Chương 1254: Ba ba gian trá phi thường
Chương 1254: Ba ba gian trá phi thườngChương 1254: Ba ba gian trá phi thường
Một lời nói ra làm chấn động mọi người!
Trong khoảnh khắc, toàn trường như bùng nổ.
- Sơn Hà Thư Họa cố ý mưu sát!
- Quả nhiên là như vậy. Không ngờ Sơn Hà Thư Họa lại một mực kêu oanl
- Rốt cục sự thật cũng rõ ràng rồi. Lần này phải nghiêm trị hung thủi
Trong tích tắc, dân tình dâng trào, tiếng la ó vang lên bốn phía. Từng đợt sóng kêu gào vọng lại, đả kích Sơn Hà Thư Họa.
Khóe mắt Romi nhìn vê phía Tiêu Dương, không tránh khỏi hơi nhíu lại. Ngay lúc này vẻ mặt Tiêu Dương vẫn bình tĩnh như cũ khiến Romi cảm thấy trong lòng không nén nổi một tia ý lạnh. Chẳng qua gã che dấu được rất nhanh, âm thâm hừ một tiếng. Hiện tại mới chỉ là bắt đầu, tôi muốn thử xem anh có thể duy trì trấn tính được tới khi nào.
Romi càng kinh ngạc hơn là mọi người Sơn Hà trừ Tiêu Dương ra, những người còn lại cũng có vẻ không thay đổi sắc mặt nhiêu. Vẻ mặt tên nhóc ba tuổi kia lại càng có vẻ say mê thưởng thức "quả táo nhỏ' trong tay.
Ánh mắt Romi mạng theo vẻ gây hấn nhìn mọi người Sơn Hà ở bên cạnh, chợt lại nhìn xuống phía dưới, giọng nói vang vang.
- Đây là một trong những bức quốc họa Viêm Hoàng bị nhiễm độc. Bởi nó có kịch độc nên tôi đã bọc kín nó lại.
Romi từ tốn nói:
Romi vung tay. Rất nhanh, gã thành viên của tổ Tulip mang một bức tranh được bọc kín ra, giơ lên trước mặt mọi người.
Romi vươn cánh tay, hơi đè xuống phía trước một chút. Toàn trường liên yên tĩnh lại.
Câu này vừa dứt, sắc mặt rất nhiều người thân của người bị hại đều tái mét, trái tim chấn động, thậm chí một số người còn sợ hãi tới mất khống chết
- Xin hỏi tổ hành động đặc biệt nắm giữ được chứng cứ gì hay không?
Romi cất tiếng nói:
- Hôm nay nếu đã tuyên bố công khai kết quả điều tra với mọi người thì cũng nói rõ rằng tổ hành động đặc biệt của chúng ta đã có đủ chứng cứ chứng minh Sơn Hà Thư Họa có ý đồ mưu sát con dân Hà Lan chúng tai
Có phóng viên phía dưới hô to.
- Chuyện này phải bắt đầu từ nhóm quốc họa Viêm Hoàng bị nhiễm độc!
- Sao lại không có thuốc giải chứ! Nhất định là có biện pháp!
- Tất cả chứng cứ chúng ta sẽ công khai đưa ra để định tội Sơn Hà. Tôi cũng sẽ khiến cho bọn họ không còn lời nào để nói!
- Nhất định phải khiến hung thủ trả nợ máu, phải nghiêm trị không thaI
- Trải qua thời gian chúng ta ngày đêm nghiên cứu, kịch độc trong bức quốc họa Viêm Hoàng này là một loại độc tên là Diệt Tiên Phấn đến từ Viêm Hoàng. Thứ độc này tàn nhãn phi thường, không mùi không vị, hơn nữa quan trọng hơn là nó không có bất cứ thứ thuốc giải gì!
- Cái gì? Không có thuốc giải? Vậy những người bị trúng độc...
Romi chần chừ một hồi, ánh mắt nhìn về phía khán đài bên trái, suy nghĩ một chút, lập tức lại cất giọng nói:
Ánh mắt Romi nhìn một lượt trên khán đài, vẻ mặt bỗng lóe lên một tia nghi hoặc. Dựa theo kế hoạch đã bố trí trước thì lúc này Dịch Hưng Ngôn đáng lý phải đứng ra đưa "chứng cứ”. Một số 'chứng cứ" do Dịch Hưng Ngôn nói ra, tất nhiên có lực thuyết phục hơn hẳn mình. Bởi vì Dịch Hưng Ngôn là người Viêm Hoàng, hơn nữa còn là đại diện quan chức được phái tới phụ trách việc này!
Giọng nói của Phoebus vô cùng phẫn nộ:
Romi phất tay, cất giọng nói:
Nhân chứng vật chứng, trong tay Romi có không ít chứng cứ xác thực, hơn nữa còn chỉ thẳng mũi mâu về phía Sơn Hà Thư Họal
- Tranh này tới từ Viêm Hoàng, trên tranh có độc cũng là độc Viêm Hoàng.
Trong tích tắc, tâm tình dân chúng bừng bừng, hô lớn phải lấy máu trả nợ máu!
Điều tra manh mối, Sơn Hà Thư Họa có ý đồ mưu sát!
Tới cuối cùng, gần như không ai hoài nghi nữa. Bởi sự thật đã thể hiện rõ bởi nhiêu chứng cứ rồi!
- Hiển nhiên Sơn Hà Thư Họa bị chúng tôi nghi ngờ đầu tiên! Hơn nữa trải qua điều tra chỉ tiết, chúng ta càng nắm được nhiều chứng cứ xác thực hơn!
- Vừa rồi mọi người cũng đã nghe rồi, bọn họ trúng phải một loại kịch độc không có thuốc giải!! Sơn Hà Thư Họa phải trả nợ máu, bồi thường tính mạng cho vợ tôi!
- Trong tờ séc này có năm mươi triệu. Số tiên này là so Sơn Hà Thư Họa đưa tôi. Nếu thật sự Sơn Hà Thư Họa không có vấn đề gì thì sao bọn họ phải đưa tiền cho tôi?
- Sau khi xảy ra sự việc, những người nhà bị hại như chúng tôi gặp phải sát thủ ám sát vài lần. Sát thủ này chính là do Sơn Hà phái ra! Bọn chúng muốn dằn mặt chúng tôi!
Chẳng qua Dịch Hưng Ngôn hôm nay vẫn chưa tới.
- Tôi tên là Phoebus. Vợ của tôi bị trúng độc, đến nay còn chưa rõ sống chất.
Romi hô mấy cái tên, trong đám người nhà của người bị hại có ba người đi ra. Bọn họ đi tới cạnh Romii, gật đầu với gã.
- Sau khi mọi chuyện xảy ra, Sơn Hà Thư Họa muốn dấu diếm sóng gió, cho nên mới tìm tới gặp người nhà những người bị hại. Hiện giờ tôi muốn mời mấy người ra làm nhân chứng.
Không ít người nhà bị hại nghe thấy độc này không thể cứu càng triệt để mất khống chế, khóc rống lên trên khán đài. Cảnh tượng này càng khiến cho không ít người tức tối quát mắng.
Khóe miệng Romi nhếch lên nụ cười lạnh.
Cho dù Dịch Hưng Ngôn còn chưa đến nhưng trong tay mình đưa ra nhiều "chứng cứ" như vậy đã đủ chứng tỏ tử tội của Sơn Hà rồi!
Vĩnh viễn không dậy nổi!
Hiện tại bọn họ đang đứng trên vách núi rồi. Chỉ chờ Dịch Hưng Ngôn xuất hiện, lập tức sẽ đá mạnh một cái vào sau lưng nữa. Đối mặt với tiếng mắng chửi ngập trời, đám người Sơn Hà như Tây Môn Lãng giờ phút này cũng hơi không kiềm chế nổi nữa, vẻ mặt nóng ruột nhìn Tiêu Dương.
Mặt Tiêu Dương vẫn rất bình thản.
Cái gọi là chứng cứ trong tay Romi, bị Romi cắn ngược một cái cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu.
Chẳng qua Tiêu Dương chỉ đang chờ cơ hội phản kích mà thôi.
- Mặc kệ gã ta đi. Dù sao chúng ta cũng đã bó tay rồi. Carolina muốn ra hứng nỗi oan này, chúng ta càng đỡ gặp phiền phức.
- Carolina điên thật rồi! Lại dám dùng Phạm lão tiên sinh là người thử thuốc đầu tiên.
Tên ông lão này là Phạm Tát Hi, là một quý tộc từ thiện nổi tiếng của Hà Lan, có địa vị rất lớn trong dân chúng Hà Lan.
Carolina cẩn thận đút thuốc đã nấu kỹ cho một ông lão uống.
Nếu so sánh với huyên nào bên ngoài, ngay lúc này, trong Bệnh viện hoàng gia, một đám bác sĩ đang tụ tập, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, quan sát tình hình xung quanh.
Tiếng hô ầm âm kích động tâm tình của đám đông.
- Chị Linh Nhi, chị cứ yên tâm đi. Tất cả đều nằm trong sự khống chế của ba ba.
- Vẫn là nhóc hiểu tôi nhất.
- Đúng mà, ba ba gian trá phi thường!
- Có ý đồ mưu sát, hơn nữa là năm mươi sáu mạng người! Thật sự là quá tàn nhận!
Phó thị trưởng Phạm Sanh Khắc tiên sinh trên khán đài bên tran không nén nổi nữa, đứng lên tức giận nói với Trương Trình Quốc.
- Đại sứ Trương, tôi hy vọng phía chính phủ Viêm Hoàng có câu trả lời thích đáng cho chúng ta về sự kiện này! Còn về Sơn Hà Thư Họa, tôi nghĩ cũng phải do chính phủ Hà Lan chúng ta toàn quyền xử lý!
- Đúng vậy!
- Nói rất hay!
- Nợ máu phải trả bằng máu!
Câu nói này không phải Tiêu Dương nói mà là Tiểu Thần Long ở một bên. Lúc này nó đã ăn xong Ngưng Thần Quả, nhếch miệng cười với Lam Hân Linh:
- Tên nhóc kia không làm được việc gì đâu.
Tiêu Dương nghiêng người nói.
- Tiêu Dương, chẳng lẽ chúng để mặc cho bọn chúng bôi đen như vậy sao?
Lam Hân Linh hơi không nén được mà nói nhỏ:
Tiêu Dương không vội, Quân Thiết Anh cũng thản nhiên.
- Đúng thế.
Bên trong phòng bệnh, bên cạnh Carolina là một hộ sĩ bưng bát thuốc, viện trưởng Eder Ryan cạnh đó chăm chú nhìn tình hình.
- Trong ba phút nhất định sẽ thấy tác dụng.
Carolina lùi lại phía sau vài bước, ánh mắt chăm chú nhìn Phạm Tát Hi, trong lòng cũng hơi hồi hộp. Mặc dù gã rất chắc chắc nhưng tới thời khắc quyết định sinh tử, Carolina cũng không tránh nổi hơi run rẩy.
Từng giây trôi qua.
- Carolina, cậu xem.
Đột nhiên viện trưởng Eder Ryan chỉ về phía điện tâm đồ, ánh mắt sáng lên!
Ánh mắt nhanh chóng nhìn lên khuôn mặt lão tiên sinh Phạm Tát Hi. Giờ phút này khuôn mặt ẩn hiện màu đen tím dã xuất hiện một tia hồng hào.
Thật sự hữu hiệu!
Hơn nữa hiệu quả còn thần tốc!
Trong một khắc này, đôi mắt quân đoàn Thánh Vũ không che dấu được vẻ mừng rỡ như điên.
Mà bên ngoài phòng bệnh, mọi người ngẩn ra như hóa đá.
Bên ngoài Bệnh viện hoàng gia, tiếng hô hào vang lên ngập trời.
Điện thoại trong túi Tiêu Dương rung lên. Hắn bỏ ra nhìn, khóe miệng nhếch lên, sau đó từ từ đứng dậy!
Trong tích tắc này, ánh mắt tất cả mọi người rối rít tập trung lại, trong nháy mắt xuất hiện yên lặng ngắn ngủi.
Đồng tử Romi hơi nheo lại, ánh mắt cũng rơi vào người Tiêu Dương, trong lòng thâm cười lạnh:
- Tôi cũng không tin với những chứng cứ tôi nắm trong tay, hơn nữa còn có Dịch Hưng Ngôn chưa xuất hiện, Sơn Hà vẫn còn đường phản pháo?
Tất cả ống kính máy quay đều chiếu về Tiêu Dương.
Tất cả mọi người đều biết đây là cơ hội phát biểu cuối cùng của Sơn Hà.
Nếu Sơn Hà không thể nào rửa sạch hiêm nghi của mình, không cách nào lật đổ chứng cứ trong tay Romi, như vậy thì tội danh chắc chắc sẽ bị ghi nhận rồi.
Trong nháy mắt khi Tiêu Dương đứng lên, mọi người của Sơn Hà đều tập trung nín thở, trống ngực đập thùng thùng.
Đây giống như thời khắc bắt đầu một trận quyết chiến vậy!
Toàn trường yên tĩnh.
Tiêu Dương từ tốn nói:
- Tôi phi thường cảm tạ tiên sinh Romi. Y đã nỗ lực cố gắng không ít vì vụ án này! Sau đó tôi cũng rất thương xót tiên sinh Romii, bởi vì tất cả chứng cứ y nắm trong tay chẳng qua chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi!
Lập tức tiếng ồn ào lại vang lên, không ít tiếng nói tức tối bộc phát.
- Nói năng bậy bạ. Tiên sinh Romi có nhân chứng vật chứng, anh còn muốn cãi chày cãi cối à?
- Người Viêm Hoàng cút xuống nhận tội đi!
Ánh mắt Tiêu Dương bình tĩnh nhìn mọi người phía dưới, đột nhiên sắc bén hơn rất nhiều, giống như một thanh kiếm sắc đột ngột ra khỏi vỏ, ép thẳng tới trái tim mọi người.
Lập tức toàn trường liền yên tĩnh lại!
Sau đó Tiêu Dương nói tiếp:
- Tôi không nói tiên sinh Romi sai lầm hoàn toàn.
Tiêu Dương tới bên cạnh bức họa bị bọc kín kia. - Thứ nhất, bức họa này có độc, chính xác! Thứ hai, độc trên bứ họa là Diệt Tiên Phấn, cũng chính xác! Nhưng tiên sinh Romi phạm sai lầm lớn nhất chính là y cảm thấy Diệt Tiên Phấn thực sự không có thuốc giải sao?
Lời này vừa dứt, mắt Romi liên lộ vẻ lạnh lẽo khinh thường.
Một lúc sau, y nói thẳng:
- Đúng vậy, không có thuốc giải!
- Đây đúng là chuyện hài hước nhất tôi từng nghe!
Tiêu Dương cất tiếng vang vang:
- Tôi vừa nhận được tin tức, Bệnh viện hoàng gia đã giải độc thành công. Vậy mà anh lại liên mồm nói là Diệt Tiên Phấn không có thuốc giải. Tôi muốn hỏi tiên sinh Romi, anh có rắp tâm gì hải!
Toàn trường lại bùng nổi
Lần này là kích động, còn không thể tin nổi. Nhất là người nhà những người bị trúng độc, vừa rồi Romi như phán bọ bị tử hình, hiện tại một câu nói của Tiêu Dương lại khởi tử hồi sinh. Điều này khiến bọn họ không tự chủ được mà ngẩn ra, đôi mắt nhìn Tiêu Dương chăm chú.
Sắc mặt Romi thay đổi mấy lượt:
- Không có khả năng!
Tiêu Dương cười, chỉ vê hướng Bệnh viện hoàng gia.
- Tất cả mọi người nhìn xem bên kia, người không có khả năng sống sắp xuất hiện rồi đấy.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn lại.
Trong không khí yên tĩnh, Tiểu Thần Long lầm bầm:
- Tôi đã nói là ba ba tôi gian trá phi thường mài