Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1170 - Chương 1177: Bách Tiên! Tình Thế Nguy Hiểm

Chương 1177: Bách tiên! Tình thế nguy hiểm Chương 1177: Bách tiên! Tình thế nguy hiểmChương 1177: Bách tiên! Tình thế nguy hiểm

Tại khu vực núi sông bị nghiền nát này, duy chỉ có hoa Tuyết Kiều là còn nở rộ. Ở Thần Linh cảnh địa, Tuyết Phi Sương nghĩ không ra còn có người thương tiếc hoa Tuyết Kiều đến như vậy.

- Có lẽ hắn còn chưa mất đi đoạn trí nhớ đó.

Tuyết Phi Sương nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn hoa Tuyết Kiều chung quanh.

- Bây giờ hắn đến... chẳng lẽ là đến tìm Tuyết Kiều thật?

Suy nghĩ một chút, Tuyết Phi Sương lại lắc đầu cười khổ:

- Không thể nào. Trên thế gian này làm gì có người đàn ông nào trọng tình trọng nghĩa như thế?

Không ai biết rõ tình huống ở Tuyết Thần sơn mạch hiện nay bằng Tuyết Phi Sương. Chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, tùy tiện xông vào chỉ có con đường chết.

Tuyết Kiều là người thừa kế Tuyết Thần. Bất luận người nào đến đại điển truyền thừa để gặp cô còn khó hơn lên trời.

Trong rừng rậm vô tận, mấy đạo thân ảnh đang lướt tuyết mà đi.

Nguyên Khôi lão tổ thật sự bại trong tay quái tài Tiêu Dương?

Tuyết rơi càng lúc càng lớn.

Sau khi tiến vào một sơn cốc, Hỏa Nguyên Khôi liền ngừng lại trước một tấm thạch bích, sắc mặt lạnh lùng, cả người tản ra lãnh ý. Đám người Hỏa Viêm Phong phía sau câm như hến, không dám lên tiếng. Chỉ là ánh mắt vẫn hiện ra thần sắc khó có thể tin.

- Tên chết tiệt nào đó? Tưởng Tuyết Thần sơn mạch là chỗ không người à?

Một hồi lâu, Hỏa Nguyên Khôi mới lên tiếng:

- Hơn nữa, nếu là quái tài Tiêu Dương, hắn có thực lực đối kháng sức mạnh cơ thể với Hỏa Nguyên Khôi sao?

Hơn nữa còn là đối thể.

Ánh mắt Tuyết Phi Sương lạnh lại, thân ảnh lướt đi. Bông tuyết vẫn rơi xuống, bao trùm đống đổ nát hơn mười dặm, nhanh chóng lấp đây cửa động, khôi phục lại thế giới băng tuyết xinh đẹp.

Tuyết Phi Sương lại lắc đầu, bác bỏ suy nghĩ của mình. Một lát sau, từ xa truyền đến năng lượng ba động. Là trận pháp bí ẩn bị động ở chỗ nào đó.

Chính là đám người Hỏa Nguyên Khôi.

Nghe xong, Hỏa Viêm Phong cả kinh:

Vù vù vù.

- Nguyên Khôi lão tổ, thằng ranh đó cũng chỉ là ăn may thôi.

Lúc này, không ai dám lên tiếng nửa câu, lại càng không có dũng khí nhắc đến. Thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở nhiều.

- Quái tài Tiêu Dương, các ngươi đừng nên trêu chọc vào. Thực lực của hắn không dưới kim tiên linh thân đâu.

- Hỏa Thần Sơn sở dĩ gặp kiếp nạn này, ngươi phải gánh trách nhiệm thật lớn. Hỏa Viêm Phong run rẩy quỳ xuống:

- Nếu để cho hắn trưởng thành hơn nữa, chắc chắn sẽ là một đại địch của Hỏa Thần Sơn chúng ta.

Hỏa Nguyên Khôi phất tay, hừ lạnh một tiếng:

Hỏa Nguyên Khôi cười lạnh:

- Câm miệng.

Hỏa Nguyên Khôi nói:

- Tiêu Dương đắc tội thế lực Thần Minh...

- Trừ phi hai kim tiên linh thân của Hỏa Thần Sơn liên thủ, bằng không sẽ không diệt trừ được Tiêu Dương. Nhưng các ngươi đừng quên, bây giờ còn có chuyện còn quan trọng hơn chuyện đối phó với Tiêu Dương.

- Ngươi hoài nghi phán đoán của ta?

- Chúng ta có cần nghĩ biện pháp để diệt trừ hắn?

Có người lên tiếng.

- Diệt trừ?

- Viêm Phong không dám.

Hỏa Nguyên Khôi cảm thán:

- Nếu không phải tại ngươi, quái tài Tiêu Dương sao lại căm hận Hỏa Thần Sơn như thế? Thiên phú của người này thật sự quá mức nghịch thiên.

Hỏa Nguyên Khôi tức giận nói:

- Chỉ cần hắn vẫn còn ở Tuyết Thần sơn mạch, sớm muộn gì cũng có người chế phục được hắn.

Ánh mắt Hỏa Nguyên Khôi lạnh lại:

- Thiên tài như thế, nếu không dùng được thì phải... chết.

- Lão tổ anh minh.

Hỏa Viêm Phong nghiến răng:

- Nhất định sẽ có người giết chết được tên Tiêu Dương đó. Nhất định.

Hỏa Nguyên Khôi quay đầu nhìn thoáng qua Hỏa Viêm Phong, lạnh lùng nói:

- Nhưng kiếp nạn của Hỏa Thần Sơn, cuối cùng vẫn phải có người phụ trách.

Hỏa Viêm Phong giật mình.

Hỏa Viêm Phong liên tục dập đầu.

- Đa tạ lão tổ ân điển.

- Đây cũng chính là nguyên nhân Tam Xích Thần Minh Điện không dùng thủ đoạn cường ngạnh trực tiếp tấn công Tuyết Thần sơn mạch. Nếu không thể quay về, ngươi hãy ở lại đây chịu tội.

Hỏa Nguyên Khôi trầm ngâm một chút, sau đó nói:

- Tuyết Sơn đại trận do Tuyết Thần thượng cổ lưu lại. Uy thế chính thức của nó, không người nào biết được.

Thần sắc của những người khác cũng không tự chủ được mà ngưng trọng. Lúc này, chuyến đi đến Tuyết Thần sơn mạch tăng lên nguy hiểm rất nhiều.

Nhưng Hỏa Nguyên Khôi đã nói như vậy, y không cách nào kháng cự.

Chỉ có thể không cam lòng mà dập đầu:

- Tuân... mệnh.

Hỏa Viêm Phong lấy ra một cái lệnh bài, cắn răng bóp chặt.

Nhưng sau đó lại ngây cả người.

Bởi vì không có thần quang bao trùm. Cho nên y vẫn chưa rời khỏi Thần Linh cảnh địa tầng 12.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Những người còn lại cũng giật mình, sắc mặt khẽ biến?

- Chẳng lẽ ở Tuyết Thần sơn mạch này, lệnh bài tổ địa lại không có tác dụng?

Sắc mặt Hỏa Viêm Phong biến đổi, hai tay nắm chặt, hiện lên sự không cam lòng. Bị đuổi về từ Thần Linh cảnh địa tâng 12, nhất định sẽ bị sự nhạo báng, còn có thể mất đi rất nhiều cơ duyên lẫn kỳ ngộ.

- Trở về lĩnh tội.

Hỏa Nguyên Khôi khoát tay chặn lại:

- Ngươi trở về đi. Ở đây không cần ngươi nữa.

- Viêm Phong nguyện ý chịu phạt.

Nửa ngày sau liền dập đầu:

Hỏa Nguyên Khôi khoát tay chặn lại, đột nhiên đánh về phía tấm thạch bích phía trước. Tấm thạch bích liền xuất hiện một cửa động.

- Ta có chút cảm ngộ, bảy ngày sau sẽ ra ngoài.

Hỏa Nguyên Khôi cất bước vào trong cửa động, rất nhanh một trận gió tuyết kéo đến, phong tỏa cửa động.

- Xem ra, trải qua trận đánh với Tiêu Dương, Nguyên Khôi lão tổ đã ngộ ra được điều gì đó.

Một gã Thần Minh lão tổ hưng phấn nắm chặt nắm tay:

- Hy vọng sau khi Nguyên Khôi lão tổ xuất quan, có thể sẽ mạnh hơn nữa.

Đám người Hỏa Viêm Phong cũng ngập tràn chờ mong.

Bên trong sơn động, khi cửa động được gió tuyết đóng lại, gương mặt lạnh lùng của Hỏa Nguyên Khôi đột nhiên trắng bệch, không chịu đựng được phun ra một ngụm máu, lảo đảo dựa vào vách tường.

- Đây rốt cuộc là quyền pháp gì vậy?

Ánh mắt Hỏa Nguyên Khôi không ức chế được sự hoảng sợ, trong đầu nhớ lại một quyền của Tiêu Dương. Biểu hiện bên ngoài lúc đó Hỏa Nguyên Khôi chỉ phun ra một ngụm máu, nhưng cơ thể không sao. Trên thực tế, Hỏa Nguyên Khôi đã bị thương, chỉ là không để cho đám người Hỏa Viêm Phong biết mà thôi.

- Quái tài Tiêu Dương...

Hỏa Nguyên Khôi lẩm bẩm. Một lát sau liền khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt vận khí chữa thương. ...

Gió tuyết thổi mạnh. Một thân ảnh lướt về phía trước, đảo mắt đã biến mất phía chân trời.

- Đói? Còn muốn ăn nữa? Ngươi là phá gia chỉ tử mà. Trong khu rừng tuyết, Tiêu Dương ngừng lại, cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu thần long đang trông mong nhìn hắn, nổi giận đùng đùng:

- Ngươi đã đồng ý dẫn ta đi gặp Phương Nhiên và Phương Tông, kết quả lại gặp mấy tên của Hỏa Thần Sơn.

Ngón tay tiểu thần long chỉ vào ngực Tiêu Dương, ý bảo... là ngươi tự tìm.

Mặt Tiêu Dương không đổi sắc:

- Ặc, ta thừa nhận, là ta muốn chinh phục Tuyết phong vương. Nhưng rốt cuộc là Phương Tông và Phương Nhiên đang ở đâu?

Bốn ngón tay tiểu thần long lại lung lay trước mặt Tiêu Dương.

Tiêu Dương tức giận nói:

- Lại còn mặc cả?

Năm ngón tay tiểu thần long thong thả mở ra. Tiêu Dương vội chộp lấy:

- Bốn cái, thành giao.

Bốn quả Ngưng Thần rất nhanh xuất hiện trước mặt tiểu thần long.

- Nói đi, ở đâu?

Tiêu Dương có chút sợ khả năng ăn uống của tiểu thần long rồi.

Tiểu thần long vươn ba ngón tay về phía bên trái.

- Có ý gì?

Tiêu Dương nhìn sang.

Bỗng nhiên, không gian bên trái đột nhiên vặn vẹo. Một luồng ba động quen thuộc tràn đến. Hai thân ảnh xuất hiện. Chính là Phương Tông và Phương Nhiên.

Ánh mắt Tiêu Dương mở to, nghiến răng nói:

- Thì ra là bị gạt.

Tiểu thần long đã sớm biết Phương Tông và Phương Nhiên đang chạy đến, lại lợi dụng hoàn cảnh để gạt hắn bốn quả Ngưng Thần.

Tiểu thần long đã nhắm mắt làm ngơ.

- Sư phụ.

Phương Tông chạy đến, hướng Tiêu Dương hành lễ.

Tiêu Dương khoát tay:

- Sau này không cần đa lễ như vậy. Trong khoảng thời gian này, hai người có thu hoạch gì không?

- Ngoài dự liệu của sư phụ.

Phương Tông cười thần bí.

- Nơi này không phải là chỗ nói chuyện.

Phương Nhiên bước lên, nói:

- Gần đây có một sơn động do ta tạo ra, chúng ta sang bên đó nói chuyện.

Thân ảnh ba người biến mất trong khu rừng rậm, khoảng chừng một nén nhang đã xuất hiện bên trong một động khẩu.

- Thế nào?

Tiêu Dương không chờ đợi được, lên tiếng hỏi:

- Các người đã điều tra được tình huống gì ở Tuyết Thần sơn mạch?

Phương Nhiên lên tiếng:

- Tám chữ thôi: Quân ma loạn vũ, sát khí tứ phía.

Tiêu Dương giật mình.

Hắn đã rất cẩn thận nhưng vẫn đụng phải đám người Hỏa Thần Sơn. Hơn nữa còn có một Thần Minh lão tổ cường đại như Hỏa Nguyên Khôi. Nếu không phải Hỏa Nguyên Khôi rơi vào bẫy của hắn, đáp ứng chỉ dùng sức mạnh cơ thể, hắn sẽ khó mà đả thương được ông ta.

Điều này nói rõ tình huống thực tế của Tuyết Thần sơn mạch lúc này.

Nhưng từ miệng Phương Nhiên nói ra, Tiêu Dương càng thêm kinh hãi.

Trong đại điện truyền thừa Tuyết Thần, thế lực Thần Minh được thủ hộ giả của Tuyết Thân nhất mạch dẫn vào tổng cộng có hai mươi tám thế lực. Trong số hai tám thế lực này, mười ba thế lực đã bị Ma Môn khống chế.

Cơ hồ chiếm một nửa.

Nhưng biểu hiện ngoài mặt thì Tuyết Thần sơn mạch đang chiếm ưu thế. Bởi vì mỗi một thế lực Thần Minh được tham gia vào đại điển truyền thừa chỉ có phép có một kim tiên linh thân, và không được mang quá mười người.

Như vậy, kim tiên linh thân của Ma Môn chỉ có mười ba người.

Nếu như phát sinh xung đột, Tuyết Thần nhất mạch vẫn có thể ổn địn được cục diện.

Nhưng Phương Nhiên đã điều tra được, lấy Tam Xích Thần Minh Điện cầm đầu, khi Thần Linh Môn mở ra, rất nhiều kim tiên linh thân đã nhanh chóng tiến đến Thần Linh cảnh địa tâng 12, tùy thời lẫn vào trung tâm Tuyết Thân sơn mạch.

- Tam Xích Thân Minh Điện có đến mười ba kim tiên linh thân.

Thần sắc Phương Nhiên vô cùng ngưng trọng.

- Thế lực Thần Minh bị Ma Môn khống chế đã vượt qua con số tám mươi. Đánh giá một cách đơn giản, thực lực kim tiên linh thân sợ rằng đã vượt qua một trăm người.
Bình Luận (0)
Comment