Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1109 - Chương 1116: Trận Chiến Giữa Các Thiên Tài Mạnh Nhất!

Chương 1116: Trận chiến giữa các thiên tài mạnh nhất! Chương 1116: Trận chiến giữa các thiên tài mạnh nhất!Chương 1116: Trận chiến giữa các thiên tài mạnh nhất!

Cái tên "Đường Hạo" như một lá cờ ở Thần Linh Cảnh Địa, nghĩa là không thể chọc vào!

Khoảnh khắc Đường Hạo nói tên mình ra, cả đỉnh Cửu Trụ Thiên Phong đều oanh động, tâm mắt vô cùng kiêng ky thi nhau liếc đến. Cục diện vốn dĩ cực kỳ ồn ào bỗng trở nên yên lặng không tiếng động, vô cùng quỷ dị.

Người quét sạch mọi thứ là Đường Hạo!

Ai còn dám sinh dị nghị, Thần Linh lão tổ còn bị đánh bại dễ dàng như vậy. Cho dù trong đó cũng có Thần Linh lão tổ cường đại tự tin mình có tư cách đánh một trận với Đường Hạo nhưng những lúc thế này không ai muốn làm chim đầu đàn...

Nhân vật chính của đỉnh Cửu Trụ Thiên Phong là quái tài Tiêu Dương và Xích Lượng Thiên mới đúng!

Dưới sự cường thế của Đường Hạo, những trận tranh đấu không dứt kéo dài trong hơn một tháng ở đỉnh Cửu Trụ Thiên Phong cuối cùng cũng ngừng lại. Các thiên tài lũ lượt lui lại khoảng cách nhất định, cho dù có tranh chấp thì địa điểm giao chiến cũng không dám chọn ở Cửu Trụ Thiên Phong, nếu không sẽ bị Đường Hạo nghiền nát... Hỗn thế Đại Ma Vương thường chẳng có quy tắc gì hết.

- Hiện tại hãy tĩnh tâm chờ trận chiến này đến đi.

Đường Hạo ngồi trên chiếc ghế Đàm Tam Tạng mang đến, bắt chéo chân, cười nói:

Tại saol

Vẻ mặt đau khổ nhìn hòn Luân Hồi Thạch một tay nắm trọn được, Tiêu Dương lâm vào trầm tư...

Khi Tiêu Dương thét chói tai, phản ứng lại, lấy Luân Hồi Thạch ra thì hòn Luân Hồi Thạch này đã chỉ còn to bằng quả táo... Bên trong cái bát vỡ nhận chủ, vù vù vang lên tiếng kêu khẽ, Tiêu Dương nghe giống như ợ một tiếng vậy.

Trong lòng Tiêu Dương ra sức gào thét, kích động thái quá.

Lúc này, Tiêu Dương đang bị Đường Hạo "nhung nhớ" đang ở trong đỉnh đỉnh núi phát ra tiếng kêu thảm thiết... Cuối cùng hắn vẫn không nén được tò mò, chọn cách cẩn thận đặt Luân Hồi Thạch vào lại bên trong bát vỡ nhận chủ, lần này Tiêu Dương hạ quyết tâm, tâm thân một khắc cũng không rời khỏi Luân Hồi Thạch...

Dù lần này Luân Hồi Thạch thu nhỏ một cách quỷ dị ngay trước mặt Tiêu Dương, nhưng rõ ràng Tiêu Dương đã cảm nhận được hơi thở bát vỡ đang vận chuyển - Kẻ gây họa chính là nó!

- Không biết những ngày này Tiêu Dương tiến bộ được bao nhiêu...

Bát vỡi

Không ngờ rằng lần này Luân Hồi Thạch lại trực tiếp thu nhỏ... thu nhỏ... thu nhỏ... một cách quỷ dị ngay trước mắt Tiêu Dương.

- Hải I!I

Tại saol

Nhìn chằm chằm vào hòn Luân Hồi Thạch trong tay, chút tâm tư tìm tòi nghiên cứu cuối cùng của Tiêu Dương lập tức bay sạch... Nếu còn thu nhỏ đi nữa thì luân hồi đan cho vào miệng hắn sẽ bay mất.

Khuôn mặt Tiêu Dương lập tức co quắp, đau quái

- Lão đại, có phải chúng ta nên xuất phát rồi không! Vấn đề xuất phát từ cái bát vỡ này!

Nhưng nguyên nhân thì... Tiêu Dương không nghĩ ra điều gì cả.

Chim Cù Như giương cánh bay cao, lướt đi trên tâng mây.

- Xuất phát.

Đến đỉnh Cửu Trụ Thiên Phong rồi!

- Đi đến đỉnh Cửu Trụ Phong!

- Quả nhiên vẫn đến, tiếp sau đây còn đợi Xích Lượng Thiên thôi.

Bạch Húc Húc có chút không thể chờ đợi được.

- Tiêu đại cal

Ánh mắt Tiêu Dương quan sát bên dưới, bỗng nhiên tâm mắt rơi xuống mấy thân ảnh quen thuộc, hắn lập tức mỉm cười, bảo chim Cù Như bay xuống...

- Ngày khiêu chiến chính thức bắt đầu là ba ngày sau, chắc Xích Lượng Thiên không đến sớm thế đâu...

Tiêu Dương vứt bỏ suy nghĩ rối loạn trong đầu, gật đầu khoát tay nói:

Bên dưới mơ hồ vang lên một trận kinh hô, tựa hồ có người phát hiện ra Tiêu Dương đến.

Trong Thần Linh Cảnh Địa, Tiêu Dương không phải lần đầu tiên cưỡi chim Cù Như bay trước mặt các thiên tài. Con hung thú thượng cổ mặt người ba chân này để lại ấn tượng không nhỏ cho người khác, khoảnh khắc nó xẹt qua bâu trời, có người liên kinh hô...

- Quái tài Tiêu Dương! Quái tài Tiêu Dương!

VùI

Tiếng kêu đặc trưng của chim Cù Như vang lên, cây cột chọc trời xuất hiện trước mắt bọn Tiêu Dương.

Ba ngày sau.

Tiêu Dương nhìn trời đất, có cảm giác đang ở tiên cảnh thế ngoại, quần áo tung bay theo gió, càng ngày càng gần đỉnh Cửu Trụ Thiên Phong.

Vân Tiểu Soái là người đầu tiên cười đi lên nghênh đón.

- Tiểu Soái ca, ha ha, chúng ta lại gặp mặt rồi!

Bạch Húc Húc nhiệt tình ôm lấy Vân Tiểu Soái.

Tiêu Dương nhảy xuống khỏi chim Cù Như, rất nhanh ánh mắt liền đối diện với Đường Hạo. Lúc này Đường Hạo cũng đang chăm chú đánh giá Tiêu Dương, lát sau đôi mắt không khỏi lộ ra một trận than thở.

- Tiêu huynh, kẻ sĩ ba ngày không gặp, lúc gặp lại phải nhìn bằng con mắt khác xưa mài

Tiêu Dương mỉm cười:

- Không có chút bản lĩnh sao dám lên Lương Sơn?

Đường Hạo cười ha hả.

- Ta rất chờ mong trận đại chiến này... Có điều, Tiêu Dương, đừng nói là ta không nhắc nhở huynh, Xích Lượng Thiên khó đối phó đấy!

Phía sau xe ngựa thần kỳ có rất nhiều thiên tài con nối dòng của Tam Xích Thần Linh Điện, một người trong đó đang cười nanh ác nhìn chằm chằm vào bạch y Tiêu Dương đang đứng trên đỉnh Cửu Trụ Thiên Phong - Người đó chính là Xích Đỉnh Thiên. Cường giả đến!

Mọi tâm mắt đều tập trung qua đó, đều bị một màn này làm chấn động.

Xoạt xoạt!

Phía Tây có một chiếc xe ngựa thần kỳ đang lăng không đến, khống chế cuồng phong. Bên cạnh xe ngựa có tám bóng người mặc quần áo màu lam, lưng đeo trọng xích, gần như trên người mỗi người đều tràn ngập hơi thở có thể so với linh thân Thần Linh lão tổ.

Ngựa thần lướt gió tung bay!

Ánh mắt ở bốn phương tám hướng tập trung trên đỉnh Cửu Trụ Thiên Phong, thế lực Thần Linh, thiên tài các nơi...

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Xích Lượng Thiên lại mãi không thấy tung tích.

- Bà nói

Giát Giát không nhịn được lẩm bẩm.

- Không phải tiểu tử đó lâm trận bỏ chạy đấy chứ.

Mọi người xung quanh đều không nhịn được bàn tán khẽ, ánh mắt thỉnh thoảng lại quét nhìn tám hướng, cố gắng tìm kiếm hành tung của Xích Lượng Thiên.

Từ lúc mặt trời mọc đến hoàng hôn...

Cuối cùng, ở phía Tây bỗng nhiên mặt trời lặn như bị che mất ánh sáng, trở nên tối tăm, một luộng hơi thở dũng mãnh truyền đến từ phía Tây, mượn chút ánh sáng của mặt trời lặn, trong khoảnh khắc liền lan tỏa khắp trời đất.

Một trận cuồng phong nổi lên!

Gió núi thổi qua.

Trên một hòn đá khổng lồ, Tiêu Dương lắng lặng chắp tay đứng, tóc đen tung bay theo gió, đôi mắt trầm tĩnh nhìn thẳng về phía trước, trong lòng bình thản, bình tĩnh chờ đợi Xích Lượng Thiên đến.

Mọi người đều đang chú ý đến đỉnh núi Cửu Trụ Thiên Phong!

Mặt trời mọc phía Đông, bao phủ một lớp ánh sáng màu vàng thần thánh lên màn mây mù khắp trời.

Thời gian ba ngày chớp mắt liền trôi qua.

Tâm thần Tiêu Dương nhẹ run sợ, chậm rãi gật đầu.

- Ta nói rồi... Ta nhất định sẽ quay vê.

Lúc này vạn chúng để ý, dù biết ánh mắt của tất cả mọi người đều đang chờ mong sự xuất hiện của ca ca Xích Lượng Thiên của gã nhưng lúc này trong lòng Xích Đỉnh Thiên vẫn không tự chủ được có cảm giác ưu việt.

Xe ngựa một bước đi được vài dặm, tràn ngập hơi thở vô cùng thần thánh.

Khí phái của đệ nhất tiên môn Tam Xích Thần Linh Điện!

Thực lực của tám người "phu xe" tuyệt đối mạnh hơn tám đại Thần Linh lão tổ ngắm bắn Tiêu Dương ở Thông Thiên Kiều lúc trước! Không chút nghi ngờ, người ngồi trong xe ngựa chính là người được xưng là thiên tài mạnh nhất trong số con nối dòng Thần Linh hàng vạn năm nay - Xích Lượng Thiên!

Thấy một màn này, tóc Tiêu Dương bay bay dưới mi mắt, đôi mắt chợt lướt qua một tia tinh quang, chiến ý đột nhiên dâng trào mãnh liệt. Hắn nhìn về phía xe ngựa. - Để ta xem xem... rốt cuộc mạnh đến đâu!

Xe ngựa ở chân trời chiếu ra thân quang dưới ánh nắng chiều tà.

Xe ngựa ngừng lại ở nơi cách đỉnh Cửu Trụ Thiên Phong ước chừng ngàn thước, rèm cửa xe mở ra, một tia sáng màu lam chói như thác nước tỏa ra...

Trên bầu trời, một thân hình cao lớn bỗng nhiên xuất hiện. Trong khoảnh khắc, rất nhiều thiên tài con nối dòng Thần Linh ở phía sau, bao gồm cả tám phu xe Thần Linh lão tổ cường đại đều phủ phục quỳ xuống đất, ánh mắt mang theo sự kính trọng.

Mái tóc màu lam dài đến chân, tản ra theo gió, thân quang lấp lánh trên bầu trời. Thân hình lăng không mà đứng, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên nhạt nhòa, tất cả ánh sáng đều tập trung trên một người!

Xích Lượng Thiên, thiên phú có thể so được với ông trời!

Đôi mắt y vừa mở, nhìn xung quanh, hơi thở vô cùng thần thánh vấn vít, tràn ngập cả không gian. Thời khắc này, tất cả những người chạm vào nhãn thần của Xích Lượng Thiên dường như đều đứng bất động như bị sét đánh, ánh mắt theo bản năng lộ ra sự thành kính...

Tiêu Dương lập tức rùng mình, đồng tử hơi co lại.

Xích Lượng Thiên còn mạnh hơn so với những gì hắn tưởng tượng!

Chỉ giơ tay nhấc chân đã thể hiện rõ hơi thở Thần Linh, nhưng hắn có thể khẳng định là Xích Lượng Thiên chưa đạt cảnh giới Tiên Nhân. Càng như vậy thì lại càng thể hiện sự kinh khủng của Xích Lượng Thiên!

Con đường y đi khác với mọi người, kiêu ngạo cả đời, coi thường tất cả.

Con nối dòng Thần Linh tuyệt diễm nhất Tam Xích Thần Linh Điện vạn năm qual

Âm!

Xích Lượng Thiên bước về phía trước, cả không gian dường như bị chấn động, phát ra tiếng lắc lư kịch liệt. Không ít người liền nôn ra máu tươi, đồng tử kinh hãi, thân ảnh không khỏi lui vê phía sau một khoảng cách nữa... Chỉ một bước đã có thanh uy kinh khủng như vậy, đợi đến khi chính thức giao phong thì chẳng phải càng đáng sợ hơn saol

Xem náo nhiệt cũng tốt nhưng không đáng để mất mạng.

Nhìn một màn xuất hiện cường thế của Xích Lượng Thiên, gần như trong lòng tất cả mọi người đều cho rằng phần thắng nghiêng vê Xích Lượng Thiên... Nam nhân chìm trong thân quang trước mặt này gân như không thể chiến thắng!

Thậm chí ngay cả người ủng hộ trung thành với Tiêu Dương nhất là bọn Bạch Húc Húc lúc này ánh mắt cũng không tự chủ được mà xẹt qua một hồi kinh sợ.

Mái tóc dài màu lam bay múa giữa không trung, đôi mắt Xích Lượng Thiên như tia chớp màu lam xẹt qua, một bước hạ xuống một tảng đá đầu bên kia của đỉnh Cửu Trụ Thiên Phong, ánh mắt đối diện Tiêu Dương từ xal

Thời khắc này Xích Lượng Thiên như một vị thân bước ra từ thần thoại, tỏa ra uy nghiêm vô tận.

Giáng đòn phủ đầu!

Thế nhưng hơi thở dũng mãnh này dù chấn trụ toàn trường nhưng trước mặt Tiêu Dương lại bị biến thành vô ảnh vô hình. Đôi mắt Tiêu Dương dù toát ra sự kinh ngạc chấn động ngắn ngủi nhưng rất nhanh liên khôi phục bình tĩnh, chắp tay mà đứng, dùng tâm thái bình thản phân cao thấp với Xích Lượng Thiên! - Quái tài Tiêu Dương.

Giọng Xích Lượng Thiên từ từ rơi xuống, như tiếng sét xẹt qua chân trời, trong lời nói không chút che dấu khí phách thần quang vô tận trong lòng y! Đó là đạo của Xích Lượng Thiên, trong từ điển của y không có hai chữ "khiêm tốn'! Từ khi y sinh ra, quâng sáng của thần đã bao phủ y.

- Ngươi cuối cùng cũng chỉ là một quái tài mà thôi!

Cuồng phong vung lên, cả đỉnh Cửu Trụ Thiên Phong cát bay đá chạy, đá nặng bắn tung tóe.

Thân hình Tiêu Dương bất động, thần sắc trong mắt vẫn không yếu thế, bắn thẳng ra ngoài, thân hình thẳng tắp như thần kiếm đợi ra khỏi vỏ, mũi nhọn lộ ra.

- Con nối dòng Thần Linh cũng chỉ có vậy!

Đối chọi gay gắt!

Mọi người vây xem ở xa xa trong thời khắc này cũng không khỏi kích động, trong lòng có một thanh âm đang điên cuồng gào thét - Đánh đi! Đánh một trận hết mình đi!

Trận chiến giữa các thiên tài mạnh nhất!

Hết sức căng thẳng!
Bình Luận (0)
Comment