Chương 1263: Chân trời góc bể
Chương 1263: Chân trời góc bểChương 1263: Chân trời góc bể
- Anh ấy tới xem tôi biểu diễn.
Tiếng hát như từ trên trời rơi xuống, vang vọng trong tai mọi người, như mê như say, khiến kẻ khác như rơi vào cảnh riêng.
Nhưng ngay trong chớp mắt này, âm thanh lại lặng yên. Cả hội trường biểu diễn to lớn như vậy chỉ còn tiếng nhạc du dương.
Cô gái trên băng thần sơn kia trong khoảnh khắc này dường như thiên thần rơi xuống nhân gian, khóe mắt ướt lệ, con ngươi ngơ ngác nhìn về phía trước.
Quần áo như ngọc, khuôn mặt đẹp trai, mắt sáng mày kiếm, bước đi như dẫm trên đám mây, phiêu dật hút người. Tư thế như vậy, nụ cười mỉm, nhất định làm cả đám mê giai ngây ngất.
Ngẩng đầu tỏa ra khí thế khiến đám bảo vệ muốn vọt tới kéo hắn xuống khán đài không tự chủ được phải ngừng bước chân.
Tay cầm bó hoa hồng, không hay biết đã tới cách Thủy Ngưng Quân không tới hai mét.
Ngay lúc này, không ít người đã phát hiện ra cảnh tượng này, vội vàng mở to đôi mắt, giống như cảm thấy vào lúc kết thúc buổi biểu diễn tối nay hình như sắp xảy ra chuyện bất ngờ. Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, trông như tắm trong thân quang, đang đạp bước đi về hướng Thủy Ngưng Quân.
Mỗi buổi biểu diễn của nữ thần băng tuyết Thủy Ngưng Quân đều để lại một vị trí cho một người. Nhưng từ đầu buổi biểu diễn tới khi kết thúc, vị trí đó vẫn luôn để trống.
Chẳng lẽ người đàn ông trước mặt là người mà Thủy Ngưng Quân vẫn chờ trong mỗi buổi biểu diễn?
Nhưng ngay lúc này, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Hôm nay là buổi biểu diễn cuối cùng trong đợt lưu diễn toàn quốc của Thủy Ngưng Quân, buổi biểu diễn Chân trời góc bể, giờ lại xuất hiện một cảnh tượng này.
Mà giờ khắc này, Thủy Ngưng Quân rơi lệ như mưa. Dòng lệ không khống chế được, tuôn rơi.
Hoa hồng trong tay Tiêu Dương nâng lên nhẹ nhàng:
Khóe miệng hiện nụ cười nhạt khiến không ít thiếu nữ không nén nổi, hét lên chói tai.
Nghĩ tới đây, không ít đàn ông ở tại đây đều cảm thấy trái tim mình đang tan vỡ từng chút một.
Trước mặt cả vạn fan hâm mộ, lần đầu tiên cô mất khống chế.
Tiếng nhạc du dương tràn ngập tâm linh mọi người.
Sự kiện này lần lượt làm dấy lên câu hỏi. Nhưng Thủy Ngưng Quân vẫn luôn không có câu trả lời, cuối cùng đều không giải quyết được gì.
Một tay Thủy Ngưng Quân bưng kín đôi môi hồng của mình, không cho mình được khóc thành tiếng.
Trong lòng mọi người không tự chủ được mà hiện lên một ý nghĩ.
Lúc này, bó hoa hồng trong tay Tiêu Dương bỗng nhiên ném lên không trung.
Ánh mắt chạm nhau dưới ánh đen.
- Xin thứ lỗi, anh tới chậm.
Cảnh cánh hoa hồng bay múa này đối với bọn họ đúng làm màn ma thuậ thần kỳ. - Ma thuật thật kỳ quá.
Tiểu Thần Long âm thầm đau khổ. Ba ba đã nói rồi, nếu không rải hết những cánh hoa hồng này thì sẽ phạt mình một tháng không được ăn Ngưng Thần Quả. Thế không phải là muốn mạng rồng của mình rồi saol
Càng khiến người ta kinh ngạc là ngay lúc này, hai bóng người bị cánh hoa hông bao phủ dường như đang lướt tới nhau.
Dưới đài có người mê say nói.
Dưới ánh đèn, từng đóa hoa hồng rơi xuống, thơm say lòng người.
Rõ ràng Tiêu Dương chỉ ném một bó hoa lên, giờ phút này lại trở thành mưa hoa rơi vô tận.
Không ai biết trong bó hoa hồng Tiêu Dương ném lên không trung kia còn ẩn một chiếc chén bể nhận chủ. Mà bên trong chén bể, tên nhóc mập mạp, khuôn mặt đau thương đang đứng trước một đống cánh hoa hồng lớn như một ngọn núi nhỏ, rải rải ra bên ngoài.
- Ba ba tán gái, con trai chịu khổ.
Hai bóng người đắm chìm trong cơm mua hoa hồng, tới sát gần nhau.
Tiêu Dương nhẹ nhàng lau giọt lệ trên khóe mắt Thủy Ngưng Quân.