Chương 1289: Có ngon không?
Chương 1289: Có ngon không?Chương 1289: Có ngon không?
Giờ khắc này, Tiểu Thần Long có kích động muốn khóc.
Đại Ca đến ăn, không phải đến nói chuyện hóng gió.
Nhưng vì bữa tiệc mấy tiếng sau, Tiểu Thân Long đành nhịn, mặt nhăn mày nhó đứng bên bờ sông đón gió, bên tai nghe tiếng nói nhỏ nhẹ của Lưu Gia Ny.
Chỉ chốc lát, Lưu Gia Ny nhìn ra sự khác thường của Tiêu Dương ở bên cạnh, cau mày nói:
- Tiêu Dương, anh không thoải mái à?
- Hả, không có.
Tiểu Thần Long sửng sốt, lập tức nói.
Lưu Gia Ny khẽ cắn môi dưới.
- Anh còn nhớ ở Đảo Quốc, khi tôi làm phiên dịch cho anh không?
- Trước đây tôi luôn cảm thấy con người đều dối trá, chỉ sống vì lợi ích, đúng như câu người không vì mình trời tru đất diệt! Nhưng sau trận đánh ở Đảo Quốc, anh đã thay đổi suy nghĩ của tôi.
Nói đùa, bản Thần Long Đại Ca tối nay đến vì chữ "ăn" đấy.
Lưu Gia Ny khẽ nói.
Tiểu Thần Long lập tức mở to hai mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực:
Lưu Gia Ny cười khổ.
- Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì hay là từ chối bữa tiệc tối nay đi?
Lưu Gia Ny vẻ mặt phức tạp.
- Tôi không sao, không sao chút nào.
- Không được!
- Ách.
- Ách.
Con ngươi Lưu Gia Ny thâm thúy nhìn về phía dòng nước ở bờ sông, nước xoáy thành vòng, nước đập vào bờ.
- Anh là người đàn ông đầu tiên khiến tôi nhìn bằng con mắt khác. Có điều có lúc danh tiếng của anh thật sự quá lớn! Cây cao hơn rừng tất sẽ bị gió thổi, tôi từng nghĩ không ra tại sao anh lại cường thế như vậy. Nhưng đến cuối cùng tôi cũng hơi hiểu ra, anh thật lòng đối đãi với người khác, người khác cũng sẽ thật lòng đối đãi với anh. Trên thế giới này, quả thật có sự tình nghĩa không trộn lẫn dối trá, không cần hồi báo. Có lúc nhìn thấy bên cạnh anh có nhiều bạn bè như vậy, tôi thật sự rất hâm mộ, rất hâm mộ.
- Anh có thể vì một chiến hữu, một người yêu mà không tiếc giá nào, thậm chí không để ý đến bản thân, đối đầu với cả một nước.
- Điều này chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Cô ta chỉ muốn nói những lời trong lòng mình ra, không hề có mục đích gì. Thời khắc này, Lưu Gia Ny cảm thấy đây là lúc cô sống thoải mái nhất trong cuộc đời này.
Tiểu Thần Long không hề biết Lưu Gia Ny đang nói gì, cậu ta chỉ thấy chị xinh đẹp này thật vô vị, đến bao giờ mới có đồ ăn ngon đây!
- Bữa tiệc khi nào bắt đầu?
Bờ sông, gió mát rượi, một mình kể, dường như muốn một hơi nói tất cả lời trong lòng, người kia đang nghe, nghe đến mức mơ màng buồn ngủ.
- Tiêu Dương, hay là, đừng đi nữa.
- Ách.
Ánh mắt Lưu Gia Ny mơ hồ lộ ra một tia không đành lòng nhưng đây là nhiệm vụ của cô tal
Tiểu Thần Long sốt ruột rồi, cậu ta hóng gió cả buổi tối là để nhẫn nhịn đi ăn một bữa ngon.
- Không thểit
Lưu Gia Ny cũng không biết Tiêu Dương bên cạnh cô ta này trên thực tế là hàng giả, hơn nữa EQ gần như bằng 0.
Nghe vậy, Lưu Gia Ny lập tức đứng vững, liếc nhìn thời gian.
- Xin lỗi, suýt nữa thì làm lỡ thời gian đi dự tiệc của anh.
Lưu Gia Ny nhìn Tiêu Dương, do dự một lát, cẩn thận nói:
Tiểu Thần Long mặt nhăn mày nhó, trong mắt Lưu Gia Ny lại là ánh mắt thâm trầm.
Thời gian chậm chạp trôi qua, đến cuối cùng, Tiểu Thân Long không nhịn được mở miệng:
Lớn lên trong hoàn cảnh như tổ chức Huyết Dạ đen tối máu lạnh, trong mắt Lưu Gia Ny, sự xuất hiện của Tiêu Dương như một tia sáng xẹt qua, để lại ấn tượng sâu đậm.
Đầu cô khẽ dựa vào vai Tiêu Dương, Tiểu Thần Long khóc không ra nước mắt, cô ta muốn làm gì thết
Trong lòng quặn đau, hơn nữa nhìn thấy Tiêu Dương kiên trì như vậy, Lưu Gia Ny cũng không tiện nói gì, chỉ thầm thở dài.
Xe từ từ đi vê phía địa điểm dự tiệc.
Là một khách sạn ở ngoại ô. Tối nay, cả khách sạn đều được bao hết, Lưu Gia Ny biết ngay cả nhân viên trong khách sạn cũng là người của Vô Song Vương và tổ chức Huyết Dạ.
Đại sảnh đèn đuốc sáng rực, thông với đồng rầm hang hổ.
- Ở ngay bên trong, ở cửa có người chờ anh.
Lưu Gia Ny khẽ mở miệng.
Khi Tiểu Thần Long cởi dây an toàn, bỗng nhiên Lưu Gia Ny tiến tới hôn mặt cậu ta một cái. Tiểu Thần Long khóc không ra nước mắt, Đại Ca lại bị chiếm tiện nghi rồi!
Tiểu Thần Long đẩy cửa xe ra.
- Tiêu Dương.
Vừa lên đã trực tiếp bảo mọi người ăn đồ ăn, không cần nói nhảm nửa câu.
Nhưng Tiêu Dương trước mặt quả thật khiến bọn họ bớt đi không ít lời khen tặng.
Mệnh lệnh bọn họ nhận được có một lời dặn đi dặn lại là Tiêu Dương Lăng Thiên cực kỳ khôn khéo, trong bữa tiệc nhất định không được để hắn nhìn ra sơ hở gì!
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người không khỏi ngây ngẩn cả người.
- Không cần không cần, mọi người đều là người một nhà, có đồ ăn ngon thì cùng ăn. Đám người đứng lên nghênh đón Tiêu Dương, khi Lưu Trường Điền chuẩn bị giới thiệu mọi người cho Tiểu Thần Long làm quen thì Tiểu Thần Long trực tiếp khoát tay.
Lưu Gia Ny đưa mắt nhìn thân ảnh Tiêu Dương từ từ biến mất ở đại sảnh khách sạn, trong lòng không khỏi quặn đau, nước mắt cuối cùng không kiềm được chảy xuống.
"Xin lỗi."
Hành lang khách sạn, Tiểu Thần Long tươi cười khắp mặt, dưới sự dẫn dắt của một nhân viên phục vụ, cất bước đi đến phía trước một gian phòng. Nhân viên phục vụ mở cửa phòng, bên trong có một loạt ánh nhìn nhìn lại.
- Chào mọi người.
Tiểu Thần Long cười đi vào, ánh mắt đã dừng lại trên một bàn đầy thức ăn, nước miếng chảy ròng.
Trong phòng có khoảng mười người đang ngồi, lúc này một người vẻ mặt lộ ra nụ cười, gật đầu thăm hỏi Tiêu Dương.
- Ha ha, đội trưởng tiểu đội Lăng Thiên chịu đến đây thật khiến chúng tôi cảm thấy vinh hạnh.
Một người trung niên cười ha ha bước lên, cười nói:
- Tôi là Phó hội trưởng Lưu Trường Điền của phân bộ Minh Châu của Dị Thuật Hội! Hân hạnh!
Sau khi gật đầu lấy lệ, Tiểu Thân Long lập tức xoay người, không thể chờ đợi được bước chân về phía cửa khách sạn.
Nếu là Tiêu Dương thật đi dự tiệc thì e là sớm đã ý thức được điều kỳ lạ trong đó nhưng người trước mặt là Tiểu Thần Long tham ăn trong đầu chỉ nghĩ đến đồ ăn ngon.
- Cẩn thận một chút.
Lưu Gia Ny do dự một chút, vẫn không nhịn được khẽ nhắc nhở một câu:
Tiểu Thần Long quay đầu lại.
Lưu Gia Ny mở miệng.
Lúc này, tại một căn phòng khác của khách sạn, ánh mắt Đan Chính Bình sắc bén lạnh lão, vẻ mặt dữ tợn nhìn vào màn hình camera phòng khách sạn phía trước!
Lúc này Tiêu Dương đang xuất hiện trong mắt ông ta.
Kẻ thù biết bao ngày đêm hận không thể ăn xương nuốt timl
Cuối cùng cũng xuất hiện!
- Hắn chính là Tiêu Dương!
Đan Chính Bình nghiến răng nghiến lợi.
- Hắn chính là Tiêu Dương?
Đan Mộng Nhi đứng lên, mặt không chút thay đổi.
- Cháu đi giết hắn.
- Chờ chút.
Đan Chính Bình vội gọi Đan Mộng Nhị, trầm giọng nói:
- Cháu chờ chút đã, đợi Huyết Ma Lợi Khí của tổ chức Huyết Dạ dẫn đầu phóng ra Huyết Ma Lợi Khí, nó có danh xưng "Diệt tiên thần khí" đấy! Đan Chính Bình vô cùng chờ mong, trong mắt ông ta Tiêu Dương đã là một người chết.
- Nếu hắn đã thích ăn như vậy thì để hắn làm một con quỷ chết no.
Trong phòng, tướng ăn của Tiểu Thần Long thật sự khiến người ta không dám khen tặng. Cậu ta gần như đứng trên ghế, tay câm đồ ăn ngon nhét vào miệng, đồng thời còn không ngừng cảm thán:
- Ngon! Ngonl
Tất cả mọi người cùng bàn đều nhìn há hốc miệng.
Người trước mặt này thật sự là đội trưởng Tiêu Dương của tiểu đội Lăng Thiên sao?
Nếu không phải quan sát nhiều lần, xác định chắc chắn là Tiêu Dương thì tất cả mọi người đều không nhịn được hoài nghi, người này rốt cuộc có phải là giả không.
Ăn được nhiều quá đi?
Chẳng lẽ là dân tị nạn châu Phi mới về?
Một bàn đầy món ăn ngon rất nhanh đã bị Tiểu Thần Long quét sạch.
- Chỉ có một chút thế sao?
Ánh mắt Tiểu Thần Long lộ ra vẻ thất vọng.
- Ít quá đi.
Mọi người không còn gì để nói.
- Ngon thật đấy.
Tiểu Thần Long vẫn chưa hết thèm.
- Tiếc là hết rồi.
- Còn, vẫn còn.
Thấy dường như "Tiêu Dương" có ý muốn rời đi, Lưu Trường Điền lập tức hoảng thần trở về, vội vàng mở miệng:
- Anh đợi một chút, lát nữa sẽ có đồ ăn ngon hơn đưa lên.
- Thật sao?
Tiểu Thần Long sáng mắt lên, vô cùng chờ mong.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Trong phòng có một luồng hơi thở quỷ dị đang lan tràn.
Đám người Lưu Trường Điền liếc nhìn nhau, âm thầm gật đầu ý bảo.
Cửa phòng bị đẩy ra, mấy nhân viên phục vụ bưng thức ăn bước vào.
Hương thơm nức mũi, lập tức khiến Tiểu Thần Long phấn chấn.
Đĩa được đặt xuống, Tiểu Thần Long không chờ đợi được vươn tay qua, cầm một cái móng giò lên gặm.
- Ra tay!
Một tiếng quát nhẹ.
Trong phút chốc, tay mấy tên nhân viên phục vụ thò vào trong tay áo, nhanh như chớp liền lấy ra Huyết Ma Lợi Khít Gần như đồng thời trong phòng, bốn phương tám hướng cũng có một đạo thân ảnh ẩn náu xuất hiện, trong tay cũng câm Huyết Ma Lợi Khít
Chỉ trong chớp mắt, mười Huyết Ma Lợi Khí đều đối diện Tiểu Thần Long.
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
Không đợi Tiểu Thần Long có bất cứ phản ứng gì, Huyết Ma Lợi Khí đã phát động, trực tiếp xẹt qua như những tia chớp. Chỉ trong phút chốc, lấy Tiểu Thần Long làm trung tâm, bắn ra vô số ánh sáng màu đen!
Mỗi một tia ánh sáng đều là ngân châm lạnh như băng có bôi kịch độc đen sì.
Độc châm lợi hại!
Cực kỳ nhanh, Tiểu Thần Long gân như không kịp phản ứng gì, trong phút chốc, đã bị một đống ngân châm đâm vào!
- Thành công rồi!
Vẻ mặt tất cả mọi người đều phấn chấn hẳn lên!
Đây là một thành công cực kỳ bất ngời
Vốn tưởng với thực lực của Tiêu Dương thì mười Huyết Ma Lợi Khí sẽ có sáu bảy phần công kích bị hắn tránh được, không ngờ Tiêu Dương lại không né không tránh, đợt công kích đầu tiên của mười Huyết Ma Lợi Khí đã hoàn toàn vào trong cơ thể hắn, đây hơn một trăm độc châm đấy!
Bất cứ chiếc châm nào cũng có thể khiến một cường giả đỉnh cao trí mạng!
Gặp máu phong hầu.
Một trăm chiếc độc châm cộng lại, dù là Tiên nhân cũng phải đi đời nhà ma.
Mọi người lộ ra vẻ mặt vui sướng, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Dương, chờ hắn ngã xuống đất chết.
Hơi thở trong phòng ngưng tụ lại.
Ánh mắt mọi người tập trung vào người một người.
Người Tiểu Thần Long trúng hơn trăm độc châm, thân ảnh cứng ngắc bất động mấy giây, sau đó lắc lắc đầu. Tiểu Thần Long giơ tay ra, rút một độc châm trên cánh tay mình, cho vào miệng cắn một cái, lập tức nhíu mày phì một tiếng nhổ ra, lẩm bẩm nói:
- Không ngon.
Âm!!!
Sau gáy tất cả mọi người đều trong nháy mắt nổ tung, sững người!
Mở to hai mắt, phảng phất như nhìn thấy một màn cực kỳ khó tin.
- Trời ạ! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
- Sao hắn lại bình yên vô sự? Không thể! Không thể nào!
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, thậm chí, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì bây giờ, đám người hoàn toàn thất thố.
- Phì phì, thứ khó ăn như vậy mà các người lại cứ đưa tôi ăn.
Tiểu Thần Long đột nhiên tức giận.
- Trả lại cho các người!
Tiểu Thần Long thân ảnh chấn động, trong phút chốc, hàng trăm độc châm chui vào cơ thể Tiểu Thần Long đều bị bắn nhanh ra, phân tán bắn khắp bốn phương tám hướng.