Chương 1375: Cuộc chiến số mệnh (hạ)
Chương 1375: Cuộc chiến số mệnh (hạ)Chương 1375: Cuộc chiến số mệnh (hạ)
Quyết chiến tại ngọn núi không tên.
Một khắc Vũ Văn Ngang mang theo lửa giận ngập trời rời khỏi Kiếm tông, những hộ long thế gia còn lại cũng đứng lên bỏ đi.
Nếu trận chiến này đã không thể tránh né, vậy thì, thân là một thành viên của hộ long thế gia, hiển nhiên sẽ không lùi bước. Huống chỉ, với thực lực của Kiếm tông ngày hôm nay, bất cứ một hộ long thế gia nào có mặt ngày hôm nay cũng không thể đánh bại Kiếm tông.
Người nào cũng lạnh như băng cất bước ra ngoài.
Chiến ý tràn ngập trong không gian, lan đến tận trời.
Tất cả mọi người đều đứng lên, ngo ngoe muốn động.
Nửa canh giờ sau, một cuộc đại chiến sẽ mở ra.
Trận chiến số mệnh này chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, máu tanh.
Thanh âm như sấm sét bên tai.
Trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, kiếm khí tận trời.
Cánh tay vung lên, hình ảnh như kiếm quang.
Vùi
VùiI
Bạch y như tuyết, thống soái ngàn quân, ánh mắt ác liệt nhìn phía trước.
Trên đài cao, gió thổi qua, lá cờ Kiếm tông bay phấp phới trong gió. Tiêu Dương lạnh lùng đứng chắp tay, nhìn vê phía cổng Kiếm tông. Sau khi tất cả người của hộ long thế gia rời khỏi, Tiêu Dương thu hồi ánh mắt, chậm rãi giơ tay:
Kiếm tông, chiến ý dâng trào.
Rất nhiều ánh mắt tập trung vào người Tiêu Dương.
- Đệ tử Kiếm tông...
Giống như tiếng trống trận rên vang, vang vọng bát phương.
Gương mặt Kỷ Ly tiên nhân hiện lên sát khí, quay sang nhìn Hoa Mãn Lâu bên cạnh, đồng thời gật đầu.
- Xuất phát.
- ĐI.
Đường đường chính chính đánh một trận.
- Kỷ Ly gia gia, các người đi trước đi.
- Lão đại.
Cường giả Kiếm tông đã rời đi hết, lúc này bên cạnh Tiêu Dương chỉ còn lại tiểu thần long.
- Mặc dù em không đối phó được tiên nhân, nhưng người của hộ long thế gia cũng không phải là tiên nhân hoàn toàn.
Không gian dường như cảm nhận được sự khác thường, mây đen phủ xuống, cả thiên địa trở nên u ám. - Các người hãy đi điều tra Hàn Tiên tiên nhân của Thần Tiên Môn đi đâu rồi.
Rất nhiều cường giả của Kiếm tông bước ra ngoài.
Giát Giát và Bạch Húc Húc nhìn nhau:
- Hàn Tiên tiên nhân?
Đối với Hàn Tiên tiên nhân, Tiêu Dương mơ hồ vẫn cảm thấy không yên. Hắn cảm giác sẽ có chuyện gì phát sinh.
Tất cả những người trong giới tu hành đều chạy về phía rừng vô danh.
Bạch Húc Húc cũng không kêm chế được ánh mắt kích động.
- Tôi có nhiệm vụ cho hai người.
Ánh mắt Tiêu Dương đảo qua, trầm giọng nói:
Nếu không có gì đặc biệt, tiểu thần long rất ít khi rời khỏi Tiêu Dương. Cái gọi là "tình huống đặc biệt" cũng chỉ là những lúc đi ăn.
Giát Giát nóng lòng muốn thử, thân sắc chờ mong.
- Lão đại, trận chiến này không được thiếu hòa thượng tôi đấy nhé.
Khi Tiêu Dương và tiểu thần long rời khỏi đài cao, Giát Giát và Bạch Húc Húc nhảy đến:
- Lão đại, không thành vấn đề. Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Giát Giát vỗ ngực:
- Nếu Hàn Tiên tiên nhân dám làm ra những hành động mờ ám, tôi sẽ cho ông ta biết sự lợi hại của hòa thượng này.
- Ngàn vạn lần không được ra tay.
Tiêu Dương lập tức ngăn lại. Với thực lực của Hàn Tiên tiên nhân, Giát Giát và Bạch Húc Húc căn bản không phải là đối thủ của ông ta. Nếu không phải vì phải đánh một trận ở núi vô danh, Kiếm tông phải tập trung tất cả lực lượng, Tiêu Dương sẽ không để cho Bạch Húc Húc và Giát Giát đi điều tra hành tung của Hàn Tiên tiên nhân.
Hai người lĩnh mệnh rời đi.
Lúc này, người còn lại cũng cất bước tiến lên.
- Tiêu Dương.
Dịch Hàn nhìn Tiêu Dương, chắp tay, thần sắc nghiêm túc:
Bọn họ muốn đi theo Tiêu Dương, nhưng họ chỉ là người bình thường, đi theo ngược lại chỉ khiến cho Tiêu Dương thêm gánh nặng mà thôi.
Các cô gái há miệng, muốn nói nhưng lại thôi.
- Chờ tôi chiến thắng trở vê nhé.
Không đợi các cô gái lên tiếng, Tiêu Dương đã mỉm cười nói:
- Đại tỷ, chị và mọi người ở lại Kiếm tông đi.
Mặc dù không biết hộ long thế gia, nhưng đám người Bạch Khanh Thành vừa mới nghe được một số lời từ miệng của đệ tử Kiếm tông, liên hiểu được không ít chuyện tình. Kiếm tông năm đó bị diệt, thủ phạm chính là đám người trước mắt. Ngày đầu tiên khai tông đã đối địch, các cô hiển nhiên là lo lắng rồi. - Đa tạ ý tốt của mọi người. Nhưng trận chiến này, tôi nghĩ mọi người chỉ nên đứng ngoài mà xem. Đây là ân oán trăm năm giữa Kiếm tông và hộ long thế gia, phải để Kiếm tông tự giải quyết.
Tiêu tiên nhân cười nói:
- Cậu có lòng tin chứ?
Tiêu Dương từ ánh mắt của Tiêu tiên nhân nhìn thấy sự bình tĩnh, thản nhiên, lòng tin lại càng nhiều hơn.
Ngay từ ngày đầu tiên hắn tiếp xúc với Tiêu tiên nhân, hắn chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt bối rối của ông.
Từng tiếng bước chân truyền đến.
Tiêu Dương quay đầu nhìn lại. Các cô gái với quân áo đủ màu sắc đang đi đến.
Chúng nữ tụ tập, thiên hình vạn trạng.
Trong mắt các cô không hề có thần thái ghen tuông, chỉ khẩn trương nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương gật đầu nói:
Tiêu tiên nhân lời ít ý nhiêu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tiêu Dương.
- Muốn ta ra tay, cậu cứ nói một câu.
Tiêu Nhu Y bước lên.
- Đương nhiên còn có tôi.
- Mặc dù Dịch gia của tôi đã xuống dốc, nhưng hôm nay cũng muốn trợ giúp cậu một phần lực. Trận chiến này, tôi cũng muốn tham gia.
Diệp Tang là đệ tử Kiếm tông, hơn nữa còn là Ngũ Hành kiếm tiên. Cô không thể không đi theo hắn.
- Các người yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.
Diệp Tang nói.
- Đại tiểu thư, em hãy đi theo luôn.
Tiêu Dương nhìn Quân Thiết Anh, do dự một chút rồi nói. Vừa nói xong, các cô gái khác đều cảm thấy hâm mộ. Các cô nghĩ, lúc này Tiêu Dương mang Quân Thiết Anh theo, đủ để thấy được địa vị của Quân Thiết Anh trong lòng hắn. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong lòng các cô gái. Còn bản thân Tiêu Dương lại lo lắng câu nói trước khi rời đi của Hàn Tiên tiên nhân. Hắn lo Quân Thiết Anh ở lại Kiếm tông sẽ gặp nguy hiểm gì đó. Chỉ có ở bên cạnh hắn, hắn mới kịp thời ứng đối hết thảy.
Quân Thiết Anh gật đầu.
- Hừ, nếu mọi người hâm mộ chị Thiết Anh, vậy thì mau sinh cho Tiêu Dương một em bé đi.
Tiểu công chúa chỉ sợ thiên hạ không loạn, liền đùa một câu.
- Cái gì?
Các cô gái cả kinh, ánh mắt tập trung vào người Quân Thiết Anh.
- Thiết Anh...
Bạch Khanh Thành mở to mắt, không che giấu được sự vui mừng lẫn sợ hãi:
- Em... em mang thai rồi sao?
Sắc mặt Quân Thiết Anh đỏ bừng, gật đầu.
Tiêu Nhu Y sở dĩ biết chuyện Quân Thiết Anh mang thai là chính miệng Quân Thiết Anh nói cho cô biết. Bởi vì Tiêu Nhu Y có thể nói là một đan sư siêu cấp. Quân Thiết Anh muốn Tiêu Nhu Y nói cho cô biết tình trạng sức khỏe của mình. Trong khoảng thời gian này, Quân Thiết Anh cảm giác cơ thể của mình xảy ra rất nhiều thay đổi. Từ giấc mộng của cô ở bệnh viện, dùng trái tim của cô để cứu sống Tiêu Dương, cô cảm thấy cơ thể của mình có đôi khi lạnh như băng.
Nhưng loại cảm giác này rất nhanh biến mất, Quân Thiết Anh cũng không nói qua cho Tiêu Dương biết.
Lúc này, ánh mắt các cô gái nhìn Tiêu Dương lại trộn lân các loại u oán.
Tiêu Dương thấy tình huống không ổn, vội vàng mang theo Quân Thiết Anh và Diệp Tang, tạm biệt những người khác, sau đó cùng với Tiêu Nhu Y và Tiêu tiên nhân đến ngọn núi vô danh.
Núi non trùng điệp, tiếng côn trùng kêu vang, thậm chí mơ hồ truyền đến thanh âm không khí bị chấn động.
Mây đen giăng đầy, thiên địa càng lúc càng âm u.
Từng đạo thân ảnh bay vút về phía trước, lướt nhanh qua khu rừng tươi tốt, rất nhanh một ngọn núi bình thường chẳng có gì lạ xuất hiện trong tầm mắt.
Ngọn núi quá mức bình thường, lại hẻo lánh, bởi vậy nó không có tên.
Nhưng hôm nay, tại ngọn núi vô danh này, nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của giới tu hành.
Cả ngọn núi, ngoại trừ hộ long thế gia và người của Kiếm tông, những người còn lại của giới tu hành đều không xuất hiện.
Đứng từ xa nhìn lại.
Một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống.
Gọt ngọn núi thành một khoảng đất bằng mấy trăm thước.
Đám người Kỷ Ly tiên nhân hạ xuống, ánh mắt ác liệt, khí thế kinh thiên.
Đối diện cũng có một luồng năng lượng mênh mông phô thiên cái địa lao đến.
Bên trong khu rừng, hai cô gái một trái một phải sóng vai bước cùng Tiêu Dương.
Bỗng nhiên, cái cảm giác quái dị một lần nữa xuất hiện trong người Quân Thiết Anh.
Trong nháy mắt lạnh như băng.
Người đang đi đột nhiên lảo đảo một cái.
- Đại tiểu thư.
Tiêu Dương vẫn luôn chú ý tình huống của Quân Thiết Anh, thấy vậy liên bước nhanh đến đỡ lấy cô. Hắn cũng cảm nhận được cơ thể của Quân Thiết Anh lạnh như băng, nhưng giây tiếp theo, cảm giác lạnh như băng này hoàn toàn biến mất.
Là ảo giác sao?
Tiêu Dương giật mình, vội bắt mạch cho Quân Thiết Anh, vận khí tìm kiếm nhưng lại không điều tra ra được bất cứ chỗ nào không ổn.
- Đại tiểu thư, chẳng lẽ hàn độc trong cơ thể em còn chưa được thanh trừ hết?
Tiêu Dương cau mày nói.
- Em không sao.
Quân Thiết Anh cười nói: - Anh cũng đừng lo lắng.
- Thiết Anh, vừa rồi cô bị làm sao vậy?
Diệp Tang cũng hỏi một câu.
- Không sao, có lẽ chưa bao giờ đi nhanh như vậy nên hơi thở không được ổn định.
Quân Thiết Anh mỉm cười. Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Dương vẫn lo lắng như cũ, Quân Thiết Anh nắm tay Tiêu Dương:
- Anh yên tâm đi, nếu em cảm thấy có chỗ nào không ổn, em nhất định sẽ nói cho anh biết. Bây giờ sức khỏe đã không còn là của một mình em nữa...
Ánh mắt Quân Thiết Anh hiện lên sự chờ mong:
- Em muốn sinh cho Tiêu gia một đứa trẻ mập mạp.
Tiêu Dương ôm eo Quân Thiết Anh, lúc này, Tiêu tiên nhân và Tiêu Nhu Y cũng quay đầu lại. Tiêu Dương vội đem chuyện vừa nãy phát sinh trên người Quân Thiết Anh nói lại một lần. Tiêu Nhu Y vội vàng kiểm tra tình huống cho Quân Thiết Anh, sau đó hỏi:
- Thiết Anh, sức khỏe của chị không có việc gì chứ?
Tiêu tiên nhân trâm tư một chút, cũng không nghĩ không ra tại sao trên người Quân Thiết Anh lại phát sinh tình huống lạnh như băng trong thời gian ngắn đến như vậy.
Tiêu Dương chỉ có thể cố nén sự lo lắng, hít sâu một hơi, tiếp tục chạy đi.
Sau mười phút, ngọn núi vô danh xuất hiện trước mắt.
Trên ngọn núi này hôm nay giống như được chôn hỏa dược, tùy thời có thể phát sinh nổ mạnh.
Người vây xem xung quanh cũng không ít.
Thân ảnh Tiêu Dương như gió, lướt thẳng lên đỉnh núi.
Thân ảnh rơi xuống trước mặt đám người Kỷ Ly tiên nhân, giương mắt thoáng nhìn. Lúc này, đám hộ long thế gia cũng đã đến rồi.
Sát khí ngập trời.
Ánh mắt của Vũ Văn Ngang trong khoảnh khắc tập trung trên người Tiêu Dương.
Đại chiến sắp mở ra.