Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1248 - Chương 1255: Phản Kích

Chương 1255: Phản kích Chương 1255: Phản kíchChương 1255: Phản kích

Đối phương chọn năm mươi sáu người trúng độc làm mục tiêu công kích trọng điểm!

Điểm này Tiêu Dương đã đoán trước rồi.

Đây cũng là nguyên nhân hắn để Carolina tới thời khắc cuối cùng mới ra tay điều trị người bị trúng độc.

Bởi vì đúng là Diệt Tiên Phấn được gọi là độc không có thuốc giải.

Kể cả Tiên Nhân cũng sẽ mất mạng.

Đương nhiên Romii rất tự tin nên mới nói năng một hồi, kích động tâm tình quần chúng, lấy người trúng độc làm lời dẫn, lại đưa ra nhân chứng vật chứng, đẩy Sơn Hà Thư Họa vào núi đao.

Nhưng y lại không ngờ được rằng độc Diệt Tiên Phấn đã bị tiểu công chúa Tiêu Tinh Y phá giải từ lâu rồi. Loại Diệt Tiên Phấn này đối với Tiêu Dương mà nói đã không có bất cứ nguy hiểm gì.

Một bóng người xuất hiện tại cửa Bệnh viên hoàng gia, tuyên cáo những lời nói vừa rồi của Romi hoàn toàn thất bại!

Tiếng nói truyền tới khiến sắc mặt của Romi lập tức tái mét. Sự xuất hiện của Phạm Tát Hi giống như một thanh đao nhọn đâm nát tất cả mọi bố trí của mình chứ không còn nghỉ ngờ gì nữa!

Phạm Tát Hi được viện trưởng Eder Ryan và Carolina dìu lên khán đài.

- Không sao hết! Thế không phải vừa nói người bị trúng độc không có thuốc giải sao? Nhưng bọn họ được cứu rồi! Bọn họ được cứu rồiI

Nhất là lúc này ba vị vừa đứng ra làm chứng chống Sơn Hà Thư Họa, đôi mắt Phoebus mở to tới cực điểm, nhìn Phạm Tát Hi, khuôn mặt rung động, chợt xoay người nhìn Romi, mặt lộ vẻ không thể nào tin nổi.

Tiếng hoan hô kịch liệt vang lên.

- Thật sự là Thượng Đế phù hộ.

- Là tiên sinh Phạm Tát Hi?

- Tiên sinh Phạm Tát Hi, hóa ra ông không sao. Thật sự tốt quá rồi!

- Là tiên sinh Phạm Tát Hi! Ông ấy không sao hết, tạ ơn trời đất!

Khi ánh mắt mọi người nhìn vê hướng cửa Bệnh viên hoàng gia, một đám người cũng bước ra. Dưới sự dẫn đầu của viện trưởng Eder Ryan, một ông lão sắc mặt hơi tái, tóc trắng bước tới, mặc dù trạng thái tinh thân vẫn còn chưa phải quá tốt nhưng so với nằm trong phòng hồi sức thì đúng là một trời một vực!

Phạm Tát Hi không sao, như vậy còn ai tin những chứng cứ mình vừa đưa ra nữa?

Phạm Tát Hi là được viện mình điều trị, hiện tại bình yên vô sự đi ra ngoài, không ngờ Romi lại nói thành "thượng đé phù hộ'! Eder Ryan bất mãn hừ một tiếng:

- Chẳng lẽ những lời tiên sinh Romi vừa nói đều là dối trá?

- Romi tiên sinh, Thượng Đế còn bận nhiều việc lắm.

Lúc này Romi đi tới đón, cười một tiếng:

Lông mày Eder Ryan nhíu lại.

Sau đó, không ít người cao giọng khen ngợi Bệnh viên hoàng gia.

Tiếng hoan hô vang vọng! Sắc mặt Romi trâm thấp khó nhìn, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía khán đài bên trái, âm thâm lo lắng tại sao Dịch Hưng Ngôn còn chưa đến!

Nhìn đám người dày đặc phía trước, còn có ánh đèn flash lóe lên không ngừng, viện trưởng Eder Ryan thân kinh bách chiến lúc này cũng cảm thấy hơi giật mình, chẳng qua vẻ mặt khôi phục lại rất nhanh, cầm mic cất giọng nói:

- Viêm Hoàng là tổ quốc của tôi, là gốc rễ của tôi!

Tiêu Dương để thành viên Sơn Hà đứng lên, nhường chỗ cho đám người tiên sinh Phạm Tát Hi.

- May mà cuối cùng tôi đã thành công!

- Mà lần này sự kiện trúng độc bộc phát tại Amsterdam trùng hợp có liên quan tới Viêm Hoàng! Sự kiện đầu độc ác liệt như vậy, tôi không tin là do đồng bào Viêm Hoàng của tôi gây ra! Nhưng cho dù là phủ nhận thế nào, năm mươi sáu người trúng độc là bởi quốc họa Viêm Hoàng. Tôi nhất định sẽ cố hết sức để giữ mạng sống cho bọn họi

Carolina từ từ nói, giọng nói trâm trầm:

- Tôi biết mấy ngày qua tất cả mọi người đều rất chú ý tới tình hình năm mươi sáu người bị trúng độc điều trị tại Bệnh viên hoàng gia chúng tôi! Hiện tại mượn dịp họp báo này, tôi xin tuyên bố với mọi người, năm mươi sáu người bị trúng độc đều đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi họp báo, tất cả người thân đều có thể vào Bệnh viên hoàng gia đi thăm người nhà mình rồi!

Hiện tại tình hình thế này, chỉ có "chứng cứ" trong tay Dịch Hưng Ngôn mới có thể đẩy Sơn Hà vào chỗ chết mà thôi!

Carolina nhận mic, vẻ mặt hơi kích động. Đây là sự chú ý mà nhiều năm qua gã chưa có được!

Hít sâu một hơi!

Nhất là trên khán đài phía bên phải, càng có nhiều người mừng tới phát khóc!

Hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm, giống như một đại hội hạch tội bỗng xoay chuyển thành đại hội tuyên dương trong chớp mắt vậy.

- Lần này sở dĩ có thể phá giải được kịch độc, người có công lớn nhất trong tổ chuyên gia của Bệnh viên hoàng gia chúng tôi là tiên sinh Carolina ngồi bên cạnh tôi! Phương thuốc giải độc là do Carolina nghiên cứu ral

Sắc mặt Eder Ryan cũng lộ vẻ tươi cười hài lòng. Sau ngày hôm nay, tất nhiên danh tiếng của Bệnh viên hoàng gia sẽ càng vang dội rồi!

- Tôi muốn cảm tạ hai người, thứ nhất, tôi muốn cảm tạ tiên sinh viên trưởng Eder Ryan của chúng ta đã tín nhiệm, để cho tôi cảm nhận được sự rộng lượng của Bệnh viện hoàng gial

Mặt Eder Ryan lộ nụ cười nhàn nhạt.

- Thứ hai...

Carolina đứng dậy, ánh mắt từ từ nhìn Tiêu Dương, cất cao giọng nói:

- Tiên sinh Tiêu Dương! Lần này cứu mạng được những người trúng độc chính là nhờ biện pháp Trung Y của Viêm Hoàng! Mà tiên sinh Tiêu Dương là thần y nổi tiếng thiên hạ của Viêm Hoàng. Dưới sự hỗ trợ của hắn, tôi mới có được phương thuốc giải độc!

Vẻ mặt Carolina trở nên kích động, cao giọng nói:

- Có thể nói, là Tiêu Dương cứu sống năm mươi sáu tính mạng! Nhưng từ lúc xảy ra sự việc tới nay, vẫn có không ít người chỉ trích Sơn Hà Thư Họa. Tôi muốn hỏi mọi người, nếu như Sơn Hà Thư Họa cố ý hạ độc dân chúng Hà Lan thân thì sao Tiêu Dương lại ra tay cứu giúp chứ? Chính mình hạ độc, tự mình tới cứu, còn giơ lưng ra gánh tội. Trên đời này có chuyện như vậy không? Cho nên tôi khẩn thiết xin mọi người nể tính mạng năm mươi sáu người kia, cho Sơn Hà một cơ hội thanh minhl

Carolina cúi đầu rất sâu với dân chúng phía dưới.

Cảnh tượng này khiến bản thân Tiêu Dương cũng ngẩn ra.

Sắc mặt Phoebus chấn động mạnh, im lặng một hồi, sau đó cắn răng quyết tâm, bước ra một bước:

- Nói thật, các người đúng là phải cảm tạ người của Sơn Hà đấy.

Viện trưởng Eder Ryan cười:

- Lời của Eder Ryan tôi mà anh cũng không tin à?

Sắc mặt Romi một bên hơi tái đi.

Lúc này Phoebus không nhịn nổi, cất giọng hỏi.

Trong số những người nhà của người bị hại, Phạm Tác La lên tiếng:

- Tôi xin lỗi một lân nữa vì những hành vi lỗ mãng của mình trước đói!

- Nếu như Sơn Hà không có vấn đề, tại sao lại đưa cho người nhà người bị trúng độc năm mươi triệu!

Đột nhiên, phía dưới đám phóng viên, một giọng nói chói tai vang lên.

- Đây không phải là bởi tâm lý lo sợ sao?

- Buồn cười thật!

Tiêu Dương cao giọng nói:

- Sơn Hà chúng ta chưa bao giờ sợ trách nhiệm cả! Mặc dù năm mươi sáu người bị trúng độc không phải do chúng tôi hạ độc nhưng bị trúng độc bởi quốc họa của chúng ta. Xuất phát từ lòng nhân đạo, Sơn Hà Thư Họa chúng tôi giúp đỡ người nhà người bị trúng độc vô điều kiện. Nếu đây lại thành cái cớ để các người chỉ trích chúng tôi, tôi chỉ có thể nói WQNMLGBI Không hiểu à? Ý là tôi vô cùng tức tối đấy.

- Vợ tôi thật sự không sao chứ?

- Tôi đã nói từ trước rồi, Sơn Hà vô tội mài

Toàn bộ chuyện này là lỗi của Sơn Hà sao?

Bọn họ chỉ trích Sơn Hà, nhưng Sơn Hà lại cứu tính mạng người dân của bọn họ.

Giọng nói Carolina vang vọng trong tay mọi người.

Mọi người phía dưới hoàn toàn yên tĩnh.

Đây hoàn toàn không phải do hắn sắp xếp. Dựa theo ý của hắn thì toàn bộ công lao lần này đều do Carolina nhận. Nhưng hiện giờ Carolina lại đẩy một phần công lao cho hắn, hơn nữa nói thêm những lời này. Carolina cũng có một trái tim rất chân thành!

- Xin lôi! Tôi căn bản không có chứng cứ gì chứng minh Sơn Hà là đầu sở. Tôi cho rằng người nhà tôi không thể cứu được, nóng lòng muốn đưa hung thủ ra công lý nên mới hiểu lâm Sơn Hài

Toàn trường lại nổi lên tiếng ồn ào náo động.

Mặc dù những lời này của Phoebus nói ra khá khéo léo nhưng cũng có rất nhiều người nghe ra được ý ngầm trong đó. - Ý là vừa rồi những chứng cứ của y là ngụy tạo?

- Thật hèn hại! Sao lại có thể dùng thủ đoạn như vậy được!

- Đội hành động đặc biệt, hành động như thế đấy à?

Đối mặt với chỉ trích, mặt Romi cảm thấy nóng bỏng.

Nửa giờ sau, Romi cắn răng, từ tốn nói:

- Xin lôi!

Phi thường không cam lòng nhưng hôm nay Dịch Hưng Ngôn không đến, căn bản Romi cũng không có bất cứ biện pháp gì. Nếu không chọn xin lỗi, giờ phút này gã rất khó thoát thân:

- Tôi nóng lòng muốn phá án, phi thường xin lỗi. Tôi sẽ cố gắng điều tra triệt để, nhất định sẽ cho mọi người câu trả lời hài lòng. Tôi muốn biết sự thật...

- Sự thật chỉ có một.

Giờ phút này Tiêu Dương bỗng lên tiếng, xoay người bước lên vị trí trước nhất của khán đài, cất giọng nói:

- Nếu tiên sinh Romi không phá án thành công thì tiếp theo, Sơn Hà sẽ tuyên bố với mọi người đi!

Đồng tử Romi co rụt lại, ánh mắt lạnh lẽo hẳn.

Sự thật!

Sự thật trong mắt Tiêu Dương rốt cục là cái gì?

Chẳng lẽ thật sự hắn đã nắm được sự thật về sự kiện đó. Tuyệt đối không có khả năng!

Ở trên khán đài phía trái, sắc mặt phó thị trưởng Phạm Sanh Khắc cũng hơi tái đi.

- Tất cả mọi người còn nhớ kỹ lần họp báo này là bởi tiểu thư Quân Thiết Anh của Sơn Hà Thư Họa chúng tôi ba ngày trước đứng ra trả lời cho mọi người!

Tiêu Dương nói.

- Hôm nay đúng là lúc trả lời rồi! Việc đầu tiên tôi muốn làm là rửa sạch hoàn toàn hiềm nghi cho Sơn Hà Thư Họal

Tiêu Dương quay người đi tới bức quốc họa nhiễm độc trước mặt, cầm lấy bức tranh, sau đó xé mạnh!

Trong khoảnh khắc, bức tranh bị bao kín đã mở ra.

Trên khán đài, đám người Romi tái mặt, nhanh chóng lui lại phía sau vài bước.

- Anh điên rồi. Bức tranh này có độc. Anh muốn độc chết tất cả mọi người ở đây à?

Romi tức giận mắng.

- Anh đã quên là Bệnh viện hoàng gia giải được độc này rồi à?

Tiêu Dương cười gian nhìn Romi.

Vẻ mặt Romi lại tái đi, không nói lời nào nữa.

- Sự thật là bức tranh này đã hoàn toàn không có độc rồi.

Tiêu Dương giao bức tranh cho viện trưởng Eder Ryan. Eder Ryan kiểm tra một hồi, gật đầu:

- Đúng là đã không có độc.

- Không có khả năng! Vẻ mặt Romi biến đổi.

- Anh hoàn toàn không hiểu rõ Diệt Tiên Phấn!

Tiêu Dương lắc đầu thở dài, chợt cất cao giọng nói:

- Kịch độc Diệt Tiên Phấn phân tán ra ngàn lần, có thể quét đầy lên quốc họa nhưng khi bức tranh không bị bọc kín, độc trên bức tranh không thể nào giữ nổi hai ngày!

- Thử nghĩ xem, khi bức tranh này hoàn thành ở Viêm Hoàng, vận chuyển tới Hà Lan, lại đặt ở quầy riêng, cả quá trình này sẽ mất bao nhiêu ngày? Trong vài ngày này, số người tiếp xúc với quốc họa tại sao không xuất hiện hiện tượng trúng độc? Mà đợi tới sau khi bỏ khỏi quầy riêng xong, lại có tới năm mươi sáu người bị trúng độc!

Tiêu Dương cười lạnh:

- Điều này nói rõ một vấn đề, độc trên quốc họa là có người trong quầy hàng cố ý bôi lên!
Bình Luận (0)
Comment