Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1369 - Chương 1376: Tiêu Dương Chiến

Chương 1376: Tiêu Dương chiến Chương 1376: Tiêu Dương chiếnChương 1376: Tiêu Dương chiến

Gió núi nổi lên, áo trắng tung bay. Đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, bóng dáng đám cường giả Tiên Nhân Hộ Long thế gia Vũ Văn Ngang, Công Tôn Minh Sách, Ngạo Thương đều đã tới.

Không ai biết Công Tôn Minh Sách cũng là người của Kiếm Tông. Đương nhiên Tiêu Dương cũng không có ý định để bại lộ thân phận của tiền bối Tiểu Ngũ trong trận chiến này.

Ánh mắt đảo qua, cường giả như mây.

Đôi mắt Tiêu Dương hơi kinh ngạc nhìn thây Côn Tông chưa có trong đám Hộ Long thế gia.

Đồng tử hắn co rụt lại, lập tức truyên âm cho Kỷ Ly tiên nhân.

Chỉ chốc lát sau, giọng Kỷ Ly tiên nhân vang lên bên tai Tiêu Dương.

- Ta đã kiểm tra rồi. Bốn phía cũng không có hơi thở của Đàm Mộc tiên nhân của Côn Tông.

Đàm Mộc tiên nhân là cường giả dẫn đội lần này của Côn Tông, thực lực là Tiên nhân cấp bốn đỉnh phong.

Đôi mắt Hoa Mãn Lâu bừng sáng, nhìn Vũ Văn Ngang chăm chú:

- Là thể chờ đợi được khiến Kiếm Tông các người lại bị diệt vong lần nữa.

Một đóa hoa hiện ra, tung bay nhẹ nhàng trước mặt mọi người.

Vũ Văn Ngang giơ ngang cự phủ, hừ lạnh một tiếng:

Diệp Tang là Ngũ Hành kiếm tiên, Quân Thiết Anh đã được cao nhân chỉ điểm. Thực lực của hai cô gái hợp sức đồng thời cũng không thể khinh thường. Để đảm bảo an toàn, Tiêu Dương còn bố trí Tiểu Thần Long đứng cạnh các cô.

- Ha ha.

Lông mày Tiêu Dương hơi nhíu lại, thầm nghĩ rốt cục Côn Tông rời khỏi trận đấu này thật hay còn có mưu đồ khác.

- Chỉ sợ ông không có năng lực này!

Bỗng nhiên một bóng búa lớn tràn ngập trời đất chợt bổ tới, lóe sáng lạnh, cắt ngang bầu trời, bổ về phía mọi người Kiếm Tông.

Hai cô gái Diệp Tang và Quân Thiết Anh đứng bên cạnh Tiêu Dương.

- Không thể chờ đợi, muốn tìm chết thế sao?

- Chỉ bằng một thằng ranh vắt mũi chưa sạch như mày mà cũng dám nói à? Bổn tiên đoán Kiếm Tông đề cử mày ra làm tông chủ lần này chẳng qua là muốn mày làm quỷ chết thay thôi! Ha haI

Tiếng vang trong trẻo truyền ra, ánh búa biến mất hoàn toàn.

Một bóng người nặng nề rơi âm xuống, tay câm Lưu Tinh Chùy, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lạnh sắc bén! Đây là một gã tiên nhân cấp hai tới từ Lưu Tinh Tông, tên là Vọng TinhI

Tiêu Dương cất bước, khí thế tăng vọt.

Một tràng cười tùy ý vang vọng đỉnh núi vô danh. Giọng nói mang theo vẻ khinh miệt truyền lại:

- Vậy thì rõ là bắt nạt người khác rồi.

Không ít người trong giới tu hành vây xem phía xa xa đều cảm thấy máu huyết sôi trào. Một trận chiến này đã không thể tránh né. Nhưng bọn họ cũng không ngờ nó lại dứt khoát tới vậy! Hai bên cũng không muốn nói nhảm nhiều với đối phương, trực tiếp dùng chiến đấu để quyết định vận mệnh!

- Thế nào? Đường đường là tông chủ Kiếm Tông mà không dám tiếp nhận cả một cuộc khiêu chiến nho nhỏ sao?

- Tông chủ Kiếm Tông, có dám tiếp nhận khiêu chiến của ta hay không?

Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Vọng Tinh tiên nhân càng đậm, giống như đã nhìn thấy được cảnh tượng Tiêu Dương tan xương nát thịt dưới Lưu Tinh chùy của y. Nhưng khi khóe mắt Vọng Tinh tiên nhân nhìn về phía mọi người Kiếm Tông, đồng tử y hơi co lại. Y không nhìn thấy bất cứ một tia lo lắng nào trong ánh mắt đám người Kiếm Tông đứng phía trước lưng Tiêu Dương.

Lưu Tinh chùy trong tay Vọng Tinh tiên nhân vung lên, chỉ vào Tiêu Dương, cười trêu tức:

Trái tim Vọng Tinh tiên nhân hơi thu liễm lại một chút, vẻ mặt chăm chú đánh dấu Tiêu Dương.

Chẳng lẽ tông chủ Kiếm Tông có chỗ nào hơn người sao?

Chiến ý của đám người dâng trào, mười phần tự tin.

Giọng nói truyền khắp phạm vi mười dặm, vang tận mây xanh!

Ánh mắt Tiêu Dương liếc lại, bỗng nhiên cười:

- Tôi đã nói là đánh một trận thì có làm sao?

Tiêu Dương bước lên mấy bước.

- Vọng Tinh tiên nhân khiêu chiến tông chủ Kiếm Tông? Chậc chậc, thật sự là tình huống thú vị. Y là tiên nhân cấp hai, mà theo tôi biết, thật ra tông chủ Kiếm Tông lại không phải Kiếm tiên.

Ngạo Thương tiên nhân đã không thể chờ đợi được nữa, cao giọng cười lạnh:

Ánh mắt mọi người đều mang theo sự chờ mong, đợi Tiêu Dương đáp lại.

- Kiếm Tông phía sau hắn cường giả như mây, chưa chắc đã muốn tiếp nhận sự khiêu chiến của Vọng Tinh tiên nhân. Nhưng một khi lùi bước thì khí thế sẽ rơi xuống một bậc.

Vẻ mặt Tiêu Dương thản nhiên bình tính, đứng ở mười mét trước mặt Vọng Tinh tiên nhân, phong độ vung tay nói:

- Xin mời.

- Đồ nhi, cần gì phải khách sáo với y như vậy chứ!

Bạch phát ma tôn không nén nổi, lẩm bẩm tiếng.

Tiêu Dương cười:

- Con sợ y không ra tay trước thì sẽ không có cơ hội ra tay nữa.

Tự tin mãnh liệt.

Khuôn mặt Vọng Tinh tiên nhân lập tức nổi lên lửa giận, bước bịch một tiếng. Ngọn núi dưới chân y nổ vang, bị đánh tả tơi mấy thước. Thân thể y vọt tới như mũi tên, Lưu Tỉnh chùy trong tay vung lên, khí thế như sóng gió ngập trời. Đầu chùy nặng nề lúc này bỗng biến ảo thành một con mãnh thú, rít gào lao tới.

- Bào Hổ Chùy!

Trước đó không hề có chút dấu hiệu báo trước.

Lực lượng hùng hậu mênh mông, mạnh mẽ bộc phát như núi lớn trong tích tắc. Một cánh tay, một nắm đấm trong khoảnh khắc dường như che phủ cả bầu trời này.

Chích Thủ Già Thiên!

Bất Diệt Viêm Quyền!

Trong tích tắc, một quyền tạo nên xu thế như thạch phá thiên kinh.

Vọng Tinh tiên nhân là tiên nhân cấp hai, lại vận dụng Lưu Tinh chùy tấn công mạnh mẽ như vậy. Một người của Kiếm Tông chưa đạt tới Kiếm tiên lại dám đối đầu trực tiếp, đúng là quá không biết tự lượng sức mình rồi!

Đây là ý niệm toát ra trong đầu rất nhiều người trong nháy mắt này.

Kể cả Vọng Tinh tiên nhân, giờ phút này cũng lộ nụ cười nanh ác!

Vốn tưởng tông chủ Kiếm Tông có chỗ nào không tầm thường, hiện tại xem ra là một kẻ ấm đầu.

Lực lượng trong tay Vọng Tinh tiên nhân mạnh thêm vài phần, tiếng rít gào giống như có thể xé rách không gian này.

Y muốn dùng một chiêu giải quyết xong trận chiến.

Khoảng cách giữa hai bên được rút ngắn trong nháy mắt. Khi chưa tới hai mét, đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Dương đột nhiên bùng lên khí thế ngập trời kinh người!

Giống như có ngọn núi đột nhiên giáng từ trên trời xuống, khiến người ta cảm thấy áp bách.

Vung đấm!

Đồng tử không ít người chấn động mãnh liệt.

Hắn điên rồi sao?

Tiêu Dương bước khẽ một bước, bất ngờ đối đầu trực tiếp!

Mọi người trợn to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào trận chiến này.

Táo bạo dứt khoát, oanh kích mạnh mẽ.

Tiếng như hổ gầm, trấn động núi rừng, đất rung núi chuyển.

Không ai ngờ được rằng một thân thể dỏng dỏng, thậm chí còn có vẻ hơi gầy kia lại ẩn chứa lực lượng thân thể kinh thiên như vậy.

Xi Vưu luyện thể, thân thể thành tiên!

Giết địch không nhất định phải dùng kiếm.

Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh như băng, ẩn chứa sát khí mãnh liệt.

Trận chiến đầu tiên nếu đối phương đã ra mặt khiêu khích như vậy, mình phải thắng cho dứt khoát!

Bịch bịch bịchI

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Tiêu Dương chỉ dựa vào lực lượng nắm đấm, bất ngờ đánh thẳng vào Lưu Tinh chùy mà Vọng Tỉnh tiên nhân đánh ra.

Lấy quyền đối chùy.

Không rơi xuống hạ phong!

Một loạt tiếng động kinh hãi trong khoảnh khắc vang vọng trong phạm vi vài dặm quanh đỉnh núi vô danh.

- Trời ạI - Khó tinl

- Thân thể thành tiên! Nhất định là thân thể thành tiên mới có được lực lượng thân thể cường đại như vậy! Khiến người ta quá khó tưởng tượng nổi rồi. Một kiếm tu có thân thể thành tiên, một công một thủ, quả thực là không có chút tỳ vết nào nữa.

Mà người kinh hãi nhất chính là bản thân Vọng Tinh tiên nhân.

Trong nháy mắt va chạm, y cảm nhận được một luồng lực lượng kinh khủng truyền thẳng từ Lưu Tinh chùy tới, chấn động cánh tay mình!

Sau mấy lần oanh kích liên tiếp, y kinh ngạc phát hiện ra, thân thể tông chủ Kiếm Tông trước mắt này có lực lượng còn mạnh hơn cả Lưu Tinh chùy mà mình đánh raI

Âm ầm ầm!

Bóng dáng Tiêu Dương mượn thế ập tới, trong tích tắc liền tấn công Vọng Tinh tiên nhân điên cuồng. Mọi người vây quanh bốn phía không nén nổi kêu lên kinh ngạc. Vọng Tinh tiên nhân là tiên nhân cấp hai, giờ phút này không ngờ bị tông chủ Kiếm Tông công kích rồi áp chế.

Đệ tử Kiếm Tông trên ngọn núi vô danh đều lộ ánh mắt nóng bỏng, hận không thể đứng dậy hô tol

Bọn họ cũng không cần phải đợi quá lâu.

Vọng Tinh tiên nhân cố gắng phản kích Tiêu Dương, vung Lưu Tinh chùy trong tay lên, bí mật mang theo lực lượng tinh thần dày đặc.

Nhất Niệm Hám Hồn!

Trong nháy mắt, Tiêu Dương đánh nát lực lượng tinh thần này, đồng thời bóng quyền chấn động trời cao, âm một tiếng đánh lên cổ tay Vọng Tinh tiên nhân.

Bóng dáng tiến công như tia chớp!

Trong lòng Vọng Tinh tiên nhân kinh hãi, còn đang chuẩn bị, nhưng lúc này trong đầu lại xuất hiện một luồng lực lượng như dùi nhọn, đâm phá Đạo lực!

Hám Đạo Thuật, Băng Thiên Diệt Hồn!

Trong nháy mắt khi khuôn mặt Vọng Tỉnh tiên nhân tái đi, một nội một ngoại đã giáp công tới.

Thế công như thủy triều, âm ầm đánh trúng cổ tay Vọng Tinh tiên nhân.

Lưu Tinh chùy rời tay bay thẳng ra ngoài, đánh lên vách đá ầm một tiếng, bộc phát ra tiếng nổ vang.

Vù vù vù vùi

Tiêu Dương được thế không buông, đôi mắt lóe lên sát khí ác liệt, trong phút chốc vung kiếm!

Mười mấy thanh Thiên Hoàng Thần Kiếm bắn thẳng ra, xoạt một tiếng liền đánh về phía Vọng Tinh tiên nhân.

Vọng Tinh tiên nhân khó khăn lắm mới ngăn cản được một đòn tấn công của Hám Đạo Thuật, giờ phút này thế công của Tiêu Dương đã lại ập tới, trong ánh kiếm vô tận còn ẩn chứa những giọt mưa bụi.

Thiên Kiếm Tề Phi dung hợp Tà Phong Tế Vũ của Hám Đạo Thuật!

Ngay từ đầu Vọng Tinh tiên nhân chỉ dùng toàn bộ tinh thần chăm chú ngăn cản thế công của Thiên Hoàng Thần Kiếm. Nhưng một giây tiếp theo, sắc mặt y tái đi. Một giọt mưa bụi lại giống như bùa đòi mạng vô hình!

Trước mắt bao nhiêu người, không ngờ Vọng Tinh tiên nhân liền phun ngay một ngụm máu tươi! Trên người y cũng không có thần binh loại hình phòng ngự.

Chỉ dựa vào lực lượng bản thân để chống đỡ công kích.

Tiên linh khí hộ thể, nhưng lúc này Tiêu Dương lại tấn công cả hai đường.

Đồng tử của Vọng Tỉnh tiên nhân lộ vẻ hoảng sợ, nhanh chóng rút lui. Nhưng giờ khắc này trong tay Tiêu Dương đã cầm thanh Thiên Hoàng Thần Kiếm.

Ánh kiếm sáng như ngọc, tỏa khắp ngọn núi vô danh.

Thanh Liên Kiếm Cai

- Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh! Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành!

Một kiếm phá diệt, xuất kích như điện!

Ánh kiếm hoa mỹ giống như làm một đóa hoa sen nở rộ giữa không trung, trong tích tắc đã chém tới.

Mũi thần kiếm cắt đứt yết hầu Vọng Tinh tiên nhân đang bỏ chạy trốn chết!

Đi đời nhà mai

Thiên Hoàng Thần Kiếm trong tay Tiêu Dương thuận thế đâm một cái, xuyên qua lồng ngực Vọng Tinh tiên nhân!

Thân thể đứng giữa không trung, đôi mắt trầm tĩnh sáng lên, khí thế ác liệt bức người, sát khí ngập trời như cầu vồng!

Áo trắng chói mắt, chiếu sáng đôi mắt mọi người!

Trong tích tắc này, hình ảnh như dừng lại. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào nó.

Một tay Tiêu Dương giơ kiếm, mũi kiếm mang theo thi thể Vọng Tinh tiên nhân. Từng giọt máu tươi nhỏ xuống, rơi lên ngọn núi vô danh.

Đây là máu tươi của tiên nhân đầu tiên thuộc Hộ Long thế gia mà ngọn núi vô danh được uống.

Trong trời đất âm u, ánh mắt Tiêu Dương chậm rãi đảo qua mọi người vây quanh bốn phía. Bống hắn giơ cao cánh tay, cất giọng nói:

- Các người đã thấy rõ rồi chứt

Tiếng nói vừa dứt, không ít người thuộc Hộ Long thế gia ở xa xa tái mặt theo tiêm thức, căn bản không kịp ngăn cản Tiêu Dương.

Quần áo trên người Vọng Tỉnh tiên nhân bị Tiêu Dương vận khí chấn nát ngay!

Ở chỗ trái tim, nơi mũi kiếm xuyên thấu bất ngờ hiện lên dấu hiệu Thất Tinh màu đen như mực!

Ma môn, Thất Tinh Ma Thail

Trong phút chốc, mọi người vây quanh ngọn núi vô danh ở xa xa đều bộc phát tiếng hô kinh hãi, khó có thể tin nổi.
Bình Luận (0)
Comment