Chương 1269: Sau này anh sẽ chăm sóc em.
Chương 1269: Sau này anh sẽ chăm sóc em.Chương 1269: Sau này anh sẽ chăm sóc em.
Tiếng gió thê lương nổi lên, giống như đang kể lại cảnh tượng thê thảm kia.
Khi bóng dáng Dịch Quân Nhi còn cách trang viên của Dịch gia không tới năm dặm, rốt cục cô cũng phát hiện ra khí tức không bình thường. Ở cách đó không xa có một gã thuộc tính giả hoặc cổ vũ giả mặc thường phục, dường như tạo thành vòng cảnh giới bí mật, ngăn cản người đi về hướng trang viên của Dịch gia.
Điều này khiến Dịch Quân Nhi không nén nổi nhíu mày, bước lại gần.
- Tiểu thư, phía trước xảy ra chuyện bất ngờ, đường này đã bị phong tỏa rồi.
Một thành viên Thiên Tử Các mặc thường phục tới ngăn đón.
- Phía trước là Dịch gial
Trán Dịch Quân Nhi nhíu lại, nói:
- Tôi là người của Dịch gia, tại sao lại không thể đi vào?
Dịch Quân Nhi cao giọng trả lời.
- Rốt cục Dịch gia đã xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao lại không cho người khác tới gân? Để cho tôi đi!
- Cô là người của Dịch gia thật sao?
Điều này càng khiến tâm tư Dịch Quân Nhi lo lắng:
Từ sắc mặt của người này, Dịch Quân Nhi có thể thấy vẻ kinh ngạc mãnh liệt. Là người của Dịch gia lại kỳ quái lắm sao? Phạm vi chỗ này vốn là địa bàn của Dịch gia. Trái tim Dịch Quân Nhi lúc này không tự chủ được lóe lên một tia bất an, không nén nổi lên tiếng hỏi:
- Tôi không thể quay về nhà mình sao?
- Cô là người của Dịch gia?
Dịch Quân Nhi cất bước đi lên. Thành viên Thiên Tử Các kia vội vàng cản lại:
- Dịch gia đã xảy ra chuyện gì rồi?
Thành viên Thiên Tử Các nọ cả kinh nhìn Dịch Quân Nhi.
Vị Thiên Tử Các này nhanh chóng rút bộ đàm ra từ thắt lưng, nói nhanh vài câu.
Thành viên Thiên Tử Các kia bật thốt lên.
- Tôi là Dịch Quân Nhi!
Đồng tử Dịch Quân Nhi đột nhiên mở to, chấn động vô cùng, nhìn người này:
- Trước khi xác nhận thân phận của tiểu thư, chúng ta không thể cho cô đi vào được.
- Nhà không còn thì quay về làm sao được?
Dịch Quân Nhi do dự một chút, vẫn mở cửa xe vào ngồi.
- Quân Nhi, còn may là em không sao. Lên xe đi.
Tôn Duệ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Dịch Quân Nhi, đột nhiên dừng xe, vẻ mặt nghiêm trọng:
Dịch Quân Nhi bước lên một bước. Thành viên Thiên Tử Các vô thức đưa tay ra ngăn cản, Dịch Quân Nhi liền tung một chưởng đánh bay ra ngoài. Giờ phút này một chiếc xe từ xa đang nhanh chóng chạy tới!
- Anh hy vọng sau khi em biết mọi chuyện có thể tỉnh táo một chút. Một một đêm, Dịch gia đã bị xóa sổ rồi.
- Lời anh vừa nói là có ý gì? Nhà không còn? Sao lại không còn chứ?
Nửa ngày sau, đột nhiên Dịch Quân Nhi cười thê lương, mắt đẫm nước mắt:
Hai chữ xóa rổ giống như một thanh đao đẫm máu gác lên cổ Dịch Quân Nhi, khiến cô cảm thấy chấn động từ tận linh hồn.
Gần như ngay lập tức, sắc mặt Dịch Quân Nhi trở nên tái nhợt, toàn thân như bị sét đánh.
Cửa xe hạ xuống, không ngờ là người Tôn gia, Tôn Duệt
- Quân Nhi, hóa ra em còn chưa biết à?
Đồng tử Dịch Quân Nhi mở lớn thêm vài phần.
Ánh mắt Tôn Duệ trịnh trọng nhìn Dịch Quân Nhi, hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
Tôn Duệ nói với Dịch Quân Nhi.
- Tôn Duệ, rốt cục nhà tôi đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trái tim Dịch Quân Nhi càng lo lắng, cảm giác bất an tràn ngập, toàn thân như có khí lạnh xâm nhập, cắn chặt môi dưới:
Chiếc xe từ từ đi vê hướng Dịch gia. Thủ vệ vây quanh bốn phía càng nghiêm ngặt hơn.
- Tôn Duệ, đừng đùa như vậy. Làm sao Dịch gia có thể bị xóa sổ được? Điều đó không có khả năng.
Tôn Duệ đặt tay lên vai Dịch Quân Nhi, trâm giọng nói:
- Em phải tỉnh táo. Sự kiện này vừa xảy ra đêm qua, chúng tôi cũng khó có thể tin được việc này nhưng Dịch gia đã bị biến thành đất bằng rồi.
- Không có khả năng!!!
Giọng Dịch Quân Nhi đột nhiên trở nên chói tai vô số lần, gào to một tiếng, nhanh chóng đá bay cửa xe, vọt về phía trước, chạy như điên vê phương hướng Dịch gia.
Không ngăn được nước mắt rơi xuống, não Dịch Quân Nhi bị chấn động quá mạnh. Từng gương mặt quen thuộc lướt qua đầu cô. Vừa chạm đất, Dịch Quân Nhi đã dùng tốc độ nhanh nhất, điên cuồng vọt tới!
Mái tóc tung bay rối bời, cuốn theo sau Dịch Quân Nhi chạy đi xa.
- Không ngờ Dịch Hùng Sư cũng gặp độc thủ rồi.
Trước mặt Tiêu Dương xuất hiện một khối thi thể, rõ ràng là Dịch Hùng Sư của Dịch gia, cấp bậc Tiên nhân!
Tiêu Dương nhận lấy, nghiên cứu một hồ, lộ vẻ chấn kinh:
- Trận kỳ?
Tiêu Tịnh Y đưa cho Tiêu Dương một lá cờ nhỏ tỏa ra khí tức huyền bí.
- Chẳng qua ở bên trong phạm vi của Dịch gia trang, chúng ta phát hiện ra không ít thứ này.
Tiêu Tịnh Y nhíu mày đi lại gần:
- Tất cả thi thể đều không có dấu vết bị trúng độc. Dịch gia là bị một lực lượng mạnh hơn rất nhiều lần phá hủy.
Tiêu Dương có thể khẳng định trăm phần trăm, đây tuyệt đối là vết thương do mũi thần kiếm tạo thành.
Hung thủ là ai? Tiêu Dương nhíu chặt mày:
- Dù là trong Kiếm Tông cũng không có ai có thể dùng một kiếm lấy mạng Dịch Hùng Sư, trừ phi là Kỷ Ly tiên nhân. Nhưng làm sao Kỷ Ly tiên nhân có thể vô duyên vô cớ diệt toàn bộ Dịch gia được?
Không bỏ qua kể cả già trẻ lớn bé, ngoài thâm cừu đại hận ra thì hung thủ cũng phải hung tàn tới cùng cực.
Trước mắt đặt một hàng thi thể người Dịch gia.
Trừ Dịch Hùng Sư ra, Tiêu Dương còn phát hiện ra thi thể của Dịch Nam.
Không thấy thái tử giả Dịch Huyễn.
Chẳng qua trước mắt thi thể có hơn một nửa bị lửa thiêu không còn nhận ra diện mạo, nếu có Dịch Huyễn ở trong đó cũng không có gì kỳ lạ.
Đúng là một vết kiếm này đã đoạt đi tính mạng Dịch Hùng Sư.
Trên dưới toàn thân Dịch Hùng Sư chỉ có một vết kiếm ở cổ họng.
Rốt cục Dịch gia bị xóa sổ đã gặp phải lực lượng kinh khủng gì chứ?
Tâm thần Tiêu Dương chấn động mãnh liệt, mở to đôi mắt, một lúc sau mới hít sâu một hơi khí lạnh.
- Một kiếm mất mạng!
Vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm trọng, ngồi xổm xuống cạnh thi thể Dịch Hùng Sư, kiểm tra nguyên nhân cái chết của lão.
- Là Thất Ẩn Trận!
Thất Ẩn Trận có khả năng che lấp khí tức thiên địa.
Thảo nào một đêm Dịch gia bị xóa sổ, toàn bộ quá trình không ai phát hiện ra!
Thất Ẩn Trận che đậy tất cả dấu hiệu của trận tàn sát. Mà cả trang viên của Dịch gia to lớn như vậy, bày Thất Ẩn Trận âm thầm không ai biết là chuyện tuyệt đối không dễ dàng. Người bày trận nhất định phải có trình độ cực cao về trận pháp!
Tiêu Dương nhanh chóng đảo vào Kim Đao trong đan điền một phen.
Sau khi Kim Phủ nhận chủ, tam lão Ngũ Thất Cửu liền di chuyển tới không gian bên trong Kim Đao. Tiêu Dương nhanh chóng kể chuyện Dịch gia, sau đó trầm giọng hỏi:
- Thất tiền bối, trận pháp như vậy tuyệt đối không thể bố trí bình thường. Trong giới tu hành ở Địa Cầu có đại sư trận pháp nào làm được không?
Lông mày Tiểu Thất cũng nhíu chặt.
- Không gạt cậu, Thất Ẩn Trận là do ta sáng tạo ra! Khi đó ta cũng truyền thụ cho không ít người. Dựa theo cách nói của cậu, Thất Ẩn Trận có thể che dấu được cả khí tức khi chiến đấu của Tiên Nhân, cho dù là trăm năm trước cũng không có nhiều người bày trận này được.
- Làm sao Dịch gia lại bị xóa sổ trong một đêm chứ?
Lúc này Tiểu Ngũ không thể nhịn nổi, cất giọng hỏi.
Lập tức Tiêu Dương liền kể mọi chuyện về Thất Tinh Bổ Thiên. Vẻ mặt tam lão lập tức nghiêm trọng hẳn.
- Gió nổi mây phun, thiên hạ sắp đại biến rồi.
Tiểu Cửu thở dài. - Đáng tiếc là ba huynh đệ chúng ta chỉ có thể mở mắt nhìn mọi người ra sức, còn không thể nào giúp đỡ được qì.
- Ba vị tiền bối. Hôm nay thân thể tôi đã thành tiên, chỉ cần gặp dịp, nhất định có thể tìm được ba thân thể cho các vị, để mọi người hoàn hồn thành công!
Tiêu Dương cất giọng nói.
Hắn có thể lý giải cảm giác cô đơn, bất đắc dĩ của tam lão Ngũ Thất Cửu trong trăm năm qua.
- Tôi nghĩ ra rồi.
Lúc này đột nhiên Tiểu Thất lên tiếng, nói:
- Trăm năm trước, người có thể bày ra Thất Ẩn Trận quy mô thế này, đếm ra không tới mười người.
- Có thể dùng kiếm thì sao?
Tiêu Dương vội hỏi.
Tiểu Thất ngẩn ra:
- Vì sao lại hỏi thế?
- Tiên tổ Dịch gia bị chết dưới một đòn từ Thần kiếm.
Giọng nói của Tiểu Thất cao hẳn:
- Chẳng lẽ là bọn họ?
Tiêu Dương vội hỏi:
- Ai?
- Nhà Chư Cát!
Tiểu Thất gần từng tiếng một!
Ngừng lại một chút, sau đó ông trầm giọng nói:
- Ta đã nói rồi, những có thể bày Thất Ẩn Trận đếm được trên đầu ngón tay. Mà Kiếm Tông chúng ta đã chiếm một nửa trong số đó. Trường hạo kiếp trăm năm trước, bọn họ đều gặp nạn, trừ mạch Chư Cát Mão! Chư! Cát! Hồng! Vũ! Tên lão tặc đói
Trong giọng nói của Tiểu Thất tràn ngập hận ý!
- Chư Cát Hồng Vũ?
Tiêu Dương cất giọng nói:
- Ý của tiền bối là chuyện Dịch gia bị xóa sổ là có liên quan với một mạch phản đồ Chư Cát?
- Rất có khả năng.
Tiểu Thất cố gắng duy trì sự tỉnh táo của mình.
- Chẳng qua nếu mấy người hợp sức bày ra Thất Ẩn Trận này chỉ chưa chắc đã do Chư Cát Hồng Vũ ra tay. Nhưng trên Địa Cầu, có thể dùng một kiếm giết một Tiên Nhân cường giả chỉ có thể là Kiếm Tiên xuất phát từ Kiếm Tông. Tiêu Dương, cậu nhất định phải điều tra rõ. Mạch Chư Cát, cho dù có người di chuyển qua Thần Linh Địa nhưng đó là địa phương không phải ai cũng có thể đi. Nhân số của mạch Chư Cát rất đông. Bọn chúng biến mất thần bí như vậy, tôi nghĩ nhất định chúng còn ở trên Địa Cầu.
- Tiêu Dương! Tiêu Dương!
Lúc này Tiêu Dương cảm thấy cánh tay của mình bị vỗ, thần thức nhanh chóng rời khỏi đan điền, tỉnh táo trở lại giương mắt nhìn Tiêu Tịnh Y, mang vẻ nghi vấn.
Tiêu Tịnh Y không vui nói:
- Ngẩn ra làm gì thế? Anh nhìn bên kia đi.
Tiêu Dương nhìn theo ngón tay Tiêu Tịnh Y, vẻ mặt hơi chấn động:
- Em dâu Dịch Quân Nhi?
Tuy Tiêu Dương hận thấu xương Dịch Huyễn của Dịch gia, cũng không có chút thiện cảm nào đối với Dịch gia qua chuyện bức hôn Bạch Khanh Thành nhưng có hai người trong Dịch gia rất quan trọng với hắn.
Thái tử Dịch Hàn, giữa hai người có quan hệ cạnh tranh của thiên tài. Mà cách làm người của Dịch Hàn cũng đánh được Tiêu Dương coi trọng, đồng thời coi là bạn bè.
Dịch Quân Nhi là người con gái của huynh đệ Giát Giát của mình! Điều này càng không cần phải nhiều lời.
Một trận gió từ xa thổi tới, Dịch Quân Nhi đứng trước trang viên tan tành của Dịch gia, giống như một ngọn cỏ trước gió đông, toàn thân lay động, giống như sắp khụy xuống.
Cô ngẩn ra giống như hóa đá, ánh mắt ngây ngốc nhìn cảnh tượng tàn phá trước mặt.
Trời đất lạnh lẽo, gió rét thổi qua.
Rất lâu sau, Dịch Quân Nhi cất tiếng gọi như xé rách linh hồn.
- Cha mẹ, ông nội ơi! Bà cố ơi!
PhịchI
Dịch Quân Nhi quỳ nặng nề xuống trước tàn tích, một khắc này lệ rơi như mưa.
Tiêu Dương và Tiêu Tịnh Y nhanh chóng đi tới.
Lúc này Tôn Duệ cũng đã chạy tới. Từ xa xa gã nhìn lại, ánh mắt nhìn thoáng qua Tiêu Tịnh Y, hơi ngạc nhiên nhưng tâm tư của gã càng đặt nhiều trên người Dịch Quân Nhi hơn. Nếu so với Tiêu Tịnh Y, hiển nhiên Dịch Quân Nhi hôm nay càng cần quan tâm hơn, càng cần ấm áp, càng dễ bị lừa tới tay hơn!
Nhìn vẻ mặt xinh đẹp như hoa lê dưới mưa kia, khuôn mặt Tôn Duệ bình tĩnh, đi lên, lấy ra một chiếc khăn tay, cúi người đưa cho Dịch Quân Nhi:
- Cố nén đau thương.
Dịch Quân Nhi không nhận khăn tay của Tôn Duệ, đôi mắt giống như có một tầng màn nước mắt.
Tay Tôn Duệ khoác nhẹ lên vai Dịch Quân Nhì:
- Quân Nhi, Tôn Duệ anh xin thê, nhất định sẽ thay em tìm ra hung thủ, báo thù cho Dịch gial
Toàn thân Dịch Quân Nhi chấn động, từ từ giương mắt lên.
Ánh mắt Tôn Duệ tràn ngập tình cảm:
- Sau này anh sẽ chăm sóc em.
Môi Dịch Quân Nhi run rẩy, nước mắt càng tuôn rơi nhiều hơn.
Cô giơ hai bàn tay ra lao tới.
- Đại cai
Dịch Quân Nhi giống như rốt cục tìm được chỗ dựa, vòng ngay qua Tôn Duệ, lao vào ngực Tiêu Dương.
Nụ cười của Tôn Duệ cứng lại, sắc mặt sững ra.