Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1045 - Chương 1052: Huyết Mạch Ngưng Tâm

Chương 1052: Huyết mạch ngưng tâm Chương 1052: Huyết mạch ngưng tâmChương 1052: Huyết mạch ngưng tâm

Bốn bề xung quanh rơi vào tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Vân Tiểu Soái...

Tên nhóc này hôm nay... đẹp trai chết đi được!

Cả Tiêu Dương cũng không ngờ cậu nhóc Vân Tiểu Soái này lại có thể đánh bại con nối dõi của Thần linh.

Chỉ với một chưởng đã đánh bay Xích Bất Phàm với Thích Không...

Một đòn vừa rồi của cậu ta rõ ràng đã áp đảo Xích Bất Phàm.

- Tên nhóc này... giấu tài kỹ thật đấy!

Tiêu Dương vừa mừng vừa sợ. Ccó Vân Tiểu Soái hỗ trợ, lát nữa hắn có thể tập trung đối phó với Xích Đỉnh Thiên, gã mới là kẻ địch thực sự của hắn.

- Soái... cal

Không ngờ người mình nói sẽ bảo vệ lại là một thiên tài tuyệt thế nhưng Vân Tiểu Soái nói cũng đúng tại lúc đầu mình không hỏi người ta. Sau một phút mặc niệm, Bạch Húc Húc ngước đầu lên nói:

- Hì hìI

- Tại ngươi không hỏi ta mà.

Vân Tiểu Soái cạn lời.

Mới vừa rôi Bạch Húc Húc còn lớn tiếng vỗ ngực nói phải bảo vệ Vân Tiểu Soái.

- Chiêu đó là Đường bá bá truyền lại cho ta.

Bạch Húc Húc ngẩn tò te một lúc sau mới lấy lại tinh thần, gã ai oán gào lên:

Bạch Húc Húc điều chỉnh tâm trạng cực kỳ nhanh, cười lớn rồi nhìn Vân Tiểu Soái bằng ánh mắt sùng bái, nói:

Vân Tiểu Soái xấu hổ cúi đầu, nói:

- Ngươi... ngươi chơi ta đúng không?

- Tiểu Soái, ngươi phải bảo vệ tal

- Bá bá nói chiêu này để ta phòng thân bởi vì ta không thích động võ.

Bạch Húc Húc câm nín, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, trong lòng chỉ mong dưới đất có cái lỗ nào đó để chui vào cho đỡ nhục.

Bạch Húc Húc trợn mắt, nói:

- Tiểu Soái, chiêu vừa rồi tên là gì vậy? Trông ngầu bá cháy luôn!

Vân Tiểu Soái cũng không giấu diếm, cười ngây ngô nói:

Mọi người đều ngẩn ra.

- Chiêu gì vậy?

Vân Tiểu Soái bay lên tung chưởng, một luồng sức mạnh dường như có thể thay đổi Càn Khôn, trong tích tắc giống như Càn Khôn Đại Na Di, lại giống như mượn lực đánh lực trong Thái Cực, lấy lực lượng của bọn học đánh ngược trở lại, tự mình đánh bay mình...

Vân Tiểu Soái cười, nói: - Ha ha ha... con lừa trọc đầu kia, đây chính là quy tắc, ngươi đã hiểu chưa?

- Không thích động võ mà có thể lợi hại như vậy? Ông trời thật không công bằng!

Mặt Thích Không xanh mét, vẻ mặt bình tĩnh khi nãy đã biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.

- Phật tổ cũng phải tuân theo quy tắc, không được vô lễt

Giát Giát cười hả hê. Chẳng còn chuyện gì vui hơn tận mắt chứng kiến lão đầu trọc đó bị đánh bay. Gã chỉ thẳng vào Thích Không, cười nhạo:

- Cảnh giới của ta cũng bình thường thôi, là do chiêu thức của Đường bá bá lợi hại.

Giống như là một quyền của mình tự đánh vào ngực mình vậy.

Tên nhóc này quái dị thật đấy!

Lời Vân Tiểu Soái nói là sự thật, gã không thích tập võ nhưng lại rất có thiên phú về phương diện này. Chính bộ quyền pháp thần kỳ này đã tạo ra cảnh tượng kinh hãi thế tục vừa rồi.

- Đường bá bá nói đây là phiên bản cao cấp của "Di hoa tiếp mộc" "Đấu chuyển tinh di" "Hoàn nguyên tịnh quyển".

Chỉ trong chớp mắt...

Chỉ có hai người bọn họ mới biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Xích Bất Phàm với Thích Không bị một chưởng của Vân Tiểu Soái bay ra ngoài, lúc này vẫn chưa đứng vững. Hai người quay sang nhìn nhau, vẻ mặt cả hai đều hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Giát Giát vẫn tiếp tục cười, khinh thường bĩu môi chế nhạo:

- Hừ, đã vô sỉ còn chơi hai đánh một, đây chính báo ứng!

Mặt Thái tử Dịch Hàn đen thui.

- Câm miệng!

Thích Không nổi giận, ánh mắt lạnh lẽo lườm Giát Giát. Gã tung người bay lên không, hai tay chắp lại, Phật quang lập tức bắn ra khắp bốn phía, khóe môi khẽ nhúc nhích:

- Liệt Dương Chúi

Cơ thể Thích Không nháy mắt được phóng đại vô hạn. Trên bầu trời như có một pho tượng phật vô cùng cao lớn đứng đó. Lấy gã làm trung tâm, ánh sáng vạn trượng bùng lên, giống như mặt trời ban trưa, chiếu tan sông núi, ánh sáng rọi thẳng xuống.

Ánh sáng chói mắt bao trùm lên Tiêu Dương cùng tất cả mọi người.

Bức tượng Phật khổng lồ bị đánh tan, Thích Không hòa thượng hiện chân thân, khóe miệng chảy ra máu tươi, cả người bay đi rồi rơi xuống đất. Thông qua khí tức của gã có thể thấy gã đã bị thương rất nghiêm trọng. Khoảnh khắc ngã xuống đất, Thích Không phẫn hận quay đầu lại nhìn một lượt sau đó dùng thuật pháp biến mất trong không gian...

Âm!

Sắc bén kinh người, khí thế kinh thiên.

Như vạn mã bôn đẳng.

Như vạn tiễn xuyên tâm. Ngay lập tức, sức mạnh của Liệt Dương Chú bị đánh bật ngược trở lại. Vân Tiểu Soái tung chưởng đánh thẳng vào bức tượng Phật khổng lồ.

Mắt người nào cũng hừng hừng sát khí, không một ai biết thế nào sợ hãi.

Lại là Vân Tiểu Soái!

Vèo!

Bóng dáng cậu nhóc đeo một chiếc hòm thuốc bay vọt thẳng về phía bức tượng Phật. Uy thế của Liệt Dương chú mênh mông ập tới...

Hai tay vung lên, vẻ mặt Vân Tiểu Soái lúc này vô cùng nghiêm túc. Thời điểm gã vung tay, trời đất như đảo lộn, trời thành đất, đất thành trời

Trong nháy mắt, trời đất xoay chuyển!

Phật quang chói mắt tập trung chiếu thẳng vào Vân Tiểu Soái, mang theo uy thế vô thượng, điên cuồng tập trung vào gã. Hai tay Vân Tiểu Soái chuyển động Càn Khôn.

- Áo nghĩa chí cao, Di hoa tiếp mộc!

Một tiếng gầm nhẹ vang lên.

- Nghênh chiến!

Xích Bất Phàm đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này. Y tung người bay lên không trung, cây trọng xích trong tay bắn ra chùm ánh sáng như một đóa hoa. Trước mặt Tiêu Dương xuất hiện tâng tâng lớp sóng màu đen, khí tức lạnh như băng liên tục phát ra.

Vùi

Hỗn chiến nổ ral

Sát khí bao trùm đất trời, đám người vây quanh bọn Giát Giát cũng phát ra sát khí bừng bừng, vẻ mặt người nào cũng méo mó dữ tợn, tất cả cùng xông lên...

Xích Đỉnh Thiên đứng ở đằng kia lập tức vung tay lên.

- Thật đáng tiếc, để con lừa trọc đó chạy mất.

Giát Giát hừ lạnh, Kim Cang Hàng Ma Trượng vung lên trấn áp kẻ địch.

Một người trấn giữ, vạn người không thể vượt qua.

- Tiểu Soái ca ngầu thật! Nhưng sao không thừa thắng xông lên đi!

Bạch Húc Húc cũng thấy tiếc nhưng khi ngước mắt nhìn lên bóng dáng nhỏ bé kia lắc lư trong không trung liền trừng mắt hoảng hết la lên:

- Tiểu Soái cal

Bạch Húc Húc vội vã bay lên không trung đỡ lấy Vân Tiểu Soái thấy mặt gã đã tái nhợt nhưng vẫn xua †ay nói:

- Ta không sao, chỉ là dùng sức quá độ nên hơi mệt chút thôi!

Xét vê cảnh giới, Vân Tiểu Soái không thích luyện võ nhưng không hề kém hơn Thích Không hòa thượng. Vừa rồi Vân Tiểu Soái đã lợi dụng chính sức mạnh của Thích Không để đánh bại gã. Nhưng trong lúc mượn lực cũng khiến Vân Tiểu Soái bị kiệt sức.

- Di hoa tiếp mộc là chiêu thức có áo nghĩa chí cao trong bộ quyền pháp này. Mỗi lần ta sử dụng chiêu này đều cân mất mấy ngày mới có thể khôi phục. - Nếu ngươi có thể sử dụng liên tục chắc người khác sẽ sợ mà chết mất.

Bạch Húc Húc thấy Vân Tiểu Soái không đáng ngại nên yên tâm hơn. Gã cười ha ha đưa tay lên, Kim xoa lập tức xuất hiện sừng sững trong không trung.

- Ta đã nói rồi mà, ta sẽ bảo vệ cậu!

Bạch Húc Húc rất đắc ý vì câu nói này của mình cuối cùng đã có đất dụng võ.

Âm! Âm! Âm!

Tình hình chiến đấu vô cùng căng thẳng.

Xích Đỉnh Thiên vốn định lợi dụng Liệt Dương Chú của Thích Không để phát động tấn công nhưng không ngờ Thích Không lại bị đánh bại nhanh như vậy. Xích Đỉnh Thiên kinh ngạc, ánh mắt nhìn vê phía Vân Tiểu Soái trở nên nóng rực...

Một bộ võ công tuyệt đỉnh có đôi khi chẳng khác gì một món Chí bảol

Bộ quyền thuật của Vân Tiểu Soái hiển nhiên là quý giá. Chỉ một cái khua tay làm xoay chuyển đất trời, không chỉ phá giải đòn tấn công của đối phương mà còn mượn sức mạnh của đối thủ để đánh lại chính đối thủ... Quả nhiên là một bộ võ công nghịch thiên!

Đáng tiếc, tình hình cuộc chiến lân này không diễn ra theo dự tính của Xích Đỉnh Thiên.

Xích Bất Phàm bị Tiêu Dương áp chế.

Giát Giát cùng Thái tử Dịch Hàn mỗi người trấn giữ một phương, uy thế lẫm liệt đẩy lùi tất cả đối thủ.

Mặc dù Bạch Húc Húc gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ Vân Tiểu Soái nhưng cây Kim xoa trong tay gã cũng không phải hạng tầm thường, thỉnh thoảng lại tung ra đòn tấn công hiểm hóc.

Đám người La Thiên, Diệp Tang cũng càng đánh càng hăng, khí thế bừng bừng không ai cản nổi.

Âm!

Tiêu Dương tung quyền đẩy lùi đòn tấn công của Xích Bất Phàm, bỗng nhiêm hài lòng mỉm cười.

Xem ra sau khi dung hợp một nửa viên Thần Thánh Chi Tâm, sức mạnh thân thể của hắn càng ngày càng tăng lên!

Tiêu Dương có cảm giác bản thân sắp đột phá tâng thứ tám lên tâng thứ chín. Bạch Phát Ma Tôn cảnh giới Tiên nhân cũng chỉ luyện đến tầng thứ chín! Tiêu Dương đặt rất nhiều hy vọng vào bộ pháp môn luyện thể này.

Cái cảm giác một cái vung tay làm xoay chuyển cả đất trời này thật tuyệt vời.

Nhưng Xích Bất Phàm lại chẳng thấy tuyệt chút nào. Gã điên cuồng tấn công Tiêu Dương nhưng hắn tựa như tường đồng vách sắt không gì phá nổi. Mỗi một chiêu của gã đánh tới đều bị phản ngược trở về, lúc này cánh tay cầm trọng xích của Xích Bất Phàm đã tê dại.

Gã cắn răng tiếp tục tấn công!

Xích Đỉnh Thiên đen mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bao quát cả chiến trường...

Con nỗi dõi của thần linh hợp lực với Phật Môn Linh Đồng cùng mấy chục thiên tài đến từ khắp các đại thế giới lại không bắt được mấy tên nhãi nhép này? Xích Đỉnh Thiên nhìn ra trong đám người này có một tên là Phật Môn Linh Đồng, những người còn lại đều là thiên tài đến từ đại thế giới. Chỉ có duy nhất một mình Tiêu Dương là gã không nhìn thấu!

Tiêu Dương dung hợp một nửa quả Thần Thánh Chi Tâm tạo nên cơ thể Thân linh. Cơ thể Thần linh của hắn khác với con nỗi dõi của thân linh chảy trong người dòng máu của Thần linh. Cơ thể Thần linh của con nỗi dõi của thần linh được chia ra thành các tâng khác nhau...

Bắt đầu là Huyết mạch tỉnh giấc!

Sau đó là Huyết mạch chú thểt

Đại đa số Con nỗi dõi của thần linh còn trẻ đều chưa đạt đến cảnh giới Tiên nhân. Khi Huyết mạch Thần minh hòa vào trong cơ thể sau đó tạo nên cơ thể Thần minh mới đạt đến cảnh giới Tiên nhân. Đến khi đó mới đạt đến tâng Huyết mạch ngưng tâm!

Tiêu Dương dung hợp Thần Thánh Chi Tâm tương đương với việc trực tiếp nhảy cóc qua mấy tầng liền!

Chưa có người nào dưới cảnh giới Tiên có thể dung hợp Thần Thánh Chi Tâm.

Đúng như Kim kiếm từng nói, sư tôn Thái Bạch kiếm tiên của Tiêu Dương cũng chưa chắc đã dung hợp được Thần Thánh Chi Tâm! Từ đó có thể thấy được Thần Thánh Chi Tâm là vật quý giá đến mức nào!

Có nghĩa là trong cả Thần linh cảnh địa, không có Con nỗi dõi của thần linh nào có thân thể Thần minh vượt qua Tiêu Dương.

Âm!

Tiêu Dương vung nắm đấm lên cảm nhận loại cảm giác hoàn toàn mới này. Ánh mắt nóng rực, miệng quát lớn:

- Vẫn chưa đủ, tiếp tục đi!
Bình Luận (0)
Comment