Chương 1501: Cường thế hủy diệt
Chương 1501: Cường thế hủy diệtChương 1501: Cường thế hủy diệt
Trong điện quang hỏa thạch, máu tươi bắn ra, giống như có một cổ gió lạnh đảo qua khu rừng, đóng băng không ít linh hôn người. Lửa giận và phân nộ, hai bên điên cuồng va chạm nhau, bộc phát năng lượng mạnh mẽ. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, rất nhiều cây cổ thụ lớn đều bị bẻ gẫy. Một hình ảnh vô cùng hỗn độn, mùi máu tanh dâng lên.
Kiếm quang xích ảnh trải rộng bầu trời bao la.
Kiếm tông mang theo lửa giận ngập trời liên thủ phát động đánh sâu vào, còn Ma Môn, trong tuyệt cảnh cũng điên cuồng phản kháng.
Lúc này, đám ngân y nhân đi theo Cửu Miểu thần sứ đều là cường giả trung tâm của Ma Môn, sức mạnh không tầm thường. Nếu đặt ở môn phái bình thường, từng người có thể trở thành cao thủ trấn phái, đảm đương một phía. Nhưng hôm nay, bọn họ đã gặp phải đối thủ. Tất cả các lực lượng đối kháng Ma Môn ở Viêm Hoàng đều tập trung tại Kiếm tông. Có thể nói lực lượng của Kiếm tông bây giờ là đỉnh phong.
Thế lực của Ma Môn ở địa cầu từ trước đến nay đều là cự phách. Nhưng bây giờ, chỉ có Cửu Miểu thần sứ suất lĩnh gần trăm người đối mặt với công kích toàn lực của Kiếm tông, hai bên va chạm, Ma Môn liền bị vây trong hoàn cảnh xấu.
Mỗi một tâng đối kháng của Ma Môn đều bị rơi vào thế hạ phong.
Đối với cường giả Kim tiên hậu kỳ, hiện tại Tiêu tiên nhân một mình trấn áp Cửu Miểu thần sứ đến không thở nổi. Thủ ấn màu vàng của ông như ác mộng quấn quanh Cửu Miểu thần sứ, khiến cho ông ta cảm nhận áp lực vô cùng trầm trọng.
Hai gã kim tiên hậu kỳ khác thì bị Tổ thần và Thái thượng trưởng lão Đạm Thai Kính Huyền của Thương tông liên thủ, nguy hiểm trùng trùng.
Nhưng cho dù là vậy, dưới sự phản kháng điên cuồng của Ma Môn, Kiếm tông vẫn không tránh được thương vong.
Cho dù chết cũng phải bảo vệ tôn nghiêm, bảo vệ tín ngưỡng trong lòng.
Thế cục trước mắt, Kiếm tông đã chiếm cứ thượng phong. Không phải đối phương không mạnh mà là lấy nhiều đánh ít, liên thủ đè nát đối phương, đánh tan hy vọng chạy trốn.
Cuộc chiến chính tà.
Tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời, vang vọng cả thiên địa, ầm ầm chấn động bốn phương tám hướng. Rất nhanh, khu rừng cũng bị san phẳng. Tất cả mọi người đều dùng hết toàn lực, điên cuồng công kích địch nhân đẳng trước.
Cường giả Ma Môn không thể chống đỡ nổi âm ầm ngã xuống đất.
Đối mặt với những thần sứ còn lại, Tiểu Nghệ Tiểu Phàm không cần phải liên thủ, tự tìm mục tiêu cho mình, phát động công kích ác liệt.
Hai mắt mở to, dữ tợn chém giết, ánh mắt đỏ như máu giống như lưỡi hái của Tử thần.
Giữa không trung, dưới ánh sáng của đống lửa chiếu rọi, một thân ảnh bạch y dần dần bay lên.
Loạn chiến bộc phát.
Đây là chiến tranh mà! Cho dù có nghiêng vê một bên, nhưng thương vong vẫn phải xuất hiện cả hai bên. Đây lại là lực lượng trung tâm của Ma Môn. Nếu diệt trừ được bọn chúng tương đương với việc bẻ gây một cánh tay của thế lực Ma Môn ở địa cầu. Tiêu Dương cũng không phải chỉ đứng nhìn cuộc chiến. Hắn vẫn không ra tay là vì muốn chuẩn bị Sơn Hải trận.
Ưu thế tuyệt đối.
Ở vùng đất bị lãng quên, dựa vào Sơn Hải trận, đại quân của Đằng thần đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, làm cho các thế lực lớn của băng tuyết thảo nguyên đều phải kinh hồn táng đảm.
So với trận đánh ở sơn cốc lúc trước, đây hoàn toàn là một cuộc tàn sát.
- Sơn Hải trận.
Tuy là nói như vậy, trừ rất ít thân sứ là không bị Sơn Hải trận ảnh hưởng, những người còn lại đều bị mất tinh thân. Trong chiến trường thảm thiết, chỉ cân không cẩn thận một chút đã phải lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, huống chỉ là thất thần.
- Không được để huyễn cảnh trước mặt mê hoặc.
- AI
- Đáng chết! Đây là ảo trận.
Lúc này, Thanh Loan tiến vào trong Sơn Hải trận, há to miệng, hai mắt cháy lên ngọn lửa vô tận, trực tiếp bao phủ địch nhân. Khi ngọn lửa biến mất, người kia đã biến thành một thi thể cháy đen.
Phất tay một cái, trận kỳ mở ra. Một luông sức mạnh hùng hậu dâng lên, bao trùm thiên địa. Một khắc này, cơ hồ tất cả người của Ma Môn đều cảm thấy, vốn địch nhân đang ở trước mặt mình liên biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là những ngọn núi cao lớn đè xuống, khiến người ta phải run sợ, theo tiêm thức mà lui về phía sau để tránh né. Nhưng, trong quá trình lui lại này, không ít người của Ma Môn bị lợi kiếm xuyên thấu sau lưng, đâm thẳng vào tim.
Sơn Hải trận vừa xuất hiện, Ma Môn vốn miễn cưỡng có thể phản kháng liền bị đàn áp trong nháy mắt. Từng thân ảnh ngã xuống, điên cuồng giơ binh khí trong tay, cố gắng đồng quy vu tận với Kiếm tông. Có một số tên quay đầu bỏ chạy, hy vọng có thể thoát khỏi vòng vây của Kiếm tông, nhưng đã nói rồi, kết quả cũng chỉ đến điện Diêm Vương mà thôi.
Cường thế nghiền ép.
Âm.
Cửu Miểu thần sứ vừa ngăn cản công kích của Tiêu tiên nhân, vừa ra sức rống to:
Tiếng kêu tê tâm liệt phế.
Đến lúc Thanh Loan thần điểu phóng ra.
Trong số mãnh thú thượng cổ, Thanh Loan thuộc hàng ngũ quý tộc vương giả.
Âm! Âm!
Một ngọn lửa mang tính chất hủy diệt như sóng lớn đánh sâu vào, trong nháy mắt bao trùm một gã tiên nhân Ma Môn tâng năm. Hét thảm một tiếng, ngọn lửa trực tiếp cắn nuốt thân hình. Gã lăn lộn trên mặt đất, thân binh phòng ngự mặc trên người đã bị ngọn lửa nuốt sạch.
Giết chóc không ngừng.
Dưới sự khống chế của Tiêu Dương, người của Kiếm tông không hề bị Sơn Hải trận ảnh hưởng. Bọn họ đều huy động thần binh trong tay, đánh chết địch nhân trước mặt, trong khoảnh khắc máu tươi không ngừng bắn ra.
Bịch. Sơn Hải trận bị một luông năng lượng đánh sâu vào, mây mù từ từ tiêu tán.
Lúc này, Cửu Miểu thần sứ nhìn chiến trường xung quanh, sắc mặt như tro tàn.
Thảm thiết vô cùng.
Người còn đứng được trên chiến trường, ngoại trừ ông ta thì chỉ có sáu thần sứ và chưa đến mười ngân y nhân. Những người còn lại đã chết hết.
Cường thế hủy diệt.
Lại thêm một trận huyết quang tận trời.
Đấn từ Tiểu Phàm.
Trọng xích trong tay đập xuống, đánh chết một thần sứ Ma Môn kim tiên tiên kỳ.
Tổ thần gia tăng công kích. Máu tươi phun ra, gã thần sứ kim tiên hậu kỳ bị thương nặng ngã xuống đất. Lúc này, hung thú Ly Lực với ánh mắt lạnh như băng từ mặt đất chui lên, mở ra răng nanh bén nhọn, trực tiếp phân thây gã thân sứ đã mất đi khả năng chống cự.
Phụt!
Lúc này, trong đầu không tự chủ được hiện lên lời nói của Tiêu Dương. Bọn họ chỉ có một con đường, chính là hoàng tuyền.
Tiếng kêu này đối với đám người Cửu Miểu thần sứ quả thật chói tai vô cùng, chẳng khác nào tiếng quỷ gầm gừ, để tinh thân bọn họ càng thêm run rẩy.
Một thần sứ bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thống khổ, thân hình nổ tung, biến thành huyết thủy giữa bầu trời.
- Ta không cam lòng.
Không thể thay đổi.
Thân là thân sứ cao cao tại thượng, thân lệnh phát ra, thiên hạ khiếp sợ, bát phương né tránh, hào kiệt thân phục. Nhưng hôm nay lại lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Cảm giác vô lực trong lòng khiến cho Cửu Miểu thần sứ gần như sắp hỏng mất.
Phẫn hận.
Không cam lòng.
Bịch.
Những tên ngân y nhân cuối cùng không cách nào chống đỡ được nữa, không kịp phát ra tiếng kêu thảm đã ngã xuống trong vũng máu.
Đêm tối, những đống lửa xung quanh vẫn còn cháy, chiếu sáng tận chân trời, lộ rõ gương mặt tái nhợt của Cửu Miểu thần sứ.
Thanh âm chiến đấu dần dần giảm xuống, chỉ còn lại vài tên thân sứ cuối cùng.
Lúc này, người cũng đã bị thương nặng, chỉ dựa vào chút sức lực cuối cùng cùng sự không cam lòng mà chống đỡ.
Tử cục.
Ánh mắt Cửu Miểu thần sứ hiện lên sự tuyệt vọng, trong lòng chịu đựng sự dày vò thật lớn.
Một ngân y nhân lại ngã xuống.
Ma Môn đã lâm vào tuyệt địa. Rất nhiều đệ tử Kiếm tông cũng đã ngừng đánh, đứng vây xung quanh. Lúc này, cục diện đã không cần mọi người ra tay nữa. Lực lượng đỉnh phong của Kiếm tông đã vững vàng khống chế cả cục diện.
Lại mất thêm một người.
Cảnh tượng vô cùng máu tanh.
Nhưng trong mắt đệ tử Kiếm tông, lại là khoái ý vô tận,
Báo thù.
Bọn họ không quên, trong sơn cốc Kiếm tông, rất nhiêu huynh đệ đã ngã xuống, vĩnh viễn không còn đứng dậy được nữa.
Bọn họ không quên, những năm vừa qua, Kiếm tông sống chui lủi, chờ đợi ánh rạng đông.
Âm.
Cuộc chiến đã đến giai đoạn cuối cùng. Đám thần sứ vô lực phản kháng, bị cường giả Kiếm tông công kích.
Một cái đầu xẹt một đường vòng cung trên không trung, rơi bịch xuống đất. Ngay cả gã thần sứ bị hung thú Ly Lực phân thây, nhưng cái đầu vẫn còn nguyên vẹn, được hung thú Ly Lực ngậm trong miệng. Bởi vì tất cả đều ghi nhớ câu nói của Tiêu Dương, cầm đầu người Ma Môn về, tế điện cho các huynh đệ đã chết trong sơn cốc.
Cửu Miểu thần sứ cũng phun ra một ngụm máu tươi, thụt lùi một khoảng cách, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, không kịp lau đi vết máu, lướt nhìn chung quanh, gương mặt chật vật đến cực hạn. Lúc này, ngoại trừ ông ta ra, không còn ai sống sót.
Toàn bộ đã bị hủy diệt.
Không để lại một người sống.
Điều này cũng thể hiện sự quyết tâm và thù hận của Kiếm tông đối với Ma Môn.
Thế bất lưỡng lập.
Không chết không thôi.
Cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm xung quanh, trong lòng Cửu Miểu thần sứ bỗng nhiên dâng lên một sự bi thương.
Cùng đường mạt lộ.
Lần đầu tiên trong đời ông ta cảm nhận được sự tuyệt vọng.