Chương 1264: Ba đám lửa, một đám lửa
Chương 1264: Ba đám lửa, một đám lửaChương 1264: Ba đám lửa, một đám lửa
Tiếng thở dài tuyệt vọng của tên nhóc mập mạp bên trong chiếc chén bể nhận chủ bị một người nào đó lờ đi luôn. Lúc này, trong gió biển hây hẩy giữa màn đêm, hai bóng người nắm chặt tay nhau. Đôi mắt Thủy Ngưng Quân ngây ngẩn nhìn về phía trước. Ánh sáng như bị một luồng lực lượng vô hình khống chế, nhanh chóng bay lên, thắp sáng bốn chữ lớn ghi khắc vào lòng người.
Chân trời góc bể.
- Em hy vọng thời khắc này là vĩnh hằng.
Thủy Ngưng Quân nhìn bốn chữ kia, cảm thấy trong lòng bàn tay truyên tới cảm giác ấm áp.
Trải qua mọi chuyện tối nay, tất cả sự chờ đợi trước đó đều đáng giá.
Cho dù có khiến mình phải chờ đợi tiếp cũng không hối hận.
Ánh sáng vòng quanh bóng dáng hai người, đối diện chân trời góc bể.
Đêm nay toàn bộ giới giải trí chấn động.
- Công địch của đàn ông đã xuất hiện!
- Coi như cảnh đó được sắp xếp trước đi nhưng để một người đàn ông dám ôm lâu nữ thần của tôi, nếu để tôi gặp hắn thì khẳng định tôi sẽ không tha cho hắn!
- Đó không phải ảo giác, đó là thần tích!
Được Tiêu Dương cải trang đơn giản, những người xung quanh đều không nhận ra cô gái vui vẻ bên cạnh chính là nữ thần băng tuyết mà bọn họ đều biết.
- Buổi biểu diễn thành công nhất trong năm nay, không phải là một trong!
Một ông lão bán thịt cũng hô lớn.
Một buổi biểu diễn thu hút quá nhiều sự chú ý. Cảnh tượng thần kỳ đẹp mắt như vậy làm cho vô số người xem đi xem lại, vô số say mê.
Có người lòng đầy căm phẫn lên tiếng, lập tức kéo theo một loạt tiếng phụ họa.
- Nữ thần băng tuyết bay về hướng trời sao!
Cũng có không ít người muốn phá giải "ma thuật" kia nhưng cảnh tượng vô cùng tự nhiên đó lại không có chút khuyết điểm nào.
Khi Tiêu Dương và Thủy Ngưng Quân đang bước trên đường phố Tam Á, mọi người vẫn đang thảo luận cảnh tượng trong buổi biểu diễn tối qua. Đương nhiên trọng điểm nhất vẫn là cảnh tượng cuối cùng.
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu.
- Người đàn ông thần bí hiện ra ở buổi biểu diễn của Thủy Ngưng Quân, hắn là ai?
Bên trong một quán cà phê, Thủy Ngưng Quân đếm khẽ, chốc lát sau liên mừng rỡ:
- Đúng vậy, hắn là kẻ địch của tôi! Nếu để tôi gặp hắn, tôi sẽ làm thịt hắn như giết heo vậy!
Sắc mặt Tiêu Dương lập tức tối sầm. Cả đường đi, Thủy Ngưng Quân vui như hoa nở rồi.
- Đi từ phố Đông tới phố Tây, anh đã bị treo cổ, ném đá, đao chém, trúng độc, ha ha, đủ một trăm kiểu chết khác nhau rồi.
- Đương nhiên rồi. Đây là kết tinh trí tuệ của dân chúng mài Cô không thể chỉ biết tới niêm vui của mình. Bởi cô còn rất nhiều việc cần làm. Hơn nữa mình biến mất một ngày, sợ rằng có người sắp lo tới suy sụp rồi.
- Đây là chuyện đáng chúc mừng như vậy sao?
- Em đi đây.
- Quá trăm! Thật sự quá một trăm rồi!
Thủy Ngưng Quân cười, đột nhiên nghiêng người tới, hôn nhẹ lên môi Tiêu Dương như chuồn chuồn điểm nước, sắc mặt hồng lên:
Tiêu Dương mỉm cười.
- Công việc gấp gáp, có thời gian có thể tới Phục Đại tìm anh. Anh cũng sẽ thường xuyên tới thăm em.
Tiêu Dương cảm thấy cà phê hôm nay quá đắng.
Tiêu Dương khôi phục lại gương mặt vốn có cho cô, lại thuê một chiếc xe xa hoa, chở thẳng cô về trước cửa khách sạn.
- Tiêu Dương.
Tiêu Dương nhìn Tiêu Dương, đôi mắt toát ra vẻ không nỡ, một lúc mới gượng cười:
Thủy Ngưng Quân cười nói:
Tiêu Dương dẫn Thủy Ngưng Quân đi chơi ở Tam Á một ngày một đêm. Đến khi đêm xuống, Thủy Ngưng Quân không thể không trở vê.
Đêm qua buổi biểu diễn của Thủy Ngưng Quân vừa mới kết thúc, hôm nay tập trung ở Tam Á đại bộ phận cũng là fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất của Thủy Ngưng Quân từ khắp nơi trên cả nước. Bởi vậy cả đường đi, Tiêu Dương đã cảm nhận được luồng lực lượng kinh khủng này. Dù sao hôm nay ở Tam Á, mình đã trở thành công địch bị mọi người hô giết rồi! Chỉ có một điều khiến Tiêu Dương cảm thấy hơi được an ủi đó là cũng có không ít thiếu nữ lộ vẻ si mê mình.
Tiêu Dương cúi đầu xoa xoa cái trán đang đầy gân xanh.
- Cám ơn anh. Em rất vui vẻ.
Lúc này ở cửa khách sạn, một bóng người vội vã đi ra, chính là người quản lý và một số vệ sĩ của Thủy Ngưng Quân.
- Gặp lại.
Thủy Ngưng Quân đẩy mở cửa xe ra. Quản lý thấy cô, vội vàng bước nhanh ánh, không hỏi gì mà vội vàng cho vệ sĩ đưa cô vào bên trong khách sạn.
Lúc này, ở ngay chỗ Thủy Ngưng Quân vừa ngồi bên trong chiếc xe, một tên nhóc mập mạp bỗng nhiên xuất hiện, thở dài một hơi:
- Rốt cục cũng kết thúc rồi.
- Con có vẻ mệt nhỉ?
Tiêu Dương khinh thường:
- Tốt xấu gì cũng là một thần long cấp tiên nhân mài!
Cái giá của việc lắm lời!
Tên nhóc mập lại bay tới trước.
Chiếc xe phanh két lại! - Chị xinh đẹp ấy, à đúng, cô cũng nói cho chị ấy biết, cha ở Thân Linh Cảnh Địa còn tán Tuyết Thần.
- Ai bảo con thế?
- Ba ba, nghe nói ba ở Minh Châu cũng tán không ít chị đâu.
Tiêu Dương đạp mạnh chân ga, chiếc xe liền vọt đi như mũi tên rời dây cung.
- Ối chal
Một tiếng kêu thảm vang lên. Tên nhóc mập bị bay ra từ chỗ ngồi, đập mặt vào cửa kính.
Chiếc xe lao đi như bay.
Tiểu Thần Long sâm mặt bò lên chỗ ngôi, hai tay thắt chặt dây an toàn, muốn khóc không ra nước mắt:
- Ba muốn mưu sát con ruột àI
Sau khi cắt đuôi phóng viên, Tiêu Dương liền lái thẳng xe tới sân bay.
- Phải vê Minh Châu sao?
Tiểu Thần Long tò mò hỏi.
Không cần phải gây thêm phiên phức cho Thủy Ngưng Quân.
Tiêu Dương thâm nói một tiếng. Chắc là có người phát hiện ra Thủy Ngưng Quân đi ra từ xe mình, muốn tìm tòi thông tin đây.
Phóng viên à?
Tiêu Dương bĩu môi, ánh mắt nhìn qua kính chiếu hậu. Lúc này đang có một bóng người lén lén lút lút đi tới gân mình.
Tiểu Thần Long phẩy tay, ra vẻ ghê gớm.
- Ba không biết đấy thôi.
Trên máy bay, Tiểu Thần Long ngồi cạnh Tiêu Dương.
- Ba ba, sao lại tới Bắc Kinh? Bắc Kinh là địa phương nào? Có quả ngon không? Có rồng cái không?
Tiểu Thần Long tò mò hỏi mấy câu liên tiếp.
Chuyến bay này là từ Tam Á tới Bắc Kinh.
- Trên đời này cũng chỉ có một con rồng là con thôi. Còn mơ mộng muốn tìm rồng cái à?
- Cho nên con mới phải đi tìm từ bé đấy.
- Cọp cái thì có.
- Ấy, ba ba, ba còn chưa trả lời con, vì sao lại tới Bắc Kinh. Không có rồng cái, không có quả ngon, cũng không có chị xinh đẹp, nơi như thế con không muốn đi đâu.
Tiểu Thần Long hơi bất đắc dĩ.
- Đi tính sổ.
Tiêu Dương cười khẽ, trong ý cười có vẻ lạnh như băng.
Tiểu Thần Long cũng không tự chủ được mà sởn da gà.
Chứng kiến ánh mắt ba ba như vậy, khẳng định có người sắp gặp họa rồi.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Nhưng Tiêu Dương không thể chờ đợi để tính món nợ kia được. Trong não đều hiện lên những lời nói của Đường Chánh Bình.
- Đám lửa đầu tiên thiêu đốt công ty Sơn Hà Thư Họal
- Đám lửa thứ hai thiêu quán cà phê Túy VũiI
- Đám lửa thứ ba, thiêu khu nhà Thu Tâm!
Ba đám lửa chấn kinh Minh Châu, hơn nữa còn suýt gây ra họa lớn!
Tất cả đều do một người gây nên.
- Dịch Huyễn, mày đã thích chơi lửa như thế, tao liên chơi với mày.
Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên ánh sáng lạnh như băng.
Hắn đã hiểu rõ mọi chuyện xảy ra khi đó.
Ba đám lửa suýt nữa khiến người yêu và huynh đệ của mình mất mạng! Mà Dịch Huyễn càng giống như kẻ thân kinh, muốn thông quy uy hiếp tính mạng những người khác để áp bách Quân Thiết Anh phải nghe lời. Nếu không phải Kiền Thần kịp thời cho hai mươi mấy vị cường giả ngoại quốc tới trợ giúp thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Đôi mắt Tiêu Dương bùng lên sát khít
Hắn không tìm được lý do tha thứ cho Dịch Huyễn.
Trên máy bay, Tiêu Dương nhắm mắt trầm tư.
Mục đích chuyến đi này của hắn là vì Dịch Huyễn, nhưng nên dùng phương thức thế nào thì cũng phải suy nghĩ kỹ càng một chút.
Tiêu Dương không quên rằng Bắc Kinh vẫn có một quy tắc!
Trên tiểu tiên kiếp không được phép ra tay tại Bắc Kinh.
Một khi vi phạm, chắc chắn sẽ bị cường giả cầm đầu của bốn đại gia tộc thủ đô hợp sức trấn áp.
Đã nhiều năm qua chưa từng có ai đối kháng với quy tắc này tại Bắc Kinh rồi.
Bắc Kinh là trung tâm quyền lực của Viêm Hoàng. Một khi vi phạm quy tắc này, sợ rằng kể cả Tiêu gia cũng rất khó có thể bảo vệ được mình. Hôm nay Kiền Thần đang đợi phục hưng, lại là thời điểm quan trọng trước khi đối kháng ma môn. Nếu chỉ vì một Dịch Huyễn mà đắc tội với các thế lực ở thủ đô thì đúng là không đáng.
Vừa muốn phục thù, lại không thể vi phạm quy tắc tại thủ đô.
- Tốt nhất là có thể nghĩ cách dẫn Dịch Huyễn ra khỏi thủ đô.
Tiêu Dương lẩm bẩm:
- Chẳng qua trước khi giải quyết gã, tạm thời thu chút lãi đã.
Đầu óc Tiêu Dương chuyển động, lập tức nghĩ tới chuyện nên phóng hỏa Dịch gia thế nào.
Có oán báo oán, có thù báo thùi
Tại phương diện này, Tiêu trạng nguyên chưa bao giờ nhận mình là một người độ lượng cả.
Rạng sáng, máy bay hạ cánh tại sân bay Bắc Kinh.
Tiêu Dương ôm Tiểu Thần Long mặt ỉu xỉu ra khỏi sân bay. Ở đó có một bóng người nhanh chóng bước tới, vui mừng nói:
- Tông chủ! - Cao Cáo Chấn?
Tiêu Dương hơi bất ngờ:
- Sao cậu lại ở thủ đô?
Trước khi Tiêu Dương lên máy bay đã liên hệ với Thiên Thính, để bọn họ phái người tới sân bay đón mình nhưng không ngờ lại là Cao Cáo Chấn.
- Gần đây Bắc Kinh cũng không bình yên.
Cao Cáo Chấn hạ giọng nói:
- Tổng bộ phái tôi tới đây, thu thập tin tình báo tương quan.
Tiêu Dương lên xe liền nói thẳng:
- Đi vê hướng Dịch gia.
Cao Cáo Chấn sửng sốt, từ từ khởi động xe.
- Chẳng lẽ tông chủ cũng nghe nói tới chuyện của Dịch gia rồi?
Cao Cáo Chấn không nhịn nổi, lên tiếng hỏi.
- Chuyện gì?
Tiêu Dương khó hiểu, lập tức nói ý đồ của mình tới Dịch gia là để phóng hỏa.
Đầu tiên phóng hỏa khiến Dịch gia hỗn loạn. Chỉ có loạn lên thì hắn mới có dịch tốt ra tay đối phó với Dịch Huyễn.
Dịch Huyễn gây nên ba vụ cháy, mình mới tạo một vụ, thật ra còn rất may cho gã. Dù sao bên trong cơ thể Tiêu Dương vẫn nuôi dưỡng Hoàng Hỏa. Hắn âm thầm thở dài.
- Tôi cũng biết rõ những chuyện Dịch Huyễn làm tại Minh Châu. Người này thật đáng giết! Nhưng kể từ khi trốn trở vê Bắc Kinh, dường như Dịch Huyễn đã biến mất, rất có khả năng bế quan khổ tu ở một địa phương nào đó của Dịch gia, hoặc đã có mục đích khác.
Cao Cáo Chấn nói.
- Biến mất không thấy nữa rồi à?
Tiêu Dương hơi nhíu mày.
Cứ như vậy, một đám lửa này của mình lại càng phải thiêu đốt mãnh liệt!
Nếu không thì làm sao để lộ vị trí Dịch Hàn ra được.
- Cao Cáo Chấn, cậu vừa nói là Dịch gia xảy ra chuyện gì rồi?
Tiêu Dương nghỉ hoặc hỏi.
- À, gần đây có tin đồn, một lão tổ của Dịch gia chiếm được một món bảo vật nghịch thiên, có uy lực đoạt tạo hóa thiên địa. Thế lực khắp nơi cũng đều âm thầm phái người dò xét, muốn xem rốt cục đó là cái gì.
Vừa nói chuyện, xe đã lái tới khu vực cách Dịch gia không xa.
- Dừng xe đi.
Tiêu Dương nói:
- Cậu ở gần đây chờ tôi. Tôi đi rồi vê ngay.
Tiêu Dương ôm Tiểu Thần Long đi xuống, ánh mắt nhìn về hướng Dịch gia, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh.