Chương 1287: Bản sắc thần y
Chương 1287: Bản sắc thần yChương 1287: Bản sắc thần y
Trong đại sảnh biệt thự truyền đến tiếng cười gần của Đan Chính Bình, quanh quẩn không dứt.
Từ thời khắc Đan Mộng Nhi bị giết, Đan Chính Bình như bị nhập ma, không lúc nào ông ta không nghĩ đến việc báo thù, báo thù. Hôm nay cuối cùng ông ta cũng đợi được một cơ hội, hơn nữa ông ta còn có thể hợp lực với cháu gái, chính tay giết chết kẻ địch.
Đan Chính Bình vô cùng chờ mong, thậm chí lúc này thân thể còn đang run rẩy.
Huyết Ma Lợi Khí cộng thêm con rối Tiên nhân, cho dù đối mặt với Tiên nhân cường đại cũng có phần thắng không nhỏ. Cho dù Tiêu Dương lên cấp Kiếm Tiên cũng nhất định khó thoát kiếp này.
Báo thù trong tâm mắt.
Vẻ mặt Đan Chính Bình vô cùng kích động.
Trên ghế sô pha, khuôn mặt Đan Mộng Nhi lạnh lùng như băng, sau khi ngồi xuống không nói một lời, bất động, chỉ khi Đan Chính Bình nhắc đến hai chữ "Tiêu Dương”, đôi mắt của cô ta mới phóng ra sát khí vô cùng dày đặc.
Trong khi Đan Chính Bình đang nói về kế hoạch chỉ tiết, con ngươi Lưu Gia Ny xẹt qua một trận phức tạp.
Lưu Gia Ny hỏi một câu.
- Tuyệt đối không thể khinh thường Tiêu Dương, nghe nói hắn rất có khả năng đã đột phá trở thành Kiếm Tiên cấp một rồi.
Lưu Gia Ny khẽ nhíu mày, lấy thế trận có thể diệt Tiên để giết một thiên tài trẻ tuổi, có vẻ điều động binh lực nhiều quá.
Đan Chính Bình nghiêm mặt trả lời, đồng thời trịnh trọng nói:
Lưu Gia Ny sớm đã dự liệu tổ chức sẽ hạ sát thủ với Tiêu Dương nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh vậy.
- Không thể, Tiêu Dương tuyệt đối chưa phải là Kiếm Tiên.
Những gì nên tới thì cuối cùng cũng sẽ phải tới.
- Kiếm Tiên cấp một?
- Phái ra thế trận cường đại như vậy chỉ để giết một mình Tiêu Dương sao?
Lưu Gia Ny thầm thở dài một hơi. Tại Đảo Quốc, Lăng Thiên Tiêu Dương để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng cô ta. Lưu Gia Ny bây giờ còn gia nhập vào tiểu đội Lăng Thiên, trở thành một thành viên trong đó. Nhưng Lưu Gia Ny cũng không quên thân phận thật sự mà mình đại diện cho là tổ chức Huyết Dạ. Còn Tiêu Dương đã định là kẻ địch của tổ chức Huyết Dạ.
- Chỉ có Tiêu Dương.
Đan Chính Bình nghi hoặc hỏi.
- Có phải có mục tiêu khác không?
- Vài ngày trước tôi từng gặp Tiêu Dương, nếu hắn là Kiếm Tiên thì chắc chắn tôi có thể nhìn ra.
Lưu Gia Ny cả kinh, bật thốt:
- Làm sao cô biết.
Trước mặt Tiêu Dương bày một đống dược liệu, đây đều là các loại dược liệu quý báu Đạm Đài Diệc Dao mất bao công sức thu thập lại trong mấy năm qua, đủ loại đủ kiểu, mùi thơm nức mũi. Các loại dược liệu rất hiếm gặp ở Địa Cầu, thậm chí có một số giá trị nghìn vàng, những loại như nhân sâm ngàn năm nhiều vô kể.
Một trang viên ở ngoại ô Minh Châu.
Một thương đánh bại Công Tôn Tịch Hành.
Đan Chính Bình cười to, đôi mắt tràn ngập sát khí.
- Chuẩn bị một chậu nước nóng.
- Vậy càng tốt!
Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn nhìn Đạm Đài Diệc Dao, hai tay cô ta bất tri bất giác nắm chặt, trán lấm tấm mồ hôi. Nghe thấy Tiêu Dương nói, Đạm Đài Diệc Dao cố gắng cười một cái, lông mày vẫn nhíu chặt như vậy. Sắp đến lúc quyết định vận mệnh sinh tử của em trai rồi, làm sao Đạm Đài Diệc Dao có thể không lo lắng đây?
- Đừng lo lắng.
Sau khi dặn dò hết tất cả chuyện cân chuẩn bị, Đạm Đài Diệc Dao đi cùng Tiêu Dương đến trước một căn phòng.
- Hắn sẽ chết nhanh hơn!
Chỉ là chuyện Công Tôn Tịch Hành khiến bọn họ càng thêm mơ hồ.
Không hề nghi ngờ Công Tôn Tịch Hành đã độ kiếp thành tiên nhưng tại sao y lại dễ dàng bỏ qua cho mạch Đạm Đài như vậy? Không chỉ chắp tay trả lại thánh dược mà còn trực tiếp nghênh ngang rời đi, điều này không hề giống tính cách của Công Tôn Độc Hành! Mà tất cả sự thay đổi này của Công Tôn Độc Hành cũng vì vị thần y trẻ tuổi trước mặt này.
Vì Đạm Đài Diệc Dao tuyệt đối tín nhiệm Tiêu Dương nên bọn Đạm Đài Tinh Hỏa cũng không hỏi nhiều câu nào, tất cả mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của Tiêu Dương.
- Nghiền nát Thân Thạch Hỏa thành bột, ngâm Thiên Sơn Tuyết Nhị vào nước ấm mười phút.
Thực lực của Tiêu Dương càng khiến bọn họ đến giờ vẫn cảm thấy chấn động, lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Nếu là trước khi tiến vào Thần Linh Cảnh Địa thì e là Tiêu Dương sẽ cảm thấy thị giác chấn động vì nhiều dược liệu quý báu như vậy, nhưng bây giờ thiên tài địa bảo trong cái bát vỡ nhận chủ của Tiêu Dương không biết phong phú hơn bao nhiêu lần đống dược liệu trước mặt. Tiêu Dương không có chút vẻ khác thường gì đối với một đống thiên tài địa bảo này, điểm này khiến bọn Đạm Đài Tinh Hỏa luôn không ngừng quan sát hắn thâm khen không thôi. Đối mặt với nhiều bảo vật như vậy mà vị thân y trẻ tuổi này không hề lộ ra vẻ tham lam, đây là điều cực kỳ hiếm thấy.
Để chữa trị Thiên Tuyệt Chứng cho em trai, Đạm Đài Diệc Dao không tiếc trả mọi giá.
Tiêu Dương là hy vọng cuối cùng của cô ta.
Khi đứng ở cửa, hai người đều có thể nghe thấy rõ ràng những tiếng kêu đau đớn truyền ra từ bên trong. Nhưng khi Đạm Đài Diệc Dao mở cửa phòng, đẩy cửa đi vào thì tiếng kêu đau đớn đó đột ngột dừng lại, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn qua, xuyên qua mép giường màu trắng, dưới chiếc chăn, một cái đầu nhỏ khẽ thò ra, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt ảm đạm vô thần, tóc, lông mày của cậu ta đều rụng hết, da có màu tím đen, mạch máu nổi rõ, có vài phần đáng sợ. Hơi thở cậu ta rất yếu ớt, mày nhíu chặt lại, có thể tưởng tượng được bây giờ thân thể nhỏ bé này đang phải phải chịu sự giày vò đau đớn như thế nào.
- Chị.
Khuôn mặt cậu bé miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Đạm Đài Diệc Dao cất bước lên trước, nắm tay cậu bé.
- An Thiên, chị đến rồi đây.
Bàn tay trắng nõn của Đạm Đài Diệc Dao đau lòng vuốt ve khuôn mặt của cậu bé.
- Em có đau không?
Đạm Đài An Thiên nói.
- Em không sợ, nam tử hán đại trượng phu không sợ chết.
Tiêu Dương cảm thấy trong lòng một trận rung động, không khỏi hỏi một tiếng.
- Cậu không sợ chết sao?
- Mấy năm nay chị em tìm cho em vô số người được gọi là thần y nhưng đều bó tay. Em chỉ hy vọng chị em có thể sống tốt hơn, em không muốn khiến chị phải đau lòng. Em xin anh đấy, nhất định phải nói với chị ấy em sẽ không chết nhanh như vậy đâu.
Giọng nói của Đạm Đài An Thiên không hề giống một đứa trẻ chín tuổi, ánh mắt của cậu ta mang theo sự tang thương, thở dài một hơi, trâm giọng nói:
Đạm Đài Diệc Dao vội lau nước mắt, an ủi Đạm Đài An Thiên một tiếng.
- An Thiên, đây là người chị mời về chữa bệnh cho em, em nhất định phải nghe lời đấy.
Sau khi Đạm Đài An Thiên gật đâu, Đạm Đài Diệc Dao liền đứng dậy, lo lắng nhìn thêm một cái rôi xoay người rời khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại.
- Đợi lát nữa khi nói kết quả với chị em, anh đừng nói là em không cứu được nữa.
Khi Tiêu Dương chuẩn bị bắt mạch cho Đạm Đài An Thiên, Đạm Đài An Thiên đột nhiên mở miệng.
Tiêu Dương sửng sốt, lúc sau mới khẽ cười lắc đầu.
- Tôi chưa từng nói là cậu không cứu được nữa.
- Nhưng thân thể em em biết rõ nhất.
- Bảo bọn họ mang dược liệu đã chuẩn bị xong vào.
Tiêu Dương ở bên cạnh khẽ nói.
- Diệc Dao, cô ra ngoài trước đi.
Nhìn thần thái này của em trai, Đạm Đài Diệc Dao không nhịn được đau lòng rơi nước mắt.
Đạm Đài An Thiên cười với Đạm Đài Diệc Dao. Dù trong lòng cậu ta phải chịu đau đớn vô cùng nhưng trước mặt chị gái, cậu ta luôn kiên cường như một nam tử hán, dù cậu bé mới có chín tuổi.
- Em không đau tí nào.
- Em chỉ sợ chị khóc.
- Chắc chắn chị cậu sẽ khóc.
Tiêu Dương gật đầu. - Nhưng đó là khóc vì vui.
Lời Tiêu Dương nói không hề khiến ánh mắt của Đạm Đài An Thiên dâng lên bất cứ hy vọng gì. Dù cậu ta mới chín tuổi nhưng mấy năm qua, những lời này cậu ta nghe quá nhiều rồi, đám người đến điều trị cho cậu ta đều cộp mác thần y nhưng người nào cuối cùng cũng bất lực quay vê, chỉ lừa chút tiền và dược liệu.
- Cậu không tin tôi sao?
Tiêu Dương híp mắt lại, vẻ mặt của cậu bé này sao có thể giấu được Tiêu Dương.
- Chúng ta đánh cuộc đi?
Tiêu Dương đột nhiên mở miệng, Đạm Đài An Thiên sững người một chút, bật thốt:
- Đánh cuộc gì?
- Nếu tôi chữa được bệnh cho cậu thì cậu phải nghe lời tôi.
Tiêu Dương cười híp mắt nhìn Đạm Đài An Thiên.
- Tiền đề là cậu bắt buộc phải phối hợp với trị liệu của anh.
Lúc này Tiêu Dương chỉ đành chậm rãi dẫn dắt Đạm Đài An Thiên, rõ ràng cậu bé này đã không ôm bất cứ hy vọng gì đối với căn bệnh của mình, nếu người bệnh không phối hợp mà áp dụng trị liệu thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.
- Nếu như tôi không chữa khỏi được cho cậu thì tôi sẽ nghe cậu, cậu muốn tôi nói thế nào với chị cậu cũng được.
- Thật sao?
Đạm Đài An Thiên đột nhiên mở to hai mắt, do dự một lát mới nói:
- Được, em hứa với anh.
- Nam tử hán đại trượng phu, quân tử nhất ngôn.
- Tứ mã nan truy.
Tiêu Dương cười.
Lúc này, cửa phòng đẩy ra, Đạm Đài Diệc Dao tay bưng một chậu nước sạch, bên trên ngâm Tuyết Nhị nghìn năm. Sau lưng cô ta là bọn Đạm Đài Tinh Hỏa, người nào cũng cầm dược vật đi vào. Sau khi đặt dược vật xuống theo lời dặn của Tiêu Dương liên rời khỏi phòng theo ý của hắn.
Trên thực tế, cũng như suy nghĩ của Đạm Đài An Thiên, trong lòng rất nhiều đều không ôm hy vọng quá lớn, dù sao thì thân y mấy năm nay quả thật quá nhiều.
- Cởi quần áo của An Thiên đi.
Tiêu Dương thò tay vào túi, trên thực tế đã lấy một bộ ngân châm từ trong bát vỡ nhận chủ ra, đặt trước mép giường.
Sau vụ "đánh cuộc" đó, Đạm Đài An Thiên cũng phối hợp với Tiêu Dương, chỉ là ánh mắt mang theo sự nhắc nhở nhìn thoáng qua Tiêu Dương, Tiêu Dương hiểu ý, hai người cùng cười. Vẻ mặt của hai người khiến Đạm Đài Diệc Dao có chút không hiểu, sau khi quần áo của Đạm Đài An Thiên bị cởi bỏ, Đạm Đài Diệc Dao đứng bên cạnh, vẻ mặt căng thẳng nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương đứng ở trước giường, ánh mắt nhìn Đạm Đài An Thiên, đôi mắt lộ ra ý cười tự tin.
- Mấy năm nay, người gọi là "thần y" mà cậu từng gặp chỉ là lang băm mà thôi. Hôm nay tôi sẽ để cậu được thấy cái gì là bản sắc thần y! Vừa nói dứt lời, cánh tay Tiêu Dương đột nhiên vẽ một cái, chớp mắt thân châm bên dưới vút vút vút bay lên, quanh quẩn trước mặt Tiêu Dương, như một tiếng rồng ngâm dậy lên từ đất bằng phẳng.
Thiên hạ đệ nhất Thân Châm, Long Vũ Cửu Thiên!
Giờ khắc này, Thân Châm chói mắt.
Đôi mắt Đạm Đài An Thiên lại mở to vài phần, thậm chí quên cả đau đớn đang phải chịu, nhìn thẳng Tiêu Dương.
- Đây là châm pháp gì vậy?
Lúc này Đạm Đài An Thiên cũng lộ ra sự tò mò của trẻ con.
Vẻ mặt Đạm Đài Diệc Dao cũng mơ hồ kích động, trong lòng tăng thêm vài phần hy vọng.
- Long Vũ Cửu Thiên... quả nhiên là Long Vũ Cửu Thiên trong truyền thuyết.
Đây mới là thân y thật sự!
Đạm Đài Diệc Dao không nhịn được khẽ nắm chặt tay.
Vút! Vút! VútI
Thần Châm hạ xuống, rất nhanh liền đâm vào người Đạm Đài An Thiên, một luồng khí chạy trong thân thể Đạm Đài An Thiên, loại bỏ sự đau đớn giày vò trong cơ thể cậu ta.
Đạm Đài An Thiên không khỏi rên một tiếng.
- An Thiên, lập tức vận khí, thuận theo dòng khí đó.
Giọng nói của Tiêu Dương vang lên bên tai Đạm Đài An Thiên.
Đạm Đài An Thiên xuất thân Thương Tông, cách vận khí cơ bản nhất đương nhiên không thành vấn đề, lập tức thu lại tâm thần, ngưng thần vận khí.
†r