Chương 1050: Không sai, chính là thân thoại bất bại kia đấy!
Chương 1050: Không sai, chính là thân thoại bất bại kia đấy!Chương 1050: Không sai, chính là thân thoại bất bại kia đấy!
Giọng nói từ xa tới gần, vô cùng quen thuộc, trong nháy mắt khiến đám người Giát Giát không nén nổi kích động, vội vàng ngẩng đầu.
Chim Cù Như che trời, giang cánh từ trên trời giáng xuống.
Trên lưng chim Cù Như là ba khuôn mặt lạnh lùng. Một kẻ trắng trẻo như thằng nhãi mới lớn, một thanh niên mang theo hòm thuốc. Còn lại chính là Tiêu Dương đứng chắp tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn Xích Bất Phàm.
Ngươi càng không thể trêu vào.
Trong giọng nói ẩn chứa tự tin và khiêu khích mãnh liệt.
Không chút yếu thế, đôi mắt càng không che dấu sát khí chút nào.
- Lão đại!
Giát Giát kích động vội hô to, vung mạnh Kim Cương Hàng Ma trượng trên tay, chợt cười lạnh quay người liếc Xích Bất Phàm:
- Chẳng lẽ không sợ tự mang đá đập nát chân mình à.
Người tới là kẻ nào?
- Không thể không nói, nội tâm thần linh của Tam Xích Thần Minh Điện cũng thật hắc ám, không ngờ hao hết tâm tư chế ra thứ đồ chơi này.
Tiêu Dương đứng trên lưng chim Cù Như xuất hiện, lập tức khiến đám người Xích Đỉnh Thiên cực kỳ chú ý, toàn bộ ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, mang theo vẻ kiêng dè và nghi hoặc.
Tiêu Dương giương mắt nhìn thoáng qua thần quang bảy màu đang lan ra trên đỉnh đầu, hả tới quy tắc vận hành của vùng không gian này. Tiêu Dương cũng không ngờ Tam Xích Thần Minh Điện lại có loại bảo vật này. Đương nhiên hắn vững tin Già Thiên Thần Tán này tuyệt đối cũng không thể che đậy không gian. Nó cũng có một cực hạn. Nếu không thì dưới ảnh hưởng quy tắc của nó, chẳng phải là Tiên nhân cũng có thể phá hoại quy tắc của Thần Linh Cảnh Địa mà giáng xuống sao?
Tiêu Dương mỉm cười:
- Già Thiên Thần Tán? Hừ, nói không chừng nó lại trở thành bùa đòi mạng ngươi đấy.
Lúc này Tiêu Dương lại đến hàn huyên với đám người Diệp Tang, ánh mắt liếc qua, thấy mặc dù hầu như mấy người đều bị thương nhưng cũng không đáng ngại. Vốn trái tim Tiêu Dương vô cùng lo âu giờ cũng từ từ được thả lỏng. Liếc nhìn Giát Giát một cái, thấy gã đang nháy mắt cười với mình, Tiêu Dương liền ngâm hiểu. Trên người Giát Giát xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cũng không bị thương như mình tưởng tượng.
Vì hẳn Già Thiên Thần Tán đơn giản chỉ cản trở liên lạc giữa Thần Linh Cảnh Địa và nguyên thế giới thôi.
Già Thiên Thần Thán.
Tại Thần Linh Cảnh Địa, có cực ít người có thể khống chế thuần phục ác thúi
Thái tử Dịch Hàn cũng là người có phong độ, khuôn mặt không lộ vẻ hờn giận chút nào, ngược lại cười nhạt một tiếng.
Tiêu Dương đồng ý với cách nói của Giát Giát.
- Lâu như vậy không gặp, hy vọng cậu không lạc hậu. Cuối cùng, ánh mắt hắn rơi lên người thái tử Dịch Hàn.
- Dịch huynh, lâu quá không gặp.
Một bên là con nối dõi của thần linh Tam Xích Thần Minh Điện cường đại, Xích Bất Phàm và Xích Đỉnh Thiên, hơn nữa còn có hòa thượng Thích Không của Thiên Phật Sơn. Ba vị đều là cường giả thiên tài trên Chiến Điểm Bảng, được xưng là đệ nhất Tiên môn hợp sức với đệ nhất Phật tông.
Ba người nhảy từ trên lưng chim Cù Như xuống, trước tiên nghênh hướng đám người Xích Đỉnh Thiên.
Trước khi tiến vào Thần Linh Cảnh Địa, mình đã ở trạng thái đối địch với Tam Xích Thần Minh Điện rồi. Bản thân Tiêu Dương nhớ không lầm thì hiện tại hắn còn đang bị thần lệnh đuổi giết đấy.
Hai người cạnh tranh, theo Tiêu Dương thấy thì vẫn thuộc về việc có ích. Tuy nói cái nhìn của Tiêu Dương với Dịch gia rất xấu, Dịch gia cũng muốn dùng mọi biện pháp diệt trừ hắn nhưng thái tử Dịch Hàn lại là người duy nhất trong Dịch gia khiến Tiêu Dương kính trọng vài phần.
- Ngươi có tư cách để ta nhớ kỹ tên ngươi.
- Ta nhất định không để anh thất vọng.
Ánh mắt Xích Đỉnh Thiên lóe lên ý lạnh.
- Ta không biết các ngươi có tư cách đó hay không.
Tiêu Dương lắc đầu:
Sự tự tin của Tiêu Dương khiến vẻ mặt thái tử Dịch Hàn hơi giật mình. Mình có một phen gặp gỡ tại Thần Linh Cảnh Địa, vốn tưởng cho dù không thể vượt qua Tiêu Dương thì nhất định cũng không kém hắn nhiều. Nhưng một khắc khi Tiêu Dương xuất hiện, thái tử Dịch Hàn có cảm giác mãnh liệt... Hắn còn mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều!
Không khí ở đây trở nên lạnh lẽo, hai bên đối mặt không chút yếu thế.
- Được, một tên có dũng khí.
Xích Đỉnh Thiên cười, ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Dương.
Một bên là những thiên tài Viêm Hoàng, cộng thêm một vị hộ lý cấp cao của tập đoàn Đại Đường là Vân Tiểu Soái, không có ai nổi danh trên Chiến Điểm Bảng.
Tiêu Dương sợ sao?
Nhưng mấy vị thiên tài tới từ Địa Cầu lại có chỗ bất phàm, giờ phút này càng không hề sợ hãi đệ nhất Tiên môn Tam Xích Thân Minh Điện.
Từ bên ngoài, hai bên vốn cách nhau như trời với đất, khó có thể so sánh.
- Ta muốn xem ngươi có bản lĩnh gì.
Xích Đỉnh Thiên vừa dứt lời, Xích Bất Phàm đứng trước liên lập tức hiểu ý, chậm rãi bước lên vài bước, tạo ra hơi thở mạnh mẽ áp bách, giống như mỗi bước đều mang theo một luồng lực lượng âm ầm chấn động, ép tới hướng Tiêu Dương.
Khí thế cường đại giống như có vại con ngựa điên cuồng lao tới, hất tung thiên địa.
Sắc mặt Giát Giát hơi sầm xuống, nói:
- Lão đại, thực lực kẻ này không kém.
- Vừa rồi chính y ép Giát Giát phải sử dụng bí pháp trên lôi đài, suýt nữa thì...
Dịch Quân Nhi không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi nói. Tiêu Dương liếc mắt nhìn Dịch Quân Nhị, lại nhìn Giát Giát hiếm khi đỏ mặt lên, lúc này liên hiểu hai người đã phát sinh chuyện gì. Hắn cười bình thản với Dịch Quân Nhi.
- Ta sẽ thay em dậu đòi lại công bằng.
Lấy quyền đối chưởng!
Thân hình Tiêu Dương vọt mạnh về phía trước, nắm tay cực đại đánh ra như chớp.
- Bất Diệt Viêm Quyên!
Tiêu Dương đứng trên thảo nguyên, đôi mắt bùng lên sát khí, quyên ảnh vung lên.
Chưởng phong tới gần, thảo nguyên bỗng nổi lên một trận gió lạ.
Càng huống chi người trước mắt này đáng chết!
Bước chân Tiêu Dương như gió, cất bước đón đỡ.
Va chạm trực diện!
Xích Bất Phàm cười lạnh, chưởng phong huyền diệu vung lên. Lòng bàn tay y, thần quang tỏa ra lóng lánh, vỗ về phía trước. Chưởng ảnh bao phủ bầu trời.
- Tam Xích Thần Tâm Chưởng!
Ác liệt, huyền diệu, cường đại!
Hơi thở cường đại trên người Tiêu Dương đột nhiên vận chuyển, hai chân đứng vững, trong khoảnh khắc như mọc rễ trong thảo nguyên mờ mịt, kéo dài khắp đồi núi chập chùng. Mỗi tấc đất trên thảo nguyên đều dung hợp thân hình Tiêu Dương.
Bóng dáng dung nhập thảo nguyên, mượn thế thảo nguyên, đứng lên như thân thể ma thần.
Tầng thứ tám Xi Vưu luyện thể, Cước Hạ Sơn Hài
Chỉ dựa vào phòng ngự không gì sánh nổi, Tiêu Dương tự tin có thể ngăn cản được một chưởng này của Xích Bất Phàm. Nhưng nếu có đủ lực đánh trả, phòng ngự hiển nhiên không phải phong cách của Tiêu Dương.
Áp lực vừa tạo thành bị đánh nát, ánh mắt Xích Bất Phàm không gợn sóng, không sợ hãi, hai chân dậm mạnh, bóng dáng vọt tới như mũi tên rời cung.
Trong lòng Xích Bất Phàm có kiêu ngạo. Hôm nay y đã chịu quá nhiều nhục nhã rồi, từ giờ nhất định phải lấy lại phần kiêu ngạo ở tít trên cao thuộc về Tam Xích Thần Minh Điện.
Sát khí đồng thời hiện lên trong mắt.
Ánh mắt nhìn lại, hai bên còn cách nhau không tới năm mươi thước.
Tiêu Dương bước ra nửa bước. Thảo nguyên mờ mịt giống như bỗng vang lên tiếng sấm rền, âm một tiếng liền đánh tan toàn bộ khí thế Xích Bất Phàm vừa ngưng tụ, không còn chút tăm hơi nào nữa.
Sắc mặt Dịch Quân Nhi thoáng cái đỏ bừng tới mang tai.
- Không biết tự lượng sức!
Xích Bất Phàm có tự tin tuyệt đối với Tam Xích Thần Tâm Chưởng của mình, giờ thấy không ngờ Tiêu Dương không biết sống chết đối kháng trực tiếp, lao thẳng vào mình, lúc này cười lạnh, tốc độ nhanh hơn vài phần.
Rầml!II
Không ai hơn ai. Nắm tay đấm thẳng vào lòng bàn tay vừa lóe lên thần quang.
Thiên địa chấn động.
Hai bóng người đụng nhau trong nháy mắt, tạo nên uy thế cường đại.
Hình ảnh như dừng lại trong khoảnh khắc.
Ánh mắt hai người đều nhìn chằm chằm vào đối phương, sắc bén vô cùng.
Chốc lát sau.
Đồng tử Xích Bất Phàm co rụt lại, vẻ sắc bén trong đôi mắt biến mất rất nhanh, thay vào đó là hoảng sợ khó tin và đau đớn.
Âm!
Cánh tay phóng ra hơi thở cường đại như ma thần rung lên. Bóng dáng Xích Bất Phàm bay ra ngoài.
Vùi
Bóng người lùi lại phía sau hơn năm mươi thước, rơi âm một tiếng trên thảo nguyên. Xu thế lui lại phía sau không ngừng, hai chân kéo thành một dấu tích thật dài trên mặt cỏ, sau đó mới khó khăn ổn định được thân hình.
Máu huyết trong ngực quay cuồng, mặt tái mét, ngẩng phắt đầu, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi:
- Ngươi rốt cục là ai?
Xích Bất Phàm vẫn luôn tin rằng, trong đám thiên tài trẻ tuổi đời nay, tại Thần Linh Cảnh Địa có thể dùng một quyền đánh bay mình tuyệt đối sẽ không phải hạng vô danh. Trong lòng như có sóng to gió lớn, y nhìn chăm chằm vào Tiêu Dương, vừa tranh thủ điều tức.
Trong chớp mắt này, đồng tử trong mắt thái tử Dịch Hàn không nén nổi trợn to vài phần. Quả nhiên là hắn càng mạnh hơn rồi.
Thái tử Dịch Hàn không nổi giận, ngược lại trong lòng càng bùng lên đấu chí!
Gã đã từng nói, Tiêu Dương chính là mục tiêu theo đuổi lớn nhất trên con đường đến bậc chí tôn của mình!
- Lão đại uy vũI Ha ha hai
Giát Giát càng hưng phấn hơn, vung cánh tay, hung hăng xả tức giận:
- Xích Tiểu Cẩu, xem ngươi còn kiêu ngạo được không, cuồng vọng nữa không!
Thân hình Tiêu Dương đứng giữa thảo nguyên, chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía Xích Bất Phàm, nhấn từng chữ một:
- Tiêu! Dương!
- Tiêu Dương?
Phản ứng đầu tiên của đám người là tra Chiến Điểm Bảng, kinh hãi phát hiện trên Chiến Điểm Bảng vốn không có tên này.
- Sao lại thế được?
Xích Bất Phàm khó tin nổi. Người dùng một quyền đánh bay mình không ngờ lại không vào Chiến Điểm Bảng?
- Tiêu Dương... Tiêu Dương... Cái tên này sao quen quen. - Là ngươi?
Đồng tử Xích Bất Phàm đột nhiên mở to:
- Quái tài Tiêu Dương, hạ lôi đài đồng thời khiêu chiến thế lực hai đại thần linh?
- Không ngờ ta cũng khá nổi danh.
Tiêu đại gia ra vẻ cảm thán, càng không hề có ý khiêm tốn chút nào, xua xua tay:
- Không sai, chính là thần thoại bất bại kia đấy.
Mọi người trợn mắt há mồm.
Thế... Thằng ranh này kiêu ngạo quá đi.
Dám can đảm nói ra trước mặt mấy vị con nối dõi của thần linh của Tam Xích Thần Minh Điện như vậy.
Nhưng quả thật Tiêu Dương dựng lôi đài đã lấy được tiếng tăm bất bại thật.
- Thần thoại bất bại, ha hai
Giát Giát cười to. Đúng là đi cùng lão đại mới sung sướng, hả giận quá, khí phách quái! Cho dù là đại náo Đảo Quốc hay đánh sâu vào Tử Vong Cốc tại Mỹ, không phải đều khiến mình tham gia mà nhiệt huyết sôi trào sao.
Lúc này cũng không phải ngoại lệ.
Con nối dõi của thân linh đến từ Tam Xích Thần Minh Điện thì đã sao? Lão đại là người chuyên đánh đập con nối dõi của thân linh đấy!
- Lão đại, thịt y! Thịt y! Thịt y đi
Hòa thượng Giát Giát kích động vung tay.
-... Hay cậu lên xem?
Tiêu Dương quay đầu nhìn Giát Giát. Lời vừa rồi hơi bị lắm nghĩa bóng, Tiêu Dương không nhận nổi.
Giát Giát câm miệng, vẻ nóng cháy trong mắt không hề giảm chút nào.
Ngay lúc này, cảm giác tức ngực của Xích Bất Phàm đã bình phục, ánh mắt cũng khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:
- Thần thoại bất bại à? Đó là vì cường giả chân chính khinh thường không thèm để ý tới loại thằng hề như ngươi thôi.
- Xem ra ngươi không phục rồi.
Tiêu Dương cười, vẫy vẫy tay:
- Đến đây, đánh cho ngươi phục thì thôi!