Chương 1309: Tàn nhẫn thê lương
Chương 1309: Tàn nhẫn thê lươngChương 1309: Tàn nhẫn thê lương
Một lệnh của Tiên nhân áo bạc đưa ra, trời long đất lở, bà cụ gần trăm tuổi bị trói lại khiêng ra, người áo bạc hai bên mặt mũi lạnh lùng không hề có một chút tình người. Hình như trước mặt chúng chỉ là một tượng gõ.
Bà cụ Dịch xuất thân danh gia vọng tộc, thân thể khoẻ mạnh hơn những người già bằng tuổi, nhưng sau khi trải qua đại biến Dịch gia, lại còn bị thuỷ lao đầy ải, dưới ánh mặt trời gay gắt, cơ thể vốn đã loạng choạng không vững lại càng thêm suy nhược. Nhưng kể cả như vậy, bà vẫn ngẩng cao đầu, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn đôi mắt vẫn mở to, ánh lên uy nghiêm sắc bén, đôi môi mím chặt, không kêu một tiếng. Đôi mắt của bà đã đủ để nói lên quyết tâm của bài
Bà cụ Dịch làm gì mà không biết ý định của đối phương.
Hy vọng cuối cùng của Dịch gia, Dịch Hàn! Bọn chúng muốn mượn ta để dụ Dịch hàn ra. Chỉ cần mình kêu lên là chắc chắn sẽ trúng kế của đối phương!
Một trận gió cuốn cát vàng bay khắp nơi...
Hơi thở thê lương tràn ngập.
- Đánh!
Tiên nhân áo bạc ra lệnh.
Người áo bạc nọ ngẩn người, lùi lại một bước theo bản năng.
- Bà già! Còn không kêu lên! Kêu đi! Gọi thằng cháu ngoan của bà ra đây!
Không có tiếng kêu gào thảm thiết mà đám người áo bạc muốn nghe.
Dịch Huyễn đứng một bên không nhịn được quát lên, đồng thời gâm lên với Bà cụ Dịch.
Trong phút chốc, gương mặt Bà cụ Dịch xuất hiện một vệt lằn đỏ máu.
Tiên nhân áo bạc tiếp tục lạnh lùng ra lệnh.
Bóng trường tiên quét qua mặt đất, chát một tiếng thật lớn!
Bà cụ Dịch lạnh lùng nhìn Dịch Huyễn. Dịch Huyễn mở to mắt thêm mấy phân, im bặt...
Ngoài tiếng gió rít gào, bốn bề không còn âm thanh nào khác.
Roi thứ nhất, thình lình quật thẳng vào mặt Bà cụ DịchI
- Các ngươi sợ cái gì! Bà ta chỉ là một bà già thôi!
Chát! Chát! Chát!
Bà lão kiên cường hứng chịu một roi, hai mắt vẫn mở trừng trừng, đôi môi mím chặt đến bật máu. Lúc này từ cơ thể già nua khô héo toả ra một áp lực sắc bén vô hình, cực kỳ kiên quyết, ánh mắt nhìn thẳng vào người áo bạc vừa cầm trường tiên đánh mình...
Dưới ánh nắng chói chang, trường tiên nặng nề vung lên quất xuống...
- Đánh!
Chát! Chát!
Văn Nhân Vu Lan điềm tĩnh nói:
Dược Cô khẽ cười: Văn Nhân Vu Lan đứng bật dậy khỏi giường, vút một đường sáng sắc lạnh về phía Dược Cô...
Trong phòng Dược Cô tĩnh lặng không một tiếng động. Dược Cô dựa trước giường, con dao nhọn trong tay toả ra hơi lạnh đặt ngay trên cổ họng Văn Nhân Vu Lan, làm đông cứng cơ thể cô ta. Văn Nhân Vu Lan trợn tròn mắt, cảm nhận được con dao ấy có thể cắt đứt cổ họng mình bất cứ lúc nào, nói:
- Không sai, tôi chính là Văn Nhân Lan! Muốn giết muốn đánh gì cũng được !
Cung điện dưới đất.
Đồng thời ném trả mũi dao găm vừa đoạt khỏi tay Văn Nhân Lan.
- Vì sao tôi lại muốn giết cô?
Dược Cô nhìn Văn Nhân Vu Lan, bỗng bật cửa, đưa tay giải huyệt cho Văn Nhân Lan:
- Dược Gô, Vu Lan không hiểu ý người.
Dược Cô nhanh hơn, ra tay như điện, cướp được vũ khí trong tay Văn Nhân Vu Lan, chế ngự được cô ta, ngoái lại cười cười:
- Sức mạnh kiếm đạo, đúng là ta không nhìn lầm... Ta từng than tiếc một trăm năm nay thế hệ trẻ của Kiếm Tông cuối cùng cũng xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, nhưng đáng tiếc lại biến mất một cách thần bí... Không ngờ cô lại có phách lực cao như thế này, quy danh ẩn tích, còn nhận cả Văn Nhân Mục Tuyền làm thầy... Dược Cô quả thực bái phục!
Văn Nhân Vu Lan không cử động được, một lúc sau, cô ta hít sâu một hơi nói:
- Cô giấu được Văn Nhân Mục Tuyền nhưng giấu không nổi Dược Cô ta. Vết thương bị tên bắn của cô không có độc, ta lấy làm lạ, vì sao cô lại hạ độc chính mình... Chẳng lẽ cô cố ý thả kẻ bị truy sát đi ư? Cô có biết trong tổ chức thì đây là tội danh gì không?
- Văn Nhân Vu Lan... À tôi nên gọi cô là Văn Nhân Lan mới đúng chứ.
Con dao nhọn đặt trên cổ bỗng buông ra, Dược Cô mỉm cười đứng dậy:
- Dược Gô nói như vậy hơi hoang đường quá rồi.
- Cô nằm xuống đã, độc trong người cô chắc cô cũng có thuốc giải, nhưng vết thương trên vai cô không nhẹ đâu, còn cử động nữa sẽ dễ tổn thương đến gân cốt.
Văn Nhân Lan nhìn Dược Cô vẻ cảnh giác, rồi cũng nằm xuống.
- Cô không sợ tôi hại cô?
Dược Cô chuẩn bị xong thuốc, đưa lên.
- Tôi không sợ chết.
Văn Nhân Lan nói đơn giản. Mấy năm trước cô chọn con đường này vì Kiếm Tông, sớm đã nghĩ đến kết quả chỉ có cái chết.
- Cô cố chịu.
Dược Cô đắp thuốc lên, chờ thuốc ngấm hết rồi bỗng vận lực, rút phắt mũi tên vàng trên vai Văn Nhân Lan ra...
Máu cũng theo đó mà bắn ral
Văn Nhân Lan nói.
- Anh ta tên Dịch Hàn, là đồ đệ của Thánh Long Vương và Thái Cực Vương.
Dược Cô hỏi. - Người đó là ai?
- Nơi này ẩn mật quá, tôi đã chờ lâu như thế mới có người xuất hiện ở đây, thực sự tôi không muốn giương mắt nhìn anh ta chết ở đây... Hơn nữa anh ta rất giống tôi, đều vì báo thù mà đến đây! Gần đây vì Côn Luân Thiên Cơ Kính mà bọn họ lại tiêu diệt thêm một gia tộc nữa... Một lũ ác ma táng tận lương tâm!
Đôi mắt Văn Nhân Lan hiện lên sự căm hận, cô khẽ cắn môi, từ từ ngồi dậy:
Nghe vậy Dược Cô cười:
- Tôi ấy à? Tôi là Dược Cô của tổ chức Huyết Dạ.
Văn Nhân Lan lẳng lặng nhìn Dược Cô, khẽ lắc đầu... Cô quá hiểu tổ chức này, tất cả chỉ vì "lợi nhuận", tất cả chỉ vì "trung thành'!
Nếu thân phận của mình bại lộ, thì chỉ có một con đường chết!
Nhưng Dược Cô còn đang trị thương cho mình...
Dược Cô băng bó xong vết thương cho Văn Nhân Vu Lan, đứng lên khẽ thở dài:
- Nếu không phải lúc bắt mạch nhận ra dấu tích mờ nhạt của sức mạnh kiếm đạo thì chưa biết chừng tôi đã chính tay giết cô từ lúc ở ngoài thành rồi... Cũng may nhờ đó tôi mới biết hoá ra đại sư tỷ của thế hệ Kiếm Tông trẻ tuổi luôn ở cạnh mình... Tôi không tiện tiết lộ thân phận thực, nhưng nói đơn giản thì tôi có mối quan hệ sâu xa với Kiếm Tông, tôi sẽ không hại đến người của Kiếm Tông.
Dược Cô ngoái lại nhìn Văn Nhân Lan:
- Cô nhóc, cô có biết hiện tại tình cảnh của cô cực kỳ nguy hiểm. Hành động hôm nay của cô càng có khả năng bạo lộ thân phận thực! Nếu Văn Nhân Mục Tuyên tỉ mỉ hơn thì bây giờ chắc cô chết lâu rồi. Văn Nhân Mục Tuyền là một trong những người đích thân tham dự diệt sát Kiếm Tông năm đói
- Rốt cuộc cô là ai?
Giọng Văn Nhân Lan vẫn điềm tĩnh, cô nhìn Dược Cô, bỗng hỏi:
- Tôi không sợ đau.
- Đau hả.
Dược Cô vừa câm máu cho cô vừa nói:
Văn Nhân Lan hơi nhíu mày mím miệng.
- Cái gì? Đồ đệ của hai ông già đấy à?
Dược Cô bỗng lớn tiếng hỏi, nhíu chặt mày.
- Cô nghĩ anh ta có mấy phần khả năng chạy thoát được?
Văn Nhân Lan trầm ngâm một lát, đôi mắt lộ vẻ lo lắng:
- Rất rất khó... Hơn nữa Văn Nhân Mục Tuyền có thể ra tay bất cứ lúc nào...
- Vậy phải nghĩ cách ngăn Văn Nhân Mục Tuyền lại.
Dược Cô trầm giọng nói, nhìn Văn Nhân Lan.
— Phải nhờ đến cô rồi!
Văn Nhân Lan gật đầu.
Dược Cô tung ra một làn bột thuốc, sắc mặt Văn Nhân Lan biến ngay thành màu tái nhợt khi trước, thậm chí còn kinh khủng hơn, môi xanh tím hoá đen, xếp bằng ngồi trên giường. Dược Cô hít sâu một hơi, xoay mình đẩy cửa bước ra, bảo một người áo bạc mời Văn Nhân Mục Tuyền đến.
- Dược Cô, Vu Lan thế nào rồi ?
Văn Nhân Mục Tuyền vừa đến đã lo lắng hỏi ngay. Văn Nhân Vu Lan là hi vọng kế tục truyền thừa y bát của ông ta, hơn nữa còn có một lần kỳ ngộ bất phàm trong Thần Linh Cảnh Địa, ông ta tuyệt đối không muốn Văn Nhân Vu Lan gặp chuyện.
- Mũi tên trên người cô ta đã được lấy ra rồi, nhưng độc tính vô cùng mạnh.
Dược Cô dẫn Văn Nhân Mục Tuyền vào trong phòng, trầm giọng nói.
- Tôi đã chế thuốc giải, nhưng có một loại thảo dược hiện tôi không có, phải đi hái ngay. Trong thời gian tôi đi vắng, ông bắt buộc phải cứ 15 phút lại truyên khí cho cô ta một lần để bảo vệ tâm mạch cô ta, nếu không cho dù Đại La Kim Tiên có đến cũng không cứu được cô ta về đâu.
Văn Nhân Mục Tuyền vội gật đầu:
- Vậy phải nhờ đến Dược Cô rồi.
Dược Cô liếc nhìn Văn Nhân Lan đang ngồi trên giường, vẻ mặt lạnh nhạt, cõng giỏ tre lên lưng, bước ra khỏi phòng.
Trên sa mạc cát vàng mù mịt, mặt trời chói chang đang ra sức đổ lửa xuống phía dưới.
Chát! Chát! Chát! Chát!
Trường tiên liên tiếp quất xuống người Bà cụ Dịch.
Thân hình già nua sớm đã máu me bê bết, máu tươi tí tách nhỏ xuống cát vàng dưới chân.
Bà cụ Dịch cả người đầy máu, trên mặt cũng đầy vết roi đánh.
Đã đến mức hơi thở chỉ còn mong manh.
Nhưng Bà cụ Dịch đã cắn nát môi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không bật ra bất cứ âm thanh nào.
Dịch Huyễn trợn tròn mắt...
Nghiến răng nghiến lợi tức giận.
- Bà già đáng chết này...
Nhưng ngoài chửi thâm, Dịch Huyễn không còn cách nào khác.
- Cửu Hư Tiên nhân.
Lúc này đội trưởng Thạch Hổ cũng cau mày nhìn Tiên nhân áo bạc, nói - Cứ thế này bà ta có chết cũng sẽ không cất nửa lời.
Những người áo bạc toả đi tìm kiếm cũng lần lượt về báo tin không tìm thấy Dịch Hàn...
Cửu Hư Tiên nhân lạnh lùng nhìn Bà cụ Dịch, một lúc sau cười tà nói:
- Chắc chắn bà ta sẽ kêu.
Dứt lời, thân hình Cửu Hư Tiên nhân bỗng vút lên.
Dừng lại sau lưng Bà cụ Dịch, một luông sức mạnh tinh thân ập đến. Đồng thời ông ta giơ tay nắm chặt một mớ tóc bạc phau của Bà cụ Dịch, vận lực...
Phựt!
Nắm tóc bạc bị giật đứt!
Dính theo một mảng da đầu cùng không ít máu tươi. - AHIHIHIH
Bà cụ Dịch ngẩng đầu kêu thảm...
Thê lương!
Tiếng kêu nhỏ máu...
Tiếng thét này không còn do bà kiểm soát, tinh thần bà đã bị chế ngự, đầu đau như bị bổ đôi ra khiến bà gần như theo phản xạ thét lên một tiếng thảm thiết vô cùng.
Tiếng kêu xuyên qua tầng tầng lớp lớp đá, truyền đi vài dặm...
Tiếng kêu khiến linh hôn kẻ khác phải run rẩy, vạn tiễn xuyên tâm...
Thái tử Dịch Hàn đang nấp mình trong hang động dưới cát bỗng mở bừng hai mắt...