Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1183 - Chương 1190: Thiên Tài Cực Mạnh (Thượng)

Chương 1190: Thiên tài cực mạnh (thượng) Chương 1190: Thiên tài cực mạnh (thượng)Chương 1190: Thiên tài cực mạnh (thượng)

Khí tức hùng hậu tràn ngập thiên địa, bao trùm cả Bát Cửu Tuyết Huyên Quan, tưởng chừng như chạy dài không dứt lại bị một kích trấn áp ngược trở về. Thân ảnh bạch y tay cầm búa, không còn tư thái tiêu sái, thay vào đó là một loại khí phách vương giả, sừng sững như Thần Ma.

Khí thế lạ thường trấn áp toàn trường.

Búa vốn là một loại thân binh có xu thế đoạt người.

Lúc này Tiêu Dương đã vận dụng uy lực của Kim phủ một cách nhuần nhuyễn. Không người nào có thể có được khí thế phách tuyệt thiên địa như vậy.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mọi người căn bản khó mà tin được, nhân vật khí phách trước mặt vừa rồi đã sử dụng Kim Thương một cách linh hoạt vô cùng. Khí tức khác nhau dung hợp trên cùng một con người. Võ học trên người hắn dường như không có bất cứ một khiếm khuyết gì.

Một giây trước, thanh âm thán phục quái tài Tiêu Dương đang có xu hướng giảm, nhưng một giây sau, tư thái mạnh mẽ của hắn nói cho mọi người biết, thân chung không phải là vô địch. Quái tài Tiêu Dương không phải là người dễ dàng bị đánh bại.

Vũ hoàng thập tam trảm.

Vù vù vù.

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Bát Cửu Tuyết Huyền Quan. Trận đấu đặc sắc như vậy, sợ rằng sẽ không xuất hiện lần thứ hai ở Thần Linh cảnh địa. Quái tài Tiêu Dương xông vào Bát Cửu Tuyết Huyền Quan, bất luận kết quả sống hay chết, cũng không còn cơ hội xông vào lần thứ hai.

Ánh mắt tập trung lại.

Từng chiêu một liên tiếp công kích về phía trước, hình thành một tư thái vô địch, dọc trên đường đi không người nào có thể ngăn cản.

Trong mắt mọi người, Tiêu Dương tuyệt đối có tư cách đảm đương danh hiệu "thiên tài cực mạnh”.

Ngàn quân cự thạch.

Chờ cơ hội tiến vào Băng tuyết vương thất.

Bí mật mang theo uy danh khai thiên tích địa, Tiêu Dương từ trên cao nhảy xuống, Kim phủ trong tay chém ra quang mang sáng chói.

Lúc này, duy chỉ có một người không có tâm trí nhìn vào Bát Cửu Tuyết Huyền Quan. Đó chính là Tiêu Nhu Y.

Ánh sáng hắc ám.

Lực bổ hoa sơn.

Đây là trận đối kháng giữa thần trận cổ xưa và thiên tài cực mạnh.

Tiêu Nhu Y nhìn thoáng qua Đan Thần lão nhân bên cạnh, sau đó lặng yên lui về phía sau.

Truyền kỳ chi uy xuất hiện bên trong Bát Cửu Tuyết Huyền Quan.

Tiểu thần long trong nháy mắt nhận ra sự khác thường của Tiêu Nhu Y, ánh mắt có chút nghi hoặc.

Cô một mực chờ đợi.

Trấn thủ trước cửa Băng Tuyết vương thất là hai vị đại kim tiên lão tổ Tuyết Phi Tấn và Tuyết Phi Vi. Hơn nữa, lực chú ý của mọi người đều tập trung vào Bát Cửu Tuyết Huyền Quan. Đây chính là một cơ hội tuyệt vời để đến gần Băng Tuyết vương thất.

Tiêu Nhu Y biết rõ, đây chính là cơ hội duy nhất của mình.

Không kinh động đến bất luận kẻ nào.

Người phát hiện Tiêu Nhu Y chính là Tuyết Phi Sương.

Tiểu thần long miệng há thành chữ O, hai tay nhỏ bé ôm kín lấy miệng mình.

Gần.

Tiêu Nhu Y vội vàng ra hiệu tiểu thần long không được lên tiếng.

Lúc này, vẫn luôn quan sát kịch chiến bên trong Bát Cửu Tuyết Huyền Quan, ánh mắt Tuyết Phi Trác đột nhiên hiện lên hàn quang, quay đầu nhìn lại.

Tiêu Nhu Y bước đến trước cửa, mở mạnh cánh cửa, thân ảnh lóe lên.

Không người nào nhìn thấy được động tác của Tiêu Nhu Y.

Tiêu Nhu Y lặng yên không một tiếng động lui về phía sau một khoảng cách.

Cô là một trong số rất ít những người lo lắng cho Tuyết Kiều. Khi cô nhìn thấy Tiêu Nhu Y, liền sợ run, hiển nhiên hiểu được ý đồ của Tiêu Nhu Y.

Cô cũng không ngăn cản, ngược lại còn nhẹ gật đầu với Tiêu Nhu Y, thân ảnh tiến lên, chắn ngang tâm mắt của Tuyết Phi Trác.

Tiêu Nhu Y vốn đã tuyệt vọng, lúc này Tuyết Phi Sương đột nhiên có ý định giúp cô, ánh mắt đầu tiên là khó tin, sau đó mới giật mình phản ứng lại, thân sắc một lần nữa lộ ra hy vọng, lặng yên không một tiếng động đến gần Băng Tuyết vương thất.

Cẩn thận vô cùng.

Khi còn cách Băng Tuyết vương thất chừng mười thước, Tiêu Nhu Y đột nhiên giật mình. Cô cảm giác được có người đang nhìn mình, tinh thần nhất thời chùng xuống, sắc mặt có chút tái nhợt.

Từng bước cẩn thận.

Một khi có người phát hiện cô có ý định tiến vào Băng Tuyết vương thất, như vậy cô sẽ không còn cơ hội đứng gần căn phòng, đừng nói chỉ đến việc đi vào bên trong thông báo cho Tuyết Kiều.

Ánh mắt bắn ra lửa giận.

Y đã biết người đẩy cánh cửa Băng Tuyết vương thất chính là Tiêu Nhu Y.

- Xú nha đầu.

Tuyết Phi Trác phẫn nộ, nhưng cũng không có hành động đi bắt Tiêu Nhu Y. Bởi vì cho rằng Tiêu Nhu Y có gặp Tuyết Kiều, tuyệt đối cũng không đủ sức làm cho Tuyết Kiều tham gia vào việc này.

Tuyết Phi Trác sao lại không biết tâm tư của Tuyết Kiều.

Bên trong Băng Tuyết vương thất, Tuyết Phi Trác không dưới một lân phá hủy trí nhớ Tuyết Kiều khắc trên bức tường.

Khẽ hừ một tiếng, Tuyết Phi Trác đột nhiên vung tay, một đạo thần quang phát ra, âm ầm đánh về phía cánh cửa Băng Tuyết vương thất.

Ngay lập tức, cánh cửa Băng Tuyết vương thất xuất hiện một đạo cấm cố.

Gương mặt Tuyết Phi Sương vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi chùng xuống. Huynh ấy đến tìm cô.

Một thân ảnh bạch y như ẩn như hiện.

Ánh mắt Tuyết Kiều mở to đến cực hạn, cơ thể run rẩy, con dao đang nắm chặt trong tay cũng rơi xuống mặt đất băng tuyết.

Giống như thiên lôi đánh xuống, trong phút chốc đầu óc đều trống rỗng.

Âm.

- Tuyết Kiều, cô mau ra đi. Tiêu Dương, Tiêu Dương huynh ấy, huynh ấy đến tìm cô.

Giống như thủy triều đánh vào tâm linh của Tiêu Nhu Y.

Trí nhớ này cô cũng đã nghe từ miệng Tiêu Dương. Nhưng khi nhìn thấy Tuyết Kiêu dùng phương thức ghi chép như vậy, Tiêu Nhu Y vẫn không kêm được rúng động trong lòng. Khó trách Tiêu Dương lại bất chấp mọi thứ chỉ để gặp mặt cô gái này.

Từ trên người Tuyết Kiều, Tiêu Nhu Y chính thức nhìn thấy bốn chữ "lòng dạ sắt son".

Tuyết Kiều nghe tiếng gọi, từ từ ngẩng đầu.

Cho dù đã thành công luyện thành Khắc cốt ghi tâm, nhưng vì không để cho Tuyết Phi Trác hoài nghị, sau khi thức tỉnh, Tuyết Kiều vẫn không ngừng dùng dao nhọn khắc từng chuỗi trí nhớ của mình. Huống chị, quá trình này đối với Tuyết Kiều mà nói chính là một câu chuyện đẹp nhất.

Khi Tiêu Nhu Y nhìn thấy Tuyết Kiều là lúc Tuyết Kiều đang mê man.

Tuyết Kiêu đứng lên, nghi hoặc hỏi:

- Cô là...

Lúc này Tiêu Nhu Y mới bừng tỉnh, vội vàng xông lên, gấp giọng nói:

Dùng dao nhọn khắc xuống từng đoạn trí nhớ.

Khi Tiêu Nhu Y đến gần, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ánh mắt không khỏi rúng động.

Chữ chữ khoan tim.

Sau khi Tiêu Nhu Y tiến vào Băng Tuyết vương thất, giương mắt nhìn căn phòng băng tuyết mờ mịịt, rất nhanh nhìn thấy Tuyết Kiều đang dùng dao khắc chữ viết lên bức tường.

- Tuyết Kiều, Tuyết Kiêu, Tuyết Kiều.

Chẳng lẽ đó là thiên ý?

Huynh ấy đến tìm cô.

Huynh ấy đến tìm cô.

Thanh âm không ngừng quanh quẩn bên tai Tuyết Kiêu. Cô đã không ngừng một lần chờ mong cảnh tượng này, nhưng lại lo lắng nó sẽ phát sinh. Tâm lý mâu thuẫn khiến cho Tuyết Kiều không khống chế được nội tâm của mình.

Một câu nói của Tiêu Nhu Y khiến Tuyết Kiều thừ người ra.

- Tuyết Kiều, Tuyết Kiều.

Tiêu Nhu Y lại hô to.

Vù.

Băng tuyết rơi xuống. Một bóng người tựa như tinh linh xinh đẹp vứt lại bông tuyết sau người, chạy nhanh về phía cánh cửa.

Một khắc này, nước mắt như mưa.

Hắn đã tới.

Hắn tới tìm cô.

Trong đầu Tuyết Kiều chỉ còn lại một ý niệm, không để ý đến chung quanh, chỉ biết phóng về phía trước.

Đến trước cửa vương thất, Tuyết Kiêu dùng sức đẩy.

Biến sắc.

- Tại sao lại đẩy không ra? Tại sao?

Nước mắt Tuyết Kiêu không ngừng rơi xuống.

Lúc này Tiêu Nhu Y cũng chạy đến, một tay ôm tiểu thần long, một tay dùng sức đẩy.

Sắc mặt không khỏi biến đổi.

- Cánh cửa này đã bị cấm cố cường đại khóa lại. Vừa rồi ta vào không có mà. Chẳng lẽ...

Tiêu Nhu Y giật mình.

- Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Đằng Thần đến tìm ta, tại sao lại không cho ta ra ngoài?

Đầu óc Tuyết Kiều hoàn toàn rối loạn, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bất an.

- Ta tên Tiêu Nhu Y, là bạn tốt của Tiêu Dương ở địa cầu.

Sau khi Tiêu Nhu Y giới thiệu một chút, thân sắc ngưng trọng nói:

- Tiêu Dương quả thật đến tìm cô. Huynh ấy không quên cô. Những gì liên quan đến cô, huynh ấy đều nhớ hất.

- Huynh ấy nhớ ra rồi? Huynh ấy nhớ ra rồi.

Tuyết Kiều thì thào, nước mắt rơi xuống:

- Huynh ấy có trách ta không?

- Làm sao mà trách cô được?

Tiêu Nhu Y gấp giọng nói:

- Nếu huynh ấy trách cô, huynh ấy sẽ không mạo hiểm xông vào Bát Cửu Tuyết Huyền Quan.

- Cái gì?

Ánh mắt Tuyết Kiều mở to.

Tiêu Nhu Y thở ra một hơi, ổn định tâm trạng kích động, trầm giọng nói:

- Sau khi Tiêu Dương khôi phục trí nhớ, huynh ấy đã điên cuồng tìm cô. Cuối cùng, nhờ Tương Thần gia gia của Bất Hủ Cốc nói, huynh ấy mới biết cô đang ở Tuyết Thần Sơn Thần Linh cảnh địa tầng thứ 12.

- Cho dù biết rõ Tuyết Thần cung điện giống như đầm rồng hang hổ, nhưng huynh ấy vẫn tiến vào.

Tiêu Nhu Y đem những chuyện bên ngoài nói cho Tuyết Kiều biết. Tuyết Kiều càng nghe, nước mắt rơi xuống càng nhiều. Cô hận chính bản thân mình.

- Tại sao... tại sao vừa nãy ta lại không ra ngoài?

Tuyết Kiều lẩm bẩm.

Khoảng cách giữa cô và Đằng Thần chỉ có một cánh cửa. Nếu vừa rồi cô đi ra...

Nội tâm Tuyết Kiêu như đứt từng khúc ruột.

Nhưng cô căn bản không biết những chuyện đã xảy ra bên ngoài. Từ lúc tiến vào Băng Tuyết vương thất, cô không bước ra ngoài nửa bước, làm sao có thể trách cứ bản thân mình chứ?

- Ta muốn ra ngoài. Ta nhất định phải ra ngoài.

Tuyết Kiều điên cuông đánh vào cánh cửa, thậm chí còn dùng đầu đập bể.
Bình Luận (0)
Comment