Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1253 - Chương 1260: Con Không Cẩn Thập Đập Chết Gã Rồi!

Chương 1260: Con không cẩn thập đập chết gã rồi! Chương 1260: Con không cẩn thập đập chết gã rồi!Chương 1260: Con không cẩn thập đập chết gã rồi!

- Rất hân hạnh.

Tiêu Dương mỉm cười bắt tay Chu Niệm Hoa. Lúc này ánh mắt hắn nhìn vè phía trước, thấy Trương Thiên Bảo đã dẫn một đội cảnh vệ tới đây.

- Hóa ra các người quen nhau à?

Trương Thiên Bảo cười nói:

- Chu tiểu thư vừa mới xuống máy bay. Cha tôi đi tham gia họp báo nên bảo tôi đi tiếp cô ấy.

Thảo nào Chu Niệm Hoa không biết tin tức của Tiêu Dương tại Hà Lan.

- Họp báo à?

Đôi mắt Chu Niệm Hoa lộ vẻ tò mò:

Khi còn ở Đảo Quốc, Tiêu Dương và mấy huynh đệ Xích Hỏa đã cố gắng không ít mới bảo vệ được tiến sĩ Chu Hùng.

Chu Niệm Hoa cũng không giấu diếm Tiêu Dương, nói thẳng:

Nghe vậy, đồng tử Tiêu Dương đột nhiên trừng lớn:

- Đúng vậy. Hiện tại kết quả nghiên cứu của ông nội đã đến bước chín muôồi, chỉ cần có thể hợp tác với Hà Lan thì có thể nói chúng ta sẽ có bước tiến nhảy vọt vê phương diện năng lượng đấy!

Liễu Như mỉm cười. Chu Niệm Hoa hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu:

Tiêu Dương chúc phúc một tiếng. Hắn cũng không hứng thú làm với chuyện này.

- Có tuyên bố gì quan trọng sao?

- Lần này tôi tới đây là để đưa một số tư liệu có liên quan tới nghiên cứu lần này, hơn nữa còn hỗ trợ đại sứ Trương, hy vọng có thể nhanh chóng hoàn thành lần hợp tác này.

- Thời gian gần đây tôi toàn giúp việc trong phòng thí nghiệm, rất ít khi rời đi nửa bước.

- Chẳng lẽ Chu tiểu thư chưa nghe nói tới sự kiện trúng độc quốc họa Viêm Hoàng sao?

Thậm chí còn suýt nữa hy sinh.

Tiểu Thần Long hơi nhàm chán nhìn thoáng qua đám người đang nói chuyện, kéo thẳng cái bao dứa đi vào bên trong.

- Chẳng lẽ đại sứ Trương và thị trưởng Phạm Già Liêm bàn kế hoạch hợp tác la có liên quan tới thành quả nghiên cứu của tiến sĩ Chu Hùng sao?

- Con anh sao?

- Chúc cô thành công.

- Ba ba, con đi trước đây.

Chu Niệm Hoa tiến lên, chuẩn bị đưa tay ra nhấc bao dứa trên lưng Tiểu Thần Long.

Chu Niệm Hoa nhìn thoáng qua “quả núi" phía sau lưng Tiểu Thần Long, cảm thấy đúng là không phải con ruột thật!

Chu Niệm Hoa ngây ra nhìn Tiêu Dương.

- Con nuôi. - Có ai lại đi đặt cái tên như thế không.

Chu Niệm Hoa ngẩn ra.

Chu Niệm Hoa cười cười với Tiểu Thần Long. Tên nhóc béo mập này khiến người ta rất ưu thích. Chu Niệm Hoa cũng không đành lòng nhìn nó phải vác một bao đồ nặng nề như vậy đi vào:

- Chà.

-... Gọi lại lần nữa xem.

Tiêu Dương gật đầu:

- Tên nó là Đại Ca.

Chu Niệm Hoa lập tức dở khóc dở cười:

- Em ơi.

- Gọi tôi là đại ca.

Thân thể Tiểu Thần Long tuy béo nhưng lại không thiếu linh hoạt, né người tránh ngay, xoay người lại, mặt lạnh lùng nói:

- Để chị cầm giúp em nhé.

- Để chị giúp em nhé.

- Không cần. Tôi có phải là trẻ lên ba đâu.

Tiểu Thần Long xoay người, kéo bao dứa đi tiếp, vác luôn nó lên vai, bước vào bên trong.

Đám quả này là vận mệnh của Tiểu Thần Long, làm gì có chuyện nó cho người khác chạm vào.

Xác thực nó không phải trẻ con ba tuổi. Nó còn chưa được ba tuổi nữal

Ngay lúc này, không chỉ Chu Niệm Hoa ở đó mà kể cả hai vợ chông Trương Thiên Bảo và đám cảnh vệ để trợn mắt há mồm nhìn bóng người bé xíu vác cái bao dứa to đi kia, trông đối lập giống như một con thỏ nhỏ vác cả một ngọn núi vậy. Nhưng tên nhóc kia lại bước đi rất nhẹ nhàng, khiến toàn trường chấn động.

Đại sảnh của đại sứ quán.

Đại sứ Trương Trình Quốc đã trở về. Đi cùng ông ta còn có Lâm Tiểu Thảo và Mục Dong Hoa. Hai anh em Lý Bái Thiên ở lại trong khách sạn quốc tế.

Quân Thiết Anh cũng có một số việc phải xử lý, cũng không tới đại sứ quán.

Một con dao đâm về phía Trương Trình Quốc, một con khác đâm thẳng vào Chu Niệm Hoal

Tiêu Dương quát lớn một tiếng, hai chân đạp mạnh, lao đi như một mũi tên. Lúc này trong đại sảnh bất ngờ hiện ra hai mũi dao.

- Cẩn thận sát thủi

Tiêu Dương xoay người, trong nháy mắt, một luồng hơi thở quỷ dị tràn ra trong đại sảnh.

Mục Dong Hoa đi tới cạnh Tiêu Dương. Mà bên cạnh cô lúc này cũng có Lâm Tiểu Thảo kè kè.

Trương Trình Quốc không do dự, phất tay lên tiếng.

- Tên giặc bán nước này nhất định phải nhận trừng phạt nghiêm khắc!

Trương Trình Quốc hung hăng nói. - Tôi đã báo cáo toàn bộ sự việc về nước rồi, tin rằng sẽ có kết quả truyền lại rất nhanh thôi.

Trương Trình Quốc thở dài:

- Dịch Hưng Ngôn thật đúng là bị tiền tài làm mờ mắt rồi!

- Hiện tại gã bị giam ở đâu?

Tiêu Dương nói:

- Tôi có vài vấn đề cân hỏi gã.

- Mục Dong Hoa, cô dẫn Tiêu Dương đi đi.

- Đại sứ, Dịch Hưng Ngôn đã xử lý thế nào rồi?

Tiêu Dương cười cười vẻ khiêm nhường, ánh mắt nhìn về phía Trương Trình Quốc.

Chỉ cần chuyện có hắn tham dự, chắc chắn sẽ gây nên một trận chấn động.

Chu Niệm Hoa cảm thấy tên này muốn khiêm tốn một chút cũng khó.

- Xem ra không bao lâu, danh tiếng của anh sẽ chấn động cả Viêm Hoàng rồi.

Lúc này Chu Niệm Hoa đã biết chuyện xảy ra tại Amsterdam, lòng đầy căm phẫn, đồng thời ánh mắt cũng đầy vẻ khâm phục nhìn Tiêu Dương:

Vù vùi

Trong tích tắc!

Tốc độ của Tiêu Dương nhanh hơn, vung kiếm.

Thiên Hoàng thần kiếm bừng sáng cả đại sảnh. Gần như tất cả mọi người đều cảm nhận được một luông sáng lạnh vô cùng chói mắt, theo ý thức nhắm chặt mắt lại.

Đợi tới khi mở được hai mắt ra, ánh kiếm chói mắt đã biến mất.

Bóng dáng Tiêu Dương đứng giữa Trương Trình Quốc và Chu Niệm Hoa, vẻ mặt lạnh lùng. Dưới chân hắn, bất ngờ có hai bóng người áo đen

Trương Thiên Bảo kinh hãi tiến lên, vội vàng nói:

- Là người thuộc tính Ẩn của Đảo quốc! Chắc là tổ chức sát thủ Hắc Phong rồi!

Đồng tử Tiêu Dương hơi co lại.

Hắc Phong!

Sát thủ Hắc Phong tại Amsterdam vốn thuộc quyên chỉ huy của Euro.

Hôm nay ám sát Trương Trình Quốc và Chu Niệm Hoa, tuyệt đối là có người khác ra lệnh.

Khí tức của Mai

Trong não Tiêu Dương không nhịn nổi lại hiện lên lời nói của Tiểu Thần Long, vẻ mặt hơi lạnh lùng. Trong Amsterdam nhất định còn có một gã cường giả ma môn ẩn dấu. Nếu không diệt trừ được kẻ này thì Tiêu Dương cũng không yên tâm về nước.

Cho nên Tiêu Dương để lại một người sống!

Trong tích tắc vừa rồi, Tiêu Dương sau khi giết chết hai tên sát thủ, đồng thời cũng nhạy cảm phát hiện ra ở một góc của đại sảnh còn ẩn dấu một tên sát thủ nữa. Sau khi mình ra tay, sát thủ kia lặng yên bỏ chạy, Tiêu Dương nhanh chóng báo cho Tiểu Thần Long. Lúc này Tiểu Thần Long đã đuổi theo rồi.

Với thực lực của Tiểu Thần Long, sát thủ muốn thoát đi cơ bản là không có khả năng. Tiêu Dương không rời đi ngay còn để đề phòng sát thủ khác vẫn ẩn nấp.

- Tiểu Thảo, xuất trận kỳ ra đi.

Tiêu Dương trầm giọng nói. Nhanh chóng bày mấy trận pháp bên trong đại sảnh của đại sứ quán. Lấy phòng ngự của đại sứ quán, Lâm Tiểu Thảo và Trương Trình Quốc thực lực cũng không kém, chỉ cần đề phòng người thuộc tính Ẩn lẻn vào là được.

Bố trí phòng ngự xong, cổ tay Tiêu Dương lật lên, giống như làm ảo thuật. Một con chim nhỏ kỳ quái to bằng con vẹt hiện ra trong tay hắn.

Chim Cù Như thu nhỏ!

- Để nó ở bên cạnh cậu.

Tiêu Dương giao chim Cù Như cho Lâm Tiểu Thảo.

Tiểu Thần Long cũng chưa truyền tin gì về. Tiêu Dương đã gọi điện cho Quân Thiết Anh, nhắc cô chú ý phòng ngừa đột kích bất ngờ. Sau đó dưới sự dẫn đường của Mục Dong Hoa, hắn đi tới căn phòng giam giữ Dịch Hưng Ngôn.

Cửa phòng đóng chặt, ánh mắt Tiêu Dương nhìn qua, thấy vẻ mặt Dịch Hưng Ngôn tái nhợt ngồi đầu giường, đầu cúi xuống. Dường như nghe thấy tiếng bước chân, Dịch Hưng Ngôn ngẩng phắt đầu lên, khi thấy Tiêu Dương đến, đồng tử chấn động mãnh liệt, đứng lên cao giọng nói:

- Tiêu Dương! Cậu đến vừa đúng lúc. Bọn họ hiểu lầm tôi rồi. Bọn họ thật sự hiểu lâm tôi rồi.

- Euro, Phạm Sanh Khắc và Romi đã bị cảnh sát Hà Lan bắt giam rồi.

Tiêu Dương ởi tới, lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Dịch Hưng Ngôn tái đi, lập tức như một quả bóng da xì hơi, thân thể co quắp ngồi xuống.

Ba người nọ rơi vào lưới, mình có ngụy biện nữa cũng chẳng còn tác dụng gì.

- Dịch tiên sinh, có chuyện làm tôi cảm thấy hứng thú phi thường.

Tiêu Dương lạnh nhạt nói:

- Mặc dù ông không phải con cháu trung tâm Dịch gia nhưng địa vị cũng không phải thấp, tâm mắt cũng không kém, vì sao lại chỉ bởi hai mươi triệu mà phạm tội bán nước.

Dịch Hưng Ngôn giương mắt nhìn Tiêu Dương, vẻ mặt lúc này trở nên lạnh lùng, không nói một lời.

- Tôi nghĩ chắc không phải chỉ bởi tiền bạc rồi.

Tiêu Dương đi tới trước mặt Dịch Hưng Ngôn, đột nhiên hạ thấp giọng:

- Ông thờ Tam Xích Thần phải không?

Lời này vừa dứt, toàn thân Dịch Hưng Ngôn chấn động mạnh, chẳng qua vẻ mặt liền trở nên mơ hồ rất nhanh:

- Tôi không hiểu cậu nói gì.

- Thật ra tôi cũng tin đấy.

Tiêu Dương cười khẽ, cổ tay vung lên. Một tấm lệnh bài xuất hiện, bất ngờ trên đó có vẽ hình một thanh trọng xích, bên trên còn có bầu trời!

Tam Xích Lệnh!

Tiêu Dương quét sạch một mảng thế lực thần linh tại Thần Linh Cảnh Địa, không chỉ Tam Xích Thần Minh Điện còn có rất nhiều lệnh bài của các thế lực khác, hắn thuận tay cầm đi không ít. Ngay lúc này Tiêu Dương đang thử Dịch Hưng Ngôn.

Hắn hoài nghi Dịch Hưng Ngôn cũng bị ma môn khống chế rồi!

Tam Xích Thần là tín ngưỡng tà giáo đang vô hình thẩm thấu vào Địa Cầu.

Quả nhiên vào lúc Tiêu Dương để lộ ra Tam Xích lệnh, đồng tử Dịch Hưng Ngôn chấn động mãnh liệt, ngẩn ra một lát rồi không nén nổi vẻ mừng rỡ như điên, hưng phấn đứng dậy, kích động tới quên hạ giọng nói nhỏ, run rẩy nói:

- Người một nhà. Hóa ra là người một nhà mài

Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh lùng.

- Ông thật sự là tín đồ của Tam Xích Thần?

- Đương nhiên rồi. Tôi là tín đồ năm sao vô cùng trung thành đấy!

Đột nhiên Dịch Hưng Ngôn cởi áo trên người, ở vị trí trái tim bất ngờ xuất hiện bảy điểm đen, tạo thành một hình vẽ quỷ dị!

Thần chủng năm saol

Đồng tử Tiêu Dương hơi co lại.

- Chỉ cân hoàn thành thêm mấy nhiệm vụ nữa là tôi có tư cách tụ đủ thân chủng Thất Tinh, nuôi ra được thân thai! Đến lúc đó tôi sẽ có lực lượng của thần rồi!

Đôi mắt Dịch Hưng Ngôn lộ vẻ cuồng nhiệt.

Thần chủng thần thai.

Chẳng lẽ là cách phân chia cấp bậc của ma môn khi thành lập tín ngưỡng Tam Xích Thần ở Địa Cầu sao?

Cái gọi là lực lượng của thần, hiển nhiên Tiêu Dương cũng chẳng coi vào đâu. Đây nhất định là một vài trò xiếc mà ma môn dùng mà thôi. Ban cho người bình thường một chút lực lượng quá dễ dàng.

Nhưng vì sao trên người Euro lại không có thứ gọi là thần chủng kia?

Tiêu Dương hơi nhướn mày.

Ánh mắt Dịch Hưng Ngôn tràn ngập chờ mong nhìn Tiêu Dương:

- Có phải cậu tới thả tôi ra ngoài không?

- Chà, tôi đang nghĩ cách.

Tiêu Dương nghiêm mặt gật đầu.

Dịch Hưng Ngôn thở phào một hơi:

- Không ngờ cậu cũng là huynh đệ Tam Xích Thần. Làm tôi lo lắng một thời gian dài đấy.

- Khổ thân ông rồi.

- Ba ba, ba ba.

Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng nói của Tiểu Thần Long.

Nghe thấy, Tiêu Dương lập tức quay người đi ra ngoài. Tên nhóc mập mạp này đang nhanh chóng chạy về hướng này.

- Thế nào rồi?

Tiêu Dương tiến tới cất giọng hỏi. - Xác thực có một kẻ thần bí đứng phía sau màn sai khiến sát thủ. Tiểu Thần Long lên tiếng.

Vẻ mặt Tiêu Dương vui mừng, vội vàng nói:

- Mau, dẫn ba đi gặp gã.

- Ba muốn gặp gã sao?

Miệng Tiểu Thần Long mở lớn tới cực điểm.

- Có vấn đề à?

- Con không cẩn thập đập chết gã rồi!
Bình Luận (0)
Comment