Chương 1104: Cửu Cảnh Vũ Trụ Sơn
Chương 1104: Cửu Cảnh Vũ Trụ SơnChương 1104: Cửu Cảnh Vũ Trụ Sơn
Không chỉ thành công chinh phục rùa biển Ma Huyền, Tiêu Dương còn biết được tin tức của La Thiên đại ca đã bị mất tích. Chuyến đi đến Thông Thiên Kiều lần này khiến Tiêu Dương thu hoạch được rất nhiều thứ. Khi đi đến cửa thứ chín, Tiêu Dương gần như không gặp bất cứ trở ngại nào, thế như chẻ tre, xông qua Thông Thiên Kiều cảnh thứ tám Thần LinhI
Thần Linh Đệ Cửu Cảnh!
Tiêu Dương đứng ở phía trước một cửa cuối cùng, vươn tay chậm rãi đẩy cánh cửa ra...
Một đạo thần quang bao phủ Tiêu Dương, thân ảnh Tiêu Dương bỗng biến mất tại chỗ.
Thần Linh Đệ Cửu Cảnh, tại nơi đi ra của Thông Thiên Kiều, tại một dãy núi kéo dài không dứt, có không ít thiên tài mới vừa đến Thần Linh Đệ Cửu Cảnh hoặc là một mình hoặc là tụ tập hai ba người, vẻ mặt cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía để tránh gặp phải biến cố bất ngờ.
Giát Giát và Bạch Húc Húc đều thuận lợi vượt qua Thông Thiên Kiều, giờ phút này đang nhìn về phía lối ra, không khỏi sốt ruột...
- Sao lão đại lâu thế vẫn chưa đi ra...
Bạch Húc Húc chau mày. Lần trước khi xông vào Thông Thiên Kiều Tiêu Dương biến mất một năm, chẳng lẽ lần này lại thế nữa?
Khi Tiêu Dương nói qua mọi chuyện, ánh mắt Bạch Húc Húc sáng ngời, mừng rỡ vô cùng:
Sự an nguy của La Thiên cũng là điều bọn họ luôn canh cánh trong lòng.
Tiêu Dương nhìn thấy Bạch Húc Húc và Giát Giát, trái tim cũng buông lỏng. Biến cố trên Thông Thiên Kiều có lúc khiến người ta khó lòng phòng bị, ví dụ như thú vương rùa biển Ma Huyền mà hắn vừa chinh phục, nếu không phải hắn vừa may gặp nó thì e là đời này khó mà gặp lại La Thiên đại ca.
Ý cười cũng ngập tràn trên mặt Giát Giát.
- Lão đại
Tiêu Dương cảm thán:
Hai người không muốn tình trạng đó lại xảy ra lần nữa, lo lắng đứng tại chỗ chờ đợi...
Tiêu Dương đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn phía xa...
Giọng nói phấn chấn vừa dứt, hai người liền chạy lên đón...
Một luồng thần quang lóe lên, thân ảnh hai người nghển cổ chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện!
- Thế thì tốt quái
Đỉnh núi mà Tiêu Dương đang giãm chân lên này chỉ bằng một hòn đá nhỏ dưới chân Vũ Trụ Sơn!
- Có tin tức của tiền bối La Thiên rồi ạ?
Cả Thần Linh Đệ Cửu Cảnh được tạo thành từ một ngọn núi!
- Thần Linh Đệ Cửu Cảnh, Vũ Trụ Sơn!
- Ba nghìn thế giới thật đúng là kiểu kỳ lạ nào cũng có, một ngọn núi khổng lồ như vậy, không hổ với hai chữ "vũ trụ'!
Thông Thiên Kiều đi từ Thần Linh Đệ Cửu Cảnh đến Thần Linh Đệ Thập Cảnh nằm ở chỗ cao của Vũ Trụ Sơn, còn lâu mới đến đỉnh núi. - Muốn được Thần hài, đỉnh cao Thần Linh Đệ Cửu Cảnh!
Nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại!
Tất cả thiên tài bước vào Vũ Trụ Sơn Thần Linh Đệ Cửu Cảnh chỉ có một mục tiêu... Leo lên Vũ Trụ Sơn!
- Bà... nói
Một ngọn núi chính là một thế giới!
Còn là Luân Hồi Thạch!
Luân Hồi Thạch!
Tiêu Dương nhịn không được kinh hô một tiếng.
Trong Vũ Trụ Sơn ẩn chứa vô vàn nguy cơ cùng vô số kỳ ngộ, bước lên Vũ Trụ Sơn, sống chết đều theo ý trời.
Ban đêm, phía trước rừng rậm rậm rạp là sườn núi đón gió. Bên dưới có một đống lửa đang cháy, bên cạnh đống lửa có hai bóng người đang ngồi khoanh chân, tập trung tu luyện... Tiêu Dương ngồi trên một cành cây cách đó không xa, bảo vệ Giát Giát và Bạch Húc Húc.
Ba người hôm nay xông nhầm vào một di tích lưu lại từ Thần Linh thượng cổ, chiếm được hai cây linh thảo, có tác dụng tăng cường công lực. Tiêu Dương bảo Giát Giát và Bạch Húc Húc ăn chúng.
Gió đêm gào thét, Tiêu Dương tập trung chú ý, kiểm tra thăm dò tình hình trong vòng mười dặm, yên tĩnh không tiếng động, không có bất cứ hiện tượng lạ nào, Tiêu Dương bèn thu hồi thần thức, tâm thần chìm vào không gian bát vỡ nhận chủ, trong lòng bỗng giật thót một cái:
Cuối cùng Tiêu Dương cũng hiểu ý nghĩa của hàng chữ mà Thần hài để lại khi rời khỏi Đại Hạp Cốc, chính là đỉnh Vũ Trụ Sơn! Nhưng một ngọn núi chính là một thế giới, Tiêu Dương có thể tưởng tượng đỉnh của Vũ Trụ Sơn cách nơi mình đang đứng xa như thế nào...
Dù như vậy nhưng trên đường đi ba người đã gặp phải không ít đợt tấn công. Trong dãy núi non trùng điệp ẩn chứa vô số nguy hiểm, có ác thú đánh bất ngờ, có đủ loại sát trận do Thần Linh bày bố ra, cũng có một số cơ quan giết người ẩn trong các di tích lưu lại từ Thần Linh thượng cổ. Đồng thời còn có sự ám sát của các thế lực đến từ các đại thế giới và Thần Linh...
Sau khi nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, Tiêu Dương liền đưa Giát Giát và Bạch Húc Húc xuất phát, leo lên dãy núi, đi về phía đỉnh núi chính của Vũ Trụ Sơn. Ba người đi liền ba ngày ba đêm, phía trước vẫn là núi non trải dài không dứt, có điều đã càng ngày càng hiểm trở. Theo bản đồ Cửu Cảnh Vũ Trụ Sơn mà bọn Tiêu Dương có được thì bọn họ còn cách vị trí dấy núi chính của Vũ Trụ Sơn gần nghìn dặm.
Đến Thần Linh cảnh địa bậc này, xông vào Thông Thiên Kiều đã không còn cần hoàn thành điều kiện tiên quyết gì hết. Một là không ai muốn rời khỏi một Thần Linh cảnh địa quá nhanh, đều hy vọng có thể tìm tòi nghiên cứu một hồi mới chọn tiếp tục tiến lên. Thứ hai là độ khó ở mỗi tâng của Thông Thiên Kiều đều không ngừng tăng lên, càng về sau số người có thể xông qua Thông Thiên Kiều càng ít...
Khi lần đầu tiên kinh ngạc phát hiện ra Luân Hồi Thạch "gầy đi hẳn", Tiêu Dương liền theo bản năng để ý một chút, không ngờ vừa mới được một thời gian mà Luân Hồi Thạch đã vô thanh vô thức lại nhỏ đi một chút...
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?
Tiêu Dương mở to hai mắt. Hắn kiểm tra tài liệu vê Luân Hồi Thạch, không hề thấy ghi lại tình trạng Luân Hồi Thạch tự động nhỏ lại. Tiêu Dương còn muốn đưa Luân Hồi Thạch vê, nhờ tiền bối luyện đan của Tiêu gia luyện chế thành Luân Hồi Đan, nhưng theo xu hướng hiện tại thì e là chưa đợi hắn về thì Luân Hồi Thạch đã chậm rãi "nhỏ đi", thậm chí còn biến mất rồi.
- Chẳng lẽ trong cái bát vỡ nhận chủ này còn chứa quái vật có thể ăn vụng Luân Hồi Thạch?
Tiêu Dương không khỏi nhíu mày, chuyện này về cơ bản không có khả năng. Bát vỡ đã nhận hắn là chủ, bên trong có gì hắn đều có thể điều khiển bằng tâm niệm, không thể có chuyện Luân Hồi Thạch bị "ăn vụng" mà hắn cũng không thể phát giác... Điều này dường như đã trở thành một câu đố không giải được ở trong đầu Tiêu Dương.
Tiêu Dương lại sắp xếp kiểm tra một lượt các bảo vật khác, không hề có tình trạng bị tổn hại hay biến mất.
Chỉ có Luân Hồi Thạch!
- Rốt cuộc làm sao vậy?
Tiêu Dương dở khóc dở cười,
Tiêu Dương dứt khoát lấy Luân Hồi Thạch ra, đặt trước mặt mình, nhìn chằm chằm vào nó...
Vút!
Ba ngày qua, Tiêu Dương gân như lúc nào cũng để ý đến tình hình của Luân Hồi Thạch, mãi không phát hiện điều gì khác thường. Không ngờ vừa nãy hắn vừa lơi lỏng vài phút, khi hồi thân lại thì Luân Hồi Thạch đã lặng yên không tiếng động nhỏ lại...
Vẫn là Luân Hồi Thạch!
Tiêu Dương vô cùng bi phẫn đứng bên cạnh hồ nước, vẻ mặt cực kỳ bi thương!
- Bà... nó nó nó nó nói
Bốn thần binh thông linh, Kim Thương và Kim Phủ mà Tiêu Dương có được đã lần lượt nhận chủ, Kim Kiếm thật sự thông linh sinh ra nhân tính, còn Kim Đao là mục tiêu nhận chủ tiếp theo của Tiêu Dương!
Kim Đao ở trong danh sách xếp hạng thông linh thần binh chỉ đứng sau Kim Kiếm!
Hộ long thế gia trên Trái Đất bây giờ lấy Đao tông làm chủ.
Có thể đạt được Kim Đao nhận chủ thì chắc chắn sẽ là một cuộc gặp gỡ không nhỏ.
Giống như quá trình Kim Phủ nhận chủ, Tiêu Dương dùng năng lượng của Ngưng Thần Quả đi rèn luyện Kim Đao, cố gắng để Kim Đao tỉnh giấc, từ đó đạt được hiệu quả nhận chủ... Chỉ tiếc là khi Tiêu Dương nuốt Ngưng Thần Quả thứ 100 dưới ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của Giát Giát và Bạch Húc Húc, Kim Đao vẫn không có bất cứ phản ứng qì.
- Là vì chưa đủ Ngưng Thần Quả hay là vì loại kích thích này không có hiệu quả với Kim Đao?
Tiêu Dương suy nghĩ một hồi, không tiếp tục thử ăn Ngưng Thần Quả nữa, định tìm một nơi an toàn hơn để thử ăn một lượng lớn Ngưng Thần Quả...
Sau khi nghỉ ngơi một lát, ba người lại xuất phát.
Lại qua ba ngày, tại một nơi sâu trong sơn cốc, bỗng truyền đến một trận kêu gào quỷ khóc sói trul
Tiêu Dương mở rộng đan điền, để mặc luồng năng lượng này xâm nhập, giúp bồi dưỡng Kim Đao trong đan điền !
Một luồng năng lượng khiến tâm thần phấn chấn trực tiếp thuận theo yết hầu, nối thẳng đan điền!
Tiêu Dương thấy trạng thái của hai người không tệ, lập tức mở miệng nói rồi trực tiếp ngồi khoanh chân trên cành cây, lật tay lấy ra một viên Ngưng Thần Quả, nuốt vào bụng. - Hai ngươi hộ pháp cho ta!
Một đêm qua đi, sáng sớm hôm sau thần thái Giát Giát và Bạch Húc Húc sáng láng bật dậy, cả người tràn đầy năng lượng, hiển nhiên đã hấp thu trọn vẹn dược tính của cây linh thảo kia. Trước khi ăn linh thảo, Tiêu Dương đã cho bọn họ mỗi người uống một viên Ngưng Thần Quả, để bọn họ nhanh chóng đạt đến trạng thái tu luyện tốt nhất.
- Luân Hồi Thạch không thể ít đi được.......
- Lão... đại.
Khi Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào Luân Hồi Thạch rất lâu vẫn không nhúc nhích, cuối cùng Giát Giát không nhịn được cẩn thận mở miệng hỏi:
- Anh... không sao chứ?
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào Luân Hồi Thạch, mắt cũng không chớp, trầm giọng nói:
- Giát Giát, các người xem hòn Luân Hồi Thạch này từ lúc ta lấy ra đến bây giờ có dấu hiệu thu nhỏ lại không?
Giát Giát và Bạch Húc liếc nhìn nhau một cái.
- Chuyện này... rất khó trả lời.
Bạch Húc Húc cau mày.
- Lão đại, ta không thể nói thẳng rằng anh rất rỗi việc đúng không?
Tiêu Dương tối sầm mặt:
- Đây là hòn đá, hòn Luân Hồi Thạch ta dùng toàn lực đánh một quyền cũng không vỡ được!
Giát Giát thở dài:
- Về lý thuyết sẽ không nhỏ lại.
Đây chính là điểm khiến Tiêu Dương phát điên lên!
Dường như Tiêu Dương cảm thấy bên cạnh mình có thêm một bàn tay vô hình đang ăn trộm Luân Hồi Thạch của hắn nhưng đây lại là hiện tượng cực kỳ khó hiểu... Chuyện này rốt cục là thế nào hả hả hả hả?
Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào hòn Luân Hồi Thạch một ngày một đêm, sau khi không có bất cứ thu hoạch gì lại cho nó vào bát vỡ nhận chủ, tâm thần trong khoảnh khắc này có lung lay một chút, đồng tử hắn bỗng trợn to đến cực điểm... đến rồi đến rồi, cảm giác quái dị đó lại đến rồi!
Tâm thần Tiêu Dương lại vội vàng yên lặng...
- ÁIIH
Bên trong sơn cốc lại vang lên tiếng gào thét!
Giát Giát và Bạch Húc Húc cùng bị dọa cho sợ hãi, nhìn Tiêu Dương...
- Chắc lão đại sẽ không tẩu hỏa nhập ma chứ?
Giát Giát lo lắng nói.
Vụt!
Trong tay Tiêu Dương lại lấy ra Luân Hồi Thạch, nếu nói trước đó Luân Hồi Thạch to bằng một bàn bóng thì bây giờ chỉ bằng một quả tạ bình thường...
Hai người bọn Giát Giát cùng trợn mắt há hốc mồm:
- Đây là...
- Luân Hồi ThạchI
Tiêu Dương vẻ mặt buồn bã, chuyện này rốt cục là sao! Nếu cứ tiếp tục thế này thì hòn Luân Hồi Thạch hắn vất vả lắm mới có được này e là sẽ biến mất không thấy tăm hơi ngay trước mặt hắn mất!
- Nguyên nhân nhất định nằm trong cái bát vỡ này!
Lúc này Tiêu Dương đã hoàn toàn chắc chắn dù hắn vẫn chưa tìm được người khởi xướng nhưng khi hắn bỏ Luân Hồi Thạch vào bát vỡ nhận chủ, Luân Hồi Thạch liên xảy ra biến cố như vậy...
- Húc Húc, từ giờ cậu bảo quản hòn Luân Hồi Thạch này.
Sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Dương đưa Luân Hồi Thạch cho Bạch Húc Húc, trên người Bạch Húc Húc có một cái thắt lưng chứa không gian chứa đồ vậy, bảo quản Luân Hồi Thạch không có vấn đề gì.