Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1264 - Chương 1271: Thi Thể Giả

Chương 1271: Thi thể giả Chương 1271: Thi thể giảChương 1271: Thi thể giả

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Tên nhóc mập mạp được rửa bát trước mặt là đầu sỏ cho cơn hỏa hoạn lớn tại Dịch gia sao?

Cho dù là tay đang câm tấm ảnh Tiểu Thần Long cầm đuốc, nhưng giờ phút này sắc mặt Tôn Phi Chu cũng không nén nổi cảm giác nóng bỏng. Không ngờ mình lại nghĩ ra chuyện một tên nhóc ba tuổi đi hỏa thiêu Dịch gia. Đây thật rõ là một ý nghĩ ngu xuẩn quá! Nếu bắt tên nhóc mập trước mắt này về, không phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?

Lúc này vẻ mặt giám đốc khách sạn đau khổ nói với Tiêu Dương:

- Không phải là chúng ta bắt nó phải rửa chén. Chính nó nói không có tiền nên phải tới rửa chén bồi thường...

Trong lòng vị giám đốc này cảm thấy đắng hơn ăn Hoàng liên, có khổ không nói lên lời. Tối qua đương nhiên gã nhận ra hai người dẫn Tiểu Thần Long tới, trong đó có một người là tiểu công chúa nhà họ Tiêu. Dù Tiểu Thần Long không có tiền trả, gã cũng làm gì dám làm khó. Càng huống chi gã cũng không dám gọi Tiêu tiểu công chúa tới thanh toán khoản này.

Nhưng tên nhóc mập này đuổi cũng không đi, cứ đòi ở lại rửa chén...

Nếu bởi vậy mà đắc tội với nhà họ Tiêu thì biết phải làm sao.

- Có cần phải lấy video của camera theo dõi khách sạn ra cho các người xem một chút không?

- Đúng vậy.

- Tôi khuyên nó không được, suốt đêm phải ở cùng nó đấy.

- Cho dù nó ở chỗ này nhưng Tiêu Dương anh thì sao... Tôi biết rồi. Tứ thúc, để đứa bé này ở đây là để che đậy tai mắt người khác! Nếu không có chuyện gì đặc thù thì sao lại bỏ mặc một đứa bé ở lại một mình trong khách sạn, một mình rời đi suốt đêm chứ?

- Từ tối qua tới giờ, đứa bé này vẫn rửa chén ở đây à?

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn xuyên qua mọi người. Giờ phút này ở cửa lớn xuất hiện một bóng người áo tím...

Giám đốc khách sạn trông mong ngàn vạn lần, cuối cùng cũng chờ được Tiêu Dương tới rồi.

Ánh mắt Tôn Phi Chu như đuốc, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:

Giám đốc khách sạn khóc không ra nước mắt:

Đấn lúc này, Tôn Duệ đứng cạnh Tôn Phi Chu, trâm giọng hỏi giám đốc khách sạn:

Sắc mặt Tôn Duệ tái đi, hừ khẽ một tiếng, chợt lạnh lùng nói:

Mặt Tiêu Tịnh Y không tốt đi tới, ánh mắt nhìn Tôn Duệ chăm chú, giọng nói lạnh lo:

Tiêu Dương cười gian nhìn Tôn Duệ:

- Muốn tôi giao video giám sát trong Tiêu gia cho các người không?

- Phải giải thích hành vi của cậu tối qua thế nào?

- Tối qua hắn ở lại Tiêu gia.

Khuôn mặt Tôn Phi Chu lạnh lùng, đầu tiên chắp tay với Tiêu Tịnh Y, sau đó trâm giọng nói: - Chuyện quan trọng thì các người có thể nói xấu bạn bè của Tiêu Tịnh Y tôi sao?

- Tôi sẽ không bỏ qua bất cứ người xấu nào, cũng không làm bất cứ người tốt nào bị oan!

Khuôn mặt Tôn Duệ tái đi, vội vàng nói:

Ánh mắt Tôn Phi Chu nhìn chằm chằm vào Tiêu Tịnh Y.

- Tiêu Tịnh Y...

Hắn từng đại náo Dịch gial

Hắn có động cơ sát nhân!

Xét thân phận, y là con thứ tư của tộc trưởng họ Tôn. Xét thứ bậc, y còn ở trên Tiêu Tịnh Y. Hôm nay nếu thật sự bởi một câu nói của Tiêu Tịnh Y mà không giải quyết được việc gì, uy tín của y tại Thiên Tử Các ở đâu? Trong mắt Tôn Phi Chu, Tiêu Dương là kẻ có hiềm nghi lớn nhất tới thảm án Dịch gia bị xóa sổ.

- Chúng ta không có ý đó. Chẳng qua chuyện này quan trọng...

Lưng Tôn Phi Chu thẳng tắp, hãnh diện lên tiếng.

Tiêu Tịnh Y tức quá hóa cười:

- Tốt lắm, Tiêu Tịnh Y tôi hiện giờ đứng ở đây, ai tới bắt tôi vê hỗ trợ điều tra xem?

Tiêu Tịnh Y nhíu mày quát lớn, không hề e dè thân phận của hai người một chút nào.

- Tối hôm qua tôi cũng đi qua trang viên của Dịch gia, vậy có phải là ông định hoài nghi cả tôi phải không?

Tiêu Tịnh Y nhíu mày.

- Tiểu công chúa, xin cô hiểu cho. Cô cũng biết chuyện này xảy ra, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm. Nếu như không phải Tiêu Dương gây nên thì hiển nhiên chúng tôi sẽ không bắt oan hắn. Nhưng hiện tại bất cứ ai có hiêm nghi, chúng tôi đều không thể bỏ qua dễ dàng. Càng huống chỉ... Thực sự đêm qua Tiêu Dương đã từng xuất hiện tại trang viên Dịch gia. Một điểm này không thể giả phải không.

Đã nắm được đầu mối là Tiêu Dương thì nhất định có thể điều tra ra manh mối.

- Tiểu công chúa, tôi nghĩ cô phải hiểu rõ, thượng cấp giao vụ án nghiêm trọng thế này cho tôi phụ trách điều tra, chính là hy vọng tôi có thể cố gắng phá án thật nhanh.

Tôn Phi Chu tiến lên từng bước:

- Nếu như tiểu công chúa khăng khăng muốn bảo vệ Tiêu Dương, tôi chỉ có thể "tiễn" tiểu công chúa về Tiêu gia.

Chữ "tiễn" này nghiễm nhiên đã mang ý cưỡng ép rồi.

- Ông...

Tiêu Tịnh Y đang muốn bộc phát, lúc này Tiêu Dương đã ôm Tiểu Thần Long tới cạnh cô, cười khẽ:

- Nếu bọn họ cảm thấy hứng thú với tôi như vậy thì tôi đi với bọn họ một chuyến cũng được.

Nói xong, Tiêu Dương còn nhanh chóng âm thầm truyền âm cho Tiêu Tịnh Y.

Xe lái thẳng tới tổng bộ của Tiểu Thần Long tại thủ đô Viêm Hoàng.

Khóe miệng Tôn Phi Chu co giật mạnh!

- Nói chuyện dong dài vậy.

Đột nhiên Tiểu Thần Long tò mò lên tiếng: - Ba ba, lão là Phật tổ chuyển thế à?

- Lưới trời tuy thưa không khó lọt...

- Đi thôi.

Tiêu Dương ôm Tiểu Thần Long đi ra ngoài. Cảnh tượng này căn bản không giống Tiêu Dương bị dẫn về điều tra mà là Tiêu Dương dẫn đám người Tôn Phi Chu trở về...

Sau khi mọi người đi hết, Tiêu Tịnh Y ngẩn ra, nhìn thoáng qua giám đốc khách sạn cũng đang chẳng hiểu gì bên cạnh:

- Hóa đơn tối qua, tôi sẽ cho người tới thanh toán.

Tiêu Tịnh Y xoay người vội vã rời khỏi khách sạn. Mặc dù không rõ vì sao Tiêu Dương lại nhất định để Dịch Quân Nhi tự mình tới khu phế tích trang viên của Dịch gia một chuyến nhưng nếu Tiêu Dương đã dặn dò thì giờ Tiêu Tịnh Y cũng chỉ biết làm theo.

Xe chạy nhanh về phía trước. .

Vẻ mặt Tiêu Dương bình tĩnh, Tiểu Thần Long không biết lấy đâu ra xiên kẹo đường ăn. Tôn Phi Chu ngồi cùng trên xe, ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Dương chăm chú.

- Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ mau chóng nói hết mọi chuyện tối qua ra, giấu giếm... Giấu được nhất thời, có thể giấu được cả đời không?

Tôn Phi Chu lạnh lùng nói:

Tiêu Dương nhấn mạnh một tiếng, không chờ Tiêu Tịnh Y đáp lời liền đi tới trước mặt Tôn Phi Chu, giọng nói lạnh nhạt:

- Nghe anh nói chưa, ngàn vạn lần không được để cho người khác xử lý thi thể Dịch gia trước khi hai người tới nhé.

Chuyện hôm nay đã tới tình huống này, còn mang ấy tới sao?

Khu phế tích đó chính là vết thương lòng của Dịch Quân Nhi.

Nghe thế, Tiêu Tịnh Y ngạc nhiên sửng sốt.

- Em đi trước một chuyến, đánh thức Dịch Quân Nhi, dẫn cô ấy tới hiện trường vụ án, sau đó báo cho anh biết.

Tới nửa đường, di động của Tiêu Dương rung lên...

- Hiện tại em đã dẫn Quân Nhi tới rồi.

Giọng Tiêu Tịnh Y vang lên.

Tiêu Dương ngắt điện thoại, lập tức nghiêng mặt cười với Tôn Phi Chu:

- Ông muốn biết sự thật không?

Tôn Phi Chu nhíu mày nhìn Tiêu Dương...

- Muốn biết thì... Hiện giờ trở về trang viên của Dịch gia đi.

Tiêu Dương lạnh nhạt nói, lập tức nhắm mắt dưỡng thần.

Nếu như thật sự Tôn Phi Chu muốn phá vụ án Dịch gia bị xóa sổ này thì nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của mình.

Trái lại, nếu như y cố tình điều tra để chỉnh mình, Tiêu Dương sẽ không khách sáo nữa. Vận mệnh của Tôn Phi Chu thật sự nằm ngay ở một ý nghĩ của y...

- Quay đầu! Tới trang viên của Dịch gia.

Tôn Phi Chu tự đánh giá một lát, sau đó trâm giọng nói.

Tôn Duệ đang lái xe, lúc này sắc mặt thay đổi:

- Chú tư, đừng tin lời hắn...

- Đây là cơ hội cuối cùng chú cho hắn chủ động thẳng thắn.

Khuôn mặt Tôn Phi Chu lạnh lùng phất tay.

Chiếc xe từ từ lái vào khu trang viên của Dịch gia. Rất nhanh sau đó, một mảnh phế tích xuất hiện trong tâm mắt.

Chẳng qua nếu so sánh với trước đó, khu phế tích giờ có không ít người và máy móc, đang nhanh chóng thu dọn đống đổ nát này.

Dù sao trang viên Dịch gia to lớn như vậy, nếu sự kiện này không muốn gây khủng hoảng trong dân chúng thì tuyệt đối không thể để đống đổ nát này xuất hiện trong mắt dân chúng bình thường. Hiện giờ phong tỏa đường trên diện rộng đã dẫn tới không ít người dò xét chú ý rồi.

Ở một góc của khu phế tích, một khu vực lớn đầy vải trắng che phủ hơn trăm thi thể.

Tiêu Dương xuống xe, đi tới dưới ánh mặt trời chói chang. Dịch Quân Nhi đang quỳ xuống trước một thi thể, khóc rống lên...

- Bà cố ơi...

Giọng Dịch Quân Nhi thảm thiết, nghe tiếng gào như sắp rách cổ họng, nước mắt chảy xuống như mưa.

Tiêu Dương bước tới, ngồi xuống cạnh Dịch Quân Nhi, ánh mắt hạ xuống. Thi thể trước mắt này là một bà lão đầy nếp nhăn. Ở mi tâm bà có một vết kiếm đoạt mạng.

Thật tàn nhẫn. Một kiếm thật tàn nhẫn.

Tiêu Dương thầm thở dài, nhẹ nhàng võ vai Dịch Quân Nhi. Chỉ chốc lát sau, hắn từ tốn nói:

- Quân Nhi, kiên cường một chút... Anh nhất định sẽ điều tra ra sự thật của vụ thảm án Dịch gia này. Hiện tại anh muốn nhờ em một việc.

Dịch Quân Nhi nước mắt như mưa, rất lâu sau mới khó khăn ngừng khóc, môi run rẩy, gian nan ngẩng đầu lên:

- Tiêu đại ca, anh nói đi.

- Anh muốn nhờ em nhận dạng thi thể.

Tiêu Dương trầm giọng nói.

- Quân Nhi, anh biết hiện giờ em rất đau lòng. Nhưng nhất định em phải xem xét thật kỹ càng. Bởi vì không ai hiểu rõ thân nhân của em hơn em.

Quân đoàn Thánh Vũ sửng sốt, khó hiểu nổi ý của Tiêu Dương.

- Đây có phải là bà cố của em rồi.

Tiêu Dương nhẹ nhàng an ủi Dịch Quân Nhi, vừa lên tiếng.

Dịch Quân Nhi cúi đầu nhìn lại, không nén nổi rơi lệ, gật đầu:

- Đúng... Đúng là bà cố... Bà cố rất thương Quân Nhi... Bà... Dịch Quân Nhi không nén nổi khóc trở lại, nước mắt rơi xuống như mưa. Cô khóc lớn, nắm tay bà cố.

Tiêu Dương thâm thở dài một tiếng.

Trạng thái của Dịch Quân Nhi như vậy, muốn phân biệt rõ từng người trong Dịch gia thì chỉ sợ rất không dễ rồi.

Mặc dù Dịch gia chịu khổ diệt môn nhưng từ thi thể của Dịch Dư Chí, Tiêu Dương phát hiện ra một tia mánh khóe "tráo đổi"... Nhưng căn bản Tiêu Dương không thể nghĩ ra được tại sao kể cả thi thể cũng phải giả mạo? Hoặc là có một số người của Dịch gia còn chưa chết?... Đây đều chỉ là phán đoán của Tiêu Dương, không có bất cứ chứng cứ gì. Tiêu Dương cũng không tiện nói rõ với Dịch Quân Nhi.

Phía sau vài mét, Tôn Phi Chu lạnh lùng nhíu mày. Y đang đợi Tiêu Dương "thẳng thắn".

- Tại sao lại như vậy?

Đột nhiên Dịch Quân Nhi cao giọng nói, ánh mắt nhìn vào ngón tay thi thể bà cố mình...

- Em phát hiện ra điều gì rồi?

Tiêu Dương vội vàng hỏi.

- Nhẫn cưới của bà cố bị mất rồi.

Dịch Quân Nhi thì thào:

- Đó là vật duy nhất ông cố để lại cho bà cố. Bà cố đã nói, bà vĩnh viễn không bao giờ bỏ ra. Bà cũng nói thêm... Cho dù tới Địa phủ bà cũng muốn nhờ chiếc nhẫn này để đi tìm ông cố...

- Mà hiện tại nhãn cưới mất rồi!

- Quân Nhi, em nhìn kỹ lại đi, đây có phải là bà cố của em không?

Tiêu Dương không nhịn được, hỏi lại một câu.

Ánh mắt Dịch Quân Nhi từ từ quan sát, không bỏ qua bất cứ chỉ tiết nào. Đột nhiên, cô đứng bật dậy, con ngươi mở to tới cực điểm:

- Không! Bà ta không phải ... Bà ta không phải là bà cố eml

Đồng tử Tiêu Dương chấn động:

- Quân Nhi, em xác định chứ?

- Em xác định!

Giọng Dịch Quân Nhi khó có thể tin nổi.

- Mặc dù thoạt nhìn rất giống, gân như là giống nhau như đúc nhưng em vẫn nhận ra được, bà ấy không phải bà cố của eml
Bình Luận (0)
Comment