Chương 1262: Anh ấy tới xem mình biểu diễn
Chương 1262: Anh ấy tới xem mình biểu diễnChương 1262: Anh ấy tới xem mình biểu diễn
Bên trong căn phòng diễn ra cảnh thực vật đại chiến cương thi ngay trên mặt đất. Ngoài cửa phòng, một tên nhóc mập mạp đang ngồi xổm nhòm vào, lẩm bà lẩm bầm:
- Thực vật đại chiến cương thi sao?
Tên mập nhanh chóng chạy trở lại căn phòng mình, bật máy tính lên, bắt đầu tìm kiếm game thực vật đại chiến thần long!
Tiệc rượu ở khách sạn quốc tế đã đến thời điểm cao trào, không khí nhiệt liệt vô cùng.
Tiêu Dương dẫn Quân Thiết Anh rời khỏi khách sạn, bước chậm giữa một rừng Tulip. Bốn phương tám hướng có gió nhẹ thổi tới, khiến cối xay gió nhiều hình dáng phía xa xa từ từ chuyển động, giống như vĩnh viễn không ngừng nghỉ vậy.
- Đẹp quá.
Quân Thiết Anh nép vào ngực Tiêu Dương, mặt lộ vẻ say mê.
Đêm nay thật mê người.
Lam Hân Linh đã ở trong đám người. Cửa thang máy mở ra, ánh mắt cô nhìn lại, thấy tuấn nam mỹ nữ, một đôi người ngọc nắm tay bước ra.
Tiêu Dương cười:
Lại một hồi cười đùa vang lên trong phòng.
- Hai người này đúng là chậm chạp nhất đấy, còn chà chà xát xát thêm nữa là muộn máy bay cho mà xem.
Tiêu Dương ngồi dậy, dựa vào đầu giường, xoay người nhìn khuôn mặt xin xắn đang ngủ say, trên mặt vẫn mang theo vẻ ngượng ngùng chưa nguôi. Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng kiều diễm sau khi trở về khách sạn đêm qua, không tự chủ được, cúi người xuông hôn nhẹ lên khuôn mặt xinh xắn kia. Vào giờ phút này, trái tim hắn có cảm giác run rẩy. Lông mi Quân Thiết Anh rung động, mở bừng mắt, thấy Tiêu Dương đang cười gian nhìn mình, không nén nổi kêu lên một tiếng:
Tiêu Dương nói một câu vô thưởng vô phạt, không ngờ rằng quả thật sáng sớm Lam Hân Linh đã chuẩn bị gõ cửa rồi. Nhưng khi tới trước cửa, nếu là người bình thường thì không sao, nhưng Lam Hân Linh lại là một cổ võ giả thực lực không kém, nghe được không ít tiếng động không nên nghe.
Sáng hôm sau, có tin nhắn vào di động của Tiêu Dương. Đường Chánh Bình đã xử lý xong mọi chuyện liên quan tới tổ chức sát thủ Hắc Phong, dẫn đám người Euro rời khỏi Amsterdam.
- Linh nhi, sao em không tới gọi cửa?
- Lưu manhI
Tất cả cuối cùng cũng coi như kết thúc.
Cô hơi cắn môi hồng, lập tức mặt lộ ý cười bước lên đón:
Lam Hân Linh ném lại một câu, nhanh chóng xoay người ra khỏi khách sạn.
Chín giờ sáng, mọi người Sơn Hà Thư Họa tập trung tại đại sảnh lâu một khách sạn.
Đoàn người đi thẳng tới đại sứ quán.
Sắc mặt Lam Hân Linh đột nhiên hơi đỏ lên. - Ai thèm để ý tới anh chứ.
- Một làn sóng mỹ nữ tới tấn công rồi!
- Cương thi "to" tới rồi! Ha hai
Khóe miệng Lâm Tiểu Thảo nhếch lên, chợt đưa mắt cười nói:
Bên trong căn phòng, quần áo vất lung tung. Ánh mắt Mục Dong Hoa hơi ngẩn ra ngồi bên cạnh giường, trong đầu hiện lên cảnh tượng điên cuông đêm qua. Không ngờ mình lại rơi vào tay tên lưu manh này! Mục Dong Hoa từ từ nghiêng mặt nhìn Lâm Tiểu Thảo đang ngủ say, chỉ chốc lát sau liền nói nhỏ:
- Hoa Hoa, em không về sao?
Sáng sớm ở đại sứ quán rất yên tĩnh.
- Hay là để anh ở lại cùng em nhé.
Lâm Tiểu Thảo do dự một chút:
- Nhiệm vụ của em còn chưa kết thúc.
- Oan gia, sau này anh chớ có phụ em đấy.
- Hoa Hoa, trong lòng anh chỉ có một mình em.
- Hừ! Nếu để em biết anh vê nước có gan đi cặp kè người khác thì em sẽ cho anh khỏi làm đàn ông luôn.
Mục Dong Hoa vừa nói xong, Lâm Tiểu Thảo lập tức sửng sốt:
Dường như Lâm Tiểu Thảo vẫn đang nằm mơ, hô to lên:
- Xem anh còn dám đòi một làn sóng mỹ nữ tới nữa hay không!
Nửa giờ sau, mặt mũi Lâm Tiểu Thảo thâm tím mở cửa phòng. Mục Dong Hoa nghiêm mặt:
Một quyền đánh xuống, Lâm Tiểu Thảo kêu thảm thiết, trong căn phòng liền nổi lên một làn sóng kêu rên.
- Không cần đâu. Chuyện bên ngoài anh giúp sao được. Ở nhà chờ em là được rồi.
Mục Dong Hoa phất tay.
Lâm Tiểu Thảo dựa sát vào lòng Mục Dong Hoa.
- Nhóc mập đâu!
Tiêu Dương đi tới đại sứ quán, đầu tiên liền đón Tiểu Thần Long, vừa gọi vừa mở cửa phòng, lập tức sững ra.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Trước mặt Tiêu Dương, bốn chân Tiểu Thần Long chổng lên trời, nằm trên ghế ngủ khò khò. Trước mắt nó là một bộ máy vi tính, bất ngờ đã bị đập nát.
Tiểu Thần Long tỉnh lại, lau nước miếng trên khóe miệng, mặt bình tĩnh nhảy xuống ghế:
- Không có gì. Máy tính bị hỏng rồi.
Thủy Ngưng Quân giống như nữ thần trên Băng thần sơn, được vạn người cúng bái. Nhất là trong giới giải trí đầy ham muốn hưởng thụ vật chất này, Thủy Ngưng Quân từ lúc bắt đầu biểu diễn tới nay chưa từng có một chút scandal nào, càng khiến không ít fan hâm mộ yêu thích.
Bài hát thiếu nữ nhớ nhung trên Băng thân sơn kia càng được truyên khắp đại giang nam bắc, khiến vô số người có cảm giác say lòng. Mỗi buổi biểu diễn của cô đều được quan tâm vô cùng!
Nửa năm nay, danh tiếng của Thủy Ngưng Quân tại giới giải trí Viêm Hoàng tăng vọt, nghiễm nhiên trở thành ngôi sao nữ nổi tiếng nhất hiện nay, có vô số fan hâm mội
Buổi biểu diễn chân trời góc biển, thời gian tám giờ tối nay.
- Thủy Ngưng Quân, nữ thần của tôi. Đáng tiếc là vé xem buổi biểu diễn này đã bán hết từ lâu. Tối nay tôi đành ngồi bên ngoài chờ mong, may ra có dịp được nhìn mặt nữ thần.
Ba ngày sau.
Tại vùng phía nam Viêm Hoàng, tỉnh Hải Naml
Nơi này là một khu nhà kính thiên nhiên, chẳng bao giờ có mùa đông.
Tháng năm tháng sáu càng lúc thời điểm nóng nhất ở đây.
Thành phố Tam Á, trung tâm Hải Nam, giờ phút này còn nổi lên một đợt sóng nhiệt còn hơn cả khí nóng bấy giời
Nó như một cơn gió lốc tràn khắp Tam Á.
Trên quảng trường náo nhiệt nhất nơi này, một tấm biểu ngữ quảng cáo được chăng vô cùng bắt mắt.
- Nữ thần băng tuyết Thủy Ngưng Quân, biểu diễn nơi chân trời góc biển!
- Đây là buổi biểu diễn cuối cùng Thủy Ngưng Quân cố tình sắp xếp trong đợt lưu diễn toàn quốc lần này, chủ đề là chân trời góc biển!
Rất nhanh sau đó, máy bay cất cánh, xuyên qua tâng mây, bay về phía Thần Châu đại địa.
Mười một giờ trưa, ở trước cửa đại sứ quán Trương Trình Quốc và Chu Niệm Hoa từ biệt đám người Tiêu Dương, vẫy tay cáo từ. Xe từ từ lái vê phía phi trường.
- Thực vật đại chiến thần long?
Tiểu Thần Long ném một câu nữa khiến Tiêu Dương chẳng hiểu gì, sau đó vào nhà vệ sinh.
- Không ngờ cả thực vật đại chiến thần long cũng không có, không hỏng thì còn là cái gì.
- Không ngờ con lại là cao thủ vi tính đấy.
Cô có khí chất ở tít trên cao của nữ thần, sau khi biểu diễn, thỉnh thoảng cũng cười rất ngọt ngào, khiến kẻ khác say mê không thôi.
Buổi biểu diễn chân trời góc bể là buổi biểu diễn cuối cùng trong đợt lưu diễn toàn quốc lần này của Thủy Ngưng Quân. Nghe đồn sau buổi biểu diễn này, rất có khả năng trong ba năm tới Thủy Ngưng Quân không tổ chức biểu diễn nữa. Điều này hiển nhiên thu vô số fan hâm mộ ở đại giang nam bắc tới. Bảy giờ tối, còn một giờ nữa mới bắt đầu buổi biểu diễn, tình trạng giao thông ở các con đường gần đó đã rơi vào trạng thái tê liệt.
Tấm biển đề bốn chữ Nữ thần băng tuyết treo cao, đám fan hâm mộ không chút keo kiệt, đồng thanh hô 1o.
Không khí nhiệt liệt chưa từng có.
Cảnh sát Tam Á cũng phái ra không ít người duy trì trật tự cho buổi biểu diễn này.
Chúng ta hứa hẹn tại chân trời góc bểi
Tại buổi họp báo tuyên truyên bên ngoài, vẻ dẹp của Thủy Ngưng Quân xúc động linh hồn vô số người.
Tám giờ tối! Buổi biểu diễn được vạn người chờ mong, Chân trời góc bể của Thủy Ngưng Quân đã khai mạc. Thiết kế nổi bật, xa hoa lộng lẫy, từng bài hát uyển chuyển động lòng người khiến cả vạn người nghe như mê như say. Rất nhiều fan hâm mộ chờ đợi ở bên ngoài cũng ngây ngất.
Tối nay Thủy Ngưng Quân dâng tặng tất cả cho fan hâm mộ, biểu diễn quên mình. Tới cuối buổi biểu diễn, thậm chí còn xẩy ra tình huống cổ họng cô khàn khàn, khiến cho đám fan hâm mộ như mê như say, đồng thời cũng cảm động không thôi.
Sở dĩ Thủy Ngưng Quân có nhiều fan như vậy cũng bởi cô không giả tạo, cô nỗ lực, cô chân thành!
Tiếng vỗ tay, tiếng thét chói tai gần như muốn bung nóc nhà, vang tận trời cao!
Một bài hát cuối cùng là Nỗi nhớ nhung của cô gái trên Băng thần sơn.
Không ít fan hâm mộ phát hiện ra tình cảm của Thủy Ngưng Quân tối nay dường như khác với mọi khi.
Khi hát bài hát này, so với thường ngày, cô còn có thêm vẻ thương cảm, không nð, thậm chí là tiếc nuối.
Buổi biểu diễn cuối cùng khiến người ta không nỡ là bình thường, nhưng vì sao lại còn tiếc nuối?
Vô số người liên tưởng tới ca từ trong bài Nỗi nhớ nhung của cô gái trên Băng thần sơn, đồng tử chấn động liên tiếp.
Sớm đã có lời đồn, nữ thần băng tuyết Thủy Ngưng Quân biểu diễn, cho dù là ở đâu đều có để lại một ghế trống tại vị trí trung ương nhất.
Cô đang đợi một người.
Rốt cục cô đợi ai?
Nhìn Thủy Ngưng Quân dưới ánh đen trên sân khấu lúc này, không ít fan hâm mộ đều cảm thấy đau lòng.
Không biết là vì đố ky với người được để ghế chờ của Thủy Ngưng Quân nên đau lòng, hay là bởi cảm giác đau lòng và tiếc nuối mà Thủy Ngưng Quân toát ra lúc này.
Bài hát kết thúc, dư âm còn vang. Tiếng võ tay rất lâu không dứt.
Không hay biết, đôi mắt Thủy Ngưng Quân có một giọt nước mắt rơi xuống.
Con ngươi Thủy Ngưng Quân nhìn xuống cả vạn chiếc gậy phát sáng phía dưới, trong lòng dâng lên cảm động vô hạn, đồng thời trong đầu cũng không nén được hiện lên một bóng người áo trắng.
Rốt cục anh ấy không đến.
Dù là buổi biểu diễn cuối cùng có thu hút tới đâu, Thủy Ngưng Quân vẫn để lại một vị trí ở trung tâm.
Đó nghiễm nhiên đã trở thành một thói quen của cô.
- Cám ơn mọi người.
Đột nhiên Thủy Ngưng Quân cúi đầu thật sâu trước cả vạn fan hâm mộ.
Tiếng võ tay vang lên như sấm.
Rất lâu sau đó, Thủy Ngưng Quân mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta hẹn ở chân trời góc bể, buổi biểu diễn tối nay phải kết thúc rồi.
Cả vạn fan hâm mộ dưới khán đài đều hô vang không muốn.
Thủy Ngưng Quân nhẹ giơ tay, toàn trường lập tức yên tĩnh lại.
- Trước khi kết thúc, tôi muốn biểu diễn một bài hát cuối cùng. Tiếng thét chói tai lại vang lên.
Tiếng nhạc du dương truyền tới như nước chảy.
Cả vạn người xem đều từ từ vung gậy phát sáng lên.
- Bài hát này là Anh ấy tới nghe tôi biểu diễn.
Lúc này, dường như không ai để ý, Thủy Ngưng Quân đã đổi tên từ " người ấy" thành "anh ấy".
- Anh ấy tới nghe tôi biểu diễn, tuổi mười bảy mới yêu, lần đầu hẹn ước.
- Cô gái vì anh ấy, cả đêm xếp hàng, dành dụm nửa năm mua được đôi vé.
- Tôi hát lòng anh ấy say.
- Tôi hát khiến anh tan nát lòng.
- Anh cố gắng khiến mình trông rất mệt, thời gian nghe tôi hát không hối hận, rơi lệ trong tiếng võ tay. Không hay biết, đôi mắt Thủy Ngưng Quân cũng chớp chớp, hai hàng lệ chảy xuôi.
Cả vạn người đồng thời mê say.
Tiếng nhạc du dương buồn bã, bỗng nhiên có một bóng người vọt qua đám bảo vệ dày đặc phía dưới. Hắn mặc áo trắng, tay cầm một bó hoa hồng.