Chương 1130: Vạn Kiếm Linh Hà, người thân chớ gân!
Chương 1130: Vạn Kiếm Linh Hà, người thân chớ gân!Chương 1130: Vạn Kiếm Linh Hà, người thân chớ gân!
Ở Địa Cầu bảy ngày là bảy mươi ngày ở Thần Linh Cảnh Địa, đảo mắt đã hơn hai tháng.
Hai tháng này, Thần Linh Cảnh Địa gân như không lúc nào không ở trong trạng thái như xảy ra động đất, sau khi một trận "Đồ thần phong bạo" chưa từng có trong lịch sử điên cuồng cuốn sạch hai tuyến Nam Bắc của Cửu Cảnh Vũ Trụ Sơn. Hai đại sát thần, hỗn thế Đại Ma Vương Đường Hạo và quái tài Tiêu Dương gần như cùng lúc hiện thân ở Thần Linh Đệ Thập Cảnh.
Thần Linh Đệ Thập Cảnh, Vụ Thế Giới!
Đây là một thế giới mênh mông mù mịt, đưa mắt gần như khó mà thấy trăm thước, thần thức cảm tri của tất cả mọi người đến Thần Linh Đệ Thập Cảnh "Vụ Thế Giới" đều bị ảnh hưởng nhất định.
Nhưng điều duy nhất không bị ảnh hưởng... là "Đồ thân phong bạo'!
Vụ Thế Giới, Hỏa Thần Sơnl
Một bộ bạch y giương kiếm, đứng giữa hư không, nhẹ nhàng chỉ xuống phía dưới, sơn môn của Hỏa Thần Sơn.
Giờ khắc này, Tiêu Dương phảng phất như đang thực hiện lời hứa của mình!
Ngàn kiếm cùng bay!
- Chớ có làm càn!
Hỏa Viêm Phong phẫn nộ hướng về phía Tiêu Dương rít gào.
Giết thần!
Y không chỉ thua trong tay Tiêu Dương một lần, nhưng Tiêu Dương hết lần này đến lần khác không giết y... để y tận mắt nhìn thấy từng ngọn Hỏa Thần Sơn ầm ầm sụp đổi
Tiêu Dương tùy ý mở miệng, cười ha hả.
Hắn từng nói trước mặt một Thần Linh lão tổ Hỏa Viêm Phong của Hỏa Thần Sơn là trong Thần Linh Cảnh Địa, chỉ cần là Hỏa Thần Sơn, gặp một ngọn hắn sẽ san bằng một ngọn!
Trong Hỏa Thần Sơn, mấy hơi thở Thần Linh lão tổ vô cùng cường đại xuất hiện. Trong khoảnh khắc, uy thế ùn ùn kéo đến điên cuồng bao phủ về phía Tiêu Dương, dời núi lấp biển!
- Tiêu Dương, ngươi đừng có khinh người quá đáng!
Lúc ấy Hỏa Viêm Phong không thèm quan tâm đến câu nói này của Tiêu Dương, bây giờ... y hối hận rồi! Hối hận đến mức muốn hộc máu! Ngẩng đầu nhìn thân hình sát thần đó, Hỏa Viêm Phong hận không thể hung hăng cho mình một cái bạt tail
Trên Hỏa Thần Sơn một mảnh tiếng kêu thê thảm!
Kiếm lực tích lũy qua mỗi trận chiến, uy lực đang tăng lên!
Trường kiếm trong tay Tiêu Dương dựng thẳng, rạch một cái, chớp mắt một luồng sáng bạc phá không đánh thẳng tới, đánh cho thân núi Hỏa Thần Sơn vỡ vụn!
Điều này làm Tiêu Dương vô vùng vui mừng lẫn sợ hãi, càng thêm gắng sức khơi mào hết trận chiến này đến trận chiến khác ở Thập Cảnh Vụ Thế Giới.
- Đến đúng lúc lắm!
Từ Cửu Cảnh Vũ Trụ Sơn đến Thập Cảnh Vụ Thế Giới, Tiêu Dương cảm thấy thực lực của mình đang tăng vọt qua từng trận chiến... nhất là kiếm lực!
Vũ hóa thành tiên!
Kiếm quang của Tiêu Dương trải rộng khắp trời, uy lực khiến người ta hoảng sợ biến sắc. Thời gian này thực lực đột nhiên tăng mạnh, cảnh giới của Tiêu Dương cũng ổn định thêm, đã đến đỉnh cao Tâm Lôi Thất Kiếp! Đương nhiên, thực lực Tiêu Dương thi triển ra đủ để sánh ngang với đỉnh cao Tâm Lôi Cửu Kiếp - Vì vậy hắn mới có thể đại sát tứ phương ở Thân Linh Cảnh Địa.
Lại là một trận chiến kinh thiên động địa!
Không dùng thủ đoạn gì khác, một người một kiếm, đánh tan thiên hại
Tiêu Dương nhìn Hỏa Thần Sơn đang rực lửa, Thiên Hoàng thần kiếm trong tay lóe ra kiếm quang vô cùng ác liệt. Những Thần Linh lão tổ Hỏa Thần Sơn trước đó tranh đấu với hắn đều đã ngã xuống vũng máu.
Thần Linh lão tổ thực lực càng mạnh thì càng có thể kích thích ý chí chiến đấu của Tiêu Dương!
Sự tình có vẻ quỷ dị!
Dường như "Đồ thân phong bạo' có dấu hiệu tiếp tục kéo dài ở Thần Linh Đệ Thập Cảnh, có điều trong mười ngày tiếp theo, gần như không ai nghe tin về hỗn thế Đại Ma Vương và quái tài Tiêu Dương.
Tiêu Dương cười to, ngang nhiên rời đi...
Vút vút vútI
Truyền kỳ quái tài Tiêu Dương đã sáng chói cả Thần Linh Cảnh Địa, thần thoại bất bại của hắn vẫn đang điên cuồng tiếp diễn, khiến vô số người truyền tụng, sợ hãi, sùng bái, kính sợ...
Một bên khác, sau khi tiến vào Thần Linh Đệ Thập Cảnh, hỗn thế Đại Ma vương cũng triển khai "Hành động đồ thần" cực kỳ điên cuồng, một kiểu cạnh tranh khác của hai đại tuyệt thế thiên tài!
- Thần Linh! Ha ha... Thần LinhI
Có điều trong lòng Tiêu Dương biết rõ một điểm là hắn còn cách thực lực Tiên nhân không chỉ một đoạn xa.
Kiếm quang tuôn rơi bao trùm Hỏa Thần Sơn. Âm một tiếng kêu vang, cả tòa Hỏa Thần Sơn trực tiếp bị oanh kích tan nát, đỉnh núi sụp đổ... Đám Thần Linh lão tổ đều vô cùng phẫn nộ, gào thét muốn đem Tiêu Dương bầm thây vạn đoạn!
- Phi lưu trực hạ tam thiên xích!
Đây là cảnh giới tất cả tu hành giả nằm mơ cũng khát vọng đạt đến!
Chân tướng... chỉ có đương sự rõ.
Vụ Thế Giới, trong một mảnh núi non trùng điệp, Tiêu Dương cất bước đi giữa núi non...
Một lát sau, thân ảnh của hắn bỗng biến mất ngay tại chỗ.
Xoạt!
Gần mười bóng người bay về phía hướng vừa nãy Tiêu Dương đứng, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt ác liệt vội quét bốn phương.
- Rõ ràng vừa phát giác được hơi thở của hắn ở đây, sao lại biến mất rồi?
- Hừi Tiếp tục đuổi! Hắn không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta được đâu!
Rất nhanh, mấy bóng người này liền bay vút biến mất. Giữa các ngọn núi, tại một vách đá hiểm trở, thân thể của Tiêu Dương kê sát vách núi, vận dụng thuật Cước Hạ Sơn Hà tầng thứ tám của Xi Vưu luyện thể, hơi thở hoàn toàn dung hợp thành một thể với vách núi, tránh được đợt truy đuổi của những tên kia.
- Lục soát! Dù có phải đào ba thước cũng phải tìm được hắn!
Lửa giận Xích Lạc Nhai bốc lên đầu nhưng không thể không đau khổ tức giận thừa nhận một sự thực là quái tài Tiêu Dương lại mất tích một cách quỷ dị lân nữa!
Đây là đang khiêu khích y!
Y không biết dù tên này đánh không lại y nhưng thân pháp khinh công lại cao minh đến cực hạn, khả năng chống bị truy đuổi cũng cực kỳ cường đại. Mười mấy ngày theo dõi, y không những không giết được hắn mà ngược lại, còn để hắn lại lần nữa tiến hành "Hành động giết thần" ngay trước mắt mình!
Cảnh giới Kim tiên như y sao có thể coi thằng ranh con này ra gì. Chỉ là tên ranh con này làm nổi lên một trận gió bão ở Thần Linh Cảnh Địa, khiến Đại thân chủ cực kỳ tức giận, lệnh cho y ra tay trấn áp tên này.
Phía sau hắn là rất nhiều Thần Linh lão tổ đang trong trạng thái giận dữ đuổi theo không buông tha. Cầm đầu là Kim tiên tên là Xích Lạc Nhai! Lúc này, đôi mắt của Xích Lạc Nhai toàn là lửa giận...
Linh thân Thần Linh lão tổ huyễn hóa từ Kim tiên có sức mạnh vô cùng kinh khủng, đây cũng là nguyên nhân khiến Tiêu Dương "chạy trối chết"!
Không chỉ có Tiêu Dương, ở một bên khác, Đường Hạo cũng gặp phải hoàn cảnh như vậy.
Trong quá trình hai người đi từ Cửu Cảnh Vũ Trụ Sơn đến Thập Cảnh Vụ Thế Giới đã tiêu diệt rất nhiêu thế lực Thần Linh. Hơn nữa những thế lực này đều bị Tam Xích Thần Linh Điện âm thầm khống chế... Điều này đã hoàn toàn chọc giận Tam Xích Thần Linh Điện!
Kim tiên ra tay ở Thần Linh Cảnh Địa cũng là chuyện chưa từng có trong lịch sử!
- Tam Xích Thần Linh Điện, thẹn quá hóa giận rồi à?
Tiêu Dương khẽ cười, khóe miệng lướt qua ý cười.
Ba ngày sau, quái tài Tiêu Dương yên lặng mười mấy ngày lại hiện thân lân nữa, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt Thần Lân Hồ, hành động giết thần lại xuất hiện!
Vù! Vùi Vùi
Trong hàng loạt tiếng kinh hô nghị luận ở Thần Linh Cảnh Địa, quái tài Tiêu Dương trường kiếm đi nhanh.
Kim tiên trong hàng ngũ tiên nhân cũng là cấp độ đứng đầu!
Gần mười người thực lực kinh khủng, trong tay còn câm chí bảo thần binh này là đám linh thân Thần Linh lão tổ cường đại do Tam Xích Thần Linh Điện đặc biệt phái đi đối phó với hắn, kẻ đứng đầu bản tôn còn là cảnh giới Kim tiên!
Mười ngày này Tiêu Dương điều tra rõ rồi.
Gần mười người đuổi giết Tiêu Dương là đám người Tiêu Dương gặp cách đây khoảng mười ngày trước. Khi đó bạo phát một trận đại chiến không ai biết, kết quả Tiêu Dương không địch lại được, xoay người trốn đi...
Tiêu Dương khẽ nói một câu.
- Ma Môn... thật coi trọng Tiêu Dương ta quá.
Trái tim Kim tiên của Xích Lạc Nhai bị chọc giận hoàn toàn rồi.
Bao nhiêu năm rồi, tâm cảnh của y đã rất lâu không có gợn sóng gì, không ngờ lại bị một tên tiểu tử đùa bỡn trong lòng bàn tay ở Thần Linh Cảnh Địa.
Hoàn cảnh ở Vụ Thế Giới vô cùng phức tạp khó dò, điều này cực kỳ bất tiện cho bọn y theo dõi Tiêu Dương. Đưa mắt nhìn qua không chỉ địa hình phức tạp, hơn nữa còn bao trùm sương mù dày đặc. Thần thức tỏa đi nhưng không hề phát giác ra hành tung của quái tài Tiêu Dương.
Vẫn tại một vách núi vạn trượng, thân ảnh của Tiêu Dương lặng yên không tiếng động, linh hoạt nhảy xuống như vượn, rất nhanh liền rơi thẳng xuống mấy ngàn thước, cách xa phạm vi tìm kiếm của bọn Xích Lạc Nhai...
"Nguy hiểm thật."
Khóe miệng Tiêu Dương khẽ giương lên, mỉm cười nói thầm.
"Suýt nữa bị chặn lại rồi."
Ánh mắt của Tiêu Dương không có vẻ kinh sợ mà ngược lại còn lấy làm mừng! Mặc dù cảm giác quét ngang khắp nơi rất sảng khoái nhưng Tiêu Dương không hề cho rằng mình là vô địch. Muốn tiến bộ nhanh hơn thì đương nhiên phải có đối thủ mạnh hơn.
Sự truy sát của Xích Lạc Nhai mang lại cảm giác áp bách cực lớn cho Tiêu Dương, ép hắn bắt buộc phải trở nên mạnh hơn.
"May mà bọn Giát Giát không có ở đây."
Độ khó của Thông Thiên Kiều khi từ Cửu Cảnh Vũ Trụ Sơn đến Thập Cảnh Vụ Thế Giới đã gấp vô số lần trước đây! Tiêu Dương đích thân xông qua Thông Thiên Kiều, biết rõ thực lực của bọn Giát Giát. Mặc dù bọn họ có thể xông qua thuận lợi nhưng cũng cần thời gian nhất định. Vì thế Tiêu Dương không đợi bọn họ, một mình triển khai hành động.
Huống hồ Tiêu Dương gây ra trận "Đồ thân phong bạo" này trong lòng đã có dự liệu, sớm muộn gì cũng sẽ bị đối phương phản kích bao vây tiêu diệt, nếu đưa cả bọn Giát Giát đi thì ngược lại còn hại bọn họ.
Trong Thần Linh Cảnh Địa, sau khi bước đến Thần Linh Đệ Thập Cảnh, tiếp sau đây bọn họ có thể gặp được những gì thì chỉ có thể nhìn vào cơ duyên. Thực lực của Tiêu Dương vượt hơn bọn Giát Giát rất nhiều. Lúc này, hành động riêng lẻ đều tốt cho mọi người.
"Xích Lạc Nhai, chúng ta... tiếp tục chơi."
Tiêu Dương ngước mắt liếc nhìn bên trên vách núi, cười hắc hắc, lập tức thân ảnh như chớp, bay nhanh xuống phía dưới vách núi...
Bên tai truyền đến tiếng nước chảy.
Tiêu Dương cũng cảm thấy vừa đói vừa khát, thuận theo hướng tiếng nước chảy bay nhanh qua đó. Rất nhanh, tại một hẻm núi ở bên dưới vách núi, Tiêu Dương nhìn thấy một dòng sông rộng khoảng mười thước...
Khi thân ảnh của Tiêu Dương lại gân dòng sông, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng kiếm khí ngập trời đang điên cuồng cuốn đến. Tiêu Dương chợt giật mình, tưởng là bị người của Xích Lạc Nhai phát hiện ra, lập tức biến sắc, thân ảnh xoet cái lùi vội!
Thế nhưng thời khắc thân ảnh Tiêu Dương lùi vê phía sau mấy thước đó, kiếm khí ngập trời lại trực tiếp biến mất không thấy đâu.
Quỷ dị!
Tiêu Dương giật mình, lập tức dừng lại.
Không phải người của Xích Lạc Nhai! Thậm chí không có bất cứ ail Tiêu Dương quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc, vẫn giữ cảnh giác, từng bước đi về phía trước...
Khi một bước đi vào vị trí vừa nãy cảm nhận được kiếm khí truyên đến, trong phút chốc lại có một luồng kiếm khí ngập trời đánh đến. Lúc này, Tiêu Dương đã chuẩn bị tâm lý trước, lập tức vận khí chặn lại, đồng thời nhạy cảm nhận ra... Luồng kiếm khí này lại truyên đến từ dòng sông ở phía trước không xa.
- Giữa sông có kiếm?
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn ra xa, giữa dòng sông nước chậm rãi chảy xuôi, thỉnh thoảng lại lóe lên kiếm quang màu bạc!
Sự tò mò trong lòng Tiêu Dương lập tức bị khơi dậy, hắn từng bước từng bước, chậm rãi tới gân sông...
Bỗng nhiên, khóe mắt Tiêu Dương liếc nhìn về phía bên bờ sông, đồng tử trong giây lát đại chấn.
Khiếp sợ thất sắc!
Bên bờ có một tấm bia đá đứng sừng sững, bên trên khắc mấy chữ rất lớn.
- Vạn Kiếm Linh Hà, người thần chớ gần!