Chương 1176: Hắn đã đến?
Chương 1176: Hắn đã đến?Chương 1176: Hắn đã đến?
Vù vù vù.
Thân ảnh nhanh chóng lui về phía sau, ba động không gian đánh sâu vào. Trong khoảnh khắc, một đám Thần Minh lão tổ bao gồm của Hỏa Viêm Phong đều phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt tái nhợt lui về phía sau, ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ. Chính giữa sức mạnh cuồng bạo, Tiêu Dương và Hỏa Nguyên Khôi đều đang đứng bất động.
Trong lòng nhấc lên một con sóng ngập trời.
Nhất là Hỏa Viêm Phong.
Y biết, kiếm thuật của Tiêu Dương có thể nói là đánh đâu thắng đó. Hắn rõ ràng là một kiếm tu theo lời đồn. Mặc dù Hỏa Viêm Phong biết công phu quyền cước của Tiêu Dương không kém, nhưng tuyệt đối không thể dựa vào sức mạnh cơ thể mà ngang tài ngang sức với Hỏa Nguyên Khôi.
Điều này có nghĩa là gì?
Hỏa Viêm Phong quả thật không thể tưởng tượng được.
Kiếm tu đại diện cho đánh đâu thắng đó.
Không thể nghi ngờ, công kích này nhất định đã kinh động đến trận pháp của Tuyết Thần Sơn, rất nhanh sẽ có cường giả của Tuyết Thần Sơn chạy đến. Để tránh phiền toái, hai người đều có tâm tư tốc chiến tốc thắng.
Tiêu Dương giương giọng cười to. Khí thế trên người tăng lên vài phần, quyền phong mạnh mẽ đánh tới. Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một thể tu mạnh như vậy. Hơn nữa lại còn "hứa" chỉ dùng sức mạnh cơ thể đối kháng với mình. Tiêu Dương tất nhiên là thoải mái thi triển phương pháp luyện thể cường đại của hắn.
Nhánh cây dính bông tuyết xung quanh đều bị nhấc tung. Đám người Hỏa Viêm Phong bị đẩy lui gần mười dặm, khó khăn lắm mới ổn định được tinh thần.
- Thật là thoải mái.
Quả thật khó tin.
Có lẽ đúng như lời Ma Huyền đã nói, tiểu thần long xuất thế đã là đẳng cấp tiên nhân. Các quy tắc đặc biệt ở Thần Linh cảnh địa đã áp chế thực lực của nó, nhưng với cảnh giới của mình, không có bất kỳ lực lượng nào ở Thần Linh cảnh địa có thể xúc phạm đến nó.
Thể tu tượng trưng cho bất động như núi.
Thống khoái mà đánh.
Âm ầm ầm.
Mâu cùng thuẫn lại kết hợp vô cùng hoàn mỹ trên cơ thể của một người.
Chớp mắt đã đánh ra trăm quyền, mỗi quyền đều khẩn thiết công kích đối phương.
Tiểu thần long nằm trước ngực Tiêu Dương, ngược lại lại là vị trí an toàn nhất.
Mười dặm xung quanh đều là trung tâm của trận chiến.
Đổi ngược lại, Hỏa Nguyên Khôi càng lúc càng kinh sợ. Vốn tưởng rằng Tiêu Dương mang theo đứa bé mới sinh, nhất định sẽ phải bảo vệ nó. Lại không biết, Tiêu Dương lại để sơ hở nhất chính là phần ngực của hắn. Càng làm cho Hỏa Nguyên Khôi kinh hãi chính là, khi ông ta dùng quyền kích dò xét thực lực của đối phương, đã đánh thẳng vào đứa bé mới sinh, nhưng Tiêu Dương lại không chút né tránh. Một khắc quyền ảnh rơi xuống người đứa bé, sức mạnh khổng lồ giống như chui vào trong biển, biến mất chẳng thấy đâu.
Ban đầu, Tiêu Dương rất lo lắng cho tình huống của tiểu thần long. Nhưng sau quan sát lại, phát hiện bất luận công kích của hai người mạnh như thế nào, tiểu thần long cũng không bị ảnh hưởng. Lúc này còn đang vui sướng gặm một quả Ngưng Thần.
Nói tóm lại, Tiêu Dương có thể thoải mái đánh trận.
Đối với Hỏa Nguyên Khôi mà nói, quả thật nằm mơ cũng không bao giờ mơ đến. Nhưng chuyện này lại xuất hiện trước mặt ông.
Ông ta phải đánh bại Tiêu Dương.
Hết thảy chỉ phát sinh trong vài phút ngắn ngủi.
Quyền ảnh Tiêu Dương thừa dịp đánh tới, đẩy Hỏa Nguyên Khôi lui một khoảng cách.
Đột nhiên, hai đạo thân ảnh tách ra.
Viêm Quyền bất diệt.
- Đáng tiếc, nơi này chính là Tuyết Thần sơn mạch.
Hỏa Nguyên Khôi nói:
- Xem ra, chúng ta không thể trong thời gian ngắn phân ra thắng bại.
Hỏa Nguyên Khôi khiếp sợ nhìn đứa trẻ trong lòng Tiêu Dương. Nhưng lúc này không phải là lúc suy nghĩ nhiều. Hỏa Nguyên Khôi cũng khó mà gặp được một thể tu mạnh như thế, hơn nữa còn là tuyệt thế thiên tài. Ông ta chỉ hận không thu được Tiêu Dương về dưới trướng. Nhưng điều kiện tiên quyết là...
Hai người đều nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ tấn công, hơn nữa còn toàn lực đối chưởng. Tia lửa bắn ra bốn phía.
Vùi
Vù.
Nhất thời, trong lòng Hỏa Nguyên Khôi không khỏi cảm thấy hoài nghi, không nhịn được cười khổ. Ông ta đã quá tin tưởng khi cho rằng chỉ dùng một đòn sát thủ sức mạnh cơ thể của mình là có thể đánh bại được thiên tài trước mặt.
Xung quanh khu rừng tuyết, núi sông đều bị vỡ tan. Trên mặt đất hiện lên không ít hố sâu.
Hai đạo thân ảnh khi thì tách ra, khi thì dính như sao chổi với nhau.
Bịch bịch bịch.
Hỏa Nguyên Khôi đã nhận ra cường giả của Tuyết Thần sơn mạch đã chạy đến.
Mặc dù Hỏa Thần Sơn nằm trong danh sách khách mời tham gia đại điển truyền thừa, nhưng Tuyết Thần Sơn nói rất rõ, để đại điển truyền thừa được tiến hành thuận lợi, mỗi một thế lực Thần Minh chỉ có thể mang theo một số lượng ít người mà thôi.
Bởi vậy, rất nhiều thế lực Thần Minh lựa chọn phái rất nhiêu cường giả âm thầm tiến vào Tuyết Thần Sơn.
Hỏa Nguyên Khôi chính là một trong số đó.
Ông ta không muốn bại lộ hành tung trước mặt cường giả Tuyết Sơn nhất mạch, ánh mắt nhìn Tiêu Dương, trầm giọng nói:
- Bổn tổ cho ngươi một chút thời gian cân nhắc, hãy bái ta làm thầy, có thể giúp ngươi vượt qua được kiếp nạn lần này.
- Ta nghĩ... ngươi không xứng.
Tiêu Dương cười rộ lên, thân ảnh chạy về phía trước:
- Thắng bại còn chưa phân được.
Đám người Hỏa Viêm Phong không tự chủ được mà ngừng hô hấp, ánh mắt mở to đến cực điểm, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt. Một lát sau, hai thân ảnh tách ra, thân hình Hỏa Nguyên Khôi đột nhiên run lên.
Bịch.
Hai thân ảnh va vào nhau.
Trong khoảnh khắc băng sơn địa liệt, đất rung núi chuyển, sức mạnh mênh mông nối thẳng tận trời, đụng nát tâng mây.
Âm.
Bất Diệt Viêm Quyền đấu với Hỏa Tước Thần Quyền.
- Bất Diệt Viêm Quyền thức thứ năm.
Tiêu Dương chưa bao giờ vận dụng chiêu thức này.
Nếu không phải sức mạnh cơ thể tiến thêm một bậc ở Vạn Kiếm Linh Hà, Tiêu Dương cũng không cách nào thi triển một quyền quỷ thần thiên địa khiếp này.
Tên là...
Chích thủ già thiên (Một tay che trời).
Một tay, một quyền ảnh che cả bâu trời, trong phút chốc phủ xuống trước mặt Hỏa Nguyên Khôi.
Đồng tử Hỏa Nguyên Khôi co rút lại, cơ thể thuận thế lướt về phía sau, đồng thời quyên phong nhanh chóng đánh ra.
- Nguyên Khôi lão tổ sắp đánh ra tuyệt chiêu, Hỏa Tước Thần Quyên.
Từ xa, Hỏa Viêm Phong hô to lên.
Thiên địa trước mắt Hỏa Nguyên Khôi dường như chỉ còn lại quyên ảnh vô tận.
Thiên địa biến ảo.
Thần quang lóng lánh.
Quyền phong vung lên, phong vân biến sắc.
Tiêu Dương giống như cung tên rời dây, bắn đi như tia chớp.
Vèo.
- Không ổn rồi.
Sắc mặt đám người Hỏa Viêm Phong đột nhiên thay đổi.
Phụt.
Hỏa Nguyên Khôi phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lui lại mấy chục thước.
- Thắng bại đã phân.
Giữa không trung, gió lạnh thổi qua, Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Hỏa Nguyên Khôi, chậm rãi lắc đầu, ánh mắt đột nhiên chuyển sang hướng khác, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Sau khi ổn định được thân hình, ánh mắt Hỏa Nguyên Khôi không át được sự kích động, nhìn theo hướng Tiêu Dương biến mất. Ông tu luyện rất nhiều, nhưng lại bị một tiểu thiên tài đánh bại.
- Tại sao hắn lại làm được?
Trong lòng Hỏa Nguyên Khôi dâng lên một sự khiếp sợ.
Còn đám người Hỏa Viêm Phong đứng đẳng xa thì trợn mắt há mồm.
- Nguyên Khôi lão tổ... thất bại?
- Ta... ta không phải đang nằm mơ chứ?
- Sức mạnh cơ thể đối kháng, Nguyên Khôi lão tổ lại không bằng quái tài Tiêu Dương?...
- ĐI.
Hỏa Nguyên Khôi không dây dưa, ức chế sự kích động trong lòng, thân ảnh nhanh chóng bay về phía sau, thức tỉnh đám người Hỏa Viêm Phong, sau đó tất cả đều biến mất.
Một lát sau, một số luông năng lượng cường đại tràn đến.
- Lục soát.
Nhìn phương viên núi non hơn mười dặm bị san phẳng, một Thần Minh lão tổ dẫn đầu không khỏi biến sắc, quyết đoán vung tay. Phía sau, rất nhiều thủ vệ tản ra bốn phương tám hướng tìm kiếm.
Một lát sau, lại có thêm vài đạo thân ảnh bay đến.
- Bái kiến Hữu Thần Vệ.
Bạch y như tuyết, lãnh diện như sương.
Hữu Thần Vệ của Tuyết Sơn nhất mạch, Tuyết Phi Sương.
- Là ai làm?
Ánh mắt Tuyết Phi Sương đảo qua hiện trường, nhất thời lạnh lại. Thần sắc không còn ôn hòa như ở trước mặt Tuyết Kiều.
- Bẩm Hữu Thần Vệ.
Một Thần Minh lão tổ trầm giọng nói:
- Thủ vệ phát hiện cuộc chiến không dám đến gần. Khi thuộc hạ chạy đến, hai bên đã rời đi. Theo thuộc hạ quan sát, là cuộc chiến giữa hai thể tu cường đại. Một người trong đó, nếu thuộc hạ đoán không sai, nhất định là Hỏa Nguyên Khôi của Hỏa Thần Sơn. Nơi này vẫn còn khí tức của Hỏa Tước Thần Quyền của Hỏa Thần Sơn. Còn về người kia...
Thần Minh lão tổ lắc đầu:
- Từ khí tức lưu lại hiện trường, rất khó phán đoán.
- Khắp Thần Linh cảnh địa này, có thể dựa vào sức mạnh cơ thể đối kháng với Hỏa Nguyên Khôi, hẳn không có mấy người.
Tuyết Phi Sương cau mày, không khỏi nghĩ đến một suy nghĩ.
- Thuộc hạ đã phái người đi điều tra.
- Không cần, hãy duy trì vị trí của mình.
Tuyết Phi Sương nói: - Thế lực lẩn vào Tuyết Thần Sơn không chỉ một người. Chúng ta không nên xuất kích, cần trấn thủ các nơi. Nếu có người khiêu khích, bất luận thân phận, giết không cần hỏi.
Sát ý tràn ngập.
- Vâng.
Đám Thần Minh lão tổ nhanh chóng suất lĩnh một đám người rời đi.
Tuyết Phi Sương nhìn khu vực cơ hồ đã trở thành đống đổ nát trước mặt.
- Rốt cuộc là ai mà có thể dựa vào sức mạnh cơ thể bức Hỏa Nguyên Khôi như vậy?
Tuyết Phi Sương nhìn chăm chú xung quanh, cố gắng tìm kiếm một ít dấu vết.
Bỗng nhiên, đồng tử Tuyết Phi Sương có chút co rụt lại, nhìn thoáng qua nơi khác, rồi lại chuyển qua hướng khác.
- Cổ thụ, vách núi, cự thạch đều bị đánh vỡ. Nhưng bông hoa này vẫn không bị hao tổn gì.
Tuyết Phi Sương có chút ngoài ý muốn. Bởi vì từ khí tức của khu vực này mà phán đoán, nó cũng nằm trong phạm vi cuộc chiến.
- Không chỉ một chỗ, rất nhiều thứ bị phá hủy, nhưng chỉ có đóa hoa này là vẫn còn nguyên vẹn. Đây là sự trùng hợp? Hoặc có người cố tình bảo vệ loài hoa đó?
Ánh mắt Tuyết Phi Sương xẹt qua một tia sáng, nhưng rồi không tin vào phán đoán của mình.
- Chẳng lẽ... hắn đã đến?
Bởi vì đóa hoa đó là đóa hoa Tuyết Kiều đẹp nhất.