Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1060 - Chương 1067: Một Cây Tiên Bút

Chương 1067: Một cây tiên bút Chương 1067: Một cây tiên bútChương 1067: Một cây tiên bút

- Phách vương sát, thần lạc giản.

Phách vương thất sát.

Sóng lớn đánh vào vách núi, uy thế trường thương chấn nhiếp thiên hạ.

Một khắc Đường Hạo giương thương, Tiêu Dương không dám khinh thường. Thanh trường thương tám trượng phát ra uy thế đủ để xuyên thủng thiên địa.

Có thể đè bẹp Xích Lượng Thiên, thiên tài ngàn năm của Tam Xích Thần Minh Điện ở phía sau, cho dù hai người còn chưa chính thức đối chạm, nhưng đủ để nói rõ sự mạnh mẽ của Đường Hạo. Một khi ra tay, bá vương tái thế.

Vù vù vù.

Ngưng tụ thành hàn mang lao đến Tiêu Dương.

Tiêu Dương tay cầm Kim thương, sự kiêu ngạo của thân binh thông linh khiến cho nó không cúi đầu trước bất cứ đồng loại nào. Kim thương nhận chủ bộc phát chiến ý chưa từng có.

Thương quyết của đối phương khiến Tiêu Dương rúng động không thôi. Trong đầu dường như có linh quang cảm ngộ về thương xet qua.

Tiêu Dương hoàn toàn có năng lực này.

- Bá vương sát, sát tinh hiện.

Lĩnh ngộ tăng lên trong chiến đấu.

Leng keng, leng keng.

Sát! Sát! Sát.

Kim thương phóng ra, thương quyết vô song.

Khi Tiêu Dương cảm nhận được tạo nghệ thương pháp của đối phương cao thâm, liền thi triển Vô song thương quyết của mình, hơn nữa còn dung nhập vào bá vương thương của y.

Cả hai người đều phóng ra khí thế kinh thiên động địa. Khí tức ác liệt khiến cho thanh âm bạo rống mặc dù đã nghe rất rõ nhưng vẫn không dám tiến về phía bên này.

Leng keng.

Kim thương nhận chủ, đã mang đến cho hắn một bộ Vô song thương quyết. Nhưng dù sao Tiêu Dương cũng không đặt quá nhiêu tâm tư cho thương quyết, cho nên cũng không tìm hiểu sâu về nó. Trong trận đánh tối nay với Đường Hạo, dưới công kích như mưa rào của y, Tiêu Dương dường như có cảm ngộ vê thương. Càng đánh, cảm ngộ trong đầu càng rõ ràng.

Mặc dù đôi bên không có thâm cừu đại hận, nhưng cấp bậc sẽ được phân trong giao chiến, tuyệt đối không được phân tâm. Nếu không cũng sẽ bị thương nặng.

Sát tinh tái chiến giang hồ, bí mật mang theo uy danh vô thượng. Trong cuộc chiến giữa các thiên tài, thương và thương va chạm, phát ra tia lửa kịch liệt.

Trường thương tản ra phong mang khiến người khác phải lạnh mình.

- Phách vương sát, luân hồi nhãn.

Trường thương xoay tròn, ngưng tụ thành một dòng suối màu đen. - Phách vương sát, hồi mã thương.

Bich! BịchI BịchI

Thương ý quanh quẩn trong bóng đêm biến mất không thấy.

Kim thương của Tiêu Dương cũng tản ra kim mang lóng lánh trong đêm tối.

- Tiêu huynh, trận chiến này dừng ở đây. Ta mong chờ một trận đánh tiếp theo ở Thần Linh cảnh địa tâng cao hơn.

Xuyên thấu không gian.

Tiêu Dương cũng mỉm cười, giống như một ước định nho nhỏ giữa hai thiên tài.

- Nhất định rồi.

Đường Hạo mỉm cười nói với Tiêu Dương.

- Kim thương hỗn nguyên.

- Haha, thật thống khoái.

Đường Hạo thu hồi trường thương trong tay, mỉm cười bay xuống đất, hiển nhiên không có ý tái chiến. Dù sao song phương cũng không phải cừu địch. Sau khi trải qua trận kịch chiến lân này, lại càng thưởng thức nhau hơn, hiển nhiên không cần phân ra thắng bại chính thức. Tiêu Dương cũng thu hồi Kim thương, nhìn Đại ma vương Hỗn thế giới Đường Hạo trước mặt, không khỏi thở dài.

Tiêu Dương hiểu rất rõ, với thực lực của hắn, muốn chiến thắng Đường Hạo là không thể nào. Nhưng Tiêu Dương tin rằng, không bao lâu nữa, hắn nhất định có thể bước chân vào hàng ngũ thiên tài đỉnh phong ở Thần Linh cảnh địa.

Thân hình Đường Hạo bị đánh bay, đột nhiên xoay người, phát ra sát chiêu kinh thiên động địa.

Thần thương lợi hại bạo phá mà đi. Một khắc này, Kim thương trong tay Tiêu Dương cũng lóe ra ánh sáng cực hạn, ngăn cản công kích cường đại đánh sâu vào, đồng thời thân ảnh lui về phía sau hơn mười thước.

Âm.

Bich! BịchI BịchI

Cấp độ cao không có định nghĩa cụ thể. Có lẽ là Thần Linh cảnh địa tâng năm, cũng có thể là Thần Linh cảnh địa tâng mười. Mà cũng có lẽ là Thần Linh cảnh địa tâng mười tám chưa có ai bước vào.

Rống.

Tiếng kêu của ác thú Hỏa Tê không ngừng chấn triệt thính giác. Lúc này vừa hai trải qua đại chiến, hai người đứng trên đỉnh núi, tựa như bằng hữu quen biết đã lâu.

Vân Tiểu Suất nói không sai, lão đại và Tiêu Dương là cùng một loại người.

Cuộc chiến vô cùng thoải mái khiến quan hệ hai người mới quen đã thân.

- Long Tức Vương dám gạt ta.

Đường Hạo ngồi bắt chân trên một tảng đá, hung hăng nói một câu:

- Nếu không nể mặt con của ông ta, ta khẳng định sẽ không buông tha cho ông ta.

- Long Tức Vương?

Một khắc chiếc hộp màu đỏ xuất hiện, Tiêu Dương liền giật mình, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, giống như bên trong có cái gì đó đang gọi hắn. - Còn nói cái gì là duyên phận, thiên ý, tạo hóa, một mạng hai vận tam phong thủy... Nghe nói mẹ nhỏ Mễ và mẹ nhỏ Bối cứ như vậy mà bị ông ta lừa.

Đường Hạo lấy ra một cái hộp dài màu đỏ:

- Lão nhân nhà ta, ặc, cha của ta, ông ấy cho rằng ngươi là cùng một loại người với ông ấy, bảo ta mang cái thứ đồ này cho ngươi.

Đường Hạo nói một hồi khiến Tiêu Dương đổ đầy mồ hôi trán, cuối cùng mới quay lại chủ đề chính, ánh mắt nhìn Tiêu Dương chằm chằm, đánh giá:

Tiêu Dương há to miệng.

- Ta...

Nửa ngày sau Tiêu Dương không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Lệnh tôn...

- Đừng quá câu nệ, cứ gọi thẳng là cha ta.

- Ừm, cha huynh...

Tiêu Dương khinh thường nhìn Đường Hạo. Người này có chủ tâm muốn chiếm tiện nghi mà.

- Khụ khụ, cha của huynh... có thật là nhắc đến tên ta không?

Đường Hạo thở dài:

- Đã từng có một thời gian rất dài ta không thừa nhận ông ta lợi hại. Bởi vì ông ta hoàn toàn không để cho con của ông ta là ta cơ hội phát huy, Nhưng không thể không nói, bản lãnh của ông ta thật sự rất kinh khủng. Có đôi khi, mẹ của ta nói với ta rằng không biết ông ta có phải là Đường Bá Hổ xuyên không không nữa.

Tiêu Dương:

- Ông ta nói cái gì là xem thiên tượng, bấm tay tính toán, bảo đến Thần Linh cảnh địa sẽ tìm được người giống ông ta, tên là Tiêu Dương. Giống cái gì mà giống? Tiêu Dương ngươi có nhiều vợ như ông ta sao?

Đường Hạo hừ một tiếng:

- Ừm, là cha ta. ...

- Lai lịch rất lớn.

Tiêu Dương nghi hoặc:

Rốt cuộc là cái gì?

Ánh mắt Tiêu Dương không ức chế được sự nóng bỏng. Cho dù tiến vào Chư thần mộ, nhìn thấy bảo vật như khoai lang đầy đất, hắn cũng không có cảm giác như vậy.

Đường Hạo mở cái hộp ra.

Là một cây bút.

Cây bút nhìn qua giống như được tạo thành từ loại gỗ bình thường, nhưng lại tản ra quang mang rất đặc biệt.

Nó đã khiến cho tim Tiêu Dương đập mạnh.

Nhìn về phía Đường Hạo.

Đường Hạo lấy cây bút ra xong, liền đánh giá: - Chỉ là vật nhỏ, còn tưởng rằng là lễ vật gì lớn lắm, thì ra chỉ là một cây bút.

Đường Hạo đưa cây bút lông cho Tiêu Dương, nói:

- Cha của ta bảo đưa lễ vật này cho ngươi, còn nói cái gì là mâu cùng thuẫn, họa và bút...

Nhất thời Đường Hạo không thể nhớ những gì mà cha của mình nói.

Nhưng Tiêu Dương lại biết.

Khi cây bút này xuất hiện, trong lòng Tiêu Dương liền xuất hiện một cảm giác rất mãnh liệt.

Họa đạo.

Nếu có cây bút này, họa chi đạo của hắn sẽ trở nên hoàn mỹ. Tranh của hắn thiếu nhất chính là duệ khí.

Cây bút lông này có thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề đó.

Tiêu Dương quả thật không tin nổi, cây bút này được sinh ra là dành cho hắn. Hắn tin rằng, chỉ cần hắn dung hợp cây bút với tranh của hắn, sau này khi vẽ ra các loại mãnh thú, sẽ tiết kiệm được lực họa đạo hơn. Hơn nữa, xác suất thành công sẽ càng cao hơn.

Long Tức Vương, phụ thân của Đường Hạo rốt cuộc là có thân phận gì?

Tiêu Dương không biết, hai người rõ ràng là người của thế giới khác nhau, chỉ có những cường giả dưới cảnh giới tiên nhân mới có thể tiến vào Thần Linh cảnh địa, và cũng chỉ có một lần. Hắn và Long Tức Vương thân bí kia không thể nào có quan hệ. Điều này có thể nói là may mắn của Tiêu Dương.

Hắn được cao nhân ưu ái.

Tiêu Dương không thể chờ đợi được, liền lấy ra họa quyển trong đầu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường Hạo ngẩn ra, dường như hiểu được điều gì, thì thâm:

- Thì ra... những gì mà ông ấy nói chính là họa đạo. Lão đầu tử vẫn luôn nuối tiếc không ai kế thừa thi họa của ông ấy, lần này nhờ vào cây bút mà tìm đồ đệ cho ông.

Họa quyển mở ra, dung hợp tiên bút. Hình ảnh trên tranh vẽ bắt đầu tăng vọt.

Trong cây bút ẩn chứa sức mạnh mênh mông. Tiêu Dương lúc này giống như đất hạn lâu ngày gặp trời mưa, liều mạng múa bút.

Kinh tâm tiền kỳ, kinh tâm trung kỳ, kinh tâm hậu kỳ... - -

Viên mãn.

Họa chỉ đạo của Tiêu Dương tùy thời có thể tiến vào cảnh giới cuối cùng, Vấn tâm.

Đường Hạo xuất hiện mang đến một cơ duyên thật lớn cho Tiêu Dương.

Đường Hạo cũng nhìn ra được điều này, hai mắt tỏa sáng:

- Vị huynh đệ này thật sự không tồi.

Cho dù quen biết nhau chưa đến một canh giờ, nhưng Đường Hạo vô cùng tán thành Tiêu Dương. Có thể nói là duyên phận, khiến cho hai người có cảm giác mới gặp đã quen.

- Nếu hắn đột phá tiểu tiên kiếp, chậc chậc, thực lực nhất định sẽ tăng vọt.

Đường Hạo đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc:

- Tại sao hắn lại không đột phá? Chẳng lẽ còn chưa cảm thấy hoàn mỹ sao?

Đường Hạo đã đoán đúng. Tiêu Dương quả thật là có ý này.

Họa quyển có thể nói là đạt đến trình độ viên mãn, nhưng lực kiếm đạo vẫn còn thiếu một chút. Tiêu Dương không muốn lưu lại chút tỳ vết nào. Hắn hy vọng cả hai con đường đều có sự tiến bộ như nhau, tùy thời có thể đột phá.

Rống.

Từ xa truyền đến tiếng rống rung trời từ thú vương.

Thú vương Hỏa Tê dường như đã nhận thấy vị khách không mời mà đến này, phẫn nộ rống một tiếng, rất nhanh mặt đất rung lên, ác thú Hỏa Tê xuất hiện trước mặt Đường Hạo.
Bình Luận (0)
Comment