Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1357 - Chương 1364: Anh Chỉ Điểm Giang Sơn, Em Mỹ Nhân Làm Bạn

Chương 1364: Anh chỉ điểm giang sơn, em mỹ nhân làm bạn Chương 1364: Anh chỉ điểm giang sơn, em mỹ nhân làm bạnChương 1364: Anh chỉ điểm giang sơn, em mỹ nhân làm bạn

- Tiêu Dương.

- Lão đại.

- Baba.

Từng tiếng kinh hô vang lên, mọi người lao thẳng đến, ánh mắt đầy lo lắng. Mặt đất phía trước đều nhiễm đỏ, Tiêu Dương vẫn cố chống đỡ đến một giây cuối cùng, nhưng vẫn không ngăn cản được sức mạnh cánh tay của trời phá nát kiếp vân.

Ánh mắt Tiêu Dương trở nên mơ hồ, cả người bị cắn trả, kiệt lực mà ngã xuống.

Một lát sau, Tiêu Dương chậm rãi ngồi dậy, khoanh chân điều tức.

Một hơi thở thơm mát truyền đến.

Tiêu Nhu Y đưa qua một viên linh đan, Tiêu Dương uống vào, tiếp tục ngưng thần.

Tiểu thần long bước đến bên cạnh Tiêu Dương, khẳng định một lần nữa.

- Lão đại không có sóng gió gì là không gặp qua. Cánh tay của trời chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Tiêu Dương tiếc nuối nói. Mọi người thấy tâm trạng Tiêu Dương đã bình phục, nội thương cũng đã ổn, trong lòng cũng thả lỏng hơn.

Giát Giát mỉm cười:

Tiêu Dương mở mắt, khôi phục lại sự bình tỉnh, ngẩng đầu nhìn mọi người đang lo lắng cho mình. Hắn đứng dậy, mỉm cười nói:

- Đệ nhất nhân vạn cổ cũng không dễ làm.

Uống bảy viên Thất kiếp linh đan, bảy lần thất bại, lực kiếm đạo trong đầu trở nên hung hiểm, bức người hơn, giống như được lột xác, trải qua một đợt tẩy lễ.

Mọi người luôn tin tưởng vào Tiêu Dương.

- Tôi không sao đâu. Mọi người không cần lo lắng. Hôm nay cũng có chuyện tốt mà. Chúc mừng tiểu công chúa của chúng ta, không chỉ thành công đột phá cảnh giới tiên nhân mà còn luyện chế được Thất kiếp tiên đan vô cùng quý báu. Đáng tiếc là đã bị tôi lãng phí mất bảy viên.

Chỉ tiếc là chưa đạt được kiếm tiên.

- Không sai.

Ánh mắt của hắn cũng không bởi vì bảy lần thất bại mà có sự thỏa hiệp.

- Baba, ta tin rằng, cánh tay của trời này sẽ không ngăn cản được bước chân của người.

Thanh thần kiếm trong đầu vẫn luôn sừng sững.

Thần sắc của Ma Huyền thân quy ngưng trọng vô cùng.

Lúc này, Tiêu Dương dường như nghe được câu nói của Ma Huyền thần quy, chỉ mỉm cười.

Tiểu chính thái Bạch Húc Húc vẫn còn ở Tâm Lôi bát kiếp, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hâm mộ không thôi.

Đây là Thất kiếp tiên đan phẩm chất cao nhất.

- Không. Tiêu Nhu Y hiểu ý gật đầu, lấy ra một viên Thất kiếp tiên đan đưa cho Ninh Cốc. Ninh Cốc ngẩn ra, sau đó nhìn Tiêu Dương, thấy Tiêu Dương gật đầu một cái, Ninh Cốc vội vàng nói cảm ơn, sau đó tiếp nhận Thất kiếp tiên đan.

- Tiêu Dương, bây giờ chúng ta đến Thiên Môn sơn hay là chờ sau khi khai tông?

Tiêu Dương quay sang nhìn Tiêu Nhu Y, hướng ánh mắt về phía Ninh Cốc.

Tiêu Dương trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu:

Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch vẫn còn trong Thiên Môn sơn.

Tiêu Nhu Y hỏi Tiêu Dương.

Như tiếp nhận chí bảo.

Không kịp phản đối, Bạch Húc Húc đã bị tiểu thân long túm đi.

Ninh Cốc cầm tiên đan rời đi, chuẩn bị tốt cho việc độ tiên kiếp.

Đám người thái tử Dịch Hàn cũng cáo từ.

Hiện tại, Ninh Cốc đang ở cảnh giới Tâm Lôi cửu kiếp.

Gương mặt Bạch Húc Húc hiện lên sự hoảng sợ:

Một cánh tay béo múp đặt lên vai Bạch Húc Húc, tiểu thần long cười ha hả nói.

- Tiểu Bạch, nào, để ta huấn luyện ngươi.

- Chờ sau khi khai tông đi. Cũng không còn mấy ngày nữa, cho dù chúng ta đến Thiên Môn sơn, tìm kiếm tung tích của Thiên Môn Thụy Thú, có lẽ phải mất một khoảng thời gian. Vạn nhất không kịp trở về, vậy thì cũng không tốt.

- Được.

Tiêu Nhu Y dứt khoát gật đầu, sau đó nói:

- Đã như vậy, tôi bế quan vài ngày.

Lần này đột phá tiên kiếp và luyện chế được Thất kiếp tiên đan, cùng với việc Thân Nông đỉnh đã hoàn chỉnh, Tiêu Nhu Y phải chậm rãi tiêu hóa hết mọi thứ.

Rất nhanh, bên cạnh Tiêu Dương chỉ còn lại Diệp Tang và Quân Thiết Anh. Ngay cả Ma Huyền thần quy rời đi chỗ nào cũng không biết.

- Đây là chỗ nào?

Rốt cuộc Quân Thiết Anh cũng có cơ hội để hỏi vấn đề này.

- Để Tiêu Dương giải thích với cô nhé.

Mặc dù Quân Thiết Anh không biết lai lịch của Thượng cổ hồng hoang, nhưng cô tin rằng, đây là thế giới mà Tiêu Dương có thể nắm giữ trong lòng bàn tay.

Đây chính là thế giới của hắn.

Khí tức như vậy, ai có thể so sánh.

Người đàn ông bên cạnh, giơ tay nhấc chân đều có thể tạo ra một giang sơn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Quân Thiết Anh sợ ngây người.

Tiêu Dương mỉm cười, phất tay lần nữa. Từng ngọn núi đột nhiên từ dưới đất mọc lên, từng khe suối chạy dài qua ngọn núi. - Đây chính là thế giới của anh.

Nghe xong, Quân Thiết Anh ngẩn ra, khó hiểu nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười phất tay, thần lực tràn ra, từng bông hoa xinh đẹp xuất hiện, rất nhanh bao trùm cả ngọn núi, hương thơm tràn ngập cả không gian.

- Đẹp quá.

Quân Thiết Anh cúi người hái một đóa hoa, hít sâu một hơi, gương mặt lộ vẻ mê say, đồng thời ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc. Bởi vì cô cảm giác được đóa hoa này có sức sống thật sự, chứ không phải Tiêu Dương dùng ma thuật biến ra.

Tiêu Dương vung tay lên, từng con bướm xuất hiện, đậu trên biển hoa xinh đẹp.

Vẻ khiếp sợ trong mắt Quân Thiết Anh càng lúc càng nhiều:

- Rốt cuộc là anh dùng ma thuật gì vậy?

- Ma thuật?

Đón gió, nhìn ngắm phương xa.

Dừng lại trước một ngọn núi.

Tiêu Dương nhẹ ôm Quân Thiết Anh vào lòng, ngự phong mà đi.

Sau đó rời khỏi thế giới Thượng cổ hồng hoang.

- Tôi đi thăm cha nuôi chút. Mấy ngày qua bận rộn nhiều việc, tôi đoán chừng cả Kiếm tông này không ai rảnh bằng tông chủ. Vậy cô ở cùng anh ấy nhé.

Diệp Tang mỉm cười:

Đây chính là giang sơn của hắn.

Tiêu Dương mỉm cười cúi đầu, đón nhận ánh mắt của Quân Thiết Anh.

Đột nhiên, hắn mỉm cười hỏi:

- Đại tiểu thư, em có cần hỏi anh, anh muốn giang sơn hay là mỹ nhân?

Quân Thiết Anh ngẩn ra.

Tiêu Dương chỉ về phía xa:

- Từ xưa đến nay, quân vương qua các thời kỳ đều thích giang sơn, thích người đẹp. Nhưng rốt cuộc cũng phải chọn một trong hai, và các đấng quân vương đều chọn giang sơn. Cảnh tượng trước mắt em đích thật là giang sơn của Tiêu Dương anh. Nhưng khát vọng của anh, cũng như Diệp Tang đã nói với em. Giang sơn của anh chính là suất lĩnh đệ tử Kiếm tông, đoạt lại vinh quang đệ nhất tông phái trong giới tu hành ở Viêm Hoàng cho Kiếm tông.

Ánh mắt Tiêu Dương toát lên thần thái mãnh liệt, thở ra một hơi:

- Đương nhiên, anh biết tòa giang sơn này cũng không dễ chiếm.

Quân Thiết Anh nhẹ nắm lấy cánh tay Tiêu Dương, dựa vào người hắn.

- Em sẽ không hỏi anh vấn đề như vậy.

Quân Thiết Anh mỉm cười:

- Anh nhìn giang sơn của anh, em sẽ ở bên cạnh anh. Anh giành giang sơn của anh, em cũng sẽ ở bên cạnh anh. Anh chỉ điểm giang sơn, em mỹ nhân làm bạn. Cho nên, anh đừng sợ được giang sơn mà mất mỹ nhân.

Nói xong, Quân Thiết Anh nháy mắt với Tiêu Dương.

Nụ cười như đóa hoa mới nở.

Anh chỉ điểm giang sơn, em mỹ nhân làm bạn.

Không phải tất cả cô gái nào cũng đều hứa hẹn như vậy với người đàn ông của mình.

Tiêu Dương muốn điểm giang sơn, muốn suất lĩnh Kiếm tông trở lại đỉnh cao trong giới tu hành. Quá trình này nhất định sẽ hung hiểm vạn phần. Nhưng cô lựa chọn không chùn bước. Tiêu Dương còn nhớ rõ, giấc mộng ban đầu của đại tiểu thư là đàn tranh, diễn tấu một giai điệu động lòng người.

Vì truyên thừa Quân gia, cô lựa chọn kinh doanh Sơn Hà Thư Họa. Hơn nữa còn đầu nhập tất cả tinh lực, giúp cho Sơn Hà Thư Họa có được chỗ đứng bá chủ trong giới thư họa Viêm Hoàng.

Hôm nay, cô đi theo Tiêu Dương, thậm chí còn cố gắng tu hành. Cô không thích thế giới máu tanh, nhưng nếu bảo cô giết người cô cũng sẽ làm. Bởi vì cô là người phụ nữ của Tiêu Dương, cô nguyện ý làm tất cả vì hắn.

Tiêu Dương dựng một gian nhà đơn giản trên đỉnh núi. Trước ngày khai tông, hắn và Quân Thiết Anh ở lại đây. Ngày nào cũng đi dạo, hái hoa, ngắm mặt trời lặn...

Thời gian từng chút một trôi qua.

Mấy ngày này, Tiêu Dương cũng không tận lực suy nghĩ bất cứ điều gì, lựa chọn cách yên tĩnh, làm bạn với Quân Thiết Anh, bù đắp khoảng thời gian không ở bên cô.

Như keo như sơn.

Giống như trong thế giới này chỉ còn lại hai người. Thiên địa vạn vật cũng vây quanh hai người.

Hết thảy đều theo tâm ý của cả hai.

Ngày 6 tháng 7.

Trước ngày Kiếm tông khai tông một ngày.

Thế giới Thượng cổ hồng hoang, bên trong nhà, hoa phủ kín giường.

Quân Thiết Anh rúc vào ngực Tiêu Dương, gương mặt hiện lên sự hạnh phúc.

- Mấy ngày này chính là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời em.

Tiêu Dương nhẹ nâng cằm Quân Thiết Anh:

- Bây giờ em có muốn cũng không có cơ hội.

- Tại sao?

- Bởi vì từ nay về sau, mỗi một ngày đối với đại tiểu thư cũng đều là những ngày đẹp nhất. Nào còn tâm trí mà nhớ lại chứ.

- Hừ, tiểu thư đồng mà cũng có dũng khí ba hoa. Trừ tiền lương của anh.

Tiêu Dương cầu xin:

- Đừng mà.

Hai người lại bật cười vui vẻ.

Đột nhiên, sắc mặt Quân Thiết Anh đỏ bừng, nhìn Tiêu Dương, do dự một chút rồi nói:

- Tiêu Dương, em có chuyện muốn nói. Tiêu Dương đột nhiên căng thẳng, vội hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Em...

Quân Thiết Anh mím môi, giọng nói rất nhỏ:

- Em có thể đã mang thai đứa con của anh.

Thanh âm rất nhỏ, nhưng qua tai Tiêu Dương lại giống như sấm sét.

Âm ầm nổ vang.

Tiêu Dương mở to mắt, cố gắng ức chế sự phấn khích trong lòng, bắt lấy cổ tay Quân Thiết Anh:

- Hình như không phải hỉ mạch.

Gương mặt Quân Thiết Anh đỏ lên:

- Nào có nhanh như vậy chứ. Chỉ là em cảm nhận được thôi.

Quân Thiết Anh là cảnh giới tiên nhân. Cảm giác của cô đối với cơ thể hiển nhiên là hiểu rõ. Cô có thể biết được cơ thể mình phát sinh biến hóa đầu tiên, cho dù chỉ là một sự thay đổi rất nhỏ.

Nếu cô đã nói ra như vậy, kết quả nhất định không sai.

Tiêu Dương ôm châm lấy Quân Thiết Anh.

Một giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.
Bình Luận (0)
Comment