Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1474 - Chương 1481: Phượng Hoàng

Chương 1481: Phượng hoàng Chương 1481: Phượng hoàngChương 1481: Phượng hoàng

Bên trong trận không chết không thôi, kịch chiến bộc phát. Các đại mãnh thú thượng cổ liên thủ tạo thành trận pháp mãnh thú, ngưng tụ tất cả lực lượng oanh kích Công Tôn Nguyên Dạ. Trong thời gian ngắn đã chiếm thế thượng phong. Khí thế của Công Tôn Nguyên Dạ bị đè ép, còn mãnh thú thì tiếp tục đánh sâu vào, khiến cho Công Tôn Nguyên Dạ nhất thời khó phát huy được sức mạnh bản thân.

Âm.

Trong toàn bộ đại trận, khí tức mạnh mẽ tàn phá chung quanh. Mặc dù đã có trận pháp ngăn cản với bên ngoài, nhưng người vây xem vẫn cảm nhận được áp lực mơ hồ. Khi nhìn Tiêu Dương, ánh mắt không ức chế được thần sắc nóng bỏng. Trong toàn bộ giới tu hành Viêm Hoàng, thậm chí là cả địa cầu, chưa từng có triệu hoán sư thần kỳ như vậy.

Đối với mọi người mà nói, trên người Tiêu Dương tràn ngập một sự thần bí.

Hắn giống như một ma pháp sư, thủ đoạn vô cùng, biến ảo khó lường.

- Công Tôn Nguyên Dạ gặp nguy rồi.

- Cũng không nhất định. Mặc dù những con mãnh thú Tiêu Dương triệu hoán rất mạnh, nhưng vẫn còn cách Công Tôn Nguyên Dạ một khoảng cách so về cảnh giới. Cho dù liên thủ công kích, nhưng không nhất định là đối thủ của Công Tôn Nguyên Dạ.

- Át chủ bài của Công Tôn Nguyên Dạ còn chưa lấy ra mà.

Trong tay Tiêu Dương nắm giữ sách hung thú thượng cổ, trong đó có rất nhiều trận pháp hung thú ác sát khác nhau.

Công Tôn Nguyên Dạ cảm thấy áp lực trước mắt gia tăng mãnh liệt, gương mặt trâm xuống. Y không nghĩ đến, Tiêu Dương mà y nghĩ rằng sẽ dễ dàng đối phó lại có át chủ bài kinh khủng như vậy. Nếu thực lực mãnh thú thượng cổ mạnh hơn một bậc, trong thiên địa có người nào dám đến gần Tiêu Dương?

- Biến trận.

Thiên biến vạn hóa.

Khí thế mạnh mẽ tàn phá chung quanh.

Công Tôn Nguyên Dạ gắn giọng.

Nương theo tiếng bàn tán, cuộc chiến bên trong trận không chết không thôi lại càng thêm mãnh liệt, chung quanh tràn ngập khí tức hủy diệt. Ánh mắt Công Tôn Nguyên Dạ bắn ra huyết quang, huy động thần thương trong tay, dùng thương ảnh đầy trời đối phó với thượng cổ mãnh thú xung quanh. Lấy Tiêu Nhược Nhược cầm đầu bốn đại hộ pháp, mãnh thú trận lại càng bộc phát sức mạnh kinh thế hãi tục.

Công Tôn Nguyên Dạ thoáng nhìn thấy thần sắc vô cùng tự tin của Tiêu Dương.

Song phương chiến đấu ngang tài ngang sức.

Công Tôn Nguyên Dạ cũng không chiếm được tiện nghi.

Chỉ cần trong tay đủ số lượng thượng cổ mãnh thú, Tiêu Dương đã có đủ tư cách để biến trận.

- Cái mà bọn chúng đối phó mới là súc sinh.

Tiêu Dương không biết được tình huống của tổng bộ, cũng không có tâm trạng chiến đấu một cách lề mề với Công Tôn Nguyên Dạ, cánh tay vung lên, gió nổi lên, khí thế của các mãnh thú vương giả đột nhiên biến ảo, giống như trở thành các loại binh khí, lao thẳng đến Công Tôn Nguyên Dạ. Sát khí dâng lên trong mắt Công Tôn Nguyên Dạ. Y bỗng ngửa đầu rống to, thanh âm chấn triệt bát phương.

- Hừ, ngươi cho rằng chỉ dựa vào đám súc sanh này là có thể đối phó được với Công Tôn Nguyên Dạ ta?

Tiêu Dương mỉm cười:

Vô cùng chờ mong.

- Thần binh thông linh Kim côn nhất định sẽ bộc phát sức mạnh vô cùng kinh khủng.

Kim côn.

Mọi người đều chấn động, ngừng hô hấp.

Công Tôn Nguyên Dạ cảm thấy có chút tham lam.

Thần thương trong tay liền biến mất.

- Tiêu Dương, ngươi có muốn để lại di ngôn nào không?

Đồng thời, không những báo thù được cho Công Tôn nhất mạch, mà còn dẫm nát uy danh của Tiêu Dương đã tạo ra. Bởi vì hiện nay Tiêu Dương đang là nhân vật nổi tiếng nhất trong giới tu hành Viêm Hoàng.

Trong tay Tiêu Dương có rất nhiều thần binh thông linh, bây giờ lại là một bảo vật thần bí, cả người chính là một bảo khố. Đợi lát nữa giết chết hắn, thu hoạch nhất định sẽ rất khá.

- Công Tôn Nguyên Dạ muốn vận dụng sát chiêu cực mạnh?

Từ xa, Bạch Vô Cực của Côn tông không thể ức chế được sự kích động, ánh mắt nhìn chằm chằm Kim côn, mang theo sự sùng kính. Đây chính là chí bảo truyền thừa chí cao vô thượng của Côn tông.

Tay cầm Kim côn, sức mạnh Công Tôn Nguyên Dạ được tăng lên, khí tức cường đại phô thiên cái địa, hàn quang lóng lánh, hai mắt giống như đao nhọn đâm thẳng về phía Tiêu Dương, dường như muốn dùng khí thế để đè bẹp hắn. Nhưng điều làm cho Công Tôn Nguyên Dạ kinh ngạc chính là, khí thế của y khi đến trước mặt Tiêu Dương lại bị một luông sức mạnh vô hình ngăn lại, căn bản không thể đến gần.

- Chẳng lẽ trên người hắn có giấu bảo vật?

- Thời khắc quyết định thắng bại đã đến.

Giữa không trung, trong tay Công Tôn Nguyên Dạ xuất hiện một trường côn, lóe lên ánh sáng màu vàng rực rỡ.

Bên trong trận không chết không thôi, một trận cuồng phong trực tiếp nhấc lên.

Công Tôn Nguyên Dạ đứng trên cao quan sát Tiêu Dương và đám hung thú thượng cổ. Lúc này, Tiêu Dương lại thu hết thượng cổ hung thú vào, càng làm cho những người chung quanh cảm thấy chấn động. Tiêu Dương của Kiếm tông dựa vào cái gì mà ứng phó với công kích của Công Tôn Nguyên Dạ?

Giọng nói kiêu ngạo của Công Tôn Nguyên Dạ vang lên.

Tiêu Dương đưa mắt nhìn Công Tôn Nguyên Dạ, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Phận kiến hôi thật đáng buồn, ngay cả mình chết thế nào cũng không biết.

Khóe miệng Công Tôn Nguyên Dạ nhếch lên, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.

Trong tay y đang có Kim côn, lại có sức mạnh tiên nhân tâng năm đỉnh phong, có thể nói là vô địch trong hàng ngũ tiên nhân tâng năm. Hiện tại lại đang nằm trong trận không chết không thôi, căn bản không sợ người khác phá hư trận đấu. Có thể nói, Công Tôn Nguyên Dạ có tự tin 100% giết chết Tiêu Dương.

- Đã như vậy, vậy thì phải xem ai mới là kiến hôi. Công Tôn Nguyên Dạ ngửa mặt lên trời cười to. Kim côn trong tay đột nhiên vẽ một cái, giữa không trung hình thành một cầu vồng màu vàng sáng chói, mạnh mẽ phủ xuống.

Giống như một tia chớp thô dày chém thẳng xuống.

Ngay chỗ Tiêu Dương.

Mọi người đều liên tưởng đến thần thú phượng hoàng.

Lửa phóng ra.

- Trời ơi, thân thú trong truyên thuyết.

- Phượng hoàng? Đó chính là phượng hoàng.

Giọng nói có chút khó tin:

- Không!

Tiêu Dương bay ngược trở ra.

Công Tôn Nguyên Dạ cười khinh miệt, Kim côn trong tay tản ra ánh sáng màu vàng, mang theo băng khí lạnh thấu tim, quét tới Tiêu Dương.

Tiêu Dương lui về sau, gương mặt vẫn bình tĩnh, nhìn chằm chằm Công Tôn Nguyên Dạ:

- Đến lượt ngươi ra tay, Thanh Loan.

Thanh Loan thần điểu.

Nói xong, trong thiên địa vang lên tiếng phượng kêu, mang theo hung uy, kiến kẻ khác không rét mà run. Công Tôn Nguyên Dạ trong nháy mắt cảm nhận được một luồng khí nóng bức đánh tới, động tác trong tay liền ngừng lại.

Trên đỉnh đầu Tiêu Dương xuất hiện một ngọn lửa.

- Thuộc tính Hỏa?

Có người bật thốt.

Kim côn quét ngang.

Phương Tông đã nghe rất nhiều truyền kỳ vê Tiêu Dương ở Thần Linh cảnh địa. Trong lòng y, Tiêu Dương chính là thần. Khi còn ở Thần Linh cảnh địa, đám con nối dòng không ai bì nổi đã bị Tiêu Dương đánh cho răng rơi đầy đất, Phương Tông hiển nhiên không để lời uy hiếp của Công Tôn Nguyên Dạ vào mắt.

- Ngay cả linh thân của sư phụ Xích Lượng Thiên còn đánh bại được, huống chi chỉ là một Công Tôn Nguyên Dạ?

Bạch Vô Cực hít một hơi, cảm thấy lo lắng cho Tiêu Dương.

- Vận dụng Kim côn, sức mạnh của Công Tôn Nguyên Dạ gần như tăng lên gấp đôi.

Bốn phía, tất cả đều ngừng hô hấp.

Thanh Loan cũng thuộc loài phượng hoàng. Lúc này, được mọi người gọi là phượng hoàng cũng không có gì sai.

Dùng tư thái cực kỳ xinh đẹp xuất hiện trong thiên địa.

Đôi cánh mở ra, sự rực rỡ trong nháy mắt khiến người ta say mê, ánh mắt không thể rời đi.

Ngọn lửa mang theo khí tức hủy diệt như muốn đốt cháy Công Tôn Nguyên Dạ. Lúc này, Công Tôn Nguyên Dạ bị nhiệt khí thiêu đốt, nhưng lòng bàn tay lại chảy mồ hôi lạnh. Thần thú trong truyên thuyết xuất hiện trước mắt. Mặc dù còn chưa ra tay, nhưng Công Tôn Nguyên Dạ lại cảm giác linh hồn khiếp sợ không thể che giấu được.

Tiêu Dương của Kiếm tông có thể triệu hồi ngay cả phượng hoàng.

Điều này cũng quá nghịch thiên.

Ở Viêm Hoàng, không chỉ giới tu hành hoặc thế tục, đối với loại thần thú này, không ít người đều có sự kính sợ trong lòng.

Lúc này, thân ảnh Công Tôn Nguyên Dạ dừng lại giữa không trung, quang mang kim côn dưới ánh sáng chiếu rọi của ngọn lửa trông có vẻ yếu ớt. Công Tôn Nguyên Dạ có thể cảm nhận được đầy đủ khí tức hủy diệt trên người Thanh Loan, đủ để cấu thành uy hiếp với y.

- Tại sao lại như vậy?

Công Tôn Nguyên Dạ run rẩy, ánh mắt xẹt qua sự không cam lòng lẫn ghen ghét:

- Thực lực của Tiêu Dương vô cùng thấp kém, hắn dựa vào cái gì có thể triệu hồi thần thú Phượng hoàng? Hắn dựa vào cái gì?

Nội tâm Công Tôn Nguyên Dạ rít gào lên, nắm chặt nắm tay, kịch liệt run rẩy.

Rõ ràng là y đã nắm thế cục trong tay, chỉ còn thiếu chút nữa thôi là đã giết được Tiêu Dương rồi.

Nhưng phượng hoàng xuất hiện, làm cho Công Tôn Nguyên Dạ mất đi sự tự tin.

Chỉ còn lại sự oán hận và phẫn nộ.

Khí tức Công Tôn Nguyên Dạ lạnh lại, giằng co với ngọn lửa đánh tới.

Lúc này, đừng nói là Công Tôn Nguyên Dạ, ngay cả những người đang xem cũng lộ ra thân sắc khó tin.

Tiêu Dương của Kiếm tông ngay cả phượng hoàng cũng triệu hồi được. Đây tuyệt đối là nghịch thiên.

- Thì ra thân thú có thật.

- Phượng hoàng cũng có thể triệu hồi, ta hoài nghi không biết Tiêu Dương có thể triệu hồi luôn cả thân long hay không.

- Thần long? Vương giả thần thú. Ta không nghĩ Tiêu Dương có trình độ đoạt thiên tạo hóa như vậy đâu.

Nếu tiểu thần long mà nghe nói vậy, không biết có triển lộ chân thân của mình hay không.

- Thanh Loan, tốc chiến tốc thắng.

Lúc này, Tiêu Dương đã phát động công kích, vung tay lên, ánh mắt nhìn thẳng Công Tôn Nguyên Dạ.

Giữa không trung, thân điểu Thanh Loan nhảy ra từ ngọn lửa.

Trên bầu trời lại vang lên tiếng phượng hoàng kêu.

†r
Bình Luận (0)
Comment