Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1246 - Chương 1253: Chỉ Có Một Sự Thật.

Chương 1253: Chỉ có một sự thật. Chương 1253: Chỉ có một sự thật.Chương 1253: Chỉ có một sự thật.

Thân mặc áo trắng, lững thững đi tới, mặt mang nụ cười nhạt, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy. Đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía trước. Vào lúc này, mọi người đều cảm thấy hắn như cây trong gió xuân, dường như người trước mặt giơ tay nhấc chân có thể khiến trời đất thay đổi, lòng dạ rộng lón bao trùm thiên địa vậy.

Sơn Hà, Tiêu Dương!

Trong tích tắc này, mọi người Sơn Hà và Tây Môn Lãng đều ngẩn ra, não giống như bị sét đánh, tròng mắt mở lớn tới cực điểm, sau đó không nén nổi hô to, giọng nói vô cùng kích động:

- Tiêu Dương, Tiêu khách khanhI

- Hóa ra là anh ấy! Anh ấy tới rồi!

- Thân bảo hộ của Sơn Hà tai

Mọi người Sơn Hà kích động và phấn chấn, tâm trạng lúc trước bị quét sạch. Rốt cục bọn họ cũng hiểu, hai người Quân Thiết Anh và Lam Hân Linh để trống một ghế là cho ai rồi.

Trên thế giới, trừ Tiêu Dương ra thì ai có tư cách đó!

Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương tươi cười.

- Linh nhi, em biết anh lâu như vậy rồi, có bao giờ anh khiến em thất vọng đâu?

- Xin lỗi nhé, anh tới chậm.

Lam Hân Linh nói.

Trong tích tắc này, trái tim Romi âm thầm hiện lên một tia bất an. Chẳng qua vừa nghĩ tới những sự bố trí hôm nay, lập tức tâm trạng gã bình tĩnh hơn không ít. Sơn Hà Thư Họa hôm nay sẽ phải phục rồi. Cho dù là có thân thánh tới cũng vô dụng!

Lúc này Tiểu Thần Long đã bay tới, ôm bắp đùi Tiêu Dương, khóc lóc thảm thiết.

Ánh mắt Romi hơi nhíu lại thành một sợi dây nhỏ, lấp lóe ánh sáng lạnh, nhìn chăm chú vào Tiêu Dương. Gã âm thầm than thở bởi sức hút của Tiêu Dương. Trước khi Tiêu Dương xuất hiện, gã đều quan sát hết vẻ mặt của mọi người trong Sơn Hà. Ngoài Quân Thiết Anh và Lam Hân Linh ra, mặt mũi ai nấy đều u sầu. Nhưng khi Tiêu Dương vừa xuất hiện, chỉ nói một câu kia, còn chưa làm gì đã khiến tâm trạng mọi người thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đây cũng chỉ có thể quy về sức hút cá nhân của hắn!

Đôi mắt Tiêu Dương tràn ngập tự tin.

Tiêu Dương lờ luôn anh thù địch và kinh ngạc của đám người Romii, đi tới trước mặt Quân Thiết Anh, cười khẽ:

Đối với Romi mà nói, Tiêu Dương là một đối thủ xa lạ phi thường.

- Tiêu Dương, hôm nay sẽ không khiến mọi người thất vọng chứ?

- Ba ba con đói quá, mau đưa đồ ăn đây đi!

- Vừa kịp lúc, không phải sao?

Tiểu Thần Long lau nước mắt.

- Ba ba.

Tiêu Dương cảm động. Hóa ra Tiểu Thần Long cũng đã có nhân tính, biết nhớ mình rồi. Mặt Quân Thiết Anh hơi ửng hồng.

Quân Thiết Anh kéo cô gái Tiểu Hàm đang tò mò nhìn Tiêu Dương tới, nói:

- Vất vả cho cô rồi.

Đôi mắt đám người Tây Môn Lãng bừng lên vẻ hiểu ra. Thảo nào đột nhiên xuất hiện tên nhóc khó chiều kia, hóa ra là con trai của Tiêu Dương!

Lông mày Tiêu Dương hơi nhu lại.

Một viên Ngưng Thần Quả xuất hiện. Tiểu Thần Long vui vẻ ôm lấy trở vê chỗ ngồi.

- Còn không phát huy bản lĩnh của bạn trai siêu cấp đi!

Lúc này Lam Hân Linh cười cười.

- Bạn trai Thiết Anh, người ta hơi bất mãn với anh thì phải.

- Em giới thiệu nhé, cô ấy tên là Tiểu Hàm, là phiên dịch được em mời đến.

Nói tới đây, Tracy đứng cạnh không nhịn nổi, gắt lên một tiếng:

- Các người đã nói đủ chưal

Giọng nói như sấm. Từ lúc Tiêu Dương xuất hiện tới giờ, ánh mắt không thèm đếm xỉa đến mười người tổ Tulip chút nào. Điều này khiến Tracy không nén nổi tức tối. Với thân phận của tổ trưởng Romi, ngay cả thị trưởng tiên sinh cũng còn phải tôn trọng ba phần mà.

- Mấy ngày nay cô ấy giúp em không ít việc. Còn đây là Tiêu Dương, bạn trai tôi.

Tiêu Dương mỉm cười chào hỏi:

Tiểu Hàm hơi khép nép gật đầu với Tiêu Dương.

- Chào anh.

Sau khi Tiêu Dương xuất hiện, trái tim Lam Hân Linh đã hoàn toàn buông lỏng.

Đám người Sơn Hà lại càng coi Tiêu Dương là chỗ dựa tinh thần.

Ngay lúc này, dân chúng phía dưới dường như cũng đánh hơi được vẻ bất thường, rối rít nhìn về phía này một cách đầy hứng thú. Họp báo còn chưa chính thức bắt đầu, đám người hai bên như đã có tranh chấp rồi. Đám người thích xem chuyện bao đồng này càng hào hứng hơn.

Tiêu Dương từ từ đi về phía trước.

Quân Thiết Anh đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Hàm. Tiểu Hàm vội vàng tiến tới, chuẩn bị phiên dịch cho Tiêu Dương.

- Các người là ai?

Tiêu Dương nói thẳng.

Tracy cười lạnh:

- Đội hành động đặc biệt của cảnh sát, chuyên phụ trách điều tra sự kiện trúng độc quốc họa Viêm Hoàng lần này! Đối với người ngăn trở hành động điều tra, có thể bắt ngay lập tức!

- Chúng tôi đều là những người biết lễ độ.

Trong tích tắc này, tính mạng của mình đã nằm trong tay người trước mặt này mà không ai hay biết.

Romi có thể cảm nhận rất rõ ràng, chỉ cần đối phương tiếp tục phát lực thì nội tạng của mình tuyệt đối sẽ vỡ nát Người đến từ Sơn Hà của Viêm Hoàng này không ngờ chỉ giơ tay đã khiến mình không còn sức phản kháng.

Trong tổ Tulip, thực lực của mình tuy không phải đứng đầu nhưng tuyệt đối cũng không kém đâu!

Đôi mắt Romi lập tức lộ vẻ khiếp hãi, nhìn Tiêu Dương, nét mặt ngạc nhiên không thể tin nổi.

- Nếu tôi không nhớ lầm thì nơi này là địa phương thuộc về Sơn Hà chúng ta đấy.

- Hừ, đây là Hà Lan!

- Anh nói đúng.

Tiêu Dương gật đầu, bước về phía trước từng bước một, vươn tay ra:

- Nếu nói thế thì người của Sơn Hà thất lễ trước rồi.

Romi lạnh lùng nhìn Tiêu Dương vươn tay ra, do dự một lúc, thấy mọi người đều đang nhìn chăm chú vào mình, cũng không thể để mất phong độ. Trong nháy mắt khi Romi đưa tay ra bắt tay Tiêu Dương, lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng nặng nề, dời non lấp biển đánh thẳng vào cánh tay mình.

Giống như có một lồng giam từ trên cao giáng xuống vậy!

Romi kinh hãi, đồng trong trong nháy mắt này cũng mở tol

Gã gân như muốn rút tay lại theo bản năng nhưng lại cảm thấy cánh tay đã không thuộc về bản thân mình nữa, bị một luồng lực lượng kinh khủng giữ lại.

Toàn thân Tiêu Dương không nhúc nhích, vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt:

Vừa nói, trên người Romi đột nhiên bộc phát ra một luông lực lượng vô hình, áp bách về phía Tiêu Dương.

- Nói linh tỉnh ít thôi. Nhiều nhất Sơn Hà cũng chỉ được ở lại ba người. Những người còn lại rời khỏi nơi này. Chúng ta chuẩn bị tuyên bố họp báo rồi.

Lúc này Romi cũng nhíu mày, lạnh lùng nói:

Tiêu Dương chẳng thèm đếm xỉa tới. Ánh mắt hắn rơi vào người Romi. Hắn nhận ra Romi mới là trung tâm của đám người này.

Uy hiếp trắng trợn.

Tiêu Dương nắm tay Romi, nghiêm mặt nói:

- Có thể thương lượng hay không?

Đôi mắt Romi lóe lên vẻ âm trầm, sắc mặt lại cố gắng duy trì bình tĩnh. Lúc này gần như ánh mắt cả Amsterdam đều đang tập trung lên khán đài này. Nếu để Tiêu Dương âm thầm hạ gục, gã cũng không còn mặt mũi nào nữa.

- Anh nói xem.

Tiêu Dương cười:

- Thật ra khán đài này cũng hơi nhỏ, Sơn Hà chúng ta đã tới ngồi chật rôi. Bên anh nhiều người như vậy, đi lên cũng không ổn lắm đâu.

- Anh nói cái gì?

Vẻ mặt Tracy lộ vẻ tức giận, chỉ Tiêu Dương nói.

- Như vậy đi, bên kia còn hai ba chỗ ngồi. Tiêu Dương chỉ về khán đài bên cạnh.

- Các người để lại hai người, những người còn lại chờ ở bên dưới đi.

- Láo xược!

- lm miệng!

Romi gầm lên một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương, chợt từ tốn nói:

- Tracy ở lại, những người còn lại đều đi xuống đi!

- Tổ trưởng.

Tracy ngẩn ra, dường như cảm thấy mình nghe nhầm. Địa vị của tổ Tulip ở Hà Lan rất đặc thù, hiện tại không ngờ lại bị Sơn Hà Thư Họa bắt phải nhượng bộ? Chuyện cực này kỳ hoang đường. Đúng ra phải đuổi hết bọn họ xuống mới phải.

- Đi xuống!

Giọng Romi đã có vẻ không nhịn nổi.

Sự thật là ngay lúc này, gã đang phải che dấu cảm giác đau đớn truyền từ cánh tay tới. Romi cảm thấy cánh tay mình đã đau tới tê rần rồi.

Mười mấy người tổ Tulip phía dưới đưa mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt đi xuống khỏi khán đài.

Cảnh tượng này bị đám người thị trưởng Phạm Già Liêm ở bên cạnh nhìn thấy, đôi mắt cũng không dấu nổi vẻ giật mình.

Tổ Tulip có địa vị cực kỳ đặc thù, luôn luôn cao ngạo, còn chưa thấy bọn họ phải nhượng bộ như vậy bao giờ.

Ánh mắt Phạm Già Liêm rơi vào khán đài, nhìn về phía người mặc áo trắng kia. Bởi người này xuất hiện nên dường như thế cục đã có thay đổi rất khó nói.

Ngay lúc này, lông mày Phạm Sanh Khắc cũng nhíu lại.

Dân chúng tránh được, lại có một đám người đi tới.

- Anh Tiêu!

- Lão đại!

Đám người Lâm Tiểu Thảo nhìn về phía khán đàn, lập tức không nén nổi vẻ hung phấn, cất tiếng hô to với Tiêu Dương!

Tiêu Dương đã bỏ tay Romii ra, lúc này vây tay ra hiệu với đám người Lâm Tiểu Thảo.

- Em tìm được bà xã rồi, anh thấy thế nào?

Lâm Tiểu Thảo không nhịn nổi nữa, lại chỉ Mục Dong Hoa hô to, mặc dù đang bị mọi người chú ý. Mục Dong Hoa vẫn nén không cho tên này một dá bay xuống đài, chỉ bực tức trừng mắt lườm gã một cái!

Sau khi mấy người Trương Trình Quốc từ đại sứ quán tới, những tâng lớp nhận được lời mời tới họp báo đã coi như đến đủ rồi.

Trương Trình Quốc đi lên khán đàn, bắt chuyện với Phạm Già Liêm, hơn nữa còn ngồi xuống bên cạnh ông ta.

- Đại sứ Trương.

Phó thị trưởng Phạm Sanh Khắc không nén nổi, cất tiếng hỏi: - Sao tiên sinh Dịch Hưng Ngôn còn chưa tới?

- Ồ, ông ấy không được khỏe. Tôi thay mặt ông ấy tới là được rồi.

Trương Trình Quốc cười với Phạm Sanh Khắc.

Phạm Sanh Khắc gượng cười gật đầu, lúc này có cảm giác không được an tâm lắm.

Thời gian thong thả trôi qua. Khi chỉ còn không tới một phút là đến 12 giờ, toàn bộ quảng trường liên yên tĩnh hẳn.

Ánh mắt mọi người đều đang tập trung vào khán đài phía trước.

Lúc này Tiêu Dương đã ngồi xuống, nghiêng mặt nhìn Romi ngồi một bên, cười nói:

- Anh nói rất đúng. Đây là Hà Lan, các người là chủ nhân, chúng ta là khách. Tuyệt đối chúng tôi không thể đoạt lời nói trước được. Tiên sinh Romii, lần họp báo này do anh bắt đầu đi.

Ánh mắt đều tập trung lại phía này.

Giờ phút này vẻ mặt Romi đã khôi phục bình tĩnh, trừ cánh tay phải còn hơi tê dại ra.

Trong lòng Romi dâng lên ý lạnh. Vừa rồi mình khinh thường để đối phương khống chế, từ hiện tại trở đi, mình sẽ không có đối phương chút cơ hội phản kháng nào nữa.

Tại nơi này không phải so vũ lực được!

Ánh mắt Romi đảo qua hơn trăm phóng viên dưới khán đài, từ tốn gật đầu, sau đó đứng thẳng dậy, tiếng nói vang vọng toàn trường.

- Tôi là tổ trưởng đội hành động đặc biệt điều tra sự kiện trúng độc quốc họa Viêm Hoàng lần này, Romil Mười ngày trước, một tai nạn mà mọi người không ngờ tới giáng xuống người dân Hà Lan chúng ta. Kịch độc đến từ phương Đông, khiến người dân chúng ta gặp phải cảnh không sao dậy nổi.

Romi nói một tràng đầy cảm xúc xong, lại cất cao giọng nói:

- Trải qua mấy ngày điều tra hết sức, đội hành động đặc biệt của chúng ta đã tìm được manh mối của vụ án này! Sự thật đã được phơi bày!

Những lời Romi vừa nói khiến mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng hồi hộp, đợi kết luận của gã.

- Chỉ có một sự thật.

Romi vươn ngón tay, nhấn từng chữ mội:

- Sơn Hà Thư Họa cố ý mưu sát!
Bình Luận (0)
Comment