Chương 1500: Chỉ còn một con đường xuống hoàng tuyền
Chương 1500: Chỉ còn một con đường xuống hoàng tuyềnChương 1500: Chỉ còn một con đường xuống hoàng tuyền
Cửu Miểu thần sứ như thế nào cũng nghĩ không ra, thần trận ẩn nặc của mình lại bị Phương Tông, truyền nhân của Long Giác tộc phát hiện ra.
Hiện tại, Tiêu Dương trực tiếp đốt một đống lửa gần bên cạnh, hiển nhiên dẫn đến sự chú ý của Cửu Miểu thần sứ.
- Là ai đã đốt lửa?
Cửu Miểu thần sứ cảm nhận được độ ấm trong không gian, đồng tử co rút lại.
- Cách chúng ta chưa đến ba dặm.
- Chẳng lẽ đã bị phát hiện?
Một thần sứ không tự chủ được, bật thốt.
Sắc mặt mọi người chợt biến ảo.
Một thần sứ tự giêu, sau đó khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Cửu Miểu thần sứ thì thâm, ánh mắt nhìn ra xa.
Nghe sự khiển trách của Cửu Miểu thần sứ, mọi người trấn định lại vài phần, không khỏi thở ra một hơi.
- Kiếm tông, ta không tin ngươi có năng lực này.
Cửu Miểu thần sứ trấn định khoát tay chặn lại, trâm giọng nói:
- Đám người Tổ thần đã đến rồi.
Tất cả đều đứng dậy.
Trước đống lửa, Tiêu Dương lạnh nhạt câm một nhánh cây khều đống lửa, lửa bốc cháy cao hơn.
- Chỉ là một đống lửa thôi mà, có thể chỉ là đệ tử Kiếm tông tạm thời nghỉ chân. Có thế mà cũng kinh sợ các người đến như vậy, uy danh của Tam Xích Giáo đã bị các người quăng mất rồi.
- Bình tĩnh.
Cửu Miểu thần sứ bước đến cửa thạch động, ánh mắt xuyên qua đêm tối nhìn ra ngoài, trong lòng cảm thấy lo lắng. Đống lửa này xuất hiện quá mức đột ngột, nhưng Cửu Miểu thần sứ không thể thể hiện sự lo lắng của mình trước mặt các đệ tử Ma Môn được.
VùiI
- Cửu Miểu nói đúng, chúng ta đúng là trông gà hóa cuốc.
Trong phạm vi khu rừng lại thêm một đống lửa nữa.
Ngẩng đầu lên, phía chân trời, chim Cù Như Tiêu Lỗi Thiên đã xuất hiện.
Hồng Lăng Tôn Tọa bên cạnh hiện lên thân sắc không thể chờ đợi được nữa.
- Ba kim tiên hậu kỳ xuất hiện.
- Kim tiên hậu kỳ.
- Có lẽ Kiếm tông trùng hợp tìm một chỗ tạm thời làm điểm tập hợp.
Đám người Tổ thần không hề che giấu khí tức.
Bốn phía thạch động không hẹn mà cùng nhóm lên một đống lửa. Chiếu sáng đêm tối.
Đống lửa như đang múa một điệu nhạc trong gió.
Trên bầu trời, chim Cù Như sải cánh quay vòng vòng.
Đêm tối được chiếu sáng như ban ngày.
Một khắc này, đám người Cửu Miểu thần sứ bên trong sơn động liền biến sắc.
Cửu Miểu thần sứ thâm mắng, tự nhận xui xẻo.
Quả nhiên, giống như ấn chứng cho sự phán đoán của ông, rất nhanh, từng đạo khí tức cường giả Kiếm tông phủ xuống.
Ngay từ đầu đã không dám rời đi, bây giờ trong tình huống này, đám người Cửu Miểu thần sứ lại càng không dám vọng động.
Tinh thân Cửu Miểu thần sứ nhất thời trâm xuống, trên đỉnh đầu giống như có một nguồn áp lực ngàn cân:
Lúc này, thần trận vẫn không có dấu vết bị chạm, trong lòng Cửu Miểu thần sứ ôm hy vọng Kiếm tông sẽ không phát hiện được ông ta.
Cửu Miểu thần sứ hạ thấp giọng, ánh mắt lóe lên quang mang.
- Thu liễm khí tức.
Vùi
Tổ thần, Tiêu tiên nhân.
Bạch Vô Cực, Đạm Thai Kính Huyền.
Tiểu Nghệ Tiểu Phàm.
Từ lúc đám cường giả đỉnh phong xuất hiện, sát ý trong mắt Tiêu Dương lại càng dày đặc hơn. Thân hình đứng thẳng giống như một thanh lợi kiếm xuyên thẳng tận trời, lóe ra quang mang cường đại. Ánh mắt đang trầm tĩnh hữu thần, đột nhiên quay sang nhìn thạch động Ma Môn đang ẩn thân.
Sát khí tận trời.
Mạnh mẽ vung tay lên, cường giả Kiếm tông lao đến gần thạch động.
Một khắc này, sắc mặt Cửu Miểu thần sứ rốt cuộc thay đổi.
Ánh mắt mở to như muốn nứt ra, hiện lên thần sắc khó tin. Kiếm tông thật sự tìm ra được ông ta rồi sao?
- Đêm nay chính là ngày tận thế của các ngươi. Các ngươi chỉ còn một con đường để đi, chính là Hoàng tuyên.
Giọng nói Tiêu Dương như chuông đồng vang lên:
- Ma Môn tà đồ.
Ánh mắt Cửu Miểu thần sứ hiện lên vẻ oán hận, nắm chặt nắm tay. Lúc này, thần trận đã bị công phá hơn phân nửa, thanh âm bên ngoài đã có thể truyền vào.
†r
- Sớm biết vậy đã trảm thảo trừ căn ngay từ đầu.
Nhưng trong tình huống này, cho dù là Cửu Miểu thần sứ cũng không khỏi cảm giác tuyệt vọng. Lực lượng Kiếm tông bên ngoài quá mức cường đại. Mặc dù các thần sứ đã tập trung đông đủ bên trong thạch động, nhưng lại không phải là đối thủ của Kiếm tông. Trình độ phát triển của kẻ địch vượt quá sự thừa nhận của Cửu Miểu thần sứ.
- Làm sao bây giờ?
Tất cả mọi người đều đồng loạt hỏi cùng một câu hỏi.
- Trấn định.
Cửu Miểu thần sứ hô to, cố gắng ổn định lại tâm trạng mọi người. Đột nhiên, thạch động vang lên tiếng nổ, đất núi rung chuyển.
Âm.
Sắc mặt mọi người không khỏi thay đổi.
Không hề nghi ngờ.
Hành tung của bọn họ đã bị bại lộ, hiện tại đang bao vây, bị dồn đến bước đường cùng.
Tất cả đều tập trung nhìn Cửu Miểu thần sứ, chờ đợi mệnh lệnh của ông.
- Làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ?
Gương mặt co quắp, đồng thời sắc mặt của các đệ tử Ma Môn bên trong thạch động cũng trở nên trắng bệch. Vốn định nhờ thạch động che giấu để phá vòng vây, nhưng bây giờ lại bị người ta tìm được. Khi phát hiện thành đã bị công phá thì đã quá muộn.
- Thần trận ẩn nặc này không hề có dấu hiệu bị va chạm. Tại sao Kiếm tông lại có thể phát hiện được chúng ta? Hắn dựa vào cái gì mà tìm được chỗ ẩn thân của chúng ta?
Cửu Miểu thần sứ gần như điên cuồng, lắc đầu:
- Không thể nào!
Đường Hoàng tuyền.
Sát ý xông lên tận trời. Một chưởng ấn hạ xuống, mang theo xu thế hủy diệt.
Âm.
Thần trận ẩn nặc đã bị phá hỏng hoàn toàn.
Ánh sáng của đống lửa chiếu rọi phạm vi hơn vài dặm.
Đá bên trong thạch động rơi xuống, đinh tai nhức óc.
Thần trận đã bị phá.
Một hỏa quang xuyên qua cửa động đâm vào mắt mọi người, lộ ra gương mặt tái nhợt.
Một luồng khí tức mạnh mẽ tiến vào trong thạch động, bao phủ tất cả người của Ma Môn. Sức mạnh hủy diệt khiến người khác phải giật mình, suýt chút nữa làm cho đám người Ma Môn không thở nổi. Thậm chí có một số ngân y nhân hai chân mềm nhữn quỳ xuống đất. Đi theo Cửu Miểu thần sứ, thực lực của người nào cũng không kém. Nhưng hiện tại bị khí thế bức bách đến mức suy sụp như thế này, đủ để biết được người trong Ma Môn đang phải chịu áp lực lớn đến thế nào.
Trước mắt chỉ có một con đường hoàng tuyền.
Từng chữ một của Tiêu Dương quanh quẩn trong đầu mọi người.
Âm ầm. Bỗng nhiên một luồng sức mạnh đánh sâu vào, thạch động rung lên, đá nứt ra, bay bốn phương tám hướng. Rất nhiều đệ tử Ma Môn cảm giác trên đỉnh đầu của mình truyên đến một áp lực rất mạnh. Sau khi cự thạch bay qua, thay vào đó là một luồng khí tức lạnh như băng từ trên trời giáng xuống.
Mọi người đều ngẩng đầu, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Bốn phương tám hướng, cường giả Kiếm tông đứng sừng sững, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống dưới.
Đứng hàng đầu tiên là Tiêu tiên nhân, phía sau có Tổ thần tọa trấn. Hai bên là Tiểu Nghệ Tiểu Phàm cùng với người của Côn tông, Thương tông và Huyên Việt tông.
Khí tức tử vong lập tức tràn ngập.
- Giết.
Tiêu Dương không chút thừa thải, chỉ hạ xuống một câu.
Sát khí đã khởi động trong đêm tối.
Ánh mắt Tiêu Dương sắc bén như kiếm, xuyên qua ánh sáng của đống lửa, rơi vào người Ma Môn, nặng nề vung tay lên.
Giống như một trận cuồng phong.
Người trong Ma Môn nhất thời cảm thấy có một trận đao phong sắc bén thổi qua. Lúc này, gương mặt Cửu Miểu thần sứ kịch liệt co quắp, ánh mắt bắn ra trạng thái điên cuồng, rít lên:
- Chúng tướng Tam Xích Giáo nghe lệnh. Tình huống nghiêm trọng, chỉ có liều chết. Giết, vì uy danh vô thượng của Tam Xích Giáo.
Một khắc này, ánh mắt người trong Ma Môn đều trở nên dữ tợn.
Cùng đường mạt lộ, không còn lựa chọn nào khác.
Trước mắt chỉ còn một con đường hoàng tuyền. Muốn sống sót, chỉ có thể giơ đồ đao trong tay, mở ra một con đường khác trong tuyệt cảnh.
Đây là hy vọng cuối cùng của Ma Môn. Lúc này, ngoại trừ liều chết, căn bản không hy vọng địch nhân hạ thủ lưu tình. Song phương chính là không chết không thôi.
- Giết.
- Tam Xích Giáo vĩnh viễn bất bại.
- Loài người địa cầu ti tiện, các ngươi vĩnh viễn chỉ là loài yếu ớt, sớm muộn gì cũng bị chinh phục.
Nương theo tiếng rít gào, đám đệ tử Ma Môn giơ cao binh khí trong tay, trợn mắt, điên cuồng tấn công.
Hoàn toàn ma hóa, ma khí mãnh liệt dày đặc vô cùng.
Bốn phía đều là những đống lửa đang cháy, ngọn lửa tận trời. Cường giả Kiếm tông cũng không vì Ma Môn đột nhiên điên cuồng mà sợ hãi. Ánh mắt bọn họ đều tràn ngập chiến ý vô tận, giống như có được sức mạnh chưa dùng hết, giơ cao thần binh lợi khí, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai chém về phía Ma Môn.
Cuộc chiến chính tà, một khi va chạm chính là hủy diệt.
Tiếng nổ vang truyền đi trong đêm tối.