Chương 1270: Nghi phạm hàng đầu!
Chương 1270: Nghi phạm hàng đầu!Chương 1270: Nghi phạm hàng đầu!
Khóc rống lên một hồi!
Dịch Quân Nhi chưa bao giờ cảm thấy không chỗ bấu víu, linh hôn trống rỗng như vậy.
Biết tin Dịch gia bị xóa sổ từ miệng Tôn Duệ, lại tận mắt thấy cảnh tượng tàn phá vô tận trước mắt, Dịch Quân Nhi cảm thấy trước mắt tối đen.
Trời đất xoay chuyển!
Giống như một cây cỏ khô trên sa mạc, lúc này cũng có thể bị cơn lốc nhổ đi.
Thậm chí trong thời khắc này, cô chỉ có thể rơi nước mắt.
Cô không thể nào tiếp nhận sự thật này.
Căn bản cô không nghe thấy bất cứ câu nói nào của Tôn Duệ bên cạnh.
Tiêu Dương gật đầu.
Khuôn mặt Tôn Duệ lóe lên ý lạnh.
Dịch Quân Nhi khóc tới ngất đi trên vai Tiêu Dương. Ánh mắt Tiêu Dương nhìn về phía Tiêu Tịnh Y. Cô hiểu ý, đi lên đỡ lấy Dịch Quân Nhi, nói khẽ:
Cả quá trình, hắn hoàn toàn coi Tôn Duệ như không khí.
Hành trình tại Thần Linh Cảnh Địa, bởi có tiến triển mang tính chất đột phá của Giát Giát, Dịch Quân Nhi cũng đã coi Tiêu Dương như thân nhân của mình. Nhất là trong Thân Linh Cảnh Địa, lúc mọi người nguy nan nhất, Tiêu Dương lần lượt dùng lực lượng của mình cản lại, để lại ấn tượng không thể xóa mờ trong lòng Dịch Quân Nhi. Tiêu Dương chính là thân nhân có thể dựa dẫm, cũng giống như anh trai Dịch Hàn của mình.
Ngoài ra thì còn có thân phận của cô.
Vào thời điểm cô bi thương tới cực hạn, Tiêu Dương lại gọi cô một tiếng "Quân Nhi".
Dịch gia bị xóa sổ là chuyện bất ngờ, nhưng Dịch Quân Nhi xuất hiện khiến Tôn Duệ cảm thấy như gặp được một miếng bánh ngọt thật lớn.
Tiêu Dương có thể cảm nhận rõ ràng sự đau đớn của Dịch Quân Nhi lúc này, thâm thở dài một tiếng. Giờ phút này hắn cũng không biết an ủi cô thế nào, càng huống chỉ nỗi đau khi cửa nát nhà tan, bất cứ kẻ nào cũng không có khả năng thoáng cái tiếp nhận được ngay. Hôm nay những gì Tiêu Dương có thể làm được chỉ có thể là đưa bả vai mình ra cho Dịch Quân Nhi mượn, sau đó dùng hết sức điều tra ra chân tướng kẻ xóa sổ Dịch gia.
Giống như một ngọn đèn yếu ớt như tơ trong đêm tối vô tận, Dịch Quân Nhi lao tới không chút do dự, úp mặt lên vai Tiêu Dương khóc ròng!
Đợi Tiêu Tịnh Y đi rồi, Tiêu Dương xoay người, lại nhìn vê phía khu vực đặt thi thể.
Trang viên của Dịch gia tuy đã bị hủy nhưng Dịch gia còn có cơ nghiệp khổng lồ!
- Em đưa cô ấy về nhà em nghỉ tạm đã.
Nhưng nếu như Dịch gia không còn người nào, phần cơ nghiệp này nhất định sẽ bị quốc gia thu mất. Mà hôm nay còn có Dịch Quân Nhị, cô là người duy nhất được lựa chọn để tiếp nhận cơ nghiệp của Dịch gia. Nếu mình có thể thừa dịp nhà vắng mà vào, nắm bắt được Dịch Quân Nhi thì tới lúc đó, Tôn gia thâu tóm cơ nghiệp Dịch gia, nhất định sẽ được xưng là gia tộc đệ nhất Viêm Hoàng. Vẻ đẹp của Dịch Quân Nhi là sự lựa chọn tốt nhất.
Trước mắt mà nói, cô là người thừa kế duy nhất của toàn bộ Dịch gia to lớn là vậy.
- Tiêu Dương! Đừng cho rằng Tôn Duệ tôi sợ anh. Tôi sẽ chỉnh cho anh tới vạn kiếp không ngoi lên nổi, vĩnh viễn không thể siêu sinh!
- Hắn không phải đã có Bạch Khanh Thành, có Quân Thiết Anh rồi sao? Thật chí kể cả Tiêu tiểu công chúa cũng đi theo bên cạnh hắn, hiện giờ lại còn đoạt Dịch Quân Nhi của tôi?
Sau khi kiểm tra vài thi thể, ánh mắt Tiêu Dương rơi xuống khối thi thể tiếp theo, trái tim lại hơi chấn động!
Dịch Quân Nhi không ngờ lao vào ôm chặt Tiêu Dương.
Kiểm tra nguyên nhân cái chết của Dịch Dư Chí, là ngực bị một kiếm xuyên tim.
Nhưng tất cả không ngờ lại bị phá hủy bởi một người xuất hiện!
Đột nhiên, ánh mắt của Tiêu Dương rơi vào chỗ cánh tay Dịch Dư Chí.
Tiêu Dương sửa sang lại áo sống cho Dịch Dư Chí, coi như là tiễn vị đã từng là đối thủ này của mình đi tiếp đoạn đường cuối.
Ngực nhuốm máu đỏ sẫm.
Trong mắt Tôn Duệ, hôm nay Tiêu Dương chính là địch thủ lớn nhất của mình!
Dịch Dư Chí!
Tiêu Dương thầm hít sâu một hơi. Đối với vị võ si của Dịch gia này, Tiêu Dương còn có chút ấn tượng. Một bộ Bằng Côn Đồ Thuật của y xác thực có uy lực đoạt tạo hóa thiên địa, đáng tiếc là Dịch Dư Chí không thể phát huy môn võ học này tới cực điểm, hiện giờ đã chết sớm rồi.
Đối với với người từng là đối thủ này, Tiêu Dương vẫn có tôn kính nhất định.
Ánh mắt Tôn Duệ trở nên nanh ác. Lúc đó Tiêu Dương đại náo Dịch gia, rơi vào mắt không ít người có ý đồ. Tôn Duệ cũng đã tra xét tư liệu của Tiêu Dương.
Ngoài Dịch Quân Nhi và Dịch Hàn ra, Tiêu Dương cũng chẳng quen thuộc ai ở Dịch gia. Chẳng qua hắn vẫn có thể phân biệt được khuôn mặt của bọn họ.
Tiêu Dương phát hiện ra ánh mắt Tôn Duệ. Chuyện tới lúc này, Tiêu Dương chẳng có hứng thú với bất cứ kẻ nào. Hắn hy vọng có thể tìm ra một ít manh mối trong khu vực tàn phá này, điều tra ra chân tướng.
Ánh mắt Tôn Duệ nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương giờ phút này đang chăm chú kiểm tra thi thể.
Vẻ mặt hắn ngẩn ra.
Tiêu Dương từ từ nhắm mắt nhớ lại trận chiến đại náo Dịch gia ngày đó của mình.
Khi ấy sau khi Dịch Dư Chí bại dưới Bất Diệt Viêm Quyền của mình liền vận dụng Vô Phong Kiếm Ý.
Y bị mình dùng Thiên Kiếm Tề Phi đánh bại.
Đồng tử Tiêu Dương mở to. Hắn nhớ rất rõ, khi ấy mình đã để lại trên cánh tay Dịch Dư Chí một vết kiếm.
Mà hôm nay, ánh mắt Tiêu Dương nhìn thấy lại không có bất cứ vết sẹo nào.
- Không ngờ Dịch gia lại có thuốc chữa thương kỳ diệu như vậy?
Tiêu Dương lẩm bẩm. Hắn hiểu rất rõ uy lực Thiên Kiếm Tề Phi của mình. Vết thương bị kiếm ý của mình xâm nhập, trong thời gian ngắn ngủi nửa năm, mặt dù miệng vết thương có thể khép lại hồi phục nhưng muốn để lại không chút dấu vết nào thì trên cơ bản là không có khả năng. Hắn đưa tay ra dò xét cánh tay của Dịch Dư Chí, kiểm tra xương cốt, đột nhiên vẻ mặt thay đổi hẳn!
- Rạng sáng qua, Dịch gia xảy ra biến cố, có ba gã hộ vệ bởi tạm thời có việc chạy ra ngoài. Vào sáng nay khi bọn họ trở về thì Dịch gia đã trở thành một vùng phế tích. Nhưng chắc cậu không ngờ tới, tối qua bọn họ đã từng chụp được một bức ảnh.
Trong tay người trung niên xuất hiện một tấm ảnh chụp, rõ ràng là dáng vẻ của Tiểu Thần Long cầm đuốc đứng ở cửa trang viên của Dịch gia.
- Có gì cứ nói thẳng đi, không cần lòng vòng.
Tiêu Dương hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Rạng sáng ngày hôm qua đột nhiên Dịch gia nổi lên hỏa hoạn lớn, người phóng hỏa chắc cậu biết rất rõ phải không.
Một gã đàn ông trung niên đứng cạnh Tôn Duệ, trên người tỏa ra dao động năng lượng mạnh mẽ, lúc này trâm giọng nói:
Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt Dịch Dư Chí, không nhận ra được một chút dấu vết nào.
Nếu như Dịch Dư Chí trước mắt là giả, vậy thì có hai khả năng. Một là trên thế giới có một người giống Dịch Dư Chí như đúc. Hai là người trước mắt này đã trải qua dịch dung, mà người dịch dung có thủ đoạn như Quỷ Phủ thần thông, kể cả Tiêu Dương cũng không nhận ra bất cứ mánh khóe gì.
- Là giả hay là mình nghĩ nhầm đây?
Lông mày Tiêu Dương nhíu chặt, trở nên trâm tư. Một lúc sau đột nhiên hắn đứng lên, đi trở về, chuẩn bị xem xét kỹ lại một lần thân thể của Dịch Hùng Sư mình vừa thấy. Nhưng khi Tiêu Dương vừa đứng lên, đột nhiên bốn phương tám hướng có không ít cường giả Thiên Tử Các đột nhiên bao vây tới.
- Tiêu Dương, bó tay chịu trói đi
Tôn Duệ quát lạnh.
Tiêu Dương nhíu mày:
- Có ý gì đây?
- Có ý gì à?
Trong đầu Tiêu Dương hiện lên vô số câu hỏi.
- Sao lại như vậy được?
Nhưng cánh tay của y không bị thương, quan trọng là Tiêu Dương có thể thông qua bộ xương cảm nhận được, thi thể này không phải Thể tu. Đôi mắt Tiêu Dương toát ra vẻ không thể tưởng tượng nổi. Bằng Côn Đồ của Dịch Dư Chí là một môn Thể tu thuật mà! Khi ấy trong trận chiến với y, Tiêu Dương đã cảm nhận được đầy đủ lực lượng thân thể của đối phương!
Từ khuôn mặt thì đây đúng là Dịch Dư Chí chứ không còn nghi ngờ gì nữa!
Đồng tử Tiêu Dương đột nhiên phóng đại, nhìn chằm chằm vào khối thi thể dưới chân.
- Y không phải Dịch Dư Chít
Người trung niên nói vẻ lạnh lùng:
- Trải qua kiểm tra camera theo dõi ở các nơi khắp thủ đô, chúng ta phát hiện ra tên nhóc kia vẫn luôn đi với Tiêu Dương cậu. Cậu còn gì để nói không?
Tiêu Dương cười: - Ý của ông là tôi phóng hỏa hay là tên nhóc này phóng hỏa?
- Hai người các người đều là kẻ bị tình nghi hàng đầu!
Lúc này Tôn Duệ cất giọng nói:
- Chuyện này anh không thể ngụy biện được đâu!
- Thật sự là chuyện quá nực cười!
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Tiêu Dương.
- Tôn Phi Chu tôi chưa bao giờ biết nói đùal
Vẻ mặt người trung niên kia lạnh như băng:
- Tiêu Dương, cậu có thù oán với Dịch gia, cả thủ đô có ai biết? Mời cậu theo chúng ta trở về chịu điều tra. Cậu cũng là người Thiên Tử Các chúng ta, đừng để tôi phải ra tay.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng liếc người kia, một lúc mới gật đầu:
- Được, tôi rất vui vẻ giúp các người điều tra. Trước đó tôi phải đi kiểm tra thi thể người Dịch gia một chút đã.
Tiêu Dương cũng không muốn ra tay với người của Thiên Tử Các lúc này, càng không hy vọng bị hiểu lâm sâu hơn. Hắn không ngờ hình ảnh tối qua Tiểu Thần Long xuất hiện tại cửa Dịch gia, tay câm đuốc lại rơi vào tay Tôn Phi Chu trước mắt này. Mình đã có tiền lệ đại náo Dịch gia, hôm nay Dịch gia trùng hợp biết mất trong biển lửa, cũng không thể không khiến người ta liên tưởng được.
Hơn nữa trong đó nhất định có người âm thầm thúc đẩy. Tiêu Dương nhìn chăm chú Tôn Duệ một cái, lúc này thấy gã cười lạnh lên tiếng:
- Vội vàng muốn hủy thi diệt tích à? Tiêu Dương, anh đã là nghi phạm hàng đầu, anh cho rằng anh còn có tư cách tham gia điều tra vụ án này à? Về phần thi thể này, tôi có thể nói thẳng cho anh biết, bọn họ đều chết bởi vết kiếm. Mà Tiêu Dương anh chính là người dùng kiếm! Đương nhiên bằng mình anh thì không có khả năng xóa sổ Dịch gia. Tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên biết điều khai ra đồng bọn, lấy công chuộc tội.
Trán Tiêu Dương hơi nhu lại:
- Dùng kiếm bị hiềm nghi? Dựa theo lập luận của cậu, cậu họ Tôn, thế nào không phải là con cháu tôi đây!
Vẻ mặt Tôn Duệ giận dữ:
- Chú tư, đừng khách sáo với hắn nữa. Mau bắt giam hắn thôi!
Tôn Phi Chu chậm rãi gật đầu.
- Chờ một chút.
Tiêu Dương giơ tay, tiến lên một bước, chỉ vào bức ảnh chụp trong tay Tôn Phi CHu:
- Các người chưa đối phó với đứa bé này đấy chứ?
- Trẻ con phạm pháp thì không phải quản sao?
Mặt Tôn Duệ lạnh lùng:
- Anh giấu nó ở đâu rồi?
Tiêu Dương lại bước thêm một bước, đồng thời cao giọng nói:
- Muốn thấy nó thì đi theo tôi. Tôi rất vui vẻ hỗ trợ điều tra, chẳng qua tôi không thích dùng thủ đoạn cứng rắn! Tiêu Dương hét lón một tiếng, khí tức mênh mông hùng hậu trào ra, khiến một thành viên Thiên Tử Các phía trước bay thẳng ra, ngã lăn xuống mặt đất.
Thấy cảnh này, mặt Tôn Phi Chu thoáng thay đổi, suy nghĩ một chút liền lập tức đi theo hắn.
Đoàn người đi tới trước cửa nhà hàng. Giám đốc khách sạn ngạc nhìn nhìn Tiêu Dương, lập tức hô to:
- Cuối cùng anh cũng tới rồi!
- Con trai tôi đâu?
Tiêu Dương hỏi thẳng.
Mang theo mọi người đi xuyên qua đại sảnh, tiến vào bên trong phòng bếp của nhà hàng.
Nhìn theo ngón tay chỉ, ánh mắt mọi người đều ngẩn ra.
Một tên nhóc đang khom lưng, đầu đội một chiếc mũ lệch, tay trái cầm bát, tay phải cầm giẻ lau, bất ngờ đang rửa bát!
Tiêu Dương sửng sốt một chút, lập tức chỉ về phía trước nói:
- Phía trước chính là nghi phạm hàng đầu mà mấy người nói đó, bắt trở về đi thôi.
Nghe Tiêu Dương nói vậy, đột nhiên Tiểu Thần Long ngẩng đầu lên, lập tức gào khóc:
- Ba ba tôi tới trả tiền đó!