Chương 1273: Thái Tử trở về
Chương 1273: Thái Tử trở vềChương 1273: Thái Tử trở về
Tại phòng khách nhà họ Tiêu.
Người hầu pha trà xong liên lui ra. Bên trong phòng khách chỉ còn lại hai người là Tiêu Tiên Nhân và Tiêu Dương. Dịch Quân Nhi còn đang ở lại khu tàn tích, Tiêu Dương lo lắng, bố trí Tiểu Thần Long ở lại bên cạnh cô.
Tiêu Tiên Nhân nhìn Tiêu Dương, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, không nén nổi than thở:
- Lúc tôi vừa gặp cô, cậu cũng chỉ mới đạt cấp đột Hóa Tượng. Không ngờ chỉ thời gian ngắn ngủi không tới một năm, nhờ gặp gỡ tại Thần Linh Cảnh Địa, cậu đã đạt tới cấp bậc này, thật không hổ là thiên tài kinh thế.
Tiêu Dương khiêm tốn lắc đầu.
- Nếu so với Tiêu Tiên Nhân, tôi còn kém xa lắm.
Những lời này của Tiêu Dương không phải là khách sáo.
Trong lòng hắn, Tiêu Tiên Nhân vẫn luôn là tôn tại cường đại thần bí khó lường, tu vi không thể đo đếm được. Hôm nay Tiêu Dương đã thành tiên nhưng vẫn không cảm thụ được cảnh giới của Tiêu Tiên Nhân.
Tiêu Dương không chần chờ gì nữa, lập tức kể lại hết chuyện liên quan tới Ma môn cho Tiêu Tiên Nhân một lần, hơn nữa cũng nói với Thất Tinh Bổ Thiên.
- Đây đúng là "mang ngọc có tội". Ma môn tất phải đạt được Thất Tinh Bổ Thiên, có thể nói là không tiếc bất cứ giá nào rồi.
- Trong tin tức Tiêu Tịnh Y truyền báo cho ta có đề cập tới Ma môn, cụ thể là chuyện gì?
Vẻ mặt Tiêu Dương trang trọng hẳn:
Lông mày Tiêu Dương nhíu lại, trâm ngâm một lát liên trâm giọng nói:
Tiêu Dương vội nói tiếp:
Tiêu Tiên Nhân cười vang một tiếng:
- Có thể diệt sạch Dịch gia trong một đêm, lực lượng mà Ma môn thành lập tại Địa Cầu đã không thể đo lường nổi rồi. Đúng như cậu nói, mười tám Hộ Long thế gia, trừ Kiếm Tông đã bị diệt ra, những đại gia tộc còn lại cũng đã thành ma. Nếu như ngưng tụ lực lượng của những Hộ Long thế gia này lại, một đêm diệt Dịch gia cũng không có gì kỳ lạ.
- Tám phần là do Ma môn gây nên! Chẳng qua tại sao bọn chúng lại phải giả một phần thi thể người Dịch gia, tôi vẫn suy nghĩ mãi mà không tìm ra câu trả lời.
- Với tư chất của cậu, vượt qua ta chỉ là vấn đề thời gian. Tiêu Dương, cậu thấy sao về thảm án diệt môn của Dịch gia?
- Theo điều tra thì bảo vật lão tổ Dịch gia lấy được từ núi Côn Luân là Ngọc Hành Bổ Thiên Thạch. Sợ rằng trận tai nạn này của Dịch gia chính bởi nguyên nhân Ngọc Hành Bổ Thiên Thạch.
Hai người ngẩng đầu nhìn về phía ngoài đại sảnh. Một bóng người áo tím đang chạy vào.
Tiêu Tiên Nhân hỏi
Tiêu Tịnh Y vô cùng tức giận:
- Tôi hoài nghi sự kiện này có liên quan tới phản đồ năm đó của Kiếm Tông, mạch Chư Cát. - Trong phạm vi trang viên bị phá hủy Dịch gia, tôi phát hiện ra có dấu vết của Thất Ẩn Trận. Mà đại bộ phận cường giả Dịch gia đều chết dưới kiếm chiêu. Trừ mạch Chư Cát biến mất, không biết ai còn có thể làm được điều này.
Tam đại thiên đan của Tiêu gia chỉ còn thiếu một vị thuốc là Ẩn Vụ Tiên Hoa.
Đôi mắt Tiêu Tiên Nhân toát lên một tia bất đắc dĩ, lắc đầu khẽ:
Tiêu Tịnh Y nói.
Con mắt Tiêu Tịnh Y nhìn Tiêu Tiên Nhân, vui mừng vô cùng, lập tức tiến tới, khuôn mặt chờ mong:
Tiêu Tiên Nhân gật đầu:
- Xong hết rồi, xong hết rồi. Khi em chạy tới lò hỏa thiêu thì hai mươi thi thể của Dịch gia đều đã bị hỏa thiêu hết rồi. Sư phụ! Người trở về rồi.
Nửa đường đi, bóng dáng hắn đột ngột dừng lại, quay phắt đầu.
Rời khỏi Tiêu gia, Tiêu Dương đi thẳng về hướng trang viên của Dịch gia.
- Nếu có tiến triển gì mới thì lúc nào cũng có thể tới đây thông báo cho ta. Nhưng chú ý không được hành động vội vàng.
- Tìm được Ẩn Vụ Tiên Hoa chưa?
Ánh mắt Tiêu Tiên Nhân nhìn về phía Tiêu Dương.
Lúc này Tiêu Dương đứng dậy:
- Tôi chuẩn bị trở về xem tình hình Dịch Quân Nhi, thuận tiện điều tra thêm.
- Trên Thiên Sơn ta đúng là có cảm nhận được sự tồn tại của Ấn Vụ Tiên Hoa nhưng nửa năm rồi canh giữ trên đó, vẫn không thể nào truy tìm được Ẩn Vụ Tiên Hoa.
- Sư phụ, con được Đan Thần nhận làm đồ đệ tại Thần Linh Cảnh Địa, cũng lấy được không ít bí phương luyện đan. Con với người nghiên cứu.
Kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối rất cường đại.
Ánh mắt Tiêu Tiên Nhân lóe lên vẻ lo lắng nhẹ. Hôm nay tà ma hoành hành, nếu có thể luyện chế ra tam đại thiên đan kịp thời thì chắc sẽ có thể có tác dụng xoay chuyển càn khôn. Ít nhất cũng có thể bảo đảm nhà họ Tiêu trong cơn sóng gió này. Dịch gia thân là một trong tứ đại gia tộc của Viêm Hoàng, một đêm đã bị diệt môn, hiển nhiên cũng phải có kế sách chuẩn bị thật tốt.
Trên bầu trời quốc lộ trong vắt, mặt trời chói chang từ trên cao chiếu xuống, vô cùng nóng nực.
Ánh mắt Tiêu Dương hơi nheo lại, lông mày hơi nhíu. Hắn vẫn luôn cảm nhận được lờ mờ rằng ở phía sau luôn có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Nhưng khi quay lại... Lại không có bất cứ phát hiện gì.
Với thực lực hiện tại của Tiêu Dương, có thể theo dấu hắn mà không bị phát hiện, ít nhất phải đạt trên Tiên nhân cấp hai.
Tiêu Dương trâm ngâm một lúc, xoay người đi vào khu tàn tích trang viên của Dịch gia rất nhanh.
Dịch Quân Nhi đang quỳ gối trước một loạt thi thể.
- Toàn bộ thi thể đã được tra xét rõ ràng rồi. Trên dưới Dịch gia, kể cả hộ vệ, tất cả ba trăm bảy mươi hai người đều bỏ mình.
Từ tích tắc khi tin tức Tiêu Dương được Tiêu Tiên Nhân tuyên bố là người toàn quyền phụ trách vụ án này, hiển nhiên không ai ở hiện trường có gan dám lơ là.
- Ba trăm bảy mươi hai nhân mạng!
Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên tia sáng lạnh.
- Thần Tiên Môn?
Đồng tử Tiêu Dương co rút lại:
- Là vết roi?
Ánh mắt Tiêu Dương rơi lên một vết tích.
- Đây là...
Tiểu Thần Long kéo Tiêu Dương đi tới trước một viên ngói bị tàn phá, chỉ vào bên trong.
- Có phòng bí mật.
Tiêu Dương gần như không có bất cứ chần chừ gì, vung tay lên. Ánh sáng của Kim Phủ xuất hiện, trong tích tắc phía trước vang lên tiếng chấn động.
Khói bụi dây đặc dâng lên. Sau khi biến mất, trước mặt Tiêu Dương xuất hiện một cửa động lóe lên ánh lửa yếu ớt.
Tiêu Dương nhoáng người đi thẳng vào. Tiểu Thần Long nhớn nhác đi phía sau hắn.
Sau khi tiến vào trong phòng bí mật, ánh đèn sáng rực, trên vách tường treo không ít bích họa quý giá.
Tiểu Thần Long đi lên phía trước. Nó muốn dẫn đường. Thuận theo khí tức của ma mà nó cảm nhận được đi tới, cuối cùng ở trước một bức tướng cuối phòng bí mật, nó vỗ tan vách tường. Trong tâm mắt của Tiêu Dương hiện ra một đống hỗn độn, máu me loang lổ, trên vách tường là vết kiếm sắc bén.
- Chỗ này từng xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt.
Tiêu Dương tiến bước vào trong, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng tình huống bốn phía. Dấu vết trên vách tường, vết kiếm là rõ ràng nhất, còn có vết chưởng.
Trái tim Tiêu Dương không nén nổi run sợ.
Khí tức của mai
Đột nhiên Tiểu Thần Long chạy tới, kéo tay Tiêu Dương đi vào bên trong khu phế tích.
- Ba ba, có khí tức của ma.
Từ con số này, có thể thấy thế lực tạo thành thảm án tàn sát này thật tàn nhẫn ra sao.
Dù đã tính toán đại khái nhưng khi nghe con số này, trái tim Tiêu Dương cũng không nén nổi chấn động.
Quả nhiên Hộ Long thế gia đã tham gia vụ án đồ sát diệt môn này.
Khiến Tiêu Dương cảm thấy kỳ quái là bên trong phòng bí mật, ngoài dấu vết chiến đấu ra thì không có lưu lại một thi thể nào.
Hắn cũng tìm được trong mật thất một một hộp rỗng. Từ khí tức còn lại bên trong hộp thì nhất định thứ từng được cất ở bên trong không phải vật phàm.
Ngọc Hành Bổ Thiên Thạch!
Trái tim Tiêu Dương trâm xuống. Từ chuyện này mà nhận định thì sợ rằng một trong Thất Tinh Bổ Thiên đã rơi vào trong tay Ma môn rồi.
Điều tra một phen trong phòng bí mật, sau khi không có kết quả gì, Tiêu Dương liền đi ra ngoài. Mặt trời vẫn chiếu chói chang.
Ba trăm bảy mươi hai nhân mạng kích thích quá mạnh thần kinh của Dịch Quân Nhi.
Dù cô xác định thi thể bà cố của mình là giả, nhưng tình huống của Dịch gia thế này, sợ rằng bà cố dữ nhiều lành ít. Càng huống chi có một nửa thi thể đã bị thiêu cháy rồi. Mà lò hỏa thiêu truyền tin vê, cha mẹ, ông nội cô đều đã bị hỏa táng.
- Không phải. Nhất định không phải.
Dịch Quân Nhi thì thào, mắt đã khóc khô nước mắt từ bao giờ.
Tiêu Dương đi tới bên cạnh Dịch Quân Nhi, không nói gì cả.
Rất lâu sau đó, Dịch Quân Nhi mới từ từ đứng lên, nghiêng mặt nhìn Tiêu Dương, cắn chặt môi:
- Tiêu đại ca, em muốn đi đón bọn họ.
Trong lòng Tiêu Dương buồn bã.
Ba ngày liên tiếp. Ba ngày sau đó Tiêu Dương vẫn ở lại thủ đô, trợ giúp Dịch Quân Nhi xử lý hậu sự cho người Dịch gia. Dịch gia to lớn như vậy chỉ còn lại mình Dịch Quân Nhi. Đừng nói là ba ngày này Dịch Quân Nhi khóc ngất không biết bao nhiêu lân, Tiêu Dương cũng cảm thấy bi thương.
Nếu không phải Tiêu Dương giúp đỡ lo liệu mọi việc, căn bản Dịch Quân Nhi không biết phải xử lý mọi chuyện thế nào cho ổn.
Trang viên của Dịch gia đã bị biến thành đất bằng. Trên thế giới rốt cục không có bức tường nào không lọt gió. Tin tức truyền ra rất nhanh, chẳng qua tàn tích của Dịch gia đã bị xóa sạch, thi thể bị chuyển đi toàn bộ. Khi dân chúng bắt đầu bàn tán xôn xao, chính quyền liên ra thông báo, nói rằng Dịch gia muốn đổi khu nhà mới. Mặc dù lý do có vẻ miễn cưỡng nhưng truyền đi trong dân chúng cũng coi như giải quyết xong.
Đối với Tiêu Dương mà nói, ba ngày này ngoài việc trợ giúp Dịch Quân Nhi xử lý tang sự Dịch gia, hắn vẫn luôn điều tra.
Khiến Tiêu Dương cảm thấy tiếc nuối chính là không ngờ không thể điều tra ra được ai đã đã ra mệnh lệnh quỷ dị tới từ tổng bộ Thiên Tử Các.
Hung thủ ẩn nấp trong chỗ tối thật quá giảo hoạt.
Lực lượng của Thiên Tử Các lục soát gần như cả thủ đô, cũng không điều tra ra được chút manh mối gì.
Tiêu Dương đoán chắc sợ rằng đối phương sau khi diệt xong Dịch gia, suốt đêm đã rời khỏi thủ đô rồi.
Tất cả manh mối đều đứt rồi.
Dù thế Tiêu Dương cũng có thể khẳng định là Ma môn gây nên. Mà Ma môn có rất nhiều thế lực ẩn nấp rất sâu tại Địa Cầu, Tiêu Dương cũng không thể nào xuống tay được.
Muốn bắt được bóng dáng của bọn chúng là chuyện phi thường gian nan.
Đêm khuya.
Bên trong ăn phòng sáng rực đèn đuốc.
Trên mặt bàn đặt rất nhiều tư liệu, có một phần do trong Thiên Tử Các cung cấp, cũng có một phần do Tiêu Dương thông qua lực lượng của Thiên Thính thu thập được.
- Tất cả mọi chuyện nhất định đều liên quan tới phản đồ mạch Chư Cát của Kiếm Tông. . Nhưng rốt cục bọn chúng ẩn nấp tại địa phương nào?
Lông mày Tiêu Dương nhíu chặt, suy tư rất lâu. Bỗng nhiên hắn phát hiện ra có một bóng người thoáng qua ngoài cửa sổi
- Ail
Một giây tiếp theo, bóng dáng Tiêu Dương đã vọt ra trước cửa sổ. Bên trong bóng đêm, bóng đen kia vọt qua tường liền biến mất.
Tiêu Dương không chút do dự, lập tức đuổi theo.
Phát hiện ra khí tức của đối phương, đuổi thẳng một đường.
Phía trước là một khu rừng rậm rạp.
Bóng dáng Tiêu Dương vọt vào, đối phương liền hoàn toàn biến mất.
Mắt hơi nhíu lại, nhìn khắp bốn phía.
- Ra mặt đi! Tôi biết anh vẫn ở chỗ này.
Tiêu Dương cao giọng nói.
VùI!!
Trong đêm tối, một tia sáng lạnh đánh tới, thế như thạch phá thiên kinhI
Uy thế của thân tiễn!
Tiêu Dương vươn thẳng tay ra, dùng lực lượng thân thể mạnh mẽ bắt lấy mũi tên này, mặt lộ vẻ quái dị:
- Dịch Hàn?
Giọng nói vừa dứt, phía trước Tiêu Dương, một bóng người lưng đeo Thần cung thượng cổ thong thả bước ra, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt ẩn hiện từng tia máu.
Đúng là thái tử Dịch Hàn!
- Không ngờ anh đã đạt cảnh giới thân thể thành tiên rồi.
Dịch Hàn lên tiếng:
- Thế cũng tốt. Tôi yên tâm giao Quân Nhi cho anh rồi.
Đồng tử Tiêu Dương chấn động, bật thốt lên:
- Dịch Hàn, anh về sao lại không đi gặp Quân Nhi?
Dịch Hàn lắc đầu, đôi mắt đỏ máu lóe lên một tia tình nghĩa khó có thể dứt bỏ:
- Tôi sợ gặp nó sẽ không cách nào kìm nổi để nó sống một mình. Ba trăm bảy mươi hai nhân mạng Dịch gia, tôi không thể tìm trở về được!