Chương 1286: Hồng Môn Yến
Chương 1286: Hồng Môn YếnChương 1286: Hồng Môn Yến
Tiểu Cửu vừa dứt lời, Đạm Đài Diệc Dao càng thêm mơ hồ. Cảm giác "Công Tôn Tịch Hành" trước mặt này mang lại cho cô hoàn toàn khác so với Công Tôn Tịch Hành trước đây. Từ giọng điệu nói chuyện, hơi thở ẩn chứa trong đôi mắt của ông ta đều hoàn toàn bất đồng, như là hai người.
- Diệc Dao, ông ấy là tiên bối của Kiếm Tông tôi.
Tiêu Dương không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng, mỉm cười nói:
- Đoạt xá thân thể của Công Tôn Tịch Hành!
Đoạt xái
Đồng tử Đạm Đài Diệc Dao trong nháy mắt chấn động, vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Cửu. Cũng may Tiêu Dương đã cho Tiểu Cửu mặc một bộ quần áo sạch sẽ, nếu không anh minh một đời của Cửu tiền bối sẽ mất hết.
Đối với Đạm Đài Diệc Dao, điều này quả thật có chút không thể tưởng tượng nổi.
Có điều hai chữ "đoạt xá" cũng giải trừ nghi hoặc trong lòng cô trong nháy mắt.
- Cửu tiền bối yên tâm đi, tôi tin rất nhanh sẽ có thể gặp được hai thân hình thích hợp khác, để Ngũ Thất tiên bối cũng được sống lại.
- Được rồi, Diệc Dao, chuyện Cửu tiền bối đoạt xá Công Tôn Tịch Hành không được tiết lộ ra ngoài đâu.
Cách đã trăm năm, thấy lại mặt trời, cảm giác đã lâu không có này khiến Tiểu Cửu vô cùng vui sướng, thậm chí ngồi ở bên trong xe, ông ta còn có cảm giác bị giam cầm, tay chân không ngừng muốn chuyển động.
Tiểu Cửu gật đầu.
- Tiểu nữ tử Đạm Đài Diệc Dao xin chào Cửu tiền bối.
Lúc này Tiểu Cửu đột ngột mở miệng.
Chẳng trách không giống Công Tôn Tịch Hành, hóa ra linh hồn Công Tôn Tịch Hành sớm đã bị cắn nuốt rồi!
Tiêu Dương trâm giọng mở miệng.
Tiểu Cửu cười ha hả.
Khiếp sợ trôi qua, con người Đạm Đài Diệc Dao không che giấu được vẻ mừng như điên, vội gật đầu với Tiểu Cửu:
Tiêu Dương truyền âm, đưa ra đảm bảo.
- Cửu tiền bối, ngài muốn đến Thương Tông sao?
Có điều nghĩ đến hai người anh em vẫn đang ở trong Kim Đao, tâm thần của Tiểu Cửu không che giấu được một tia buồn bã.
- Đây là một cơ hội cực tốt để tiếp cận Ma Môn.
- Không sai, ta còn phải ở lại Thương Tông bằng thân phận của Công Tôn Tịch Hành.
Lời nói vừa dứt, ngay cả Tiêu Dương cũng không khỏi sửng sốt.
- Hai người xem ta có giống Công Tôn Tịch Hành không? Đạm Đài Diệc Dao trực tiếp mở miệng.
Tiểu Cửu thu lại khí thế, khôi phục vẻ mặt bình thản, mỉm cười nói:
- Có thân hình này làm lá chắn, ta tin rằng nhất định có thể điều tra được nhiều bí mật của Ma Môn hơn.
- Cửu tiền bối, trong trí nhớ của Công Tôn Tịch Hành mà ngài dung hợp có nói về Thân Chủng hoặc Thần Thai không?
Tiểu Cửu trâm giọng nói.
Tiểu Cửu trâm giọng nói.
- Có, ta cũng đang muốn nói đến chuyện này.
Tiêu Dương đột ngột hỏi một tiếng.
- Nhưng tính cách của tiên bối hoàn toàn khác với Công Tôn Tịch Hành, nếu tùy tiện đến Thương Tông, e là rất dễ bị kẻ khác nhìn ra sơ hở.
- Mặc dù Thương Tông đầm rồng hang hổ nhưng chắc bọn họ không xuống tay với người nhà đâu. Từ trí nhớ của Công Tôn Tịch Hành thì thấy địa vị của ông ta ở Thương Tông Ma Môn không hề thấp, chỉ tiếc là người này ngoan cố tự phụ, luôn đặt tâm tư vào tu hành, hiểu cực ít về Ma Môn.
Tiêu Dương nhanh chóng giao lưu với hai Ngũ Thất hai vị tiền bối trong Kim Đao một lát, hai vị tiên bối đều vô cùng tán đồng với Tiểu Cửu!
Kiếm Tông muốn gây dựng lại, muốn phục thù thì phải bày nhiều quân cờ hơn, bỏ ra nhiều tâm huyết hơn, thậm chí còn không tiếc giá nào.
Tiểu Cửu cười ha hả, khí thế cả người chợt thay đổi, thần sắc trong khoảnh khắc trở nên kiêu ngạo, đôi mắt miệt thị nhìn phía trước, cao ngạo nói:
- Ta không chỉ đoạt xá thân hình, còn thuận thế cướp đoạt dung hợp một phần trí nhớ của ông ta. Nếu ta muốn đóng giả thành Công Tôn Tịch Hành thì chẳng khó gì.
Đừng nói là giống, trong khoảnh khắc đó thậm chí bọn họ còn cảm thấy Công Tôn Tịch Hành thật sự vẫn chưa chết.
Tiêu Dương và Đạm Đài Diệc Dao cùng ngây người.
- Ma Môn tuyên dương Tam Xích Thần ở Địa Cầu! Thế lực Ma Môn đều thờ phụng Tam Xích Thần Linh. Mà Thần Chủng là một loại thủ đoạn đặc thù Thần Linh ban ơn xuống, chỉ có tín đồ Tam Xích Thần trung tâm nhất mới được ban cho Thần Chủng. Sau khi tập trung đủ Thất Tinh Thần Chủng là có thể sinh ra Thần Thai, đây là thứ vô cùng quỷ dị, trực tiếp bám vào trái tim, dung nhập huyết mạch! Thần Thai ẩn chứa một loại lực lượng kỳ lạ, tạo ra tín đồ Tam Xích Thần Linh của Thần Thai, có thể kích phát năng lượng trên Thần Thai, để bản thân trở nên cường đại hơn. Theo ta thấy thì cái gọi là Thần Thai chính là Ma Thai! Là thủ đoạn khống chế người của Ma Môn, kích phát ra Ma Khí! Mặc dù có thể khiến người ta thực lực tăng vọt trong thời gian ngắn nhưng sự tồn tại của Ma Thai giúp Ma Môn có thể khống chế lực lượng trung tâm một cách tùy ý. Cường giả của Ma Môn chỉ cần một ý niệm là có thể kết liễu tính mạng của một người được nuôi bằng Ma Thai!
- Vậy Thần Thai trên người tiền bối, không, Ma Thai...
Tiêu Dương kinh hãi.
- Sự dưỡng thành của Ma Thai có liên quan đến linh hồn, tương đương với việc bán đứng linh hôn mình cho ác ma. Mà thân hình này đã thay đổi linh hồn, dù Ma Thai vẫn còn trong cơ thể nhưng trên thực tế đã không còn tác dụng nữa. Tiểu Cửu mỉm cười nói:
- Để che đậy tai mắt kẻ khác, ta mới để lại Ma Thai.
Ma Thai cho lực lượng, đồng thời cũng cướp đoạt linh hồn!
Vẻ mặt Tiêu Dương ngưng trọng.
- Có lẽ trong Ma Môn cũng có một bộ phận người dưới sự khống chế của Ma Thai, bị ép trở thành công cụ giết người của Ma Môn. Nếu có thể tìm ra phương pháp phá giải Ma Thai thì tất có thể khiến lực khống chế của Ma Môn giảm xuống hơn phân nửal
Đan Chính Bình ngôi trên ghế sô pha phòng khách, pha trà xong tĩnh tâm chờ đợi.
Đi cùng hai người Đan Chính Bình còn có một phần Vô Song Vệ, trợ giúp cho nhiệm vụ của Đan Chính Bình.
Tiêu Dương là kẻ địch!
Đan Chính Bình là ông nội!
Vô Song Vương là chủ nhân!
Cô ta chỉ có ba trí nhớ.
Nơi này là một phân bộ của Dị Thuật Hội tại Minh Châu.
Dị Thuật Hội, một tổ chức thuộc tính giả dân gian, trong tình trạng đa phần thuộc tính giả đều bị Thiên Tử Các thu gom, số lượng thuộc tính giả mà Dị Thuật Hội có thể thu hút được có hạn, nhưng dù sao thuộc tính giả cũng khác người thường nên lực lượng của Dị Thuật Hội cũng không thể khinh thường.
Chiếc xe màu đen dừng lại, cửa xe mở ra, một cô gái vóc người cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm bước ra ngoài.
Trang phục màu bạc bó sát người, tóc thả xuống vai.
Chính là Đan Mộng Nhi.
Mặt cô ta không cảm xúc đứng tại chỗ, lúc này, Đan Chính Bình cũng đẩy cửa xuống xe.
- Mộng Nhi, chúng ta đi vào trong đi.
- Vâng thưa ông nội.
Giọng Đan Mộng Nhi hơi cứng ngắc.
Một chiếc xe ô tô con màu đen chậm rãi đi vào một biệt thự kê non cận nước.
Minh Châu, giữa trưa mặt trời lên cao.
Ma Thai có thể khống chế ngay cả Thần Linh lão tổ thì đương nhiên có điểm bất phàm.
Tiêu Dương từ từ gật đầu, tại Thần Linh Cảnh Địa, trên người một số Thần Linh lão tổ đều ẩn chứa ma khí, bây giờ xem ra cũng là do Ma Thai gây ral
Tiểu Cửu lắc đầu, không hề ôm hy vọng trong chuyện này.
- Thứ này rất quỷ dị, rất khó để phá giải.
Ông ta đang chờ một người khách, hoặc là một đối tác.
Ánh mắt Đan Chính Bình thỉnh thoảng lại dừng lại trên người Đan Mộng Nhi, nét mặt không che giấu được sự kích động. Trước đây ông ta tưởng mình đã vĩnh viên mất đi người cháu gái mình yêu thương nhất, mà bây giờ Mộng Nhi đã "sống lại" bằng một hình thức khác, đối với Đan Chính Bình mà nói, đó là Vương ban ơn!
Dù ngoài gọi ông ta là "ông nội" ra, Mông Minh không thể nói chuyện quá nhiều với ông ta như người bình thường, như một chương trình máy tính vậy, thế nhưng có thể nhìn thấy Mộng Nhi ở bên cạnh mình là ông ta thỏa mãn rồi.
- Nếu không phải vì Tiêu Dương thì Đan gia ta vốn đã vui vẻ hòa thuận rồi.
Đôi mắt Đan Chính Bình tràn ngập thù hận, lân này không chỉ là nhiệm vụ của Vương mà còn là lúc để ông ta khiến Tiêu Dương nợ máu trả bằng máu.
Chờ một lát, một trận tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Một bộ quần áo màu đen, khăn che mặt màu đen, như một bông hoa hồng màu đen tỏa ra mùi hương mê người.
Hắc Hồ Điệp của tổ chức Huyết Dạ.
Đan Chính Bình đứng lên, mỉm cười chào đón:
- Hắc Hồ Điệp, nghe danh đã lâu.
Hắc Hồ Điệp chính là Lưu Gia Ny.
Lúc này, vẻ mặt Lưu Gia Ny lạnh lùng, ánh mắt vòng qua Đan Chính Bình, dừng lại trên người Đan Mộng Nhi:
- Cô gái này chính là con rối Tiên nhân sao?
- Đúng vậy.
Đan Chính Bình không dám chậm trễ, Vô Song Vương nhiều lần dặn dò đối tượng hợp tác với ông ta lần này là người Vô Song Vương cũng không thể trêu vào.
- Tốt lắm, có con rối Tiên nhân rồi thì chúng ta sẽ có thêm một át chủ bài.
Lưu Gia Ny lạnh nhạt gật đầu nói.
- Lần này tôi mang tinh nhuệ mũi nhọn của tổ chức Huyết Dạ đến, tất cả hai mươi người, mười Huyết Ma Lợi Khí! Lực lượng này đủ để Tiên nhân cũng mất mạng.
- Huyết Ma Lợi Khí?
Nét mặt Đan Chính Bình hơi nghi hoặc.
Lưu Gia Ny bình tính nói.
- Một loại độc, dù là Tiên nhân dính vào độc này cũng sẽ không có sức phản kháng trong thời gian ngắn.
- Thật sao?
Đan Chính Bình trợn to mắt, lộ ra sự vui mừng, đồng thời cũng cảm thán chẳng trách Vương lại nhiều lần dặn dò không thể chọc vào người hợp tác, bây giờ "Huyết Ma Lợi Khí" trong tay đối phương đã đủ để khiến kẻ địch nghe mà sợ mất mật rồi!
Lưu Gia Ny ngồi trên ghế sô pha.
- Nói đi, mục tiêu của các người là ai?
Lưu Gia Ny cũng phụng mệnh mà đến, căn bản không biết đối tượng Đan Chính Bình muốn giết.
Có điều Lưu Gia Ny có thể khẳng định là bên trên đã phái mười Huyết Ma Lợi Khí uy lực gia tăng đến thì chắc người muốn ám sát tuyệt đối không phải người bình thường. Huyết Ma Lợi Khí cũng cực kỳ quý báu ở trong tổ chức Huyết Dạ.
Tử Vong Cốc lúc trước trấn thủ quan trọng như vậy cũng chỉ có hai mươi Huyết Ma Lợi Khí.
Bây giờ mười Huyết Ma Lợi Khí trong tay hai mươi người dưới trướng Lưu Gia Ny còn có uy lực mạnh hơn khi đó.
- Hắn là Tiêu Dương.
Đan Chính Bình mở miệng.
Lưu Gia Ny vụt đứng lên, giọng nói mang theo sự kinh ngạc.
- Tiêu Dương? Tiêu Dương của tiểu đội Lăng Thiên Thiên Tử Các?
Phản ứng của Lưu Gia Ny khiến Đan Chính Bình hơi sửng sốt, lúc sau ông ta không khỏi hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
Con ngươi Lưu Gia Ny mơ hồ lướt qua một tia phức tạp, lát sau thân hình cô ta chậm rãi ngồi xuống.
- Không vấn đề. Ông có kế hoạch gì?
- Tôi đã nghĩ hết rồi.
Sắc mặt Đan Chính Bình lạnh như băng.
- Hoặc là bất động, nếu đã động thì phải khiến Tiêu Dương vạn kiếp bất phục, chết không có chỗ chôn!
Sát khí đáng sợi
- Nếu trực tiếp đi ám sát Tiêu Dương thì rất khó, vì thế tôi quyết định mời Tiêu Dương đi một chuyến dựa trên danh nghĩa của Dị Thuật Hội.
Đan Chính Bình thần sắc lạnh như băng cười rộ lên.
- Gửi hắn ta một chiếc thiếp mời, một bữa Hồng Môn Yến!
- Dựa trên danh nghĩa của Dị Thuật Hội?
Lưu Gia Ny thoáng nhíu mày.
- Không sai, Dị Thuật Hội nhiệt tình mời đến, chắc rằng Tiêu Dương cũng sẽ nể mặt đến, đến lúc đó trong phòng bày thiên la địa võng! Mười Huyết Ma Lợi Khí ám toán, cộng thêm Mộng Nhi bắn tỉa...
Đan Chính Bình cười gắn.
- Hai bên cùng tấn công, Tiêu Dương chết là cái chắc!