Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1032 - Chương 1039: Em Hôn Khắp Người Anh Rồi!

Chương 1039: Em hôn khắp người anh rồi! Chương 1039: Em hôn khắp người anh rồi!Chương 1039: Em hôn khắp người anh rồi!

Cao Cáo Chấn cảm thấy vô cùng oan uổng, lại lộ nụ cười khổ theo tiềm thức...

- Không ngờ vẫn còn cười được!

Trữ Cốc thực sự không nhịn nổi, túm cánh tay Cao Cáo Chấn kéo ra ngoài. Bình thường sao không chú ý cái tên này chẳng có chút lương tâm nào thế chứ.

- Tôi... Oan quái

Giọng Cao Cáo Chấn chưa kịp nói hết đã bị Trữ Cốc lôi thẳng ra bên ngoài.

Trong phòng trở lên yên tĩnh.

Dịch Quân Nhi mím chặt môi, hốc mắt đỏ lên, từ từ quay đầu, ánh mắt rơi vào bóng người đang "hôn mê bất tỉnh" trên giường, nội tâm quặn đau không hiểu nổi.

Cô không tận mắt thấy cảnh tượng Giát Giát đoạt thuốc giải sau khi mình hôn mê nhưng lại có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó thảm thiết và máu tanh tới đâu... Vừa rồi Trữ Cốc đã kể, đêm qua lúc Giát Giát trở về, toàn thân là máu, mặt cũng đều là máu, trông vô cùng dữ tợn. Thân thể chịu trọng thương, chỉ bằng sự cứng cỏi chịu đựng, hắn cố gắng nắm chặt bình thuốc giải kia.

Ngay lúc này, tại sao anh ấy còn chưa tỉnh? Tại sao anh ấy còn chưa tỉnh?

- Hoa hòa thượng... Anh tỉnh lại đi. Anh tỉnh lại đi.

Hóa ra bên cạnh mình cũng có thứ hạnh phúc như thế.

Một giọt nước mắt rời xuống mặt đất. Bóng dáng Dịch Quân Nhi nhào tới, nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút máu, hơi thở mong manh kia.

Cái tên hoa hòa thượng vẫn khiến mình dở khóc dở cười này thật sự rất quan tâm tới mình. Vào lúc mình nguy hiểm nhất, gã vẫn giữ lời hứa, không vứt bỏ mình, bảo vệ mình...

Một người đàn ông sẵn sàng hy sinh tính mạng cho mình, mình còn hoài nghỉ sự chân thành của anh ấy sao?

Gã vì mình đấy!

Nước mắt Dịch Quân Nhi rơi như mưa, nắm chặt lấy một tay Giát Giát, hâu như nửa quỳ trước giường, thân thể dựa vào giường, trái tim quặn đau từng đợt.

Dịch Quân Nhi đã từng nói với Diệp Tang, Tiêu Dương đại náo nhà họ Dịch, cô không hận, ngược lại còn vô cùng hâm mộ Bạch Khanh Thành. Có một người đàn ông nguyện vì cô ấy mà không để ý tới mọi thứ, dùng hết sức lực bản thân để đối kháng với một thế lực to lớn như vậy.

Vào lúc này, đột nhiên Dịch Quân Nhi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Tí tách...

Dịch Quân Nhi khóc.

Chẳng lẽ hoa hòa thượng miệng ba hoa kia là chân mệnh thiên tử của mình thật sao?

- Anh không thể cứu em rồi... Rồi lại bỏ em đi được...

Hóa ra hạnh phúc ở ngay bên cạnh mình nhưng mình chưa bao giờ để ý.

- Anh tỉnh lại đi!

Từng chút từng chút một, lúc này hồi tưởng lại là cảm giác đau đớn đến ngọt ngào. Nước mắt Dịch Quân Nhi rơi xuống, trong đầu hiện lên từng cảnh tượng hoa hòa thượng xuất hiện bên cạnh mình. Màn tặng hoa khiến kẻ khác không biết khóc hay nên cười, biểu lộ không hề biết liêm sỉ, lần lượt không để ý tới sự phản đối của mình mà gọi mình là honey...

- ... Anh làm gì mà nhiều khuyết điểm thế chứ!

Dưới loại tình huống này càng không thể tỉnh lại được!

- Nhưng mà...

Giát Giát không ngờ Dịch Quân Nhi đột nhiên lại khóc tới đau lòng như vậy, âm thâm mừng như điên, đột nhiên còn ý thức được một vấn đề phi thường nghiêm trọng... Nếu để Dịch Quân Nhi phát hiện ra mình giả vờ hôn mê, sợ rằng sẽ thẹn quá hóa giận mà nổi bão mất!

Nước mắt tuôn rơi.

- Anh rất tốt với em.

Rốt cục Dịch Quân Nhi đã nói xong khuyết điểm của Giát Giát.

Giát Giát cố gắng để bản thân rơi vào trạng thái hôn mê, âm thầm vận khí, càng làm cho mặt mình tái nhợt hơn... Á á á, chẳng qua ta chỉ muốn đùa với honey Quân Nhi một chút thôi, nhưng có vẻ... Đùa hơi quá trớn rồi?

Khóe miệng hòa thượng Giát Giát âm thâm co giật, tức giận bất bình.

- Anh có hơi kiêu ngạo ngang ngược, hơi không biết tự lượng sức mình, thậm chí còn hơi háo sắc.

Giát Giát cảm thấy mình sắp hôn mê thật.

Cũng không hay biết, hoa hòa thượng này đã tiến sâu vào trong trái tim mình, hơn nữa chiếm cứ rất rất nhiều địa vị một cách bá đạo phi thường.

- Mặc dù anh cũng hơi đáng hận một chút, hơi vô sỉ một chút, hơi thiếu đứng đắn, hơi ba hoa...

- Thật sự em không biết, trước kia... Em thật ngốc. Anh đối với em tốt như vậy...

Dịch Quân Nhi nắm chặt tay Giát Giát, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt xinh xắn, giống như hoa lê dưới mưa, nước mắt lóe lên:

- Anh có biết không, anh rất muốn nghe lại... Nghe lại ... Anh gọi em là ... Honey...

Dịch Quân Nhi không nén nổi tâm tình kích động của mình, gục mặt khóc trên ngực Giát Giát, nước mắt rơi đầy mặt.

Cảm giác đau lòng.

Lúc này Giát Giát cũng không nén nổi cảm động... Không ngờ hóa ra cô bé này đã bị sự anh minh thần võ của mình chinh phục rồi.

Hồi lâu sau, Dịch Quân Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú dù tái nhợt nhưng vẫn không mất đi vài phần anh tuấn kia, môi mọng đỏ mím chặt, nhẹ nhàng nói, giống như đang rơi vào hồi ức.

- Thời gian trước, ở quán rượu tại thành Ương Cung, anh len lén chuồn vào phòng em...

Trái tim Giát Giát đập thịch một cái... Ta còn tưởng là thân không biết quỷ không hay chứ.

- Lúc ấy em chuẩn bị tắm rửa... Nhưng em phát hiện ra anh ẩn thân trên nóc phòng, cũng chẳng muốn vạch trần anh, chỉ chạy đi tìm chị Tang Tang thôi.

Dịch Quân Nhi thì thào nói nhỏ:

Hai người đều như trang giấy trắng, không chút kinh nghiệm, giờ phút này bởi tình ý nông đậm thúc đẩy nên hành động

Môi đụng nhau giống như truyền điện.

Không biết hòa thượng Giát Giát lấy dũng khí từ đâu ra, đột nhiên ra tay như gió, hai tay ôm bả vai Dịch Quân Nhi, nhanh chóng hôn tới...

Chỉ mành treo chuông!

- Anh... ƯI

Rốt cục như ý thức được điều gì, đôi mắt Dịch Quân Nhi trợn lên, xuất hiện một luồng sát khí nông đậm:

Tiếng cười cứng ngắc lại, từng chữ rơi xuống.

Tin tức phấn chấn lòng người như vậy khiến cho hòa thượng Giát Giát quên mất cả ngụy trang, đột nhiên ngồi phắt dậy.

Khuôn mặt gã cứng ngắc, đau khổ:

- Ấy.

Bốn mắt nhìn nhaul

Con ngươi Dịch Quân Nhi lúc này nhanh chóng mở rộng, trợn to tròn xoe...

Trong phòng yên ắng hoàn toàn!

Đại não Dịch Quân Nhi giống như không tiếp nhận nổi sự tương phản kịch liệt như vậy, ngẩn ra tại chỗ.

Một lúc lâu sau.

- Khu khụ khu...

Đột nhiên gã nhận ra điều gì, miệng mở rộng:

- Ha ha ha...

Đột nhiên Giát Giát ngồi bật dậy, hai mắt sáng lên:

- Ha ha hai Đấy là em nói nhé!

- Giát Giát, anh tỉnh lại đi. Nếu anh tỉnh lại... Lân sau anh nhìn lén em tắm rửa... Em sẽ giả vờ không biết...

Miệng hòa thượng hoa hoa, cũng không có bất cứ kỹ xảo hôn gì, chỉ biết dán chặt đôi môi nặng nề của mình vào đôi môi có cảm giác đỏ mọng vô cùng kia.

Trong nháy mắt này hai người cũng mở to hai mắt.

Dịch Quân Nhi hơi giãy giụa, nhưng Giát Giát dù không có kinh nghiệm yêu đương gì, lúc này cũng có ý định thà chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ phong lưu... Kiên quyết không buông!

Vẫn hôn.

Mãi cho tới khi hai người cảm thấy sắp không thở nổi, Giát Giát mới nhẹ nhàng buông tay. Dịch Quân Nhi nhảy vọt lên, ngơ ngác nhìn Giát Giát, đưa tay đụng lấy đôi môi đỏ mọng của mình theo tiềm thức, dường như vẫn đang cảm nhận cảm giác kỳ diệu tuyệt vời kia...

Mặt cô lập tức đỏ bừng một mảnh:

- Anh...

VùiI

Giát Giát xoay người nhảy lên, ôm chặt Dịch Quân Nhi vào lòng: - Không cần nói gì hết... Honey.

Biểu hiện thoạt nhìn như vô cùng kích động, thực tế là... Hơi chột dạ.

Hai tay Dịch Quân Nhi mở ra, nửa ngày sáu mới chậm rãi đặt lên lưng Giát Giát. Giờ khắc này dường như rốt cục cô đã không còn khúc mắc gì trong lòng, tâm hồn thiếu nữ đã thuộc về gã.

Rất lâu sau.

Hai bóng người buông nhau ra, nhìn nhau đầy âu yếm.

- Anh... Anh không sao chứ?

Dịch Quân Nhi nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Giát Giát, làm gì còn chút tái nhợt nào nữa.

- Trước kia anh tỉnh lại, anh bị vây trong bóng tối vô cùng vô tận, không thấy chút ánh sáng, không thấy hy vọng tính mạng. Anh còn tưởng rằng anh sẽ chết. Nhưng...

Giát Giát nhìn Dịch Quân Nhi đầy tình cảm.

- Lúc này anh đột nhiên cảm thấy sự kêu gọi mãnh liệt. Đó là giọng nói anh yêu, đốt lên ngọn lửa tính mạng cho anh. Vì vậy anh liền tỉnh lại... Đây nhất định là lực lượng của tình yêu.

Dịch Quân Nhi ngượng ngùng hơn, đôi mắt đầy vẻ e thẹn:

- Xin lỗi, vừa rồi thật ra em cũng hơi nghi ngờ anh vờ hôn mê.

- Không sao cả. Không phải anh đã từng nói với em rồi sao. Đời người ai chẳng từng mắc lỗi chứ?

- Anh thật tốt với em.

-... Bao giờ em đi tắm vậy?

Dịch Quân Nhi sửng sốt, mặt lập tức đỏ bừng, gắt khẽ một tiếng:

- Lại không đứng đắn rồi.

Giát Giát sốt ruột, nói thẳng luôn:

- Em nói không giữ lời, anh... Anh lại hôn mê luôn.

Rầm...

Cửa phòng bị đẩy mạnh ra. Ánh mắt hai người nhìn lại, thấy người xuất hiện ở cửa phòng là Cao Cáo Chấn. Ngoài ra còn có cả La Thiên, Diệp Tang và Trữ Cốc. Đông đảo ánh mắt nhìn lại, Dịch Quân Nhi phát hiện mình còn đang bị Giát Giát nắm hai tay, mặt không kìm nổi đỏ lên, vội vàng lùi lại phía sau vài bước.

- Bọn tôi trong sạch.

Giát Giát vội vàng giải thích.

Miệng Dịch Quân Nhi hé ra không biết phải nói gì, chỉ biết lườm Giát Giát.

- Ha ha, ta đã nói là gã không sao rồi mài

Cao Cáo Chấn chỉ vào Giát Giát nở nụ cười, hồn nhiên chưa phát hiện ra Giát Giát đang nháy mắt ra hiệu. Gã như trút được gánh nặng, giống như rốt cục đã rửa sạch được một nỗi oan to lớn vậy, cười như được mùa:

- Trước khi tiểu thư Quân Nhi tiến vào, rõ ràng ta còn đang trò truyện vui vẻ với Giát Giát mà.

Giát Giát đau đớn tới tim, kêu khổ không ngừng. Thằng ranh Cao Cáo Chấn này, chắc sau này chúng ta sẽ không thể nào trò chuyện vui vẻ được nữa rồi.

Trong tích tắc, Giát Giát cảm thấy lưng mình lạnh toát.

Ánh mắt gần như muốn giết người của Dịch Quân Nhi nhìn chằm chằm vào Giát Giát, gần từng chữ một:

- Trước kia em tiến vào... Anh đã tỉnh lại rồi?

Giát Giát cố gắng ưỡn ngực, oai phong lẫm liệt nói:

- Cao Cáo Chấn, sao cậu lại nói năng linh tinh tùy tiện thế?

Cao Cáo Chấn bừng tỉnh hiểu ra:

- Hóa ra cậu vờ hôn êm để đùa tiểu thư Quân Nhi à. Ha ha ha.

Gió lạnh thổi qua như đao nhọn...

Toàn thân Giát Giát nổi da gà.

Dịch Quân Nhi nhìn chằm chằm vào Giát Giát không nói một câu, chốc lát sau mới giương mắt lộ nụ cười ngọt ngào:

- Ta còn chút chuyện riêng muốn nói với tên hòa thượng này, mọi người tránh đi trước nhé.

Ánh mắt mọi người mang theo vẻ đồng tình nhìn Giát Giát.

- Hai người không sao là tốt rồi. Ta tới là muốn báo cho hai người một chút, một lúc nữa chúng ta sẽ xuất phát.

La Thiên nói một tiếng xong, mọi người liền xoay người rời đi.

Cao Cáo Chấn phi thường nhiệt tình, thuận tay đóng cửa phòng lại, âm thầm cười hắc hắc:

- Giát Giát à Giát Giát, ai bảo cậu để ta bị oan khuất. Cho cậu biết thế nào là "ân sủng của mỹ nhân'.

Trữ Cốc đứng một bên sởn gai ốc. Đàn ông gì mà ghi thù thế.

Trong phòng, Giát Giát cười nịnh nọt:

- Honey...

- Anh lừa em.

- Anh lấy mặt Phật tổ ra thề, không có.

Dịch Quân Nhi cười tủm tỉm nhìn chăm chú khiến lông tóc Giát Giát dựng ngược lên. Cuối cùng, Giát Giát cũng không chịu nổi luồng điện mỹ nhân phóng ra, giống như quả bóng xì hơi, cúi đầu xuống:

- Muốn chém muốn giết, em tới đi.

- Làm sao em nỡ giết anh chứ. Anh là ân nhân cứu mạng em mà.

Dịch Quân Nhi cười dịu dàng.

Giát Giát ngẩng đầu, vừa vui mừng lại vừa ngạc nhiên:

- Em đúng là người theo đạo lý.

- Em có thể đánh anh không?

Dịch Quân Nhi cười, nụ cười dấu dao găm.

-... Thế không hay lắm, anh vừa bị thương xong.

- Người ta nói, đánh là hôn, mắng là yêu.

Nội tâm Giát Giát âm thâm nguyền rủa người nói lời này cả vạn lần. Nửa giờ sau. Trong phòng vang lên tiếng hét thảm như heo bị chọc tiết... -... Honey... Em hôn khắp người anh rồi!
Bình Luận (0)
Comment