Chương 1205: Đại điển truyền thừa (thượng)
Chương 1205: Đại điển truyền thừa (thượng)Chương 1205: Đại điển truyền thừa (thượng)
Chư Cát kiếm tông!
Sau khi được Linh Cưu tiên sinh cho biết nguyên nhân dẫn đến hạo kiếp của Kiếm Tông năm đó, trong lòng Tiêu Dương, sát khí cuồn cuộn.
Đường đường là Mạch Kiếm Tôn, Chư Cát thế gia nghe theo lời điêu khiển của Ma Môn, làm ra chuyện khi sư diệt tổ.
Phản đồ Kiếm Tông, tội tăng thêm một bậc.
Đó là tội lỗi không thể nào tha thứ được.
Năm đó sau khi Kiếm Tông bị diệt, chỉ Chư Cát thế gia cũng biến mất, mấy cường giả Chư Cát đã tiến vào Thần Linh Đệ Tam Cảnh bằng danh ngạch cực kỳ ít, từ đó mới có cái tên "Chư Cát Kiếm Tông”, chịu sự quản lý của Tam Xích Thần Minh Điện, cắm rễ phát triển, từ đó từ "người" trở thành "thần!
- Cho dù là người hay là thần, chỉ cần một kiếm tu họ Chư Cát bước vào cung điện Tuyết Thần, Tiêu Dương tôi sẽ đích thân thanh lý môn hộ.
Đón cơn gió lạnh quét qua, đôi mắt Tiêu Dương bắn ra sát khí, mắt nhìn lên trời, như tuyên ngôn, phán quyết, hoặc là quyết tâm!
- Hóa Thân Thiên Địa đã đạt đén đỉnh điểm, khi nào nhục thể mới thành tiên?
Tiêu Dương đã lờ mờ cảm nhận được, mình đã tiếp xúc được ngưỡng cửa nhục thể thành tiên.
Tiêu Dương đã trải qua rất nhiều khó khăn, không nói trước kia, bắt nguồn từ Vạn Kiếm Linh Hà bị vạn kiếm công kích, kiếm khí tẩy thân, ở cung điện Tuyết Thần bị tuyết đao xuyên ngực, Thần Thánh Chi Tâm hộ chủ, trong lúc hôn mê nguy cấp đã gặp được Hồng Vân Kiếp Lôi—Cơ thể Tiêu Dương, có thể nói đã trải qua trăm ngàn tôi luyện!
- Làm thế nào nhục thể mới có thể thành tiên?
Xi Vưu Luyện Thể từ từ vận chuyển, sức mạnh dần trải rộng khắp người, trong chốc lát đã tiến vào cảnh giới Hóa thân thiên địa.
Vũ hóa thành tiên, Kiếm Tiên vốn là một danh hiệu có lực công kích mạnh nhất. Muốn hoàn toàn cảm ngộ được Kiếm đại đạo là việc vô cùng khó khăn.
Trên đỉnh núi, Tiêu Dương ngồi xếp bằng, nhanh chóng đắm chìm trong trạng thái tu luyện.
Chỉ cần cho mình một cơ hội tốt, có thể nhân đó biến nhục thể thành tiên.
Càng đi về phía trước càng cảm thấy khó khăn.
Gió tuyết thôi qua, rơi lên người Tiêu Dương, vừa nhìn trông giống như một bức tượng băng tuyết.
Tiêu Dương nhắm chặt hai mắt, để mặc cho sức mạnh nhục thể đồi dào công kích thể phách của mình.
Thời gian đến gần, cả người càng tràn ngập một cỗ huyết dịch cuộn trào— trận đấu càng tàn khốc nguy hiểm càng kích thích đấu chí của Tiêu Dương.
Mục tiêu chỉ có một, nhục thể thành tiên.
Mấy ngày qua, Tiêu Dương đã soát lại một lượt những sở học trong đời mình, cho dù là Hám Đạo thuật hay Thanh Liên Kiếm Ca, cho dù là Bất Diệt Viêm quyền hay Phá Tiên Kiếm—Tiêu Dương đều đã chuẩn bị xong. Hơn nữa, giờ phút này Tiêu Dương cảm thấy, nhục thể thành tiên của mình gần như đã trở thành Kiếm tiên. Có pháp môn luyện thể của Thần Ma Viễn cổ như Xi Vưu Luyện Thể tôi luyện, nhục thể của Tiêu Dương đã hơn rất nhiều người. Mà Kiếm tiên—cho dù Kiếm Đạo lực của Tiêu Dương đã đạt đến Vấn Tâm Cảnh, giờ đã là Cửu Kiếp đỉnh phong nhưng cuối cùng vẫn còn thiếu một chút gì đó.
Sáu ngày trời, Tiêu Dương luôn vận khí điều tức, để mặc cho sức mạnh tưới vào thể phách.
- Haizz, thằng nhóc, tới khi nào cậu mới tỉnh lại.
Vừa nhìn vào trong chén đã thấy một đứa bé như trẻ sơ sinh hai ba tháng tuổi, lúc này đang bò lên trên đống Ngưng Thần Quả, vừa gặm vừa cười hi hi vui vẻ, rồi oa oa không ngừng.
Trong Chén bể nhận chủ nhận chủ, có một đứa bé đang ôm Ngưng Thần Quả lăn lộn trên mặt đất.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, cho đến nửa đêm thứ sáu, Tiêu Dương đột nhiên phát hiện Chén bể nhận chủ trong cơ thể mình có biến động kỳ lạ.
Tiểu Thần Long bạo phát Tiêu Dương cũng đã nghe Tuyết Kiều kể lại tỉ mỉ, không khỏi thở dài. Nếu như Tiểu Thần Long có thể bạo phát trong Đại điển truyên thừa Tuyết Thần, vậy thì chắc chắn Ma Môn sẽ không có cơ hội gây rối nữa! Đáng tiếc—hiện giờ Tiểu Thần Long đã không thể hiện thân ở Thần Linh Cảnh Địa.
Chỉ còn thiếu một trận chiến!
Đại điển truyền thừa là vào ngày hôm nay!
Trời đang dần sáng.
Chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.
Thần thức lập tức tiến vào trong Chén bể nhận chủ, Tiêu Dương lập tức không nén được muốn phun ra một ngụm máu.
- Có điều, nơi này cũng không tệ, có điều hơi hung dữ với đại ca một chút, chẳng coi đại ca ra gì, toàn bắt nạt đại ca, đại ca bị phiên đến mức không giống đại ca rồi. Cứ thế này sao mà đại ca lớn được...
Thần thức của Tiêu Dương lặng lẽ lui ra ngoài, vì căn bản hắn không biết Tiểu Thân Long đang nói gì. Hơn nữa, thằng nhãi kia nói thì nói, chính mình vẫn ôm Ngưng Thần Quả ngủ- đúng là không ra gì.
Tiêu Dương có cảm giác đã dẫn sói vào nhà.
- Tỉnh từ lâu rồi, nhưng giờ con chưa ra ngoài được—Chóp chép, ba ba cũng nên rời khỏi cái nơi đủ các quy tắc hạn chế chết tiệt này sớm sớm đi. Đại ca con đây sắp ức chết rồi đây này.
Tiểu Thần Long dường như bị giật mình, mở mắt nhìn quanh, rồi lập tức cắn một miếng Ngưng Thần Quả, vừa nhai vừa làu bàu nói.
Giọng Tiêu Dương vang lên giữa không trung.
Trên đỉnh Tuyết Phong đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn.
Đó là tiếng nổ từ pho tượng băng tuyết ngưng tụ mấy ngày nay. Bạch y trắng hơn cả tuyết lao đi, di chuyển giữa không trung, ánh mặt trời chiếu lên người, sau lưng nổi lên một tâng kim quang nhàn nhạt—khí tức toát ra lúc này, khiến người ta cảm thấy giống như một pho tượng giáng thế.
Ở phía xa, một bóng dáng áo tím đang bất giác dừng bước, ngước mắt lên nhìn, sững ra một chút.
Một lát sau, Tiêu Dương thở ra một hơi trọc khí, nhìn thoáng qua, thân hình lao đi, trong nháy mắt đã đứng trước mặt cô gái áo tím.
- Tiểu công chúa, chào buổi sáng. Người đến là Tiêu Tịnh Y.
- Ừm? Tiểu công chúa, sắc mặt em không tốt lắm...
Tiêu Dương nhìn chằm chằm Tiêu Tịnh Y, nhận ra khuôn mặt cô vô cùng ủ rủ.
Nếu Tiêu Dương biết, Tiêu Tịnh Y đã hơn mười ngày mười đêm chưa được nghỉ ngơi, e là sẽ không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Ngọn lửa bốc lên trời, nhanh chóng bao trùm hoàn toàn Thiên Hoàng thần kiếm đang xoay tròn giữa không trung.
Tiêu Dương mừng rỡ giang hai tay ra, ngay lập tức một ngọn lửa màu xanh tím bốc cháy.
- Tiểu công chúa, cảm ơn em.
Tiêu Dương bừng tỉnh ngộ. Lúc đầu ở trong Kiếm Trủng của Kiếm Tông, khi đấy chúng vẫn là Thiên Viêm thần kiếm, sau khi mình dùng Hoàng Hỏa tôi luyện, mới tạo thành Thiên Hoàng thần kiếm hiện tại. Còn bây giờ, Thiên Hoàng thần kiếm được rèn lại cũng cần phải có thêm bước này.
Tôi luyện Hoàng Hỏa!
- Anh dùng Hoàng Hỏa tôi luyện một giờ, Thiên Hoàng thần kiếm có thể hoàn toàn khôi phục, thân kiếm sẽ hồi phục như bình thường, hơn nữa, phẩm chất còn mạnh hơn trước gấp mấy lần.
Vù! Vùi Vùi
Lập tức, từng luông ánh sáng thần kiếm bắn ra, vang ra tiếng kiếm ngâm rõ ràng giữa không trung.
Thiên Hoàng thần kiếm đã được rèn lại!
Ánh mắt Tiêu Dương không thể che giấu tia vui mừng. Lúc này một cảm giác vô cùng quen thuộc bao phủ trong lòng—mỗi một thanh Thiên Hoàng thần kiếm bay ra, lập tức có một cỗ cảm ứng liên hệ khó hiểu với Tiêu Dương, giống như huyết mạch tương liên—Tiêu Dương cũng cảm nhận rõ, khí tức Thiên Hoàng thần kiếm bây giờ tản ra mạnh hơn rất nhiều so với trước kial
Thiên Hoàng thần kiếm lần lượt phóng ra, xoay tròn trên đỉnh đầu Tiêu Dương.
Ngàn kiếm cùng bay lên, cực kỳ tráng lệ.
Tiêu Dương nhắm mắt cảm nhận Thiên Hoàng thân kiếm, tuy nhiên, hình như cảm thấy vẫn còn thiếu chút gì đó, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu lên—Nhóm Thiên Hoàng thần kiếm trước mặt, mỗi một thanh kiếm dài hơn hai mét—cái này hình như hơi dài quá rồi!
- Vẫn còn thiếu Hoàng Hỏa của anh tôi luyện.
Lúc này Tiêu Tịnh Y lên tiếng.
Thần Nông Đỉnh lóe lên.
Tiêu Tịnh Y không trả lời Tiêu Dương, chỉ phất tay lên, Thân Nông Đỉnh xuất hiện giữa không trung.
Gần mười ngày không được chợp mắt để sửa Thiên Hoàng thần kiếm, lúc này Tiêu Tịnh Y hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ cơ thể mình.
Hơn nữa, Tiêu Tịnh Y biết, Đại điển truyền thừa Tuyết Thần hôm nay quan trọng chừng nào. Sự phát huy của Tiêu Dương chiếm vị trí vô cùng quan trọng. Khi trong tay Tiêu Dương có kiếm, lực sát thương mạnh hơn rất nhiều khi không có kiếm—Thiên Hoàng thần kiếm đi theo Tiêu Dương thời gian dài như vậy, chắc chắn sẽ dùng thuận tay Tiêu Dương hơn.
Chuyện đã hứa, cho dù khó khăn nhường nào, Tiêu Tịnh Y cũng sẽ làm được. Cô đã nói muốn sửa xong Thiên Hoàng thần kiếm trước khi Đại điển truyền thừa Tuyết Thần diễn raI
Tiêu Tịnh Y rùng mình một cái, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lui ra sau một bước, có cảm giác trời đất đang xoay chuyển.
Mấy ngày nay, vì Thiên Hoàng thần kiếm, có thể nói là Tiểu công chúa đã vô cùng lao lực. Hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành xong lời hứa của mình, trong lòng Tiêu Tịnh Y thả lỏng, lập tức cảm thấy cảm giác mệt mỏi vô cùng ào đến, toàn thân di chuyển khó khăn.
Tiêu Tịnh Y vội vàng ăn một viên đan dược, khí tức mới hồi phục một chút.
Nhướn mắt nhìn người mặc áo trắng trước mặt bị vây trong lửa dữ và Thần kiếm, Tiêu Tịnh Y không chờ đợi nữa, phất tay tạo ra một ánh sáng tím, thu Thần Nông Đỉnh lại, cơ thể yêu kiều khẽ run lên trong gió, lập tức cất bước, nhanh chóng biến mất khỏi đỉnh núi.
Ý thức của Tiêu Dương đã hoàn toàn chìm đắm trong Hoàng hỏa tôi luyện thần kiếm, không thể nào phân tâm, căn bản không nhìn thấy cảnh Tiêu Tịnh Y sức cùng lực kiệt kia.
Một giờ trôi qua.
Trên cả đỉnh núi tuyết, kiếm ý toát ra càng ngày càng mạnh.
Kiếm quang chói mắt bao trùm trong phương viên mười dặm.
Kiếm khí sắc bén, khiến người ta không dám đến gần nửa bước.
Một tiếng động như tiếng rông ngâm vang lên.
Ngàn kiếm cùng ngâm, soạt một cái lao xuống.
Soạt soạt soạt...
Thiên Hoàng thần kiếm bao vây xung quanh Tiêu Dương, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh.
Khí tức của kiếm vô cùng cường đại.
- Các bạn, hôm nay, chúng ta lại một lần nữa sát vai chiến đấu.
Tiêu Dương cười, trong phút chốc huy động một kiếm quyết. Lập tức, Thiên Hoàng cùng kêu lên, rồi hợp lại thành một.
Trước mặt Tiêu Dương là một thanh thần kiếm toát ra khí thế vương giải
- Kiếm tốt, kiếm tốt!
Một tiếng khen ngợi, Linh Cưu tiên sinh cưỡi tiên hạc đáp xuống, trong mắt tràn ngập tia tán thưởng.
- Khí tức của thanh thân kiếm này e rằng không hề kém thần kiếm viễn cổ. Hơn nữa, nó rất thích hợp với con.
Tiêu Dương cười bước đến, nắm chặt Thiên Hoàng thần kiếm, ngay lập tức cảm nhận được một cổ kiếm khí sinh động. Khi giơ lên, một luồng kiếm đánh ra, rơi lên đỉnh núi tuyết, lập tức tạo ra một động lớn.
- Bảo kiếm phối anh hùng!
Tiêu Dương thu hồi Thiên Hoàng thần kiếm, vẻ mặt cực kỳ hài lòng.
- Thiên Hoàng thần kiếm có thể tăng thêm một bậc, tất cả đều nhờ tiểu công chúa- Ớ? Tiểu công chúa đâu?
Lúc này Tiêu Dương mới phát hiện Tiêu Tịnh Y đã biến mất, không khỏi sững sờ.
- Con bé đó đúng là không tệ, cho dù là tính cách hay thiên phú. Linh Cưu tiên sinh khen ngợi nói.
- Bất Hủ Cốc đã nhận được một truyền nhân tốt—Tiêu Dương, luận thiên phú võ học, con là kỳ tài tuyệt thế, nhưng trong lĩnh vực luyện đan luyện khí, theo như mấy năm gần đây mà ta thấy, Tiêu Tịnh Y là người có thiên phú nhất, cho dù là Đan Thần hồi đó, cũng không có được tiềm lực như con bé.