Chương 1252: Vậy thì bắt đầu đi.
Chương 1252: Vậy thì bắt đầu đi.Chương 1252: Vậy thì bắt đầu đi.
Sau vài ngày báo đăng tin liên tục, gân như mọi người đều biết người quản lý cao nhất của Sơn Hà Thư Họa là Quân Thiết Anh!
Còn chưa từng nghe nói Sơn Hà có ai ở trên Quân Thiết Anh.
Nhưng mà hôm nay Sơn Hà lộ rõ rằng hiển nhiên hôm nay sẽ có một nhân vật khác xuất hiện, hơn nữa thân phận của người nọ còn cao hơn cả Quân Thiết Anh.
Rốt cuộc là ai?
Không ít quay qua dừng lại ở vị trí trống khó hiểu kia.
Dân chúng dưới khán đài cũng bắt đầu bàn tán nhỏ.
Ngay lúc này, kể cả đám người Tây Môn Lãng trên khán đài cũng ngạc nhiên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Quân Thiết Anh.
Ngoài ra, còn một chỉ tiết khiến không ít phóng viên dưới khán đài thấy dịp đả kích Sơn Hà.
Mười một giờ ba mươi phút.
Lam Hân Linh gật đầu.
- Dám trêu vào đại ca à?
- Hai mươi phút nữa anh ấy sẽ tới.
- Dân chúng chúng ta sẽ không để bọn họ mê hoặc đâu.
Quân Thiết Anh còn chưa kịp trả lời, Lam Hân Linh đã cười thần bí:
- Quá thiếu nghiêm túc rồi. Họp báo trang nghiêm như vậy, không ngờ lại cho trẻ con chưa tới ba tuổi tham gia? Không nghiêm túc chút nào hết!
Rốt cục Tây Môn Lãng cũng không nén nổi tò mò, cất giọng hỏi:
Không chút bất ngờ, máy quay và máy ghi âm của mấy phóng viên này đồng thời xảy ra sự cố, thậm chí có không ít món còn bốc khói trắng, gây nên một trận hoảng loạt. Trên khán đài, Tiểu Thân Long mím mím môi, lâm bâm:
- Đúng thế. Chẳng lẽ Sơn Hà còn muốn người ta đồng tình sao?
Quân Thiết Anh nhận được điện thoại của Tiêu Dương, mặt lộ vẻ vui mừng, gật đầu tắt điện thoại rồi mới quay mặt sang nói:
Đám người tập trung dưới khán đài càng ngày càng nhiều. Chẳng qua cảnh sát đặc nhiệm đã xếp một hàng rào, dân chúng không được vượt qua hàng rào nửa bước.
Thời gian từ từ trôi qua.
Các chính khách Amsterdam nhận lời mời đều đã tới, liên tục ngồi xuống khán đài phía bên trái. Trong số người đó có cả đám người Cumberland... Năm phút sau khi Quân Thiết Anh nhận điện thoại, quảng trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Mấy người Quân Thiết Anh đưa mắt nhìn lại, thấy hóa ra là thị trưởng và phó thị trưởng Amsterdam dẫn theo một số quan chức tới. Quân Thiết Anh dẫn mọi người thuộc Sơn Hà đứng lên, gật đầu coi như chào hỏi.
- Tam tiểu thư, ai sẽ tới thế?
- Sau hai mươi phút không phải cậu sẽ biết sao? Bên trong phòng họp, mặt viện trưởng Eder Ryan đầy vẻ giận dữ, lên tiếng quát lớn.
Quảng trường náo nhiệt phi thường. Mà lúc này, ở lầu năm bệnh viện hoàng gia vẫn yên tĩnh như cũ.
Cả phòng họp yên ắng.
Đây là đại biểu cho gia quyến của năm mươi sáu độc giả trúng độc lần này. Bọn họ cũng đồng ý nhận lời tham gia.
Sắc mặt một người đàn ông ngồi cạnh ông tôi liền tái đi, nửa giờ sau mới ấp úng nói:
Lúc này ở phía phải khán đàn, một đoàn người xuất hiện.
Eder Ryan tức giận mắng:
- Chẳng lẽ cứ để mặc kệ như vậy, bọn họ có gặp nguy hiểm gì không?
- Viện... Viện trưởng tiên sinh, chúng tôi chưa từng gặp thứ độc nào thế này, một khi độc tính phát ra liên mãnh liệt phi thường, khiến mạng người trúng độc không giữ nổi. Cho nên chúng căn bản không cách nào trị liệu nổi...
- Mọi người đều đã đông đủ rồi, còn hai mươi phút là họp báo chính thức. Tôi nghĩ rất nhiều người cũng giống tôi, hiện giờ vô cùng quan tâm tới tình hình tại hiện trường... Đúng rồi, về chiếc ghế trống kia, tôi đã nghĩ ra đáp án. Bởi vì phía quan chức Viêm Hoàng sẽ có người tới phụ trách sự kiện này, Sơn Hà để ra vị trí trống như vậy chắc là chuẩn bị cho người phụ trách lần này. Theo tư liệu trong tay chúng ta, người nọ tên là Dịch Hưng Ngôn!
Chuyện đến nước này, không ai có gan đứng lên nhận trách nhiệm cả.
- Bowen, anh có ý kiến gì không?
Ngón tay Eder Ryan gõ nhẹ lên mặt bàn.
- Mười ngày! Từ khi bọn họ trúng độc tới giờ đã qua gần mười ngày rồi! Không ngờ các người còn chưa có bất cứ phương án điều trị nào! Bên ngoài đã chuẩn bị họp báo rồi, các người nói tôi phải thông báo cho dân chúng thế nào đây?
Sợ rằng chức viện trưởng này cũng sắp không ngồi nổi rồi.
Năm mươi sáu tính mạng, vào viện nhiêu ngày như vậy còn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Chuyện này ảnh hưởng lớn thế nào đối với danh tiếng của bệnh viện chứt
Vẻ mặt ông cũng không che dấu được sự lo lắng.
- Anh đừng quên, lần này anh là người phụ trách nhóm chuyên gia lần này đấy!
Đối mặt với lửa giận của lão viện trưởng Eder Ryan, toàn bộ phòng họp lặng ngắt.
- Viện trưởng tiên sinh, tôi ... Có một biện pháp.
Đột nhiên, ở hàng ghế sau của phòng họp vang lên một giọng nói.
Ánh mắt mọi người nhìn lại, lập tức vẻ mặt trở nên rất quái dị.
Là Carolinal
Carolina là một người gốc Viêm Hoàng, mặc dù được chọn vào tổ chuyên gia nhưng không còn nghi ngờ gì nữa.
Không ai ngờ lúc này gã lại cất tiếng nói.
- Cái người này khẳng định muốn đón gió nổi danh rồi... Chẳng qua như vậy cũng tốt. Chuyện này có người giơ đầu chịu báng là tốt nhất rồi. Carolina tự tin nhìn Eder Ryan:
Cũng có một số bác sĩ quan hệ khá tốt với Carolina, lúc này không nhịn nổi, cất lời nhắc nhở Carolina.
Nếu từ lúc bắt đầu Carolina đưa ra biện pháp này thì chỉ sợ đã lập tức lọt vào âm thanh phản đối ngập trời rồi. Nhưng hiện tại lại khác. Giờ đã tới thời khắc cuối cùng, Bệnh viện hoàng gia phải có câu trả lời cho bên ngoài. Giờ bọn họ ước gì có người ra nhận phần trách nhiệm này. Đương nhiên bọn họ cũng vui vẻ ngồi cười trên tai họa của người khác.
Ngay lúc này, ánh mắt mọi người trong phòng họp cũng đều tập trung lại, vẻ mặt khác nhau nhưng đều không che dấu được nụ cười chế nhạo.
- Độc mấy người này đã nhập vào máu bọn họ, cho dù thay máu diện rộng cũng không cách nào hóa giải được loại kịch độc này. Mà đơn thuốc tôi nghiên cứu ra này vừa hay có thể khắc chế kịch độc. Chỉ cần dùng phương thức đơn giản nhất lại có thể giúp bọn họ vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhất. Về phần chắc chắc... Tôi hoàn toàn tự tinl
Carolina cất tiếng nói vang vang:
- Tôi đã nghiên cứu ra một đơn thuốc Đông Y có thể hóa giải kịch độc trên người năm mươi sáu người trúng độc kial
- Đơn thuốc Đông Y? Ha ha ha, Carolina, anh đừng quên, bệnh viện Amsterdam chúng ta không như Viêm Hoàng đâu! Làm gì có khoa Đông y! Thuốc Đông y, một chén nước đắng có tác dụng quái gì chứ?
Một bác sĩ trong tổ chuyên gia không nén nổi, cất tiếng cười vang.
- Độc tố mãnh liệt như vậy, dựa vào thuốc Đông Y hóa giải sao? Hóa mục nát thành thần kỳ, tưởng đang đóng phim à?
- Quả nhiên là muốn đón gió nổi danh rồi.
Bowen cười lạnh.
Lúc này ánh mắt của Eder Ryan cũng lộ vẻ rất bất ngờ, nhìn Carolina:
- Cậu có chắc chắn không?
- Vạn vật ngũ hành, âm dương tương phụ, tương sinh tương khắc. Đây là tinh túy Trung Y của Viêm Hoàng chúng tai
Phương pháp giải độc là do Tiêu Dương đưa ra, Carolina đã thử nghiệm, hoàn toàn có thể hóa giải kịch độc trên người năm mươi sáu người trúng độc kia. Hai ngày nay Carolina vẫn luôn cố nén xúc động trong lòng, không lên tiếng. Hiện tại tới thời điểm Tiêu Dương dặn dò rồi, Carolina lập tức gật đầu:
Carolina đứng lên lúc này hoàn toàn chỉ có một nguyên nhân... Tiêu Dương dặn dò!
Hiện tại dưới tình huống không có ai dám lên tiếng, Carolina cất tiếng nói khiến ấn tượng của Eder Ryan đối với gã càng cao hơn mấy phần. Eder Ryan hiểu rõ con người Carolina, tuyệt đối không phải thích nổi danh mà lên tiếng!
- Carolina, cậu... Cậu có biện pháp gì?
Eder Ryan cũng cảm thấy ngạc nhiên khi người nói là Carolina. Lúc Carolina muốn vào Bệnh viên hoàng gia, chính mình từng từ chối vài lần. Chẳng qua cuối cùng gã vẫn kiên trì, hơn nữa vượt qua kiểm tra trình độ cuối cùng, Eder Ryan mới để gã vào. Những năm nay Carolina vẫn luôn cố gắng làm việc tại Bệnh viện hoàng gia, Eder Ryan hài lòng phi thường.
Bowen âm thầm cười lạnh. - Viện trưởng tiên sinh, xin cho tôi cơ hội này. Tôi xin chấp nhận tất cả hậu quả.
Eder Ryan nhíu mày trầm tư rất lâu, rốt cục cũng quyết định, từ từ gật đầu.
Đại sứ quán.
- Một ngày tuyệt đẹp. Chuẩn bị bắt đầu rồi.
Dịch Hưng Ngôn đẩy mở cửa phòng, cửa bước ra, đi vê phía bên ngoài.
Nhìn về phía Trương Trình Quốc ở phía xa xa, bên cạnh còn mang theo không ít cảnh vệ.
- Đại sứ Trương.
Dịch Hưng Ngôn mỉm cười đi tới:
- Đại sứ Trương cũng muốn tham gia họp báo của Sơn Hà Thư Họa sao? Theo như tôi nghĩ thì không cần đâu. Tôi có thể giải quyết sự kiện này rồi.
- Ông có thể giải quyết sự kiện này nhưng tôi có thể giải quyết ông.
Trương Trình Quốc liếc Dịch Hưng Ngôn một cái, lập tức vung tay lên. Đám cảnh vệ lập tức vọt tới, tóm lấy Dịch Hưng Ngôn.
Sắc mặt Dịch Hưng Ngôn tái đi, giương mắt nhìn Trương Trình Quốc, nghi hoặc hỏi:
- Đại sứ Trương, ông... Thế này là thế nào?
Lúc này trong tay Mục Dong Hoa cầm một tập tài liệu cười gian phất phất trước mặt Dịch Hưng Ngôn:
- Nhìn thấy thứ này chắc ông hiểu rồi đúng không?
Đồng tử Dịch Hưng Ngôn chấn động, chợt nhíu mày:
- Đây là chứng cứ về việc Sơn Hà Thư Họa độc hại dân chúng mà tôi đã thu thập... Sao lại rơi vào tay cô?
- Một chút trò vặt của ông, sao có thể thoát khỏi song kiếm hợp bích của tôi và Hoa Hoa chứ?
Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc.
Nghe vậy, Chu Mạt đứng phía sau Trương Trình Quốc không nén nổi thở dài:
- Quả nhiên là một đôi thư hùng đại đạo!
- Sao lại nói như thế chứ? Đó là anh Tiểu Thảo của cậu đấy!
Lý Bán Thiên lên tiếng trách mắng, chợt giương mắt nhìn lại, vô cùng cảm khái:
- Quả nhiên là một đôi cẩu nam nữ.
- Chứng cứ sao?
Trương Trình Quốc cười lạnh:
- Đây chỉ sợ là chứng cứ mà ông vô cùng khó khăn mới ngụy trang được thôi!
- Bắt y lại, chúng ta xuất phát. Hiện tại... Chắc quảng trường Bệnh viên hoàng gia đã náo nhiệt phi thường rồi.
Đã sát giờ họp báo chính thức, không khí tại hiện trường giống như đang không ngừng đề cao. Phóng viên, dân chúng vây xem, chính khách nhận lời tới dự, đại biểu của gia đình người bị trúng độc, cơ bản tất cả mọi người đều được bố trí xong!
Lúc này có một nhóm người tới hiện trường, vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng, khí thế hơn người, đi xuyên qua đám người, tiến thẳng tới khán đài của nhóm người Sơn Hà Thư Họal Vẻ mặt mọi người thuộc Sơn Hà đều chấn động, vội vàng nhìn qua.
Quân Thiết Anh đứng lên, nhìn đội trưởng Romi cầm đầu đám người, lạnh nhạt nói:
- Vị tiên sinh này, tôi nghĩ các ông nhầm hướng rồi. Vị trí của các ông là ở phía bên kia... Xin mời.
Vẻ mặt Romi lạnh lùng khinh thường.
- Ngại quá, tôi muốn tới nhắc nhở một tiếng, giờ bắt đầu họp báo rồi! Hơn nữa... Những người ở nơi này các ngươi chỉ cần hai ba người ở lại thôi. Những người còn lại đi theo đội hành động đặc biệt của chúng ta đi. Bởi vì chúng ta sẽ tuyên bố kết quả cuối cùng của sự kiện trúng độc quốc họa Viêm Hoàng trước mặt dân chúng Amsterdam !
- Thời gian họp báo chính thức đến 12 giờ trưa mới bắt đầu. Tôi nghĩ không cần vị tiên sinh này thúc giục đâu.
Quân Thiết Anh nói:
- Còn về chỗ ngồi... Tôi cũng không ngại cho các người mượn một cái bàn sử dụng, ngồi ở phía sau chúng tôi.
- Làm càn! Cô có biết cô đang nói chuyện với ai ?
Tracy tức giận mắng:
- Chúng ta yêu cầu bắt đầu họp báo ngay lúc này! Một được kéo dài thêm một giây nào nữal
Tiểu Hàm nhanh chóng nói nhỏ, phiên dịch ra. Sắc mặt mọi người Sơn Hà đều không tránh khỏi trâm thấp đi.
Một lúc sau...
- Các người đã không thể chờ đợi như vậy, Sơn Hà chúng ta sao có thể không theo được?
Không ai chú ý Tiêu Dương đã xuất hiện từ lúc nào. Chẳng qua khi hắn lên tiếng là lúc hắn đang bước lên khán đài rồi.
Mặt hắn lộ vẻ cười mỉm:
- Vậy thì bắt đầu đi!