Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1492 - Chương 1499: Đốt Lửa, Thịnh Yến Bắt Đầu.

Chương 1499: Đốt lửa, thịnh yến bắt đầu. Chương 1499: Đốt lửa, thịnh yến bắt đầu.Chương 1499: Đốt lửa, thịnh yến bắt đầu.

Vù.

Hoàng hôn buông xuống.

Giữa sườn núi, Cửu Miểu thần sứ đang chờ.

Thân ảnh lướt đi, trong nháy mắt biến mất vào sâu trong rừng rậm.

Một lát sau, Cửu Miểu thần sứ dừng lại, trước mắt là một thạch động rất lớn. Cửa động lại khó thấy, thật là một nơi rất tốt để ẩn núp.

- Ở chỗ này đi.

Cánh tay Cửu Miểu thần sứ vung lên.

Đám ngân y nhân dưới sự suất lĩnh của thần sứ, nhanh chóng chui vào trong thạch động, trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.

Ánh mắt Cửu Miểu thần sứ tràn ngập sự tự tin. Đây là thần trận mà Minh Đồng Thiên Ma ban xuống cho ông, vận dụng sức mạnh không gian che lấp chỗ này, để cho người của Kiếm tông không thể tìm đến.

Xung quanh không ngừng truyền đến tin tức ngân y nhân bị Ma Môn chém giết, nhưng tung tích thân sứ trung tâm của Ma Môn lại không thấy. Bên trên thân điểu, Tiêu Dương cau mày, nói:

Ông ta vội vàng tiến vào trong thạch động. Rất nhanh, cửa thạch động đã biến mất không thấy.

Thời gian trôi qua từng giây.

- Ẩn.

Chim Cù Như bay chậm lại, ánh mắt như điện, một tấc cũng muốn tìm cho bằng được bóng dáng của Ma Môn.

Cửu Miểu thần sứ nhìn chung quanh, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng kêu của chim Cù Như, khóe miệng liền nhếch lên. Ông ta ném ra trận kỳ bốn phương tám hướng, rất nhanh biến mất trong rừng rậm.

- Bọn họ nhất định là còn chưa chạy xa, đang ẩn núp bên trong phạm vi tìm kiếm của Kiếm tông. Nhưng rốt cuộc là nơi nào?

Đại trận trong khoảnh khắc khởi động.

Ánh mắt hiện lên tinh mang, Cửu Miểu thần sứ vận khí khởi động trận pháp.

Bên trong thạch động, từng đạo thân ảnh khoanh chân tĩnh tọa, nhưng vẫn duy trì cảnh giác, không dám có bất cứ sự trễ nãi trong lòng.

Ánh mắt Tiêu Dương bắn ra sát khí, sau một lát liền thở ra một hơi, bình ổn tâm trạng của mình, nói:

- Dù ngươi có trên trời cao hay dưới đất cũng đừng hòng tra ra được trận pháp thiên cơ của ta.

- Hồng Lăng tỷ, gần đây có chỗ nào thích hợp ẩn núp hay không?

Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên hàn mang, chợt hạ lệnh điều tra cho kỹ.

- Cho dù đào ba thước cũng phải đào cho bằng được Ma Môn ra.

Kiên nhẫn tìm kiếm.

Nhưng hôm nay Kiếm tông trên dưới một lòng, cho dù đám người Cửu Miểu thần sứ có chui xuống đất, người của Kiếm tông cũng phải bắt cho bằng được. - Thiên Thính tạm thời cũng không có bất cứ phát hiện gì.

- Qua bên kia tìm xem.

Đã đến nước này, tuyệt đối không thể buông tha.

Hồng Lăng Tôn Tọa trầm ngâm một chút rồi chỉ vào một hướng:

- Còn nữa, bảo Tiểu Thất tiền bối lưu ý các khu vực trong núi, xem có không gian ba động do trận pháp hay không?

Tiêu Dương trầm giọng nói:

- Thông báo cho đám người Tiêu tiên nhân, nhất định phải trấn thủ tốt phía đông. Mặc kệ bọn chúng chạy đi đâu, mục đích cuối cùng cũng chỉ là bờ biển mà thôi.

Bốn phương tám hướng đều là núi, muốn che giấu hành tung thật sự rất dễ dàng. Huống chỉ, Cửu Miểu thần sứ là kim tiên hậu kỳ, muốn ẩn núp lại càng dễ dàng hơn.

- Bên này cũng không có.

Nghe tin tức truyền đến, Tiêu Dương cau mày chặt hơn, nhìn chung quanh cả nửa ngày, sau đó thở nhẹ một hơi, bình tĩnh nói:

- Tiếp tục lục soát.

Trên bầu trời không ngừng có chim Cù Như lướt qua. Dưới mặt đất, ngẫu nhiên có một đống đất đẩy lên, đảo mắt đã khôi phục lại bình thường.

- Báo cáo, phía bắc không có bóng dáng của Ma Môn.

Binh khí trong tay người của Kiếm tông đã dính đầy vết máu, chẳng khác nào con mãnh thú đói quá điên cuồng chạy chung quanh để tìm con mồi.

Thời gian từng phút một trôi qua. Người của Ma Môn đều bị giết chết gần hết, không để lại một người sống.

Tiêu Dương mơ hồ đoán ra, Ma Môn ẩn núp không thấy bóng dáng, nhất định là có trận pháp che chở.

- Còn nữa, gọi Phương Tông đến đây.

Truyền lệnh xong, đệ tử Kiếm tông lĩnh mệnh rời đi, nhưng Tiêu Dương vẫn không ngừng tìm kiếm.

Khoảng năm phút sau, không gian trước mặt Tiêu Dương nổi lên ba động.

Là Phương Tông.

Thân ảnh hiện ra.

- Bái kiến sư phụ.

Thần sắc Phương Tông vô cùng cung kính.

- Cậu hẳn biết mục đích tôi gọi cậu đến đây.

Cửu Miểu thần sứ lãnh đạm nói:

- Chỉ cân có bất cứ khí tức Kiếm tông va chạm vào thần trận, ta sẽ phát hiện ra đầu tiên. Ngược lại, chúng ta bên này có lớn tiếng nói chuyện cũng không truyền ra bên ngoài.

Mọi người gật đầu, thần sắc thả lỏng hơn vài phần.

- Tất cả mọi người cứ kiên nhẫn chờ đợi. Bọn chúng tìm mãi không thấy sẽ mất kiên nhẫn thôi. Đến lúc đó mới là lúc chúng ta phá vòng vây mà ra. Cửu Miểu thần sứ đứng lên, trâm giọng nói:

- Cứ để cho bọn chúng đào ba thước lên cũng đừng hòng tìm ra được thần trận của ta.

Chân trời dần dần bao trùm một tầng đen sẫm.

Ánh nắng chiều biến mất, thiên địa trở nên hôn ám.

Bên trong thạch động, không ít đệ tử Ma Môn đang mở mắt nhìn vách động lạnh như băng, cùng đợi lệnh xuất phát.

Ở trong thạch động, bọn họ cảm giác như trải qua cả một năm.

Thần sắc Cửu Miểu thần sứ vẫn không thay đổi, mặt không biểu hiện ngồi khoanh chân gân cửa động, tùy thời chú ý sự biến hóa của thần trận.

Một khi xuất phát bất cứ biến cố gì, cũng phải ứng biến cho thật nhanh.

- Xem ra, Kiếm tông quả thật tìm không thấy.

Một thần sứ thở ra một hơi, trái tim đang căng lên lập tức thả lỏng vài phần, thở phào một tiếng.

- Chúng ta tạm thời an toàn, nhưng mấu chốt chính là hành động phá vòng vây tối nay. Không biết Kiếm tông có ngừng tìm kiếm chúng ta hay không?

Tiêu Dương nhìn về phía chân trời, lạnh lùng nói, sau đó ngồi khoanh chân trên lưng thân điểu Thanh Loan, chờ tin tức truyền đến.

- Lực lượng khắp nơi đâu chỉ hai bút cùng vẽ. Cửu Miểu thần sứ, ta không tin, ngươi thật sự có thể kim thiên thoát xác, biến mất vô tung.

Phương Tông cầm lấy lệnh bài, nhắm mắt cảm nhận một chút, sau đó thân ảnh lóe lên rồi biến mất.

- Vâng.

- Đây là lệnh bài có liên quan đến Ma Môn, có thể liên lạc với tà ma. Cậu cầm lệnh bài này, chú ý những nơi có không gian ba động, xem có thể tìm được bóng dáng của Ma Môn hay không.

Tiêu Dương lấy ra một tấm lệnh bài, trầm giọng nói:

- Ta hy vọng tất cả mọi người sẽ khắc ghi ngày hôm nay. Đây chính là một sự sỉ nhục của Tam Xích Giáo chúng ta. Người của Kiếm tông đã suýt chút nữa làm cho chúng ta không còn đường để đi.

Dứt lời, ánh mắt đệ tử Ma Môn bên trong sơn động đều bắn ra sát khí lạnh như băng.

Lúc này, tất cả đều âm thầm thề, sau khi từ tổng bộ trở về, chuyện đầu tiên phải làm chính là diệt Kiếm tông.

Sát ý bắt đầu khởi động.

Bên trong thạch động, bao gồm Cửu Miểu thần sứ, tất cả đều chưa phát giác ra, cách thạch động chưa đến năm dặm, một làn khói nhẹ chợt thoảng qua, chính là Phương Tông.

Lúc này, trong tay Phương Tông đang cầm lệnh bài của Ma Môn. Khi y đi ngang qua đây, đột nhiên cảm nhận được ba động không gian, lập tức ngừng bước, sau đó ánh mắt co rụt lại, thu liễm khí tức, liếc nhìn sâu trong rừng, rồi nhắm mắt cảm thụ.

Khi mở mắt ra, ánh mắt sáng lên.

Có ba động quỷ dị.

Năng lực nắm bắt không gian ba động của Long Giác tộc có thể nói là rất nghịch thiên.

Ban đầu, khi còn ở Thần Linh cảnh địa, cung điện Tuyết Thần canh giữ rất sâm nghiêm, thần trận không gian vô số, nhưng Phương Tông vẫn có thể dựa vào chí bảo truyền thừa của Long Giác tộc để đưa Tiêu Dương vào bên trong cung điện.

Cổ tay khẽ đảo, lệnh bài biến mất.

Một lát sau, thân ảnh Phương Tông lặng yên xuất hiện gân thạch động.

- Thì ra là một thần trận ẩn nặc.

Thân hình Phương Tông sáp nhập vào trong không khí.

Khoảng chừng ba phút sau, cách thạch động năm dặm, một thân ảnh lại hiện ra.

Chính là Phương Tông, ánh mắt của y không ức chế được sự vui sướng.

- Tìm được rồi.

Phương Tông nắm chặt nắm tay, rất nhanh bay đến chỗ Tiêu Dương.

- Sư phụ.

Phương Tông kêu lên.

Tiêu Dương quay sang nhìn Phương Tông, ánh mắt không ức chế được sự chờ mong.

Phương Tông cũng không làm Tiêu Dương thất vọng.

Người còn đang ở đằng xa, nhưng đã gật đầu thật mạnh với Tiêu Dương.

Tìm được rồi.

Tiêu Dương nhất thời hiểu ý.

- ĐI.

Một tiếng quát nhẹ, Thanh Loan thần điểu liền thi triển tốc độ nhanh nhất chạy về phía Phương Tông.

Phương Tông đến gần Tiêu Dương, hạ thấp thanh âm đem hành tung của Ma Môn báo lại cho hắn.

- Xác định không?

Tiêu Dương cố nén sự phấn chấn trong lòng, gấp giọng hỏi.

Phương Tông không chút do dự mà gật đầu.

- Được, hãy thông báo cho Tổ thần đi.

Ánh mắt Tiêu Dương xet qua sát khí, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

- Hãy nhớ, trước khi mọi người đến đông đủ, không được đả thảo kinh xà.

- Đệ tử biết phải làm thế nào.

Phương Tông gật đầu một cái, sau đó biến mất.

Tiêu Dương khoanh chân ngồi xuống lưng chim, ánh mắt nhìn thoáng qua Hồng Lăng Tôn Tọa bên cạnh:

- Hồng Lăng tỷ, thời khắc báo thù đã đến rồi.

Ánh mắt Hồng Lăng Tôn Tọa không thể ức chế được sự kích động.

Tiêu Dương phất tay, một đám thượng cổ Huyền Phong xuất hiện.

- Thông báo cho mọi người, tập hợp lại đây.

Tiêu Dương hạ lệnh.

VùiI Thượng cổ Huyền Phong trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

- Thanh Loan, đi thôi.

Tiêu Dương liếc mắt nhìn ra phía xa.

Thanh Loan thần điểu bay vút đi.

Một lát sau đã xuất hiện bên trong khu rừng.

Cách nơi Ma Môn thần sứ ẩn núp chưa đến ba dặm.

Thanh Loan hóa thành hình người, rơi xuống mặt đất cùng với Tiêu Dương và Hồng Lăng Tôn Tọa. Vung tay lên, trước mặt liên xuất hiện một đống lửa, chiếu sáng cả khu rừng.

Tiêu Dương và Hồng Lăng Tôn Tọa ngồi xuống bên cạnh đống lửa, giống như không thèm đếm xỉa đến. - Lửa đã đốt rồi, thịnh yến rất nhanh sắp bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment