Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1471 - Chương 1478: Đến Đây Nhận Lấy Cái Chết

Chương 1478: Đến đây nhận lấy cái chết Chương 1478: Đến đây nhận lấy cái chếtChương 1478: Đến đây nhận lấy cái chết

Khi nguy cơ đến gần, thực lực tổng bộ Kiếm tông lại yếu kém nhất. Hắc Điệp Thiên Ma tự mình suất lĩnh ma quân, nhất định sẽ trùng kích Kiếm tông mãnh liệt. Mặc dù phòng ngự Kiếm tông không kém, nhưng Hắc Điệp Thiên Ma Lưu Gia Ni lại như vào chỗ không người, có thể thấy được thực lực của cô cường đại như thế nào.

Một đêm không ngủ.

Ngày thứ hai, khi mặt trời ló dạng, tại một ngọn núi cách Kiếm tông năm mươi dặm, có người thỉnh thoảng chạy đến, lựa chọn một vị trí tương đối có lợi, nhìn vê khu rừng cách đó không xa.

Nơi này là nơi Công Tôn Nguyên Dạ khiêu chiến Tiêu Dương.

Mặt trời dân dần dâng cao, dưới ánh nắng chói chang, bóng người càng lúc càng nhiều.

Tất cả mọi người đều chờ mong cuộc đại chiến sắp đến.

Hai bên còn chưa đến.

Đại điện Thương tông.

Nhưng càng bình tĩnh, Tiêu Dương lại càng cảm giác có một dòng chảy ngầm đang bắt đầu khởi động.

- Tổng bộ hôm nay có rất nhiều cường giả tọa trấn. Các môn phái đều tập trung ở đó, hẳn sẽ không có biến.

Phương Tông lên tiếng.

Tiêu Dương khế cau mày, tự nói:

- Ma Môn không hề có bất kỳ động tĩnh nào.

Bất luận Công Tôn Nguyên Dạ có ý gì, hôm nay, một khi y xuất hiện, sẽ không cho y quay về. Ánh mắt Bạch Vô Cực thỉnh thoảng hiện lên sát khí. Thần binh thông linh cũng nên quy về nguyên chủ rồi.

- Chỉ còn một canh giờ nữa.

- Tiêu minh chủ, thời gian cũng đã đến rồi.

- Tổng bộ bên kia cũng không có gì thay đổi.

Đạm Thai Kính Huyền nói:

Trong lòng cảm thấy bất an.

- ĐI.

Hai bên đều sóng êm biển lặng.

Mặc dù còn lại đến một canh giờ, nhưng đại điện Thương tông cách nơi quyết chiến đến năm mươi dặm.

Bạch Vô Cực lên tiếng, ánh mắt hiện lên sự chờ mong.

Tiêu Dương thu liễm tinh thân, huy động cánh tay:

Hai người va chạm, hiển nhiên sẽ làm người khác mong chờ vạn phần.

Một người là thiên tài kinh thế vừa mới nổi tiếng gần đây, Kiếm tông chí tôn.

Rất nhanh nhiều ánh mắt tập trung lại.

Thời gian thong thả trôi qua. Không ít người hít một hơi khí lạnh, kinh hô lên:

Từng đạo thân ảnh cường giả lướt đi, vượt qua núi non, bay về phía xa.

- Tiêu Dương gặp nạn, Kiếm tông gặp nạn rồi.

Thần sứ có danh hiệu "người chấp pháp" trong giới tu hành, uy vọng cực cao. Người bình thường không biết thân sứ và Ma Môn có quan hệ với nhau. Lúc này thần sứ đi cùng với Công Tôn Nguyên Dạ, tất nhiên nghĩ đến bởi vì Công Tôn nhất mạch bị diệt vong, thần sứ đến là vì muốn cấp cho Công Tôn nhất mạch một công đạo.

- Thì ra thân sứ chính là chỗ dựa của Công Tôn Nguyên Dạ.

Giới tu hành tập trung xung quanh khu rừng bàn tán càng lúc càng nhiều. Thậm chí có người nổi hứng bày ra chuyện đánh cuộc thắng thua.

- Là Công Tôn Nguyên Dạ.

- Không sai, chính là y. Y đến cùng ai vậy?

- Lưng đeo thân xích, là thân sứ.

Một người lại càng thêm yêu nghiệt, người thừa kế Thương tông.

Bỗng nhiên một tiếng hô vang lên.

- Nhìn kìa, có người đến.

Huống chi, song phương còn có thù hận không chết không thôi.

Có người cảm thán nói.

Đi cùng Công Tôn Nguyên Dạ là Kim Mi thần sứ và hai thần sứ khác.

Cách khu rừng năm trăm dặm, ba thần sứ và một đám ngân y nhân dừng lại. Công Tôn Nguyên Dạ bay lên, tốc độ như chim, nhảy lên một cây cao nhất, quét mắt nhìn bốn phía, sau đó vận khí rống to lên.

- Tiêu Dương, lăn ra đây chịu chết đi.

Lăn ra đây chịu chết.

Thanh âm chấn triệt tận trời, mang theo sát khí, như kinh lôi cuồn cuộn, phô thiên cái địa.

Màng tai mọi người rung lên, ánh mắt mở to vài phần, ức chế không được một trận kích động, trong lòng mang theo sự chờ mong. Cuộc chiến còn chưa bắt đầu đã nồng nặc hỏa dược. Có thể thấy được, cuộc chiến một khi bộc phát sẽ là một hồi long tranh hổ đấu như thế nào.

Trong lòng mọi người cũng có thể cảm nhận được thần sắc phẫn nộ của Công Tôn Nguyên Dạ.

Có thể nghĩ, Công Tôn nhất mạch như mặt trời ban trưa lại bị tiêu diệt, Công Tôn Nguyên Dạ làm sao mà có thể thừa nhận đả kích như vậy được?

Dưới ánh mặt trời, hai đạo thân ảnh giằng co, trong không khí lan tràn hỏa dược nồng đậm.

Hôm nay, hết thảy đều đã được trả lại.

Năm đó Kiếm tông diệt vong, các đệ tử Kiếm tông chạy trốn xung quanh, bọn họ cũng đã trở thành "dư nghiệt Kiếm tông".

Xưng hô này nghe qua có chút quen thuộc.

Gương mặt Công Tôn Nguyên Dạ lập tức lạnh như băng, ánh mắt lóe lên tinh mang tàn nhẫn.

Giọng nói nghe chói tai vô cùng. - Uy phong của ngươi đi đâu rồi.

Thanh âm không ngừng vang vọng.

Rốt cuộc, từ bầu trời phía xa truyền đến tiếng huýt gió, trực tiếp cản lại thanh âm của Công Tôn Nguyên Dạ.

- Om sòm.

Một tiếng quát lạnh từ xa truyền đến.

Một thân ảnh xuất hiện cách khu rừng trăm thước.

Bạch y chói mắt, mái tóc màu đen, ẩn chứa thần quang, khí định thân nhàn, gương mặt tuấn lãng hiện lên lãnh ý, nhìn chằm chằm Công Tôn Nguyên Dạ:

- Ngươi chính là dư nghiệt của Công Tôn nhất mạch?

Dư nghiệt Công Tôn!

- Còn không chịu cút ra nhận lấy cái chết.

- Kiếm tông Tiêu Dương, dám ra đây đánh một trận không?

Công Tôn Nguyên Dạ khí thế tận trời, không ai bì được, ánh mắt ác liệt đảo qua từng góc bốn phía, khóe miệng nhếch lên:

Tiêu Dương còn chưa đến.

Lấy của người thì phải trả cho người thôi.

Còn Kiếm tông, năm đó không phải cũng như vậy sao?

Một bên khác, trên một ngọn núi cách tổng bộ Kiếm tông hơn mười dặm.

Một loạt các ngân y nhân xếp hàng dày đặc, thân sắc nghiêm nghị lạnh như băng. Bộ ngân y chiếu sáng dưới ánh mặt trời, mặt của ai cũng không thay đổi, cầm huyết ma lợi khí trong tay. Ám khí ngày càng nhiều, tản ra quang mang màu đỏ trong không gian.

Vùi

Trên ngọn núi, mấy đạo thân ảnh lướt đến.

Áo lam, lưng đeo thần xích.

Có hơn mười vị thân sứ.

Lúc này, ánh mắt của bọn họ đều không thể chờ đợi được.

- Giương đông kích tây, đây là một chiêu quá tuyệt vời.

- Cuộc chiến bên kia hẳn sắp bắt đầu rồi. Mặc kệ Công Tôn Nguyên Dạ thắng hay thua cũng không quan trọng. Cho dù bọn họ nhận được tin tức tổng bộ Kiếm tông bị đánh lén, nhưng nước xa sẽ không cứu được lửa gần.

- Còn nửa canh giờ nữa.

Cửu Miểu thần sứ cười lạnh:

- Thật không nghĩ đến, một trăm năm sau, Kiếm tông lại bị diệt lần nữa. Lúc này nhất định phải trảm thảo trừ căn, không để Kiếm tông bất cứ một cơ hội xoay người nào.

- Ta rất chờ mong sau khi Tiêu Dương trở về sẽ nhìn thấy vẻ đổ nát của Kiếm tông như thế nào.

Các thần sứ cười ha hả, như muốn xả đi sự nghẹn khuất trên đỉnh Thái Sơn ngày đó. Theo sau, ánh mắt mọi người cùng nhìn vê một chỗ.

Quần áo màu tím hiện lên khí tức tôn quý, thân hình tuyệt mỹ không gì ngăn trở, tản ra mị lực khiến người khác thần hồn điên đảo. Mặt nạ bướm màu đen tinh xảo, ánh mắt như làn thu thủy, câu hồn nhiếp phách.

Lúc này, trong lòng rất nhiều thần sứ đều dâng lên sự kính sợ.

Hắc Điệp Thiên Ma.

Trong Ma vực, có thể được phong là thiên ma, đều là cường giả thống trị một phương.

Năm đó, đệ nhất Ma vực là Minh Đồng Thiên Ma.

Lúc này, Lưu Gia Ni mặt không chút thay đổi. Bởi vì tu luyện thần công, mị lực trên người cô cứ tự nhiên mà tràn ra chứ không phải do cô cố tình tạo nên.

Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi rất nhiều thân ảnh.

Tất cả mọi người đều chờ Hắc Điệp Thiên Ma ra lệnh.

Lưu Gia Ni nhìn phía xa, một lát sau phát ra tiếng thở dài không ai biết được.

Tiếng nói khác nhau, thân phận khác nhau.

Nhất định phải gặp nhau trong chiến đấu.

Không còn lựa chọn nào khác.

- Xin lỗi.

Trong lòng mặc niệm một tiếng, cánh tay Lưu Gia Ni vung lên, cánh tay trắng như tuyết dưới ánh nắng run rẩy một chút.

Sau đó hạ xuống.

- Xuất phát.

Trong khoảnh khắc, sát khí trên ngọn núi nhanh chóng dựng lên.

Thẳng đến tổng bộ Kiếm tông.

Gió lớn nổi lên.

Ánh mặt trời chiếu xuống.

Buổi trưa đã đến.

Âm! Âm.

Hai luồng khí thế mạnh mẽ va chạm nhau, trong khoảnh khắc cả khu rừng trở thành một vùng biển cả, cành lá lay động như sóng biển chồm đến.

Sắp bắt đầu rồi.

Ánh mắt mọi người đều rung lên, ngừng hô hấp, mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm phía trước.

Công Tôn Nguyên Dạ đánh ra thần thương trong tay, khí tức lợi hại tràn ngập thiên địa. Cây cối chung quanh bị bẽ gẫy, ánh mắt tựa như độc xà nhìn thẳng Tiêu Dương, khóe miệng vung lên:

- Hãy đến đây nhận lấy cái chết.

- Cuông vọng vô tri.

Tiêu Dương liếc nhìn Công Tôn Nguyên Dạ, khí thế trên người cũng dâng cao. Một đạo quang mang màu vàng bắn thẳng lên trời, bí mật mang theo khí tức lợi hại. Kim thương.

Mọi người xung quanh đều mở to miệng.

Trong khoảnh khắc thừ người ra.

- Thì ra là Kim thương.

- Thật khó tin.

- Đây là thần binh thông linh vốn nên thuộc về Thương tông. Nằm trong tay địch nhân, đúng là một sự châm chọc thật lớn.

Công Tôn Nguyên Dạ không tự chủ được mà giật mình, ánh mắt nhất thời không rời khỏi Kim thương trong tay Tiêu Dương, trong lòng xuất hiện một ước muốn mãnh liệt, giống như có một thanh âm nào đó rít gào trong linh hồn:

- Đó lá của ta, là của ta.

Âm.

Khí tức đầy trời, kinh thế hãi tục.

Công Tôn Nguyên Dạ phát động công kích đầu tiên, thế công ác liệt như muốn trực tiếp cắn nuốt Tiêu Dương.

- Ngươi không có tư cách có được Kim thương.

Thần thương trong tay Công Tôn Nguyên Dạ rung lên, huyễn hóa hàng vạn hư ảnh, phô thiên cái địa cuốn đến bốn phương tám hướng. Trong chớp mắt này, Tiêu Dương cảm giác được có một luồng áp lực vô cùng mạnh mẽ đến từ tiên nhân tầng cao.

Sức mạnh tâng năm đỉnh phong.

Tiêu Dương nắm chặt Kim thương trong tay.
Bình Luận (0)
Comment