Chương 1259: Gặp mặt bất ngờ
Chương 1259: Gặp mặt bất ngờChương 1259: Gặp mặt bất ngờ
Cuộc họp báo gây ra lốc xoáy, tin tức mang tính nổ mạnh nhanh chóng truyền khắp các bên có liên quan.
Mây đen nặng nề trên bầu trời Amsterdam đã tan, trời xanh lại lộ ra. Đương nhiên về phía chính quyền lúc này như gặp động đất, cũng lan tới một nửa vòng Trái Đất, Viêm Hoàng, Thần Châu đại địa!
Tin tức mọc cánh truyền đi, tràn khắp trên mạng. Số lượng người truy cập thông tin liên quan tới họp báo tăng vọt.
Trong đó khiến người ta chú ý nhất tất nhiên là cảnh bay người tung một đá kia, chói mắt như sao chổi, khiến một số người máu huyết sôi trào!
- Công phu Viêm Hoàng! Sớm nên cho đám người nước ngoài này chút kiến thức rồi.
- Admin nói hay lắm. Đó là Tiêu Dương đấy! Bảo vệ cửa truyền kỳ của trường Phục Đại. Sự tích của hắn nhiều lắm.
- Khâm phục. Lâu như vậy không có tin tức của hắn, một lần xuất hiện lại gây ra chấn động.
Tiếng bàn tán vang lên không ngừng.
- Tên kia đi tới đâu cũng đều như vậy.
- Chị nhớ hắn phải không?
- Chị, hắn lại gây náo động rồi.
Bạch Tố Tâm nhìn thoáng qua Bạch Khanh Thành, đột nhiên bật cười nói:
- Trở về cho hắn biết tay!
- Chị nhớ chứ.
- Thằng ranh thối kia rốt cục cũng xuất hiện rồi.
Bạch Khanh Thành sửng sốt. Đối mặt với câu hỏi của Bạch Tố Tâm, đột nhiên cô cũng không biết phải trả lời thế nào cho phải.
Tô Tiểu San hừ một tiếng, trong đầu không tự chủ được nhớ lại một đêm kiều diễm ở Mỹ. Má cô nóng bừng. Cảnh tượng đó khiến cô giáo ngồi đối diện Tô Tiểu San không nén nổi mở to hai mắt, nhìn thoáng qua màn hình máy tính của Tô Tiểu San, không biết là có phải cô ta đang xem tin gì nhạy cảm hay không.
Bên trong phòng làm việc của giáo viên tại Minh Châu, toàn thân cô giáo Tô Tiểu San tỏa ra hơi thở của phụ nữ, lúc này mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Trên đó được phát video của cuộc họp báo hôm đó.
Bạch Khanh Thành hừ khẽ một tiếng.
Bạch Tố Tâm vui vẻ cười:
Sau khi khu nhà Thu Tâm bị nổ bom, chị em nhà họ Bạch thuê một gian ở cách quán cà phê Túy Vũ không xa. Bạch Khanh Thành đi tới sở cảnh sát và Bạch Tố Tâm tới trường đều gần hơn. Lúc này hai cô gái đang ngồi trên ghế salon. Vẻ mặt Bạch Tố Tâm hơi ngẩn ra nhìn màn hình. Trên đó đang chiếu cảnh họp báo hô đó.
- Em cũng nhớ.
Cho tới nay, hai chị em đều thâm hiểu rõ mình thích cùng một người. Nhưng hai người cũng chưa bao giờ nói chuyện trước mặt nhau vấn đề này. Hôm nay đột nhiên Bạch Tố Tâm dò hỏi khiến Bạch Khanh Thành không biết phải trả lời thế nào. Một lúc sau, Bạch Khanh Thành mới cắn nhẹ môi dưới:
Ánh mắt Bạch Khanh Thành nhìn chằm chằm vào phản ứng của Bạch Tố Tâm.
- Không chỉ có chị em ta, còn cả em ba Thiết Anh, Lăng Ngư Nhạn ở Phục Đại, thậm chí kể cả cô giáo Tô Tiểu San.
Bạch Tố Tâm nhìn một bức ảnh trước mặt, đó là lúc ở Phong Vũ Quán, lúc mình nhờ Tiêu Dương vờ làm bạn trai mình. Hai người dựa vào nhau rất gần, sắc mặt cũng lộ vẻ tươi cười, nhìn giống như một đôi tình nhân thật vậy.
- Tố Tâm, em đang rủa hắn đấy à?
Bạch Tố Tâm đứng lên, nói khẽ:
- Theo truyền thuyết, rất nhiều người khi còn sống đều gặp phải tình kiếp mà Nguyệt Lão gây nên.
- Tố Tâm.
- Chị.
- Tơ hồng rung động, không cắt đứt nổi. Nếu như hắn chọn em, chị sẽ chúc phúc cho hai người.
Bạch Khanh Thành nhẹ nhàng kéo tay Bạch Tố Tâm.
- Chị anh, làm sao tâm tư của chị qua được mắt em? Chúng ta cùng yêu một người thì phải trách cái tên oan gia kial
- Hừ! Em sẽ rủa hắn, ai bảo hắn phong lưu đa tình như vậy chứ.
Bạch Tố Tâm nhẹ nhàng cúi đầu, mím đôi môi hồng:
- Còn khiến kẻ khác khó dứt bỏ như vậy.
Lúc đó chỉ là diễn kịch, hiện tại đã thực sự rơi vào lưới rồi.
Bạch Khanh Thành phì cười:
- Thường nói hồng nhan họa thủy, nhưng bên cạnh hắn có nhiêu hồng nhan như vậy mà sao vẫn sống sung sướng thế.
Bạch Tố Tâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai chị em nhìn nhau:
- Chúng ta đều thuận theo tự nhiên đi. Đúng như em ba Thiết Anh từng nói, nó vẫn luôn chờ đợi bên cạnh Tiêu Dương, đợi tới ngày hắn đưa ra quyết định cuối cùng.
Chữ tình nan giải.
Nếu so sánh, hôm nay Tiêu Dương cũng gặp phải một vấn đề rất khó giải quyết.
Tiểu Thần Long có thể rất lâu mới đi tiểu, nhưng một lần đi tiểu lại có uy lực rất lớn.
Giống như núi non sụp đổ.
Phải biết rằng nó ra đời không lâu, lúc hóa thành bản thể, người đã dài cả trăm thước. Càng huống chỉ hiện tại nó đã trưởng thành không ít rồi.
Ở Hà Lan, thứ không thiếu nhất ngoài hoa Tulip và cối xay gió ra chính là đê biển.
Cuối cùng Tiêu Dương chọn một đoạn đê biển hẻo lánh có sóng đánh tới, ước chừng một trăm mét xong, trong tích tắc liền thấy một cột nước vọt thẳng lên trời cao! - Tôi tin là ông có thể làm được.
Ánh mắt Euro thoáng vẻ khổ sở.
- Tôi hy vọng có thể bắt đầu lại một lần.
Khiến Tiêu Dương cảm thấy kỳ quái là lúc này không ngờ Euro lại cạo trọc đầu rồi.
Euro hiểu rất rõ tổ chức Hắc Phong và Âu Mặc Minh. Có ông ta gia nhập, ở phương diện này cũng có thể trợ giúp không ít cho Tiêu Dương.
Khi ấy Tiêu Dương cũng đồng ý. Bởi vì thật sự Euro đã có lòng hối cải. Hơn nữa Euro còn khẩn cầu gia nhập Thiên Thính. Tiêu Dương cũng cho ông ta cơ hội này. Khi Euro bị giải đi, Cừu Ưng phái thành viên cướp xe tù luôn.
Tiêu Dương cười, nháy mắt.
- Lớn lên không ít nhỉ.
Tiểu Thần Long tức giận ngẩng đầu, giương nanh múa vuốt:
- Ba ba! Con mà thể hiện chân thân thì người chỉ có xấu hổ tới chết.
Tiêu Dương không thèm đếm xỉa tới nó, nhanh chóng rời khỏi đê biển. Phía sau hắn là một bóng trẻ con béo mập ba tuổi đang chạy rất nhanh.
Ánh nắng chiếu lên hai người, một lớn một nhỏ.
Tiêu Dương không trở vê đại sứ quán ngay. Sau khi đi một đoạn, hắn không nhịn được sự mè nheo của Tiểu Thần Long, rốt cục đành phải ôm lấy tên nhóc mập này, hai người đến một cứ điểm của Thiên Thính. Tiêu Dương mở cửa phòng, lúc này bên trong đã có người đứng đợi, không ngờ lại là Eurol
Đây là một trong những điều kiện Euro để đồng ý chỉ điểm đám người Phạm Sanh Khắc!
Ông ta không muốn bị giam giữi
Tiểu Thần Long cúi đầu, có vẻ hơi thẹn thùng.
Đương nhiên rốt cục một lần biển gầm này cũng vẫn kết thúc. Khoảng một phút sau, bên cạnh một đoạn đê vắn lặng, hai bóng người hiện ra.
Tiếng thét chói tai vang lên.
Trên đê có không ít người đang tản bộ, rối rít chạy tứ tán, kinh hãi chạy trốn.
- Biển gầm kìal
Không ít người đi ngắm biển từ xa nhìn thấy cảnh tượng này đều kêu lên kinh ngạc.
Tiêu Dương mỉm cười vỗ bả vai Euro.
- Tôi đã phái người đưa Alba về Viêm Hoàng rồi. Vợ con ông chắc cũng đã tới Viêm Hoàng.
- Đa tạ tông chủ.
Đôi mắt Euro lộ vẻ cảm kích sâu đậm.
- Tông chủ.
Lúc này, Đường Chính Bình đang cầm một tập hồ sơ đi tới, trầm giọng nói:
- Căn cứ vào miêu tả của Euro, chúng tôi đã xác định được mười bảy cứ điểm của Hắc Phong ở Amsterdam này. Ngoài ra còn có một số hành vi của Âu Mặc Minh.
- Rất tốt. Tiêu Dương trâm giọng nói:
- Sự kiện này giao cho mọi người làm thôi. Tối nay hẳn nên san bằng toàn bộ mười bảy cứ điểm của Hắc Phong. Chẳng qua nhất định phải cẩn thận, nếu như phát hiện ra cường giả không thể đối phó thì nhất định phải tạm thời lui lại, hơn nữa báo cho tôi biết.
Trong lòng Tiêu Dương vẫn ẩn hiện có lo lắng. Bởi vì Tiểu Thần Long phát hiện ra hơi thở của Ma ở địa điểm xảy ra chuyện. Tiêu Dương cũng không hiểu rõ hơi thở đó đại biểu cho điều gì. Nhưng cho dù là đám người Euro hay Romii, trên người bọn họ đều không có khí tức của ma.
Hoặc là Euro còn chưa đạt tới cấp độ của Ma môn?
Cẩn tắc vô ưul
- Vâng thưa tông chủ.
Đan Chánh Bình cất giọng nói, gật đầu:
- Đúng rồi, tôi đã mời luật sư tốt nhất Amsterdam cho tông chủ rồi.
Tiêu Dương sửng sốt, lập tức nhớ ra. Mình đã thông báo chuyện khởi tố các tòa báo, hiển nhiên Thiên Thính không thể không biết. Hiệu suất làm việc của Đường Chánh Bình thần tốc, khiến Tiêu Dương vô cùng hài lòng.
- Sau khi kết thúc sự kiện này, anh và Euro quay trở về nước đi.
Cuối cùng Tiêu Dương dặn một câu rồi ôm Tiểu Thần Long rời đi.
Đi thẳng tới đại sứ quán!
Mặc dù cơn bão táp trúng độc quốc họa đã kết thúc nhưng còn có một người chưa cử lý, Dịch Hưng Ngôn!
Tiêu Dương không nhắc gì tới Dịch Hưng Ngôn trong buổi họp báo là bởi vì cảm thấy không nên vạch áo cho người xem lưng. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Dịch Hưng Ngôn vô tội. Chứng cứ Tiêu Dương nắm trong tay cũng đủ để dẫn gã về nước định tội rồi.
Nhưng trước khi đó, Tiêu Dương vẫn muốn dò hỏi Dịch Hưng Ngôn vài vấn đề.
Lái xe từ từ dừng lại ở cửa đại sứ quán, Tiểu Thần Long mở cửa xe, đi xuống trước tiên, đứng cạnh Tiêu Dương rất ngoan ngoãn.
- Ba ba đi chậm rãi!
- Đứa bé này ngoan ngoãn quá.
Tài xế tấc tắc không thôi.
Tiêu Dương xuống xe, bĩu môi:
- Nói đi, lần này muốn bao nhiêu quả đây?
Ánh mắt Tiểu Thần Long sáng lên, vươn ra một ngón tay:
- Một trăm!
Tiêu Dương còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Thần Long đã dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn hắn đầy mong đợi:
- Ba ba, con đang trong tuổi ăn tuổi lớn đấy.
Một trăm Ngưng Thần Quả đều nện hết trên người Tiểu Thần Long.
Tiêu Dương đối xử tàn bạo với trẻ con như vậy khiến đám cảnh vệ ở cửa đại sứ quán nhìn thấy hết, đều âm thầm nguyên rủa.
Tiểu Thần Long vui như hoa nở, biến ra một cái bao dứa như làm ảo thuật, cất hết Ngưng Thần Quả đi, rất nhanh liền bỏ đầy một bao. Cái bao kia còn cao hơn cả nó, Tiểu Thần Long kéo ở phía sau, đi theo bước Tiêu Dương vào trong.
Cảnh tượng này khiến người ta nhìn thấy mà chua xót.
- Sao anh lại đối xử với trẻ con như vậy được chứ?
Đột nhiên phía sau truyền tới một giọng nói trong trẻo.
Nghe vậy, Tiêu Dương và Tiểu Thần Long một lớn một nhỏ đồng thời quay đầu lại.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Tiêu Dương. Cô gái dáng người mảnh mai, lông mày lá liễu, tóc đen mượt búi lên, lúc này đang nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Khi thấy sắc mặt bàng hoàng của hắn, đôi mắt cô mở to, miệng cũng mở lớn, có vẻ vô cùng bất ngờ:
- Tiêu Dương! Thế nào lại là anh?
Tiêu Dương cũng vô cùng bất ngờ, sửng sốt một chút, chợt mỉm cười đi vê phía trước:
- Cô Chu, tôi cũng không ngờ được lại gặp được cô ở nơi này.
Xuất hiện trước mắt Tiêu Dương chính cô gái Tiêu Dương từng có duyên gặp mặt tại Đảo Quốc, Chu Niệm Hoal
Khi ấy sau khi trở lại Minh Châu, Chu Niệm Hoa đi theo ông nội Chu Hùng trở về Bắc Kinh, hai người liên không còn liên hệ gì thêm. Không ngờ hiện tại bọn họ lại gặp mặt ở đây!
Sao cô ấy lại tới đây?
Thấy ánh mắt bất ngờ của Tiêu Dương, Chu Niệm Hoa không nén nổi mỉm cười:
- Đặc công Tiêu Dương, tôi đoán anh đến bảo vệ đại sứ Trương Trình Quốc phải không? Còn tôi hiện tại cũng có thân phận sứ giả, rất vui mừng được gặp anh.
Chu Niệm Hoa vươn tay ra.