Chương 1040: Nước sông chảy ngược!
Chương 1040: Nước sông chảy ngược!Chương 1040: Nước sông chảy ngược!
Thần Linh Đệ Tứ Cảnh, mỗi thanh trì đều có phân điện của Tam Xích Thần Minh Điện!
Nói về số lượng lượng con nối dõi của thần linh thức tỉnh huyết mạch, Tam Xích Thần Minh Điện là thế lực đứng đầu. Hầu như mỗi một phân điện đều có thể thường xuyên gặp con nối dõi của thần linh. Không biết từ lúc nào, Xích Bất Phàm đã rời thành Ương Cung, xuất hiện tại tòa thành trì này.
- Cả đường bọn chúng chạy trốn tới thành Thiên Lăng.
Xích Bất Phàm ngôi tít trên cao, mặt lộ nụ cười giễu cợt:
- Từ tuyến đường thì có thể thấy chúng muốn đi Thủy Đan Thành. Thật sự là một đám đáng buồn cười.
Xích Bất Phàm cảm thấy trò chơi càng ngày càng thú vị rồi.
Y cũng không có thù hận gì lớn với đám người Giát Giát. Chỉ bởi một lần tranh chấp ở quán rượu, có thể thấy tính cách nhỏ nhen ghi thù của Xích Bất Phàm. Hoặc có thể nói, cảm giác ưu việt khi là con nối dõi của thân linh khiến y thích cảm giác nắm vận mệnh kẻ khác trong lòng bàn tay chơi đùa.
Y thích chứng kiến cảnh kẻ địch tiến đến bước đường cùng.
- Thiếu gia... Chuẩn bị tự ra tay sao?
Xích Bất Phàm cười ha hả đứng dậy, trong nụ cười có sát ý lóe lên rồi biến mất.
Xích Bất Phàm cười:
- Vốn cũng không đáng để ta tự mình ra tay, nhưng mà... Thuận đường như vậy, ta cũng muốn đi Thủy Đan Thành một chuyến.
Một gã người hầu bên cạnh nở nụ cười phụ họa:
- Thật sự hâm mộ hai người có tình sẽ trở thành quyến thuộc.
Hôm nay khắp Thần Linh Đệ Tứ Cảnh đều truyền tin Thủy Đan Thành có Chí bảo Luân Hồi Thạch. Cho dù là thật hay giả, nó cũng hấp dẫn vô số người đi tới. Nhìn hướng đi của đám người Giát Giát, Xích Bất Phàm cũng không khó đoán ra mục đích của bọn họ.
- Chú ý theo dõi cho ta.
- Quả thực là không biết tự lượng sức mình. Cho dù bọn họ có may mắn đến được Thủy Đan Thành, tuyệt đối Chí bảo cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ.
- Biết rõ thiếu gia lúc nào cũng có thể bày thiên la địa võng ra, không ngờ bọn họ vẫn còn thèm thuồng Chí bảo chạy tới Thủy Đan Thành ở ngoài vạn dặm.
Người hầu thử dò hỏi.
Cao Cáo Chấn cũng không nén nổi thở dài:
- Đáng tiếc là ta vĩnh viễn sẽ không cho bọn chúng có cơ hội tới được Thủy Đan Thành.
- Quả nhiên trái tim của tiểu thư Quân Nhi nhân hậu thật, bị Giát Giát lừa gạt nhanh quá.
Tại một gian nhà trọ tương đối hẻo lánh ở thành Thiên Lăng.
Trữ Cốc hơi đỏ mắt hâm mộ nói.
Cô kéo cánh tay Giát Giát, nhẹ nhàng dựa vào.
- Đúng là khi hoạn nạn mới thấy được chân tình. Quả nhiên là bị "hôn" khắp toàn thân rồi.
Diệp Tang cười cười.
Lông tóc Giát Giát dựng ngược, cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua từ trên xuống dưới.
- Quân Nhi, nếu Giát Giát bắt nạt em thì em phải nói cho chị biết.
Cuối cùng vẫn nhờ La Thiên xua tay giúp Giát Giát thoát khỏi khốn cảnh, vẻ mặt trịnh trọng.
- Được rồi được rồi, không làm náo loạn nữa.
Mọi người cười vang.
La Thiên cảm khái:
Gã bị "âu yếm" cũng không có gì bất ngờ. Dịch Quân Nhi coi như cũng hết bực bị Giát Giát lừa gạt, vui vẻ xuống thang. Mọi người đều cười vui, bởi vết thương của Giát Giát mặc dù nhìn có vẻ thảm thiết nhưng thực tế chỉ là chút thương ngoài da mà thôi. Với năng lực khôi phục dị thường của Giát Giát, chút vết thương này chẳng qua chỉ là gãi ngứa mà thôi. Không đến mấy canh giờ, gã có thể khôi phục rồi.
- Đã nghe chị Tang Tang nói gì hay chưa? Không được bắt nạt em.
Dịch Quân Nhi dịu dàng nói nhỏ bên tai Giát Giát.
Dịch Quân Nhi tươi cười vẻ ngượng ngùng.
Hình ảnh hiện lên, trên đầu Giát Giát có vài vết thâm tím, mặt mũi sưng vù, miệng còn hơi méo.
Khóe mắt Giát Giát rưng rưng lệ, nhưng không dám cất tiếng.
- Chúng ta cũng chưa thoát khỏi nguy cơ. Thiên Lăng Thành còn cách Thủy Đan Thành năm ngày đường. Năm ngày này sợ rằng chúng ta sẽ gặp phải khiêu chiến nghiêm trọng hơn trước.
- Tên khốn Xích Bất Phàm!
Khuôn mặt Giát Giát "dữ tợn”, giọng căm hận nói:
- Chờ gặp được lão đại, y còn dám đuổi theo ta, ta cho y biết vì sao hoa lại đỏiI
- Thu thập một chút, xuất phát bất cứ lúc nào.
Sáng sớm ở thung lũng lớn, mây đen ngập trời, giống như có một hồi mưa gió sắp sửa ập xuống!
Mặc dù lôi đài đã bị hủy đi nhưng kỷ lục bất bại trên lôi đài của Tiêu Dương thuộc đội bảo vệ trường Phục Đại thần bí sớm đã truyền khắp bốn phương tám hướng thung lũng, danh tiếng vang dội!
Ngay cả Lý Thác mạnh mẽ của Thiên Vương Thần Tháp cũng bị hắn đánh cho bay vê nguyên thế giới.
Tin tức truyên đi như có cánh.
- Tiểu Soái, hay là cậu ở đây đợi chúng ta đi?
Tiêu Dương cười gật đầu, ra hiệu cho Vân Tiểu Soái:
Phi thường chờ mong được tiến vào thung lũng!
- Lão đại, em đã chuẩn bị tốt rồi!
Bạch Húc Húc thấy Tiêu Dương, không nhịn nổi gào lên một tiếng kích động, vung mạnh tay lên:
Tiêu Dương phất tay thu hồi Cửu Sắc Tháp, vận khí điều tức một chu thiên, lập tức đi ra ngoài tập hợp với tên nhãi Bạch Húc Húc và Vân Tiểu Soái. Thần bít
Hai chữ này vẫn luôn quanh quẩn trong óc Tiêu Dương.
Do từ đầu tới cuối, cho dù hắn dùng thần thức hay kiếm lực đều mãi không thể thẩm thấu vào bên trong Cửu Sắc Tháp này.
Sở dĩ Lý Thác có thể vận dụng nó, tuyệt đối không phải dựa vào bản lĩnh của y. Giữa y và Cửu Sắc Tháp chỉ có liên lạc tạm thời yếu ớt, bởi vậy Tiêu Dương có thể vận dụng Hám Đạo Thuật chặt đứt dễ dàng.
Suốt một đêm, cho dù Tiêu Dương có vận dụng thủ đoạn nào cũng không thể khiến Cửu Sắc Tháp nhận chủ được.
Loại cảm giác bất lực này giống như khi hắn đối mặt với mười tám thần binh thông linh vậy.
Nhưng mười tám thần binh thông linh là cường binh tuyệt thế vô cùng!
So sánh như vậy, Tiêu Dương lại càng kết luận sự bất phàm của Cửu Sắc Tháp này.
- Thôi, sau này chậm rãi nghiên cứu vậy.
Tiêu Dương chậm rãi mở mắt. Hắn hầu như thức trắng đêm nghiên cứu Cửu Sắc Tháp này.
- Đây tuyệt đối là một món Chí bảo nhận chủ cường đại!
Trong lều vải, Tiêu Dương đang ngồi khoanh chân. Trước người hắn, Cửu Sắc Tháp từ từ chuyển động, tỏa ra ánh sáng lờ mờ.
Mang theo khát vọng và chờ mong, còn có tâm lý muốn đánh cuộc một lần.
Sáng sớm, khí trời mù mịt, không ít người hội tụ tại vị trí lôi đài trước đó, nhìn cái lầu vải ở cách đó không xa, cũng đợi bóng dáng đã tạo thành truyền kỳ tại Thần Linh Đệ Tứ Cảnh xuất hiện.
- Tiêu Dương hôm nay sẽ dẫn theo tất cả mọi người tình nguyện theo hắn tiến vào trong thung lũng, trực tiếp đối mặt với hai thế lực hai đại thân linh Thiên Vương Thần Tháp và Hỏa Thần sơn!
- Không cần, ta cũng vào cốc.
Vân Tiểu Soái lắc đầu.
- Ta muốn quan sát chứng mất trí nhớ của ngươi liên tục. Yên tâm đi, ta...
- Ta sẽ bảo vệ Tiểu Soái!
Bạch Húc Húc ra vẻ anh dũng, võ bả vai Vân Tiểu Soái nhiệt tình phi thường.
Bầu trời vô cùng âm u, mây đen che kín, giống như lúc nào cũng sẽ có mưa to trút xuống.
Vào một khắc khi Tiêu Dương xuất hiện, trong đám người không nén nổi vang lên tiếng ồn ào.
Không thể không nói, trong phạm vi thung lũng lớn hôm nay, danh tiếng của Tiêu Dương vang dội phi thường.
Lấy thực lực bản thân tuyên chiến với thế lực của hai đại thần linh, ngoài Lý Thác thảm bại ra, thế lực hai đại thần linh yên lặng ngậm bồ hòn làm ngọt, chấp nhận sỉ nhục. Sự tích này cũng đủ khiến bát phương khiếp sợ.
- Ta không nói nhảm nhiều nữa.
Tiêu Dương bay vọt lên, đứng trên không nhìn bao quát tám hướng, cất giọng nói:
- Hôm nay Tiêu Dương ta muốn vào khu vực bị ngăn cấm trong thung lũng. Chư vị có hứng thú có thể đi cùng ta. Dứt lời, Tiêu Dương liên xoay người, Bạch Húc Húc và Vân Tiểu Soái theo sát phía sau, đi vê hướng sâu bên trong thung lũng.
Mọi người vây quanh bốn phía nhìn nhau. Chỉ trong chốc lát, có không ít người căn răng một cái.
- Cùng lắm là khi nguy hiểm phản hồi nguyên thế giới.
- Vì chí bảo, liều mạng.
- Đi theo Tiêu Dương dù sao vẫn còn hơn là một mình quanh quẩn bên ngoài nhưng căn bản chẳng biết cơ duyên tốt xấu ra sao.
Vù vù vùi
Nhóm người thứ nhất đi theo Tiêu Dương tiến vào bên trong. Sau đó lúc tục cũng có không ít người tiến vào.
Cũng có một số người mặc dù tới nhưng sắc mặt mang theo vài phần do dự, chần chừ khó quyết.
- Đứng lại! Đây là khu vực phong tỏa của Hỏa Thần sơn, người không phận sự lui lại hết đi.
Rầml
Bóng người nhoáng lên, người vừa nói chuyện liền bị một quyền nện bay.
- Bà má.
Bạch Húc Húc thu hồi nắm tay.
- Ghét nhất mấy loại người tỏ vẻ.
Mạnh mã ập tới suốt đường đi!
Ngoài ngẫu nhiên có trở ngại ban đầu, tới cuối cùng, cho dù là Hỏa Thần sơn hay Thiên Vương Thần Tháp đều ngầm hiểu lui lại phía sau phòng tuyến, né tránh đoàn người Tiêu Dương. Rất nhanh, tiếng nước sông ầm ầm võ bờ đã gần trong gang tấc.
Trước mắt Tiêu Dương là địa điểm đêm đó đánh chết ác thú Hỏa Tê có huyết mạch vương giả.
- Lập doanh trại tại chỗ.
Tiêu Dương vung tay lên. Lúc này đám người theo Tiêu Dương cũng không nén nổi vẻ kích động. Trừ một số người bắt đầu dựng lều vải ra, rất nhiều người càng đi dọc theo con sông, hy vọng có phát hiện gì đó.
Chiêu rộng con sông lớn trong thung lũng cũng tới cả trăm thước, độ sâu càng không lường được. Dòng nước tung bọt trắng xóa, bốn phía có không ít bóng người của Hỏa Thần sơn và Thiên Vương Thần Tháp đang thử dò xét tìm tòi, càng có nhiều người lặn xuống dưới nước thăm dò.
- Con sông trong thung lũng này quả thật rất hùng vĩ. Thảo nào thế lực hai đại thần linh mất nhiều ngày như vậy cũng chưa thu hoạch được gì.
- Tìm kiếm kỹ càng đi. Cơ duyên có thể ở ngay dưới chân đó.
Không ít người kích động phi thường.
Nếu so ra thì đám người Tiêu Dương bình tĩnh hơn nhiều, đang dựng một cái lều vải ở một điểm cao.
Âm ầmlI
Tiếng sấm chớp vang lên!
Mưa to ào ào trút xuống!
Cuồng phong lập tức nổi lên, tàn phá khắp lưu vực trong thung lũng. Nước mưa to như hạt đầu đập mạnh xuống phiến thiên địa này.
- Mưa lớn quái
- Mau tìm chỗ trú mưa.
Bên trong lều vải đặc chế, Bạch Húc Húc thoải mái nhấm nháp trà:
- Đám bên ngoài kia thật ngu xuẩn. Biết rõ sắp mưa to tới nơi rồi mà lại vẫn còn đi tìm Chí bảo. Chí bảo dễ tìm thấy vậy sao? Hiện tại hay chưa, ướt như chuột lột cả rồi.
- Xem ra trận mưa này sẽ kéo dài rất lâu đâu.
Tiêu Dương cảm nhận thế mưa bên ngoài, không nén nổi thở dài.
Trận mưa to này duy trì liên tục trong thời gian quả không ngắn, hơn nữa lượng nước mưa vượt ngoài dự liệu của mọi người!
Ba ngày!
Suốt ba ngày, mây đen giống như định cư trên bầu trời của thung lũng. Mưa to giàn giụa như trút nước, khiến con sông lớn trong thung lũng giờ trở nên như một con thủy long gâm thét.
Mực nước tăng vọt, không ít lâu vải vừa dựng tạm phải nhanh chóng dọn lùi về phía sau.
Nước chảy như hồng thủy, thế quét ngang như thiên quân vạn mã. Cả thung lũng vang vọng tiếng nước chảy.
- Thật... Lớn quái
Bạch Húc Húc mở lều vải ra nhìn cảnh thiên địa mờ mịt, không khỏi trố mắt;
- Ba ngày ba đêm rồi. Thế mưa không ngờ không ngừng nghỉ chút nào, thậm chí không ngớt. Lão đại, nếu như vậy thì chúng ta cũng phải thu lều vải lùi lại đấy.
Mực nước đã lên tới cách bọn họ không tới năm thước.
Âm ầm ầm!
Đột nhiên, tiếng sông chảy trong thung lũng vang dội hơn trước cả trăm lần!
Sóng to gió lớn cuồn cuộn.
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Nếu như trước đó giống thiên quân vạn mã đi tới, giờ khắc này chẳng khác gì trống trận gõ vang, thiên quân vạn mã triển khai chém giết kịch liệt vậy.
Con thủy long to lớn kia giờ phút này không ngờ đã điên cuồng nghịch chuyển!
Dị tượng thần kỳ xuất hiện rồi!
Một con sông đang điên cuồng chảy xuôi như vậy, không ngờ lại đổi hướng... Chảy ngược!