Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1356 - Chương 1363: Cánh Tay Của Trời

Chương 1363: Cánh tay của trời Chương 1363: Cánh tay của trờiChương 1363: Cánh tay của trời

Tiên kiếp phủ xuống.

Uy áp kinh khủng đè xuống, quét ngang tất cả mọi vật, bất luận kẻ nào cũng phải tránh lui.

VùiI

Mọi người đều bị ép lui vê phía sau, nhưng ánh mắt lại không ức chế được sự chờ mong nhìn về phía chính giữa. Một thanh niên bạch y đang khoanh chân ngồi, quần áo như tuyết tản ra tinh quang chói mắt.

Cảm giác sinh động tràn ngập trong lòng Tiêu Dương. Một khắc này, hắn chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hét dài.

Cánh cửa mỏng manh đó sắp bị phá.

Cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.

Cảm giác kiếm tiên.

Quá trình Tiêu Dương tu hành, nếu không bị trời cao ganh ghét thì mới là lạ.

Mọi người đều gật đầu.

Mây màu đỏ.

Tiêu Nhu Y vô cùng tin tưởng Tiêu Dương.

- Kiếp vân đến.

Tiểu thần long có chút giật mình.

Cơ thể Tiêu Dương giống như một thanh thần kiếm tuốt ra khỏi vỏ, trực chỉ trời cao.

Trong thiên địa, một luồng khí tức đậm đặc càng lúc càng nhiều.

Tiểu thần long đột nhiên hô to chỉ về phía trên. Tất cả đều ngẩng đầu, sau đó hít một hơi khí lạnh.

Bốn phương tám hướng tràn ngập kiếm ý vô tận. Tất cả mọi người nhìn không chuyển mắt.

- Tiêu Dương không phải lần đầu tiên đối mặt hồng vân lôi kiếp, nhất định sẽ có thể thuận lợi thông qua.

Hồng vân lôi kiếp từ từ bay đến đỉnh đầu Tiêu Dương.

Khiếp sợ, nhưng nghĩ lại cũng nằm trong dự liệu.

Cả thiên địa phát ra thanh âm đỉnh tai nhức óc.

- Chi kiếp kiếm tiên của ba ba, thanh thế cũng quá lớn đi.

Tất cả mọi người đều chờ mong, nhưng cũng lo lắng, chờ đợi kiếp lôi phủ xuống.

Yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Bỗng nhiên.

Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, một cảnh tượng càng thêm khó tin xuất hiện.

Mặc dù thanh thế của kiếp vân rất lớn, nhưng hắn không cảm giác được dấu vết nó sắp phủ xuống.

Giống như cánh tay kia chỉ cần đập xuống, sẽ khiến cho thế giới Thượng cổ hồng hoang phi hôi yên diệt.

Tiêu Dương chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu, mày khẽ cau lại.

Hồng vân lôi kiếp bị nó đánh nát bấy, biến mất không thấy. Cánh tay huy động một cái.

Thiên địa vạn vật đều bị nó áp chế.

Một cảm giác quỷ dị lan tràn trong đầu.

Bên trên kiếp lôi là trời xanh vô cùng vô tận, các đám mây đang bay lại, nhanh chóng ngưng tụ thành một cánh tay.

Cánh tay áp đảo cả kiếp lôi.

Khiến linh hồn người phải rúng động.

Thiên địa bất ngờ an tĩnh.

Kiếp lôi lại tạm dừng?

Không ai gặp qua tình huống này bao giờ.

Một khắc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, miệng há to, không phát ra tiếng.

Đồng thời, cánh tay thần bí cũng hóa thành mảnh vỡ, tan biến trong thiên địa.

Thiên địa một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Vô cùng yên tĩnh.

Ánh mắt mọi người đều thể hiện sự rúng động, khó có thể tin.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Kiếp lôi còn chưa bắt đầu đã biến mất?

Nhưng mọi người lại chấn động, một khắc kiếp vân biến mất, Tiêu Dương lại phun ra một ngụm máu tươi.

Một tiếng kinh hô vang lên.

Đứng chính giữa, sắc mặt Tiêu Dương trắng bệch.

Bốn chữ làm rúng động linh hôn người.

Ma Huyền thần quy xuất hiện.

- Cánh tay của trời.

Không gian truyền đến tiếng thở dài.

Một lát sau.

Trước mặt là một vết máu.

Rõ ràng kiếm tiên tiên kiếp đã xuất hiện, hắn sắp đột phá thành tiên, tại sao lại bị phá đi?

Là cái gì đã làm như vậy?

- Rốt cuộc là tại sao?

Tiêu Dương không ức chế được, ngẩng đầu nhìn trời gào lên.

- Rốt cuộc là tại sao?

Đây cũng là suy nghĩ trong đầu của tất cả mọi người.

Tiêu Dương cau mày nắm chặt tay.

Hắn không cam lòng. Gió lạnh thổi qua gương mặt của hắn.

Hắn không thể tiếp nhận kết quả này.

Tiêu Dương thì thào, ngẩng đầu nhìn trời cao yên tĩnh không một tiếng động.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Cảm giác sinh động trong lòng Tiêu Dương cũng bị sức mạnh vô hình kêm chế, lập tức bị cắn trả, nội khí chuyển đổi, phun ra máu tươi.

Vốn tiên kiếp kiếm tiên còn chưa chính thức bắt đầu đã quỷ dị biến mất.

Biến mất.

- Cánh tay của trời.

- Chính là cánh tay thần bí khi nấy?

Mọi người nghi hoặc nhìn Ma Huyền thần quy, bao gồm cả Tiêu Dương. Trong tình huống này, chỉ có Ma Huyền thần quy tồn tại vô số năm tháng mới có thể giải đáp nghi hoặc của mọi người.

Sắc mặt Ma Huyền thần quy ngưng trọng vô cùng, cảm thán nói:

- Cánh tay của trời, thật không ngờ nó lại tồn tại.

- Cả thiên địa, bao gồm Thần Minh chi địa, người có thể vượt qua được cánh tay của trời không quá năm người. Bởi vì nó rất thần bí, hoặc có thể nói, từ lúc khai thiên tích địa đến nay, ngoại trừ thần tịch viễn cổ có ghi lại, trong thiên địa hầu như không có truyền thuyết về nó.

- Đây là một sức mạnh kiếp lôi vô cùng siêu việt. Cánh tay của trời là một nạn kiếp, nhưng cũng là một kỳ ngộ.

- Ta đã từng nhìn thấy một ghi chép trên một tấm bia đá, cả thiên địa chỉ xuất hiện cánh tay của trời có hai lần. Một lần là từ tà ma chi địa, một lần là từ thần minh chỉ địa. Trong ba nghìn thế giới đều chưa từng xuất hiện qua. Hôm nay ngươi gặp được cánh tay của trời, ngươi chính là người đầu tiên từ vạn cổ đến nay.

- Cho dù là Long Thần đại nhân cũng chưa từng gặp được cánh tay của trời. Mà người gặp được cánh tay của trời hai lần trước, thời đại của họ còn muốn lâu hơn cả Long Thần đại nhân. Tương truyền, thân ma đại chiến, đồng quy vu tận mới có thời đại thượng cổ sau đó.

- Tuy nói hai Thân Ma đã từng gặp qua cánh tay của trời đạt được sức mạnh đỉnh phong trong thiên địa, nhưng...

Sắc mặt Ma Huyền thần quy ngưng trọng vô cùng:

- Ta phỏng chừng, cánh tay của trời không xuất hiện có hai lần. Sở dĩ ghi lại hai lần là vì hai người đó đã thành công đột phá đến đỉnh phong. Còn không đột phá được cánh tay của trời, cho dù có thiên phú tuyệt đại, cuối cùng cũng sẽ bị áp chế dưới tiên kiếp, chán nản rồi hóa thành một dải cát vàng mà thôi.

Tiêu Dương giật mình.

Hắn hiểu ý của Ma Huyền thần quy.

Từ vạn cổ đến nay, thành công thoát khỏi cánh tay của trời cũng chỉ có một thần một ma, lại còn trước thời đại của Long Thần đại nhân.

Có thể tưởng tượng, vô số năm tháng trôi qua, cho dù cánh tay của trời có xuất hiện, nhưng người tao ngộ lại không thể đột phá. Cho dù trước đây có quầng sáng chói mắt đến cỡ nào thì lúc đó cũng phải buồn bã ảm đạm mà thôi.

Nếu Tiêu Dương không thể đột phá cánh tay của trời, kiếm đạo của hắn cũng chỉ có thể dừng lại ở Tâm Lôi cửu kiếp.

- Ta nhất định sẽ phá vỡ tiền lệ này.

Tiêu Dương nắm chặc nắm đấm, thần sắc kiên định:

- Nếu trong lịch sử đã có một thân một ma, tại sao lại không thể có thêm một người?

Tiêu Dương thở ra một hơi, điều chỉnh lại khí tức của mình, quay sang nhìn Tiêu Nhu Y.

Một viên Thất kiếp tiên đan lại được ném vào tay Tiêu Dương.

Tiêu Nhu Y hiển nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Tiêu Dương.

Nếu như đụng phải bức tường mà lùi bước thì mới là đáng trách.

Tiêu Dương uống viên Thất kiếp tiên đan vào.

Một lần nữa sức mạnh mênh mông bao trùm toàn thân.

Tinh thân hợp nhất, cảm ngộ kiếm đạo đã đạt đến cực hạn, chuẩn bị thành tiên.

Cảm giác sinh động trong lòng lại xuất hiện.

Quen việc dễ làm.

Tiêu Dương nhanh chóng tiến nhập. Nhờ có công hiệu của Thất kiếp tiên đan, hắn rất nhanh ngưng tụ khí tức cường đại, đưa tới kiếm tiên tiên kiếp. Trong thiên địa, kiếm ý tung hoành.

Kiếp vân đã trở lại.

Hồng vân lôi kiếp uy áp cả thiên địa.

Tiêu Dương bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Đột nhiên, thanh âm biến mất, vạn vật trong thiên địa trở nên yên lặng.

Tiêu Dương tập trung tinh thân đến cực điểm, chuyên chú nhìn kiếp vân trên đỉnh đầu.

Cánh tay của trời xanh.

Một lần nữa xuất hiện.

Cánh tay chụp xuống, Tiêu Dương còn chưa kịp phản ứng, hồng vân lôi kiếp đã bị đánh nát bấy.

Lại phun ra một ngụm máu.

Mọi người cực kỳ hoảng sợ, nhưng không thể ngăn cản được Tiêu Dương.

Tiêu Dương cúi đầu, nhắm mắt lại, mặc cho vết máu tràn ra khóe miệng.

Trong đầu nhớ lại cảnh tượng cánh tay của trời đánh nát kiếp vân.

Ẩn chứa chỉ uy thiên địa, không thể ngăn cản.

Tiêu Dương căn bản không kịp làm ra bất cứ ngăn cản nào.

Suy nghĩ một lúc, Tiêu Dương không khỏi cười khổ.

Người khác độ kiếp, trăm phương ngàn kế muốn ngăn cản kiếp lôi công kích. Còn hắn độ kiếp, lại phải bảo vệ kiếp vân, để kiếp lôi đánh xuống.

Bởi vì kiếp vân vừa mới bay đến, tiên kiếp kiếm tiên của Tiêu Dương còn chưa bắt đầu, kiếp vân đã bị đánh nát, Tiêu Dương không thể độ kiếp.

Tiêu Dương ngẩng đầu, nhìn Tiêu Nhu Y, thân sắc áy náy.

Hắn đã lãng phí mất hai viên Thất kiếp tiên đan. Tiêu Nhu Y lại thống khoái ném cho hắn bảy viên Thất kiếp tiên đan.

- Thất kiếp tiên đan đều như nhau. Một viên đủ để phi tiên. Nhưng nếu không được, bảy viên là cực hạn. Có nhiều thêm nữa cũng vô dụng.

Tiêu Nhu Y nhắc nhở Tiêu Dương.

Tiêu Dương nhìn năm viên Thất kiếp tiên đan trong tay.

Sau đó ném một viên vào miệng.

Nín thở ngưng thần, tinh thân hợp nhất, vận khí ngộ kiếm.

Thông qua hai lần thất bại trước, cảm ngộ của Tiêu Dương đối với lực kiếm đạo lại càng thành thục hơn.

Mặc dù vẫn chưa phá vỡ được gông cùm xiềng xích kia, nhưng Tiêu Dương đã cảm ngộ được chỉ uy của thiên địa rất nhiều. Tuy nhiên, cảm ngộ nhiều mà vẫn không thành công đột phá kiếm tiên. Nếu không đột phá được kiếm tiên, vậy cảm ngộ nhiều cũng có ích gì?

Một ngụm máu tươi tuyên bố Tiêu Dương thất bại.

Trước người Tiêu Dương đã phủ đầy máu, khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Viên thất kiếp tiên đan thứ tư.

Lúc này, Tiêu Dương đã thành công trước khi cánh tay của trời đánh xuống, dùng Hám Đạo Thuật công kích cánh tay của trời, nhưng Hám Đạo Thuật giống như đụng phải tấm sắt, không công mà lui.

Thiên địa lại có một ngụm máu tươi.

Hám Đạo Thuật.

Thiên Hoàng thần kiếm.

Kim Phủ, Kim Thương.

Thậm chí viên Thất kiếp tiên đan cuối cùng, Tiêu Dương đã tế ra Kim kiếm.

Thất bại.

Thất bại.

Thất bại.

Phụt.

Tiêu Dương phun ra một ngụm máu tươi, thân hình như mũi tên bắn ra ngoài, ngã xuống một bên.
Bình Luận (0)
Comment