỗi ngày. Vết thương dù nặng cũng chỉ cần thời gian một đêm là có thể khôi phục.

Nói không chừng là huyết mạch Phật tổ của mình đã thức tỉnh rồi. Giát Giát không nén nổi tự sướng.

- Đúng rồi, Quân Nhi thế nào rồi?

Giát Giát quay qua vội hỏi.

Cao Cáo Chấn cười:

- Yên tâm đi. Tối qua cậu mang thuốc về kịp thời, sư tỷ Diệp Tang đã cho cô ấy uống, không còn vấn đề gì rồi. Chắc là tỉnh lại nhanh thôi.

Ánh mắt Cao Cáo Chấn nhìn Giát Giát kính nể: - Tối qua cậu... Đúng là rất đáng sợ.

Gánh nặng trong lòng Giát Giát được cởi bỏ, ngồi xuống giường.

Nhớ lại hòa thượng Thích Không tối qua, Giát Giát không nén nổi căm giận nghiến răng. Nếu không phải tên kia phá rối, mình vốn có thể vô cùng thuận lợi lấy thuốc giải mang về.

- Hay tiểu thư Quân Nhi mau tự đến xem sao đi?

Cao Cáo Chấn vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân dồn dập đã truyền tới, đồng thời giọng nói quen thuộc vang lên:

- Cái... Tên hoa hòa thượng kia bị thương rất nặng thật sao?

- Ừ, cô không thấy dáng vẻ gã trở về tối hôm qua đâu, toàn thân đầy máu, còn không ngừng hộc máu, thật là quá kinh khủng rồi.

- Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới rồi.

Cao Cáo Chấn cười nói:

- Là Trữ Cốc sư huynh dẫn tiểu thư Quân Nhi tới đây đó.

Tiếng đập cửa vang lên, Cao Cáo Chấn đi qua mở cửa.

Vừa mở cửa liên nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Dịch Quân Nhi. Gã mỉm cười:

- Tiểu thư Quân Nhị, cô tới rồi.

- Giát Giát thế nào rồi?

Dịch Quân Nhi vội la lên.

Cao Cáo Chấn cười:

- Tự cô vào xem thì không phải sẽ biết sao?

Dịch Quân Nhi bước vào, vội vàng vọt tới trước giường.

Không ngờ Giát Giát đang nằm trên giường.

- Hoa hòa thượng...

Nội tâm Dịch Quân Nhi quặn đau, hình hòa thượng Giát Giát hơi thở suy yếu, mặt không chút máu trên giường.

- Ha ha, hiện tại tốt lắm rồi.

Cao Cáo Chấn quay đầu cười, một tích tắc vẻ tươi cười liền cứng đờ lại.

Vừa rồi rõ ràng Giát Giát còn khỏe khoắn như trâu trước mặt mình, giờ phút này đã hôn mê cực kỳ bi thảm rồi.

- Anh...

Hốc mắt Dịch Quân Nhi đỏ lên, tức giận lườm Cao Cáo Chấn:

- Không ngờ anh còn cười được. Có còn coi nhau là huynh đệ hay không!

-... TÔI...

Cao Cáo Chấn cười khổ.

- Lại còn cười!

Trữ Cốc cũng không nhịn nổi, tức giận mắng: - Không ngờ cậu lại là người như vậy!
Bình Luận (0)
Comment