Chương 1272: Ai ra lệnh.
Chương 1272: Ai ra lệnh.Chương 1272: Ai ra lệnh.
Giọng Dịch Quân Nhi đột ngột đề cao, đám người Tôn Phi Chu phía sau đã nghe thấy, đều vô cùng kinh ngạc.
Không phải là bà cố họ Dịch sao?
- Làm sao có thể như vậy được?
Tôn Duệ bật thốt lên:
- Rõ ràng đó là bà cố họ Dịch...
Tôn Duệ cũng từng gặp bà cố, hiển nhiên tự nhận là có thể phân biệt được.
- Sao lại như vậy? Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
Lúc này Dịch Quân Nhi đã ngẩn ra, thì thào lẩm bẩm.
Tiêu Dương vội vàng tìm kiếm vài nơi nữa, phát hiện thi thể Dịch Hùng Sư nhưng khi Dịch Quân Nhi xem xét kỹ, phát hiện ra xác thực là Dịch Hùng Sư, không phải giả mạo!
Đột nhiên Dịch Quân Nhi hô lên một tiếng, cúi xuống kiểm tra một hồi, thì thảo lên tiếng:
Hắn đứng bật dậy, quay đầu liếc nhìn đám người Tôn Phi Chu, trâm giọng nói:
- Thi thể Dịch NamI
Tiêu Dương bước qua, mở một tấm vải trắng ra, lông mày hơi nhíu lại, cũng không phát hiện ra thành viên chủ yếu của Dịch gia. Hắn lại bước tiếp tới phía trước, lật vải trắng ra, mặt không khỏi tái đi.
- Dịch lão tướng quân!
Tiêu Dương quả quyết xoay người:
- Là thật... Gã là Dịch Nam, không sai...
Vị trí kia đã trống trơn rồi.
- Đi, Quân Nhi, đi xem những người khác!
Thật thật giả giả khiến Tiêu Dương cảm thấy cũng hồ đồ, nhíu mày suy tư...
- Thi thể Dịch lão tướng quân cũng không thấy đâu rồi!
- Tại sao thi thể thành viên trung tâm của Dịch gia lại biến mất rồi?
Tiêu Dương nhận ra không nhiều người lắm. Nhưng cho dù là Dịch lão tướng quân hay Dịch Dư Chí, vừa rồi hắn đã tận mắt thấy thi thể của hai người nọ. Mà hiện giờ lại không thấy thi thể đâu nữa!
Nhưng trừ Dịch Hùng Sư và Dịch Nam ra, còn một sốt thành viên bên ngoài của Dịch gia, thi thể đã bị hủy, ngoài ra không thấy thi thể thành viên trung tâm Dịch gia nữa, kể cả cha mẹ Dịch Quân NhiI
Đột nhiên Tiêu Dương nghĩ ra điều gì, vội vàng tìm kiếm một lần, sắc mặt âm trầm:
- Tiêu Dương, trong hồ lô của anh rốt cục bán thuốc gì đây?
Tiêu Dương cao giọng hô:
- Chẳng lẽ tai cậu điếc, không nghe thấy lời Dịch Quân Nhi vừa nói sao. Thi thể Bà cố họ Dịch ... Là giả đấy!
- Chúng ta nhận được lệnh từ tổng bộ, hai mươi mấy thi thể của Dịch lão tướng quân phải chuyển tới đài hóa thân ngay... - Không gọi được điện cho đài hóa thân.
Rất nhanh sau đó, Tôn Phi Chu đã gọi một người đàn ông trung niên phụ trách vận chuyển thi thể tại hiện trường tới, một câu nói khiến sắc mặt Tiêu Dương tái đi.
Vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm trọng:
Quả nhiên có vấn đề!
Lúc này Tiêu Tịnh Y vội vàng lên tiếng với Tiêu Dương.
- Không xong!
- Hoang đường!
Tôn Duệ cao giọng đáp:
- Nói thẳng một câu, có ai lại rảnh rỗi như vậy, sau khi diệt môn còn đi giả mão thi thể. Vậy thi thể thật ở đâu? Quân Nhi đau lòng qua độ, tôi hiểu được. Nhưng mà Tiêu Dương, tôi xin anh nói chuyện đừng quá hoang đường như vậy!
- Đó là hủy thi diệt tích! Mau gọi điện thoại cho đài hóa thân, bảo bọn họ phải giữ thi thể lại đã.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn thoáng qua Tôn Duệ:
- Nếu muốn điều tra từ thi thể ra điều gì thì ở đây còn một đống thi thể...
Tôn Duệ nhíu mày nói:
- Tiểu công chúa, em nhanh chóng chạy tới đài hóa thân đi.
Tiêu Tịnh Y không hỏi nhiều, xoay người vội vã chạy đi...
- Tiêu Dương, rốt cục cậu muốn nói gì?
Lúc này Tôn Phi Chu đã đi tới, nhíu mày lên tiếng.
- Dịch gia chịu khổ diệt môn, thế lực bình thường tuyệt đối không làm được.
Tiêu Dương lạnh nhạt nói.
- Nhưng chẳng lẽ ông không thấy kỳ quái, tại sao lại xuất hiện tình trạng thi thể giả như vậy?
Tôn Phi Chu đi tới trước thi thể của bà cố họ Dịch, ngồi xuống kiểm tra một hồi, nhíu mày lại:
- Tôi không thấy bất cứ dấu hiệu dịch dung nào.
- Đàm Quách Phong, anh phụ trách những thi thể này. Là ai đã hạ lệnh cho anh đưa thi thể người Dịch gia tới lò hóa thân?
Vì sao lại phải giả thi thể, hôm nay không ai nghĩ ra. Nhưng có thể khẳng định rằng những thi thể bị chuyển đi... Tuyệt đối có vấn đềI
Giả mạo thi thể nhất định chính là cửa khẩu đột phá trong vụ án diệt môn của Dịch gia.
Khuôn mặt Tôn Phi Chu âm trâm. Việc đã tới nước này, hiển nhiên y cũng phát hiện ra ở đây có vẻ quỷ dị.
- Là ai đã hạ lệnh nhanh chóng đưa thành viên trung tâm của Dịch gia tới lò hóa thân như vậy.
Đột nhiên đồng tử Tiêu Dương chấn động, sâm mặt nhìn Tôn Phi Chu, trâm giọng nói:
- Thi thể của bà cố họ Dịch là giả, vậy thi thể thật ở đâu, bị mang đi nơi nào? Hoặc là... Căn bản bà chưa chết?
Một câu nói cuối cùng của Tiêu Dương khiến toàn thân Dịch Quân Nhi không nén nổi chấn động! Chưa chết?
Đúng vậy, không thấy thi thể, nhưng vậy tuyệt đối không thể phán là đã chết...
Con ngươi tuyệt vọng của Dịch Quân Nhi dấy lên một tia hy vọng, giọng nói hơi run rẩy:
- Tiêu đại ca, anh... Nói là thật sao? Có khả năng bà cố chưa chết à? Vậy cha mẹ, ông nội em...
Tiêu Dương thở dài:
- Thi thể bọn họ đều đã bị phát hiện, lại bị đưa đi lò hóa thân. Nếu như không kịp ngăn cản lại, em sẽ vĩnh viên không có cơ hội phân biệt ra. Anh cũng không thể nào khẳng định được, rốt cục bà cố là trường hợp đặc biệt, hay...
- Đúng rồi! Ai đã ra lệnh!
Lúc này Tiêu Dương tiếp lời.
- Quân Nhi là người nhà Dịch gia duy nhất còn lại ở đây hôm nay, lời cô ấy nói, đáng ra không ai nên hoài nghi.
Tôn Phi Chu lại nhíu mày.
- Người khác không biết, ở sau dái tai trái của bà cố có một cái mụn thịt! Mà thi thể này không có! Mặc dù bà ấy rất giống bà cố của tôi nhưng tôi có thể khẳng định đó không phải.
Lúc này Dịch Quân Nhi nói:
- Tôi có thể khẳng định bà ấy không phải bà cố của tôi.
Mặt Tôn Phi Chu lạnh lẽo lên tiếng.
Người đàn ông trung niên kia vội vàng rút di động ra, đưa cho Tôn Phi Chu:
- Tôi không biết là ai. Nhưng đây là số điện thoại riêng của tổng bộ Thiên Tử Các.
Tôn Phi Chu nhìn thoáng qua, lông mày càng nhíu chặt.
- Tôn Duệ, cháu về tổng bộ điều tra đi.
Mặt Tôn Duệ lộ vẻ không tình nguyện lắm, từ từ gật đầu, nhìn thật sâu Tiêu Dương rồi xoay người rời đi.
Ai hạ lệnh?
Vụ thảm án diệt môn này của Dịch gia như trở nên càng mơ hồ rồi...
- Quân Nhi, em thử xem các thi thể khác có gì đặc biệt dị thường không?
Tiêu Dương đưa mắt nhìn Dịch Quân Nhị, lên tiếng. Cô gật đầu đáp lại.
- Tiêu Dương, thi thể có vấn đề, điểm này tôi không phản bác.
Giọng Tôn Phi Chu lạnh lùng nói:
- Nhưng chuyện này cũng không thể rửa sạch hiêm nghi của cậu... Càng huống chi, từ tư liệu trong tay tôi thì cậu lại tinh thông thuật dich dung...
Tiêu Dương nhíu mày, cười lạnh:
- Nếu tôi giết người thì tôi sẽ hủy thi diệt tính, để lộ manh mối quan trọng nhất ra... Ông nghĩ tôi bị điên à?
- Hừ! Chưa chắc không phải là cậu muốn thật thật giả giả, giá họa cho người khác.
-... Bà nhà ông! Tiêu Dương có xúc động muốn vọt tới đánh người. Nếu không phải Tôn Phi Chu gây khó dễ, mình vẫn đang ở trong khu tàn tích của Dịch gia, làm sao cho hung thủ có cơ hội hủy thi diệt tích được?... Hung thủ có thể thông qua tổng bộ của Thiên Tử Các để ra lệnh, sợ rằng là bởi trong tổng bộ Thiên Tử Các có nội ứng rồi!
Nếu thật sự do Ma môn gây nên, như vậy phạm vi thẩm thấu của thế lực Ma môn thật sự quá đáng sợi
Tiêu Dương không ngó ngàng tới Tôn Phi Chu nữa, ánh mắt nhìn về các nơi, muốn tìm kiếm thêm dấu vết...
Tôn Phi Chu thấy hắn lờ luôn mình đi, mặt tức giận, vung tay lên:
- Lôi hắn đi!
Một thành viên Thiên Tử Các vừa bước tới, đưa tay đụng cánh tay Tiêu Dương, lập tức bị chấn động bay ra.
- Ông có tư cách gì mà bắt tôi?
Tiêu Dương quay đầu, khuôn mặt lạnh hẳn, ánh mắt như kiếm:
- Tiêu Dương tôi cũng là thành viên Thiên Tử Các, là đội trưởng tiểu đội Lăng Thiên!
- Tôi có quyên bắt giữ bất cứ kẻ khả nghi nào.
Dường như Tôn Phi Chu cũng bị Tiêu Dương chọc giận, không lùi bước:
- Cậu dám phản kháng, chẳng lẽ cậu muốn bị trục xuất khỏi Thiên Tử Các?
Tiêu Dương cười lạnh:
- Tôi muốn xem hôm nay ai bắt được tôi trở về.
Mặt Tôn Phi Chu trở lên lạnh lẽo:
- Bắt giữ nghi phạm cũng không tính là làm trái quy định!
Nói xong y liền vọt tới, trong khoảnh khắc cuồng phong nổi lên...
Quyền phong rung động không gian, cách Tiêu Dương càng lúc càng gần.
Tiêu Dương vươn một tay ra, bắt ngay lấy nắm đấm của Tôn Phi Chu.
Thân thể ổn định không nhúc nhích, vững vàng như núi.
Một quyền của Tôn Phi Chu giống như đánh vào biển rộng không bờ bến, chẳng gây nên nổi một tia sóng gió.
Nắm tay như kìm sắt bắt lấy nắm đấm của y, không cách nào cử động nổi.
Sắc mặt Tôn Phi Chu trong nháy mắt liền đỏ tía, toàn thân chấn động nhưng cũng không thể thoát khỏi một tay Tiêu Dương...
Ánh mắt bốn phía nhìn lại, mỗi đôi mắt đều lộ vẻ rung động mạnh mẽ.
Thực lực của Tôn Phi Chu tại Thiên Tử Các đã là tôn tại Tứ Trảo Kim Long, sát với cảnh giới Tiên Nhân.
Thực lực mạnh mẽ như vậy, không ngờ trước mặt đội trưởng Tiêu Dương của tiểu đội Lăng Thiên lại chẳng thắng được chút nào.
Không ít người không nén nổi, hít sâu một hơi khí lạnh.
- Trước mặt tôi mà ra vẻ này nọ, ông còn chưa có tư cách.
Mặt Tiêu Dương lạnh như băng, cánh tay chấn động. Toàn thân Tôn Phi Chu liên bị chấn bay hơn chục mét.
Bóng dáng khó khăn lắm mới ổn định được. Tôn Phi Chu cảm thấy cánh tay tê dại, mặt lộ vẻ vô cùng tức tối:
- Tôi tuyên bố Tiêu Dương tiểu đội Lăng Thiên từ nay bị trục xuất khỏi Thiên Tử Các!
- Ai nói?
Một tiếng nói vang lên phía sau.
- Tôi nói!
Tôn Phi Chu cao giọng đáp. Trong nháy mắt vừa dứt lời, đồng tử Tôn Phi Chu mở lớn mấy lần, quay phắt đầu lại phía sau, sắc mặt tái mét, môi mấp máy, ấp úng nói:
- Tiêu... Tiêu tiên nhân.
Tiêu tiên nhân!
Đôi mắt Tiêu Dương cũng lộ vẻ hơi bất ngờ. Đêm qua đi tới nhà họ Tiêu tìm Tiêu tiên nhân, người lại nói ông đang đi tìm Ẩn Vụ Tiên Hoa...
Địa vị của Tôn Phi Chu ở Tôn gia có cao nhưng trước mặt Tiêu tiên nhân, thậm chí y còn không dám ngẩng đầu.
Thần thái so với vừa rồi đúng là như trời với đất.
Cảnh tượng này càng khiến Tiêu Dương không nén nổi cảm thán... Mặc dù được xưng là bốn đại gia tộc Viêm Hoàng, trong mắt dân chúng bình thường, nhà họ Tiêu là khiêm nhường nhất, không lộ vẻ gì. Nhưng trong mắt bốn nhà còn lại, nhà họ Tiêu không thẹn là gia tộc đứng đầu bốn đại gia tộc Viêm Hoàng, càng đại biểu cho quyền uy tuyệt đối!
- Vụ án Dịch gia diệt môn do Tiêu Dương tiểu đội Lăng Thiên toàn quyền phụ trách.
Tiêu tiên nhân đi tới, nói câu đầu tiên.
Sắc mặt Tôn Phi Chu tái mét đi, toàn thân chấn động, chợt cúi thấp đầu hành lễ với Tiêu tiên nhân, xoay người mang tâm phúc của nhà họ Tôn rời khỏi khu vực trang viên Dịch gia.
Không có bất cứ ý niệm phản bác nào.
Tôn Phi Chu đi rồi, Tiêu Dương mới bước lên một bước, chắp tay nói:
- Không ngờ sự kiện này lại kinh động tới Tiêu tiên nhân nhanh như vậy.
Ánh mắt Tiêu Tiên Nhân nhìn về phía phế tích, đột nhiên nói khế:
- Tà ma hoành hành, tôi làm sao có thể an tâm ở mãi trên núi tuyết Thiên Sơn được.