Chương 1288: Rồng tham ăn
Chương 1288: Rồng tham ănChương 1288: Rồng tham ăn
Dòng khí ấm áp chạy khắp người.
Cảm giác đau đớn dần biến mất.
Hai hàng lông mày nhíu chặt của Đạm Đài An Thiên cuối cùng cũng chậm rãi giãn ra. Thời khắc này, Đạm Đài Diệc Dao cũng nhìn thấy, nét mặt cô không khỏi lộ ra ý cười. Cô biết mấy năm nay dù trước mặt cô em trai luôn có dáng vẻ trưởng thành, thong dong thoải mái nhưng cô biết rõ thân thể thằng bé phải chịu dày vò như vạn kiến cắn tim.
Bây giờ dường như cuối cùng nó cũn được thoải mái hơn một chút.
Tiêu Dương ra tay còn hơn tất cả các thần y trước đây.
Ít nhất hắn có thể dễ dàng hóa giải sự đau đớn trên người Đạm Đài An Thiên.
Những chiếc ngân châm hạ xuống, rồng bay rồng múa, tiếng ngâm vang vọng.
Rất nhanh, trên người Đạm Đài An Thiên đã cắm đầy Thân Châm, khí lưu chạy khắp giữa các huyệt vị.
Trị liệu được tiến hành từng bước một.
Một tiếng trôi qua.
Khi đưa bột Thần Hỏa Thạch cho Tiêu Dương, Đạm Đài Diệc Dao liếc nhìn Đạm Đài An Thiên ở trên giường. Lúc này, hai mắt Đạm Đài An Thiên khẽ nhắm, ánh mắt yên bình. So với sự đau khổ trước đó, vẻ mặt Đạm Đài An Thiên dễ chịu hơn hàng vạn lần, mấy năm nay e là lần đầu tiên cậu ta có thể bình yên mà ngủ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tiêu Dương trâm giọng mở miệng, vẻ mặt trịnh trọng. Sau khi chính thức bắt đầu trị liệu, hắn không thể lơ là chút nào.
- Mang một chậu nước nóng vào.
Trán Tiêu Dương đổ mồ hôi, Đạm Đài Diệc Dao lập tức câm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho hắn.
- Cô đi ra ngoài trước đi.
Chỉ cần hơi không cẩn thận là Đạm Đài An Thiên sẽ lâm vào tuyệt cảnh vạn kiếp bất phục.
- Cô câm Hỏa Thạch Thần đã nghiền thành bột ra đây.
Trong nháy mắt Tiêu Dương búng ra một ngọn lửa, đánh nát Thất Diệp Huyết Hãn Thảo, ánh sáng lờ mờ rơi xuống người Đạm Đài An Thiên.
Sau khi cửa phòng đóng lại, ánh mắt Tiêu Dương lại dừng lại trên người Đạm Đài An Thiên.
Tiêu Dương bôi đều bột Thân Hỏa Thạch lên mặt Đạm Đài An Thiên.
Mấu chốt của lần trị liệu này nằm ở Thần Thánh Chi Tâm.
Tiêu Dương giương mắt ý bảo Đạm Đài Diệc Dao.
Đạm Đài Diệc Dao vội gật đầu, nhanh chóng xoay người rời đi.
Cửa nhẹ nhàng mà đẩy ra, Đạm Đài Diệc Dao bưng một chậu nước nóng đi vào, khi đôi mắt dừng lại trên người Đạm Đài An Thiên đang ở trên giường, đồng tử không khỏi co rút. Luồng thân quang bao phủ người Đạm Đài An Thiên tỏa ra sức sống mãnh liệt khiến Đạm Đài Diệc Dao nhìn thấy hy vọng của sinh mệnh. Người mắc Thiên Tuyệt Chứng tim là suy yếu nhất, lúc nào cũng có thể ngừng đập. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến người mắc Thiên Tuyệt Chứng đều không sống quá chín tuổi.
Tiếng nói vừa dứt, đồng tử Đạm Đài Diệc Dao chấn động kịch liệt, ngây ra trong khoảnh khắc, dường như không dám tin vào tai mình, run giọng nói:
Dù trên người hắn chỉ là nửa viên Thân Thánh Chi Tâm nhưng là truyền thừa đến từ Long Thần đại nhân, Tiêu Dương tự tin trị liệu Thiên Tuyệt Chứng không có bất cứ vấn đề gì.
- Điều trị vô cùng thành công.
Nếu không có Thần Thánh Chi Tâm thì những thứ khác đều chỉ phí công.
Thân thể cô lao lên, dựa vào vai Tiêu Dương.
Đôi mắt Đạm Đài Diệc Dao ngập tràn nước mắt, vui quá hóa khóc.
- Thật sao?
Ngưng thần vận khí, một giọt máu lan ra, dưới sự khống chế của Tiêu Dương, từ từ dịch chuyển đến chỗ tim của Đạm Đài An Thiên.
- Anh... anh nói gì cơ?
- Thằng bé không sao nữa rồi.
Tiêu Dương lộ ra ý cười.
Máu huyết thân thánh xông vào thân thể hồn phách của Đạm Đài An Thiên, trong thời gian ngắn, một luồng thân quang bao phủ Đạm Đài An Thiên.
- Năm tiếng sau em trai cô có thể khôi phục trạng thái thân thể của người bình thường.
Đạm Đài Diệc Dao khẽ nói, theo ý của Tiêu Dương, cô đặt nước nóng xuống. Tiêu Dương bước lên trước, sau khi dùng nước nóng rửa tay, lau sạch bằng khăn xong, hắn mỉm cười nói:
- Nước nóng đây rồi.
Cô chờ đợi ngày này quá vất vả. Thậm chí cô còn từng mất hy vọng, thậm chí cô tưởng ngày này sẽ không bao giờ đến.
Nhưng Tiêu Dương xuất hiện, mang lại một tia hy vọng cuối cùng cho cô.
Cô không tiếc mọi giá, đưa ra lựa chọn.
Bây giờ xem ra tất cả đều đáng giá.
Chỉ cần Thiên Tuyệt Chứng của em trai có thể chữa khỏi, đừng nói là một huyết khế cổ xưa, dù có lấy mạng của cô thì đã sao chứ?
Nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên Đạm Đài Diệc Dao mặc kệ mình khóc như vậy.
Nữ thần cường đại, tận sâu trong nội tâm đều có mặt yếu ớt.
Lúc hoàng hôn, một chiếc xe thể thao dừng lại trước cổng Phục Đại.
Một cô gái thân hình bốc lửa, khuôn mặt xinh đẹp đẩy cửa bước ra, đeo kính râm, đi vào bên trong.
- Chẳng lẽ đây là ông trời trêu ngươi?
Lưu Gia Ny vốn định mượn cơ hội này gặp Tiêu Dương lần cuối nhưng không ngờ...
Mà tấm phù chú này lại do đích thân cô đưa đến.
Đó là một tấm phù chú đoạt mạng! Con ngươi hiện lên một tia phức tạp, nhìn thiếp mời trong tay Lâm Tiểu Thảo đang ở trong phòng bảo vệ.
Sau khi cảm ơn xong, Lưu Gia Ny xoay người quay vào trong xe.
- Tiêu Dương có ở đây không?
Lưu Gia Ny hỏi.
- Anh Tiêu hả.
Lâm Tiểu Thảo cười nói:
- Anh ấy đi ra ngoài từ sáng sớm, chưa thấy về, sao vậy? Cô tìm anh ấy có việc sao?
Lưu Gia Ny do dự một chút, tay lấy ra một tấm thiếp mời màu vàng đưa cho Lâm Tiểu Thảo.
- Đây là một thiếp mời, là người của Dị Thuật Hội đưa đến Thiên Tử Các, tôi thấy Tiêu Dương không ở đó nên định mang đến đây, không ngờ anh ấy cũng không ở đây. Tốt nhất là anh hãy đưa nó cho Tiêu Dương vào trước tối nay.
- Không thành vấn đề, cứ để tôi lo.
Lâm Tiểu Thảo ha ha cười.
Trong thời gian đón năm mới, Dịch Huyễn đến Minh Châu gây chuyện, Lâm Tiểu Thảo cũng từng tiếp xúc với Lưu Gia Ny, biết tên cô ta.
Người đến là Lưu Gia Ny.
- Cô Lưu?
Cô gái tháo kính râm xuống, Lâm Tiểu Thảo sững người một lát, nhìn kỹ lại.
Lúc này vừa vặn Lâm Tiểu Thảo đang trực ban, không khỏi hỏi một tiếng.
- Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?
Lưu Gia Ny khẽ nói, thu lại tâm thần.
- Dù thế nào đi nữa, anh là người đàn ông đầu tiên khiến tôi nhìn bằng con mắt khác. Nếu có thể đích thân đưa anh lên đường thì cũng còn hơn anh chết trong tay người khác. Tiêu Dương, hy vọng anh không trách tôi nhẫn tâm.
Lưu Gia Ny cắn răng, giãẫm mạnh chân ga, xe vút đi như mũi tên rời khỏi dây cung.
Sau khi Lưu Gia Ny rời đi không lâu, Lâm Tiểu Thảo cũng đến giờ tan làm, tay anh ta cầm tấm thiếp mời màu vàng đi về tòa ký túc. Khi đi qua phòng bảo vệ, anh ta nhìn thấy một cái đầu nhỏ đang ăn dưa hấu.
- Đại Ca! Anh Tiêu quay lại chưa?
Lâm Tiểu Thảo cao giọng hỏi, vẫy tấm thiếp mời trong tay.
- Ba ba còn chưa Vê.
Tiểu Thần Long lớn tiếng trả lời.
- Tay anh cầm gì thế?
- À, là một tấm thiếp mời.
Lâm Tiểu Thảo đi qua, đặt thiếp mời lên mặt bàn.
- Thiếp mời là cái gì?
Tiểu Thần Long vô cùng tò mò mở thiếp mời ra. - Mời ăn cơm chứ sao.
Lâm Tiểu Thảo khoát tay trả lời.
- Ăn?
Đôi mắt Tiểu Thần Long trong nháy mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào thiếp mời.
- Đúng vậy, anh Tiêu của chúng ta là nhân vật nổi danh ở Minh Châu, mỗi ngày có nhiều người mời anh ấy ăn cơm lắm.
Lâm Tiểu Thảo cười tự hào, nói.
- Tấm thiếp mời này là do Dị Thuật Hội gửi đến, cao cấp hơn người bình thường, nếu không thiếp mời cũng không thể dễ dàng đến đây.
- Cao cấp hơn? Có phải có nhiều thứ ngon hơn không?
Tiểu Thần Long vội hỏi.
Lâm Tiểu Thảo ách một cái, suy nghĩ rồi gật đầu.
- Tôi đoán chắc là vậy.
"Ông nội! Đứa cháu đó gọi điện đến rồi! Ông nội, đứa cháu đó gọi điện tìm ông rồi". Tiếng chuông điện thoại của Lâm Tiểu Thảo vang lên.
Lâm Tiểu Thảo nhận điện thoại.
- Alo, cháu à, không, Hoa Hoa, không đúng không đúng, sao anh lại nói em là cháu anh? Em là ông nội anh mà! Không đúng không đúng, anh cũng không bảo em già rồi.
Lâm Tiểu Thảo vừa nói vừa vội rời khỏi phòng bảo vệ.
Bên trong phòng bảo vệ, Tiểu Thần Long tay cầm thiếp mời, hai mắt sáng lên, nước miếng chảy ròng:
- Ôi ôi nhiều đồ ăn ngon quá.
- Nghe nói ba ba có rất nhiều thiếp mời kiểu này, thế chắc cũng không thiếu tấm này.
Tiểu Thần Long nhanh chóng suy nghĩ, một suy nghĩ trong đầu không kiềm chế được xuất hiện, yết hâu không ngừng nuốt nước bọt.
- Không được lãng phí, tuyệt đối không được lãng phí.
Tiểu Thần Long lắc mình đi tới cửa phòng bảo vệ, thân thể mập mạp dựa vào bức tường, đầu thò ra. Sau khi liếc nhìn trái phải vài lân, Tiểu Thần Long xoay người, bịch một tiếng, nhanh chóng đóng cửa sổ.
- 0a 0a.
Tiểu Thần Long nhảy lên giường, cầm thiếp mời trong tay, nhất thời tròng mắt giảo hoạt chuyển động, búng tách một cái.
Thần quang bao phủ cả người.
- Thần Long tam thập lục biến!
- Biến!
- Biến!
- Biến!
Nếu Tiêu Dương ở đây thì chỉ sợ cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Thủ đoạn nhóc mập này sử dụng lại tương tự với thuộc tính Huyễn của Diệp Tang, nhưng cậu ta chưa từng thi triển thiên phú về mặt này. Xem ra chỉ có đồ ăn mới có thể kích phát năng lượng cường đại nhất ở tận sâu trong lòng tên tham ăn.
Ngay lúc này, trong phòng bảo vệ bỗng xuất hiện một "Tiêu Dương".
Nhếch miệng cười trước gương.
- Ba ba, đêm nay để con đi ăn cơm hộ ngài nhé.
Dứt lời, Tiểu Thần Long ngâm nga mở cửa phòng bảo vệ, tay cầm thiếp mời, đi về phía cửa trường Phục Đại.
- Anh Tiêu.
- Anh Tiêu.
Trên đường đi ra ngoài, không ít thanh âm mê trai khiến Tiểu Thần Long cảm thấy dựng hết lông mao.
- Chị xinh đẹp không mang đồ ăn ngon trên người là chị xinh đẹp không tốt.
Tiểu Thần Long lẩm bẩm đi ra khỏi cửa Phục Đại.
Lúc này, phía trước có một chiếc xe thể thao màu đỏ Mercedes-Benz lao tới!
Ánh mắt Lưu Gia Ny kinh ngạc, nhìn "Tiêu Dương" đang bước ra khỏi cổng trường. Vốn dĩ cô ta đã hạ quyết tâm rời đi nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy tấm thiếp mời đó nên do tận tay cô ta đưa cho Tiêu Dương thì hơn. Vì vậy cô ta lựa chọn quay đầu lại, không ngờ vừa quay lại đã thấy Tiêu Dương.
Lưu Gia Ny xuống xe, cất bước đi về phía Tiêu Dương, mỉm cười nói:
- Tiêu Dương, bây giờ anh đi đến chỗ hẹn sao?
Tiểu Thần Long sửng sốt nhìn Lưu Gia Ny, lúc sau nhìn tấm thiếp mời trong tay mình, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Là cô mời tôi sao?
- Đương nhiên không phải tôi, chỉ có điều nếu anh không ngại thì tôi có thể đưa anh đến đó.
Lưu Gia Ny nhìn Tiêu Dương.
- Thật sao?
Khuôn mặt Tiểu Thần Long trong nháy mắt liền lộ ra ý cười. Khi đi ra cậu ta còn đang khổ não không biết đi ăn bằng gì, không ngờ lại có một chị xinh đẹp tự đưa đến cửa.
- Vậy thì tốt quá.
Tiểu Thần Long sải bước đi qua, mở cửa xe ngồi xuống.
- Đi thôi đi thôi.
Vẻ mặt Lưu Gia Ny bất ngờ nhìn Tiêu Dương, lúc sau thầm than rồi lập tức từ từ lái xe rời khỏi Phục Đại.
Xe đi tới bờ sông.
Hai người xuống xe.
Tiểu Thần Long nhìn bốn phía, bên bờ sông đèn chiếu lờ mờ, gió lạnh thổi qua, cách đó không xa có các đôi tình nhân đang ôm nhau hóng gió.
- Ở đây có đồ gì ngon?
- Cách bữa tiệc còn mấy tiếng nữa, chúng ta ở đây hóng gió, nói chuyện đi.
Lưu Gia Ny mở miệng nói khẽ. Trong nháy mắt, Tiểu Thần Long trợn tròn mắt!