Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1103 - Chương 1110: Chiến Thư Của Xích Lượng Thiên!

Chương 1110: Chiến thư của Xích Lượng Thiên! Chương 1110: Chiến thư của Xích Lượng Thiên!Chương 1110: Chiến thư của Xích Lượng Thiên!

Phía sau là trời đất mênh mông, không có dấu hiệu của bóng người nào. Nhưng ảo giác đau đớn như bị kim châm truyền đến từ sau lưng lúc vừa nãy khiến Tiêu Dương như cảm giác được điều gì đó, trong lòng mơ hồ có chút bất an, lông mày nhíu lại...

- Làm sao vậy?

La Thiên phát hiện sự bất thường của Tiêu Dương, không khỏi lên tiếng hỏi.

Tiêu Dương lắc đầu, nghĩ không ra điều gì, chỉ mạnh mẽ kiềm chế sự bất an kỳ lạ này.

- Không có gì...

Tiêu Dương không nghĩ thêm nữa, ánh mắt nhìn về phía trước.

Tốc độ ngày đi ngàn dặm của chim Cù Như quả thật không kém chút nào, càng gần trung tâm Cửu Cảnh Vũ Trụ Sơn, trọng lực cảm nhận được càng mãnh liệt. Dần dần, sau khi đi nhanh gần mười ngày, chim Cù Như cũng có cảm giác không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng bốn người hạ xuống thành Thanh Vân gần trung tâm Vũ Trụ Sơn, đi bộ vào thành Thanh Vân.

Trong Thần Linh Đệ Cửu Cảnh hiện tại, tổ hợp bốn người cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác vì thời gian trước đánh bại "Liên minh phản Tiêu" do Xích Dung Minh đứng đầu, huynh đệ quái tài Tiêu Dương có bốn người. Vì vậy khi bọn họ đi bộ vào thành Thanh Vân, trong nháy mắt đã thu hút không ít ánh nhìn...

Từ tiếng bàn tán của mọi người, bọn Tiêu Dương nhìn nhau một chút, đôi mắt đều lộ ra vẻ nghi hoặc... Sao không ít người của thành Thanh Vân như đang đặc biệt chờ bọn họ đến vậy.

- Tam Xích Thần Linh Điện?

- Quả nhiên là bọn hắn!

Tiêu Dương ngước mắt nhìn, dừng bước chân.

Âm ầm như tiếng bom nổ vang vọng không trung, cả thành Thanh Vân rất nhanh liền nổ tung!

Gã thanh niên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Rất nhanh, cùng với một trận kinh hô, cuối cùng cũng có người xác nhận thân phận của bọn họi

Đoàn người phía trước này trên người đều mang đeo trọng xích với thuộc tính khác nhau... Đó là vũ khí đặc trưng của Tam Xích Thần Linh Điện. Người đứng đầu là một gã thanh niên sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, hơi thở mạnh mẽ, sải bước lên trước. Ánh mắt của gã cũng đang đánh giá Tiêu Dương, giữa hai hàng lông mày không che giấu được vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc. Hiển nhiên từ trong lời đồn, quái tài Tiêu Dương đáng sợ như vậy, khiến người ta theo bản năng cũng nghĩ chưa biết chừng hắn là kẻ đầu hổ thân sư tử, ba đầu sáu tay... Không ngờ hắn nhìn lại nho nhã lạnh nhạt, thoải mái tự nhiên như vậy.

Khắp nơi đều xôn xaol

- Là quái tài Tiêu Dương!

Bốn người bước đi trên con phố rộng rãi, ánh mắt hai bên thỉnh thoảng lại tập trung lại, vẻ mặt khác nhau. Rất nhanh đáp án mà bốn người bọn Tiêu Dương muốn biết sắp được hé lộ, ở một bên khác của đường phố, một đoàn người đang bước lên nghênh đón, đối diện với bốn người bọn Tiêu Dương.

- Tìm lão đại ta có chuyện gì?

- Không ngờ bọn họ đến thành Thanh Vân nhanh thế, chậc chậc, chắc là sắp có trò hay rồi!

Gã thanh niên liếc Giát Giát bằng ánh mắt lạnh lùng, không đáp lại, tâm mắt lập tức hướng về phía Tiêu Dương.

- Ngươi chính là quái tài Tiêu Dương sao?

Giát Giát bước lên một bước.

Tiêu Dương cười:

Một lúc sau tên nhãi Bạch Húc Húc nhịn không được mở miệng nói:

Đến tửu lâu ăn uống đã đời một trận còn hơn vô duyên vô cớ đi theo một gã thanh niên lạ mặt.

Nói rồi gã thanh niên trực tiếp xoay người, dẫn đoàn người sau lưng nhanh chóng rời đi...

- Ta bảo ngươi đi ăn phân ngươi có đi không?

- Đi theo tai

Sau đó Bạch Húc Húc lại lẩm bẩm một tiếng:

- Không có việc gì thì biến xa chút!

Bạch Húc Húc vô cùng thô lỗ ra ví dụ hỏi ngược lại một câu, tức giận lườm gã thanh niên một cái.

Trên phố, bốn người bọn Tiêu Dương hai mặt nhìn nhau.

Nhưng dù trong lời nói mang theo sự cao ngạo không thể che dấu nhưng gã thanh niên không phải kẻ ngốc, rất nhanh liền phát hiện ra bốn người bọn Tiêu Dương không đi theo liên giật mình, sắc mặt vô cùng âm trầm quay lại, bước chân vào tửu lâu, đối diện với gã là bốn người bọn Tiêu Dương đang nâng chén uống rượu.

Đôi mắt gã thanh niên lướt qua một tia hận ý, khế hừ một tiếng, giọng không lớn nhưng vang lên rất rõ bên tai bốn người bọn Tiêu Dương. Gã thanh niên sải bước tiến lên, giọng nói mang theo sự chất vấn:

- Tiêu Dương, tại sao ngươi không đến?

- Chẳng lẽ gã muốn mời cơm?

Bốn người không thèm liếc nhìn hướng gã thanh niên rời đi mà trực tiếp đi vê một hướng khác... Mục tiêu của bọn họ là một tửu lâu trang hoàng rất xa hoa. Với xuất thân của Tiêu Dương, người đầy bảo vật, muốn ở Thần Linh Cảnh Địa sống như cá gặp nước, ăn uống thoải mái không thành vấn đề.

Bạch Húc Húc bĩu môi, ý tứ rất rõ ràng.

- Cậu muốn ăn không?

- Con nối dòng Thần Linh giỏi lắm à?

Không sai, gã thanh niên trước mặt này cũng là một con nối dòng Thần Linh, hơn nữa còn đến từ Tam Xích Thần Linh Điện! Ở Thần Linh Cảnh Địa có thân phận cao quý đến mức nào là điều không thể nghi ngời Tiếc là dường như gã vẫn chưa ý thức được bốn người trước mặt gã là nhân vật như thế nào. Cái gọi là huyết mạch con nối dòng Thần Linh của gã đối với bốn người mà nói chỉ là một đống phân!

Sắc mặt gã thanh niên lập tức từ xanh mét chuyển sang trắng, căm tức liếc nhìn Bạch Húc Húc, theo bản năng nắm chặt nắm tay. Sau khi nghĩ đến nhiệm vụ của mình, nắm đấm của gã thanh niên mới chậm rãi buông lỏng, dăn từng câu từng chữ:

- Tiêu Dương, ngươi nghe cho rõ đây, thiên tài mạnh nhất Tam Xích Thần Linh Điện ta - Xích Lượng Thiên thiếu gia - ở trên đỉnh Thiếu Vọng Phong để lại một phần “đại lễ" cho ngươi! Ngươi mau qua đói

- Xích Lượng Thiên?

Lúc này ánh mắt Tiêu Dương lóe lên một tia sáng! Được xưng là con nối dòng Thần Linh kiệt xuất nhất Tam Xích Thần Linh Điện vạn năm nay, cái tên Xích Lượng Thiên từ khi Tiêu Dương bước vào Thần Linh Cảnh Địa đến bây giờ đều có nghe nói. Một nhân vật như vậy, Tiêu Dương quả thật muốn gặp xem sao! Hắn cũng không ngờ Xích Lượng Thiên lại đến đỉnh Thiếu Vọng trước và chuẩn bị cho hắn một phần “đại lễ"?

Tiêu Dương thật sự có chút hứng thú.

Có điều thái độ của gã thanh niên trước mặt này không ổn.

- Ta muốn xem xem Xích Lượng Thiên đang giở trò gì.

Giát Giát lập tức nhíu mày, vừa định mở miệng thì Tiêu Dương đã khoát tay ngăn cản.

- Lễ vật Lượng Thiên thiếu gia để lại chỉ cho mình quái tài Tiêu Dương.

Sau đó gã thanh niên khoát tay chặn bọn Giát Giát.

- Mời.

Sắc mặt Tiêu Dương trịnh trọng thêm vài phần, cất bước tiến lên. Lúc này gã thanh niên đã dừng bước chân, quay đầu nhìn Tiêu Dương, giọng nói tràn ngập sự không cam lòng, khẽ cắn răng:

Đi sau lưng bọn Tiêu Dương có gần trăm thiên tài từ mọi nơi. Bọn họ đều nghe tin người được xưng là đệ nhất con nối dòng Thần Linh hàng vạn năm nay để lại một "đại lễ" cho Tiêu Dương ở Thiếu Vọng Phong, lúc này lũ lượt kéo đến, muốn được nhìn tận mắt.

Sắc mặt gã thanh niên dẫn đoàn người của Tam Xích Thần Linh Điện âm trâm bước nhanh về phía trước. Nếu không phải Xích Lượng Thiên giao nhiệm vụ này cho gã thì e là gã sớm đã không nhịn được dạy cho Tiêu Dương một bài học rồi!

Một ngọn núi hiểm trở xuất hiện trước mắt mọi người, vách đá dựng đứng, nhìn từ xa như một bóng người đang đứng kiễng chân nhìn về phía xa nên có tên gọi là Thiếu Vọng Phong!

Thời khắc lại gân Thiếu Vọng Phong, Tiêu Dương liền cảm nhận được một đợt sóng cực mạnh, trong lòng không khỏi rùng mình!

Hơi thở thật mạnh mẽI

Phong ấn ở trong đỉnh Thiếu Vọng.

Nếu theo như lời gã thanh niên nói là do Xích Lượng Thiên để lại thì đúng vào khoảnh khắc này, Tiêu Dương liền cảm nhận được thực lực kinh khủng của Xích Lượng Thiên, con nối dòng Thần Linh đệ nhất vạn năm nay.

Trong lần giao thủ với hỗn thế Đại Ma vương Đường Hạo ở Thần Linh Đệ Tứ Cảnh lúc trước, Đường Hạo không dùng thực lực thực sự mà từ trên người y Tiêu Dương cũng đã mơ hồ cảm nhận được một trận chèn ép... Mà nay trận sóng năng lượng mà Xích Lượng Thiên để lại này không hề kém Đường Hạo chút nào.

Đây mới thật sự là thiên tài đẳng cấp đứng đầu kim tự tháp!

Xuyên qua cửa tây, vẫn là núi non trùng điệp.

Tiêu Dương cười ha hả, bốn người thoải mái tự tại ăn no đã đời dưới ánh mắt gần như muốn giết người của gã thanh niên nọ rồi mới vừa đi vừa ợ vì no bước ra khỏi tửu lâu, đi về phía cửa tây thành Thanh Vân.

- Mời...

Nghe vậy, sắc mặt gã thanh niên không khỏi biến đổi vài lần, thân thể hơi chấn động, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi, thanh âm cứng ngắc, như là rít ra từ kẽ răng nói:

- Lúc Xích Lượng Thiên dặn dò ngươi, chẳng lẽ không để lại chữ "mời" sao? Tiêu Dương buông tiếng thở dài lắc đầu.

Dưới ánh mắt của vô số người, Tiêu Dương bước vào vị trí cách Thiếu Vọng Phong mười mấy mét, ngẩng đầu nhìn lên trên, tâm mắt khẽ híp lại. Hắn cảm nhận được đỉnh Thiếu Vọng Phong này bị một luồng sức mạnh trận pháp mênh mông huyền ảo phong ấn...

Vùi

Thân ảnh Tiêu Dương bay thẳng lên. Trong phút chốc, trận pháp của Thiếu Vọng Phong bị khuấy động, một luồng năng lượng mãnh liệt từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng tụ tập, hình thành uy áp cường đại, hướng về phía Tiêu Dương...

- Tản ral

Thân hình Tiêu Dương rung khẽ, Chân Đạp Sơn Hà, Bất Diệt Viêm Quyền đánh thẳng lên trên, bịch một tiếng động buồn bực vang lên, thế như chẻ tre đánh vào trận uy áp trên đỉnh đầu. Nếu nói đây là một loại thăm dò của Xích Lượng Thiên đối với Tiêu Dương thì đáp án Tiêu Dương đưa ra là cường ngạnh tuyệt đối!

Âm! Âm! Âm!

Gần như không hề ngừng lại, chỉ trong vài lần hô hấp, Tiêu Dương liền xuất hết quyền phong, âm ầm đập tan trận pháp phong ấn trong Thiếu Vọng Phong!

Trận pháp của Tiêu Dương cùng thực lực bản thân dung hợp lại, trận pháp phong ấn như thế này chẳng đáng nhắc đến!

Thời khắc này cả Thiếu Vọng Phong bắt đầu lắc lư kịch liệt, nham thạch trên đỉnh núi bị phá bay, rơi xuống khắp bốn phương tám hướng, gần như cả Thiếu Vọng Phong đều đang chấn động...

Xa xa mọi người đều né tránh, tránh để nham thạch bay trúng.

Tiêu Dương lăng không đứng sừng sững, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vách núi xa xa, nham thạch bay tán loạn, gân như không có hòn nào có thể lại gân người hắn. Những hòn đá này không phải do Tiêu Dương đánh bay. Chúng sớm đã bị Xích Lượng Thiên đập tan, bị y bày ra trận pháp phong ấn, để Thiếu Vọng Phong giữ nguyên trạng thái, giờ bị Tiêu Dương phá trận, lập tức cả Thiếu Vọng Phong như sắp sụp đổ...

Dần dần ngọn núi hiểm trở này sau khi nham thạch bắn đi, số nham thạch trên núi còn lại bất ngờ hình thành hai chữ rất lớn - Chiến thư!

Chiến ý trong mắt Tiêu Dương lập tức dâng lên, đồng thời khóe miệng hắn cũng nhếch thành nụ cười khinh thường, náo loạn hồi lâu hóa ra là để hạ chiến thư với hắn. Cho đến lúc này, dĩ nhiên Tiêu Dương đã hiểu dụng ý của Xích Lượng Thiên, tất cả những điều trước đó đều là do y bày ra để thăm dò xem hắn có thật sự có tư cách đánh một trận với y không!

Trận pháp phong ấn đó Tiêu Dương có thể dễ dàng trực tiếp phá giải nhưng đối với người khác mà nói thì chẳng khác gì bắt đâm phá trời! Tiêu Dương phải dễ dàng phá được đại trận phong ấn thì mới có thể nhìn thấy chiến thư Xích Lượng Thiên để lại!

- Xem ra Thần Linh đều quen với thói cao ngạo!

Tiêu Dương khẽ nói nhỏ một tiếng.

- Xích Lượng Thiên, ngươi thật sự muốn biết... ta có tư cách đánh một trận với ngươi không sao?

Tiêu Dương chậm rãi ngước mắt liếc nhìn phía trước, bên dưới chiến thư có khắc mấy chữ...

- Một tháng sau ở Cửu Trụ Thiên Phong! Cùng phân cao thấp!
Bình Luận (0)
Comment